Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người

Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người - Chương 71: Tiên lữ của thiên đế




Vân Niệm Niệm đã tưởng tượng ra rất nhiều phản ứng của Lâu Thanh Trú sau khi trùng phùng, nhưng Thiên quân lại không đi đường thường, hắn ngơ ngác, thâm tình nhìn Vân Niệm Niệm hồi lâu, sau đó đem nàng đè lên giường, chôn ở trên người nàng ngủ thiếp đi.

Vân Niệm Niệm: "... Ài?"

Vừa rồi lúc Lâu Thanh Trú xích mặt lại gần, nàng đã nghĩ Lâu Thanh Trú muốn hôn nàng, ai mà ngờ được người này vậy mà lại đè ép nàng rồi ngủ mất.

Hắn là thật sự ngủ rồi, tiếng hít thở đều đều, làm người ta an tâm.

Vân Niệm Niệm nhẹ nhàng ôm hắn, vuốt ve mái tóc dài của hắn, thấp giọng nói: "Ân, ngủ đi, ta chọn chàng, cứ an tâm ngủ đi thôi, ta sẽ không rời đi."

Nàng nhắm mắt lại, mỏi mệt như thủy triều đánh tới, không lâu sau, nàng cũng tiến vào giấc ngủ say.

Linh hồn nàng tựa như đang bồng bềnh trong mộng, có người nào đó đang nhẹ giọng khóc thút thít, giống như đang tham gia tang lễ, khung cảnh xung quanh rất huyên náo, rất nhiều người có mặt tại đó, tiếng khóc nghe có chút kiềm chế, tinh tế dày đặc chờ đợi một lúc lâu, nàng lại cảm thấy nhẹ nhàng.

Có một ít dây leo quấn lấy cổ chân nàng rốt cục buông ra, dần dần, cơ thể nàng như bay bổng lên trên, phiêu tán giữa mây mù, một mảnh áo tím lay động.

Vân Niệm Niệm sợ mảnh tử sắc kia biến mất, vươn tay, kích động gọi hắn: "Đừng đi!"

Dưới chân vừa trượt, Vân Niệm Niệm ngao một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy, xoay mặt liền thấy Lâu Thanh Trú nằm nghiêng bên người nàng, tay chống ở thái dương, mỉm cười nhìn nàng.

Một tay hắn còn vòng quanh tóc của nàng, xoa nhẹ đuôi tóc nàng, ý cười từ khóe mắt tràn ra, tiên khí bồng bềnh đẹp đến khiến người ta thần hồn điên đảo.

Vân Niệm Niệm ngu ngơ một lát, ngồi thẳng, chậm rãi vươn tay, sờ lên khóe môi của hắn.

"Chàng thật dễ nhìn." Vân Niệm Niệm ăn ngay nói thật.

Hai cánh tay nàng đều sờ soạng khắp nơi, bưng lấy mặt Lâu Thanh Trú, xích lại gần nhìn, chân thành nói: "Tiên thân... Chính là tiên a!"

Lâu Thanh Trú... Không đúng, Huyền Lâu tựa như bạch ngọc được điêu khắc tinh tế, từ bên trong bạch ngọc tỏa ra tiên khí mờ mịt, phong hoa sáng rực, tuyệt thế vô song. Ngay cả mái tóc đen dài khác người kia có tiên khí thêm vào cũng tỏa ra trạch quang mê người, nhìn lâu sẽ còn bị dụ hoặc.

Vân Niệm Niệm thèm nhịn không được.

Thân thể này, nếm một ngụm, sợ là dư vị vô tận.

"Những thứ khác liền không nói..." Vân Niệm Niệm không dám nhìn vào ánh mắt của hắn, thâm tình bên trong ánh mắt kia vô cùng trí mạng, nàng sợ bản thân chịu không nổi, thông minh rũ mắt xuống, ngón tay nắm lấy sợi tóc đen rủ xuống của hắn, chậc chậc nói, "Ngay cả cọng tóc đều đẹp như thế..."

