Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người

Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người - Chương 15: Thiên quân chọn đồ vật đoán tương lai




Đợi Vân Niệm Niệm làm xong, Lâu Thanh Trú mới từ từ mở miệng: "Niệm Niệm nói, tháng sau Kinh Hoa thư viện mở cửa dạy học."

Nói đến việc đọc sách, Lâu Chi Lan hưng trí bừng bừng: "Ca ca là nghĩ muốn đọc sách, tham gia khảo học?"

Lâu Thanh Trú nhẹ nhàng cười một tiếng, chỉ nói: "Chỉ là đọc sách thôi, khoa cử... Không cần."

Lâu Chi Ngọc vội vàng nói: "Ca ca nếu là muốn tham gia khoa cử thì cứ làm, không nên vì chuyện thân phận mà làm mất đi ý niệm này, nhà ta được hoàng đế ân chuẩn, con cháu trong nhà được phép thi cử nhập sĩ".

Vân Niệm Niệm nuốt khối điểm tâm tinh xảo, phồng má giúp Lâu Thanh Trú giải thích nói: "Hắn cũng không phải là muốn tham gia khoa thi, người như hắn, nhìn lên chính là tâm cao khí ngạo, thi làm cái gì? Làm... nô tài cho sách vở sao?"

Nàng vốn là muốn nói, thi cử ở xã hội phong kiến này, không phải là nô tài do haongf thất nuôi trong nhà sao? Làm nô tài cho hoàng đế nhân gian, thần tiên trên trời mới khinh thường làm.

Nhưng lời này nói ra liền sẽ rất nguy hiểm, cho nên Vân Niệm Niệm nuốt xuống, sửa miệng nô tài của sách vở.

Lâu Chi Ngọc không hiểu ý tứ Vân Niệm Niệm, lẩm bẩm học vẹt cũng cảm đúng là không tốt, nhưng khoa cử là hoàng gia ân trạch, thi tốt cũng có thể làm rạng rỡ tổ tông, không đến mức làm cho thanh lưu xem thường.

Lâu Chi Lan như có điều suy nghĩ nói: "Công danh tức là lợi trong mắt người đọc sách, thế nhân đều đang cầu lợi, nhà chúng ta cũng một mực như thế. Công danh vì lợi, tiền tài cũng vì lợi, đã chúng ta đã có lợi lớn, làm gì lại cùng những người đọc sách kia tranh đoạt món lợi nhỏ của triều đình, thì ra là thế... tẩu tử nói rất có lý!"

Hắn nhìn về phía Vân Niệm Niệm, ánh mắt mang theo khâm phục, thầm nghĩ: Nàng quả nhiên là nữ nhân có đại trí tuệ, xem ra trước đó là giấu nghề.

Lâu Thanh Trú tuyệt không nhiều lời, chính là ngoái đầu lại cười nhìn Vân Niệm Niệm, thấp giọng nói: "Có ý tứ."

Ở đây chỉ có hắn là hoàn toàn hiểu được ý của Vân Niệm Niệm. Hắn dù hồn phách ở tại bùn thân, quên đi cuộc sống trước đây trên thiên giới nhưng hắn vẫn nhớ kỹ mình không phải là phàm nhân. Đưa ra ý nghĩ muốn đọc sách là bởi vì muốn thông qua sách vở ghi chép, tìm hiểu ngọn ngành, phàm thế có ba ngàn thế, hắn cần phải biết rõ mình đang ở nơ nào. Cầu công danh? Trò cười.

Lâu Thanh Trú nghiêm mặt nói: "Khảo học không phải chí lớn của ta, ta sinh ra ở Lâu gia, đời này nhất định là cùng kim ngọc liên hệ, về phần ngoại lệ, phải có đọc."

Vân Niệm Niệm cổ động: "Là như thế này, không sai!"

Lâu Chi Lan: "Hiểu được, ca ca chính là nghĩ muốn đọc sách."

Lâu Chi Ngọc khổ sở nói: "Nhưng đại ca... biết chữ sao?"

Lâu Vạn Lý thổi trà, vuốt vuốt ria mép nói: "Lời này của ngươi nói sai rồi, ngươi ca ca như thế nào lại không biết chữ, nương ngươi đọc qua sách, trong bụng có mực nước, sinh con, tự nhiên cũng sẽ biết chữ!"

Phu nhân cầm khăn tay đá mặt của hắn: "Lại trêu ghẹo ta!"

Tiết lão thái quân đương nhiên nói: "Thanh Trú có lão thần tiên chăm sóc, tỉnh lại liền có thể nói, ta xem, có lẽ cũng là biết chữ đi!"

Người Lâu gia đối với việc Lâu Thanh Trú là thần tiên chuyển thế, độ chấp nhận rất cao, cũng đúng, chỉ có Vân Niệm Niệm là người hiện đại mới có thể cân nhắc đến vấn đề y học, khoa học các loại, ở cổ đại hết thảy những điều không thể giải thích đều quy về thần tiên hiển linh.

"Có biết chữ hay không, thử rồi mới biết được". Lâu Thanh Trú cười nhẹ, hỏi, "Trong nhà có thư phòng hay không?"

Lâu Vạn Lý không vui nói: "Không có, Hoàng Thượng không cho phép thương hộ trong thiên hạ có thư phòng, nói là học đòi văn vẻ làm cho người ta chán ghét... Cho rằng chúng ta cùng tiền có liên hệ, là không xứng có được sách thánh hiền."

Vân Niệm Niệm lúc này mới nhớ tới, mặc dù trong sách không có nói rõ, nhưng hoàn toàn chính xác có dạng ám chỉ này.

Nguyên văn vì để cho hai anh em Lâu gia khăng khăng một mực nguyện trung thành với Vân Diệu Âm, thiết lập để cho Lâu gia không được tàng thư, nhưng hai huynh đệ Lâu gia lại mười phần thích đọc sách, lúc huynh đệ Lâu gia đang tại một nhà sách nhỏ điên cuồng chìm đắm trong sách vở bị Vân Diệu Âm nhìn thấy, mĩ nhân thiện tâm liền lấy sách trong nhà ra cho họ học tập, làm cho huynh đệ Lâu gia có chút cảm kích.

Lâu Thanh Trú hỏi: "Nhị vị đệ đệ bình thường đọc sách như thế nào?"

"Mẫu thân ngươi dạy cho. Nhà chúng ta xuôi gió xuôi nước, chỉ có việc đọc sách làm lòng ta không vui, cũng may mẫu thân ngươi đọc qua sách, bằng không hai cái tiểu tử này, thật đúng là làm cho người ta đau đầu."

Lâu Vạn Lý nói xong, lại dặn dò Chi Lan, Chi Ngọc nói: "Cho nên lần này Kinh Hoa thư viện, hai ngươi xú tiểu tử nếu nhất định phải đi, không mong đợi các ngươi rạng danh tổ tông nhưng cũng không được làm mất thể diện người phụ thân là ta"

Lâu Chi Lan đứng dậy chắp tay: "Đương nhiên sẽ không làm cho phụ thân mất mặt."

Lâu Vạn Lý gian nan quay đầu, nói với Lâu Thanh Trú: "Ngươi muốn đọc sách, liền đến nhà sách nhỏ nhìn thử, đệ đệ ngươi ngày thường là ở chỗ này đọc sách, ba văn tiền đọc nửa canh giờ, lão bản làm người không sai, thỉnh thoảng sẽ còn chỉ điểm cho Chi Lan Chi Ngọc, sau giữa trưa liền để hai người bọn họ mang ngươi đi đi"

Lâu Thanh Trú gật đầu: "Hiểu được."

Lâu Vạn Lý: "Không được nói tới chuyện đi học nữa, ta đến cả đầu cũng đều đau. Hiện tại ta đang cao hứng, thấy thời gian cũng không xê cích gì nhiều, chúng ta liền đem những lễ nghi thiếu sót liền bù đắp đi"

Vân Niệm Niệm hiếu kì: "Bù cái gì?"

Tiết lão thái quân cười một tiếng, ôm nàng nói: "Cho Thanh Trú bù một chút lễ tốt."

Lâu Vạn Lý phủi tay, đám nô bộc nâng đến một thớt gấm đỏ, trải lên bàn, sau đó bày lên trên cá loại đồ vật khác nhau, cán bút lông bằng ngọc, một khối vàng ròng, một bản sổ sách, một chén rượu dạ quang, một con dao chuôi bạc, còn có một hộp son"

Vân Niệm Niệm tiến tới, chớp mắt nói: "Chọn đồ vật đoán tương lai?"

"Không tệ!" Lâu Vạn Lý nói, "Chi Lan, Chi Ngọc đều chọn qua, ngươi cũng nhất định phải chọn, hai tay đều muốn bắt! Nhớ năm đó, tiểu tử Chi Lan kia một tay bắt sổ sách, một tay bắt bút lông, tiểu tử Chi Ngọc kia một tay bắt thương một tay bắt nguyên bảo, ta nhìn lên, liền biết hai cái oa nhi này, một văn một võ nhất tĩnh nhất động, nhưng đều là người Lâu gia ta, đều yêu tiền!"

Vân Niệm Niệm ánh mắt nhìn hướng hộp son tinh xảo, nói: "Ài, nhưng Thanh Trú đã cưới vợ, phấn hộp này để làm cái gì, giống như điểm dư thừa..."

Lâu Thanh Trú nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Vân Niệm Niệm: "Ngươi sợ ta háo sắc?"

Lâu Vạn Lý vỗ cái bụng nói: "Tân nương tử ngươi yên tâm, nam nhân Lâu gia ta, từ trước đến nay không háo sắc, từ đời ông nội ta mà lên, vốn không có bắt son hộp, son hộp kia chính là để bài trí, có cái bầu không khí, mọi người cũng vui a vui a, ha ha ha ha!"

Ngưng cười, Lâu Vạn Lý lại hạ giọng, đùa Vân Niệm Niệm: "Hắn nếu như bắt, Lâu phụ thay ngươi dạy hắn!"

Vân Niệm Niệm: "..."

Lâu Thanh Trú quay đầu nhìn về phía Vân Niệm Niệm: "Muốn ta như thế nào chọn?"

Phu nhân cười nói: "Thanh Trú, ngươi không thể cứ trợn tròn mắt mà chọn, vậy không ý tứ lắm, ngươi lớn như vậy rồi, chỉ có thể nhắm mắt lại sờ, hết thảy giao cho thiên ý."

Lâu Thanh Trú nói khẽ: "Vậy ta liền đến nhìn xem cái này thiên ý."

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng giật xuống phi bạch trên người Vân Niệm Niệm, tự giác che mắt lại.

Chi Lan, Chi Ngọc tiến lên, lôi kéo Lâu Thanh Trú quay tại chỗ hai mươi vòng, buông tay ra, nói: "Ca, hai cánh tay của ngươi k, trước đụng phải cái gì, chính là cái gì!"

Lâu Thanh Trú khóe miệng nâng lên một chút cười.

Hắn giống như say rượu, bước chân không xong, nghiêng ngả lảo đảo hướng cái bàn sờ tới, thân mình nghiêng một cái, hướng Vân Niệm Niệm ngã xuống, hai tay ôm lấy Vân Niệm Niệm, cùng nàng ngã ở trên bàn, cái bàn "soạt" một tiếng bị lật, hai vợ chồng rơi xuống, ngã trên gấm lụa đỏ, thỏi vàng ròng ở giữa không trung vẽ một đường cong đẹp mắt, không được lệch chút nào, đúng lúc nện vào trong ngực Vân Niệm Niệm, bị nàng tóm gọn.

Lâu Thanh Trú ôm Niệm Niệm, Niệm Niệm ôm nguyên bảo, tất cả đều vui vẻ.

Người Lâu gia cười làm một đoàn.

Lâu Thanh Trú lấy phi bạch xuống, mặt mày mang ý cười, nói khẽ: "Cái này, mới là thiên ý."

Lâu Vạn Lý thật vui vẻ, thân hình mập mạp giật lên bả vai nhảy múa, lôi kéo phu nhân xoay vòng quanh, lão thái quân cười ha ha không ngừng, nói: "Náo nhiệt cực kì, náo nhiệt thật sự a... Hai cái đứa nhỏ này, quá tốt, tốt! Điềm tốt! Có ai không, đem nguyên bảo đổ đầy bàn, đưa đi đại viện!"

Vân Niệm Niệm nắm chặt thỏi vàng ròng, nắm đấm nhẹ nhàng nện ở ngực Lâu Thanh Trú: "...."

Lâu Thanh Trú cười ôm lấy nàng, nằm dưới đất, quay người nói với người nhà: "Ta có Niệm Niệm như vậy là đủ rồi, nàng cũng rất hợp ý ta."

Lâu Chi Ngọc e lệ thẳng le lưỡi, quạt gió nói: "Ta thế nào cảm giác mắt có chút phát nhiệt?"

Lâu Chi Lan cười giỡn nói: "Kia để phụ thân cũng tìm giúp ngươi một cửa hôn nhân?"

Lâu Chi Ngọc gãi đầu một cái, nhớ tới cô nương mặc quần áo sáng màu trong lòng hắn kia, luôn cảm thấy trong lòng không có ngọt ngào như trước. Kỳ quái, tựa như đem cô nương kia cùng ca ca tẩu tẩu trước mắt vừa so sánh, liền ảm đạm vô quang.

Lâu Chi Lan nín cười nói: "Ca ca còn chưa bước ra khỏi gia môm, không bằng, ta cùng Chi Ngọc mang ca ca lên đường phố nào nhiệt xem một chút đi?"

Vân Niệm Niệm thế này mới nhớ tới, mình từ khi đến nơi này cũng chưa đi dạo bao giờ.

Lâu Thanh Trú hỏi nàng: "Niệm Niệm, muốn đi ra ngoài nhìn xem sao?"

Vân Niệm Niệm dùng sức gật đầu: "Có thể nha, ta nghĩ muốn nhìn thử cửa hàng của ta sinh ý như thế nào".

Lúc gần đi, lão thái quân gọi Lâu Thanh Trú lại hỏi: "Lúc trước là ý tứ của Trúc lão tiên sinh, nói ngươi hồn phách không ổn, đại viện cần u tĩnh, cho nên ngươi chỗ kia cũng không có nhiều người hầu hạ, nay ngươi đã tỉnh, muốn hay không tổ mẫu đưa thêm mấy người đến nội viện hầu ạ?"

Lâu Thanh Trú vẫn như cũ, trước hỏi Vân Niệm Niệm: "Niệm Niệm nghĩ như thế nào?"

Vân Niệm Niệm nói: "Ta cũng không quen bị người hầu hạ..."

Lâu Thanh Trú cũng nói: "Ta cũng thích u tĩnh."

Lão thái quân một bộ hiểu rõ, cười nói: "Vậy liền để bọn hắn ở lại ngoại viện đợi, không quấy nhiễu tân hôn phu thê các ngươi a"

Vân Niệm Niệm đi lên xe, vừa ngồi vững vàng, Lâu Thanh Trú vung lên màn xe, chậm rãi tiến vào, sát bên nàng ngồi xuống.

Vân Niệm Niệm xê dịch vị trí, hỏi hắn: "Vừa nãy ngươi chọn đồ vật đoán tương lai, là cố ý sao?"

"Sao gọi là cố ý?" Lâu Thanh Trú cười đến đẹp mặt, hắn một tay bám lấy cái trán, nhàn nhàn nhìn Vân Niệm Niệm, "Kia là thiên ý."

"Quỷ mới tin." Vân Niệm Niệm nhỏ giọng lải nhải hắn, "Lâu Thanh Trú, tâm tư ngươi thực nhiều, hồ ly cũng chưa nhiều tâm tư như ngươi đâu!"

Lâu Thanh Trú cười ra tiếng, cong lên tay thon dài như ngọc, gõ gõ trán Vân Niệm Niệm, chậm rãi nói: "Niệm Niệm, phàm trần tục thế này rất không thú vị, cũng may còn có ngươi hiểu ta a."

Nhà sách mở ở ngoại ô phía Tây kinh thành, chiếm diện tích không lớn, một phòng gạch ngói nhỏ hẹp, yên tĩnh thanh u, lão bản là một nhân sĩ yêu sách, có một chút sản nghiệp, tàng trữ nhiều loại sách, rất phong phú, chỉ cho mượn không bán.

Ở cái phòng sách nhỏ này, tại bên trong nguyên văn, tác giả cho nữ chính cùng nhóm vương công quý tộc tạo ra ngẫu nhiên gặp gỡ, nâng cao danh tiếng.

Lâu gia xa giá vừa ra cửa, đã bị một đám người nghe nói Lâu Thanh Trú thức tỉnh, người đến chúc mừng vây chặt đến không lọt một giọt nước.

"Nghe nói Lâu đại thiếu gia lành bệnh, chúc mừng chúc mừng!"

"Đại hỉ đại hỉ, Lâu đại thiếu gia hôm nay có thể ra đến đây?"

"Chi Lan thiếu gia, Chi Ngọc thiếu gia, phát chút tiền thưởng, để chúng ta cũng dính phúc khí đại thiếu gia đi!"

Thấy xe ngựa nửa bước khó đi, Vân Niệm Niệm rèm xe vén lên liếc một cái, thấy chung quanh tất cả đều là đưa tay lấy tiền, thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Lâu Thanh Trú, hắn vẫn bám lấy cái trán, nằm nghiêng ở trên xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, giống như không có nghe thấy những tiếng ồn ào này.

"Lâu Thanh Trú, " Vân Niệm Niệm hô, "Bọn hắn mượn danh nghĩa của ngươi, đòi lấy tiền thưởng."

Lâu Thanh Trú uể oải mở mắt ra, ánh mắt tĩnh mịch hướng nàng nhìn lại: "Thế nhân yêu tiền tài, thiên kinh địa nghĩa. Phu nhân quan tâm cái này, không bằng quan tâm ta nhiều một chút a."

Vân Niệm Niệm sợ hắn thân thể lại xảy ra vấn đề, vội nói: "Ngươi thế nào?"

Lâu Thanh Trú cười nhìn qua nàng, yếu ớt nói: "Niệm Niệm, ta nếu không nghe được tiếng ngươi gọi ta phu quân, sợ là lại muốn thổ huyết mà chết."

Vân Niệm Niệm: "Lại tới!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lâu Thanh Trú: Nhân gian nhàm chán, bổn quân chỉ có thể chơi đùa lão bà.

Vân Niệm Niệm: Trông gương mặt hắn kìa, ta liền biết tâm hắn đen tối! Đầy mình ý nghĩ xấu! Chọn đồ vật đoán tương lai nhất định là cố ý! Mặc dù ta không có chứng cứ!

Bài tập về nhà dành cho độc giả: Chương tiếp theo, nhân vật chính đoàn sẽ gặp phải ai ở giữa khu rừng sách?

A. Vân Diệu Âm

B. Tông Chính Tín (nguyên văn nam chính)

C. Đoàn khuê mật gây sự

D. Cẩu nam nữ

Xin bắt đầu bài thi! Nộp bài dưới cmt, cẩn thận thẩm đề a ~