Huyền Lâu cũng rũ mắt xuống, chậm rãi nói: "Tóc là tơ tình, có tác dụng để cuốn lấy tâm của tiên lữ... Trong thế giới của tiên nhân, phàm là muốn ngộ đạo trong chốn hồng trần, đều cẩn thận nuôi tóc, thậm chí còn có người đem hai thành tu vi đặt trên tóc, không ai có thể ngăn cản tơ tình quấn lấy... Nàng cũng giống vậy."

Hắn cúi đầu, hôn đầu ngón tay Vân Niệm Niệm, lại ngước mắt nhìn về phía nàng.

"Thật tốt." Hắn nói, "Trong lúc nàng ngủ, ta đã mất mấy lần để chứng minh nàng là Niệm Niệm, không phải giấc mộng của ta, cũng không phải tâm ma của ta, cũng không phải thiên đạo đang trêu đùa ta, Niệm Niệm, nàng đã trở lại."

Vân Niệm Niệm nghiêng đầu cười một tiếng, nói: "Thiên chân vạn xác, ta cũng thật chật vật mới có thể quyết định đó. Trùng hợp chàng cũng tỉnh, ta còn có chuyện muốn nói với chàng."

Nghe nàng nói vậy, Huyền Lâu sợ nàng lại biến mất, vội vàng đưa tay bắt lấy cổ tay của nàng, sau mới nói: "Có ý gì?"

Vân Niệm Niệm ngồi nghiêm chỉnh, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.

"Lâu Thanh Trú... Hoặc là Huyền Lâu cũng được, dù sao chàng đều biết ta đang nói chàng." Vân Niệm Niệm dùng một loại ngữ khí bình tĩnh, như thể đang nói đêm nay ánh trăng thật đẹp, đem lời nói nói ra, "Ta có thể trở về đây, là bởi vì ta yêu chàng, yêu nhiều đến mức nào thì không rõ ràng lắm, nhưng ta thật sự yêu, ta cũng muốn tiếp tục lừa gạt, cũng không muốn trốn tránh, ta chính là yêu chàng, cho nên ta mới lựa chọn trở về, ta muốn trở lại cứu chàng, kéo chàng đi ra khỏi... trạng thái góa phu."

Đôi mắt Huyền Lâu mở to.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt này trên mặt hắn, mơ hồ, sững sờ, kinh hoảng, luống cuống, còn có chút ngại ngùng, có chút ngây thơ.

Bạch ngọc cũng sẽ nhiễm hồng.

Trên mặt Huyền Lâu có chút trắng nhạt, lông mi thon dài của hắn cúi thấp xuống, hắn trầm mặc.

Trong lòng Vân Niệm Niệm chợt hoảng, suy nghĩ miên man.

Chẳng lẽ lần đầu tiên nàng thổ lộ, liền rơi vào cảnh tượng lúng túng trầm mặc như thế sao?

Tâm Vân Niệm Niệm bắt đầu lung tung suy nghĩ, nàng nắm vuốt một bên tay áo, nghĩ định thúc giục Huyền Lâu nói chút gì đó, cho dù là hắng giọng một cái thôi cũng được, nhưng nàng lại không dám mở miệng, sợ khiến tình cảnh càng thêm lúng túng hơn.

Thật lâu sau, Huyền Lâu đứng lên, đột nhiên rời giường, đẩy cửa đi ra ngoài.

Vân Niệm Niệm cứng đờ ngồi chồm hỗm trên giường, cả người đều là biểu lộ囧: "Dựa vào!"

Có ý tứ gì!!

Chẳng lẽ hắn không phải là nên kích động ôm lấy nàng sao, không hôn nàng một chút sao, hôn một cái cũng được đi? Hắn không cao hứng à? A?

Vân Niệm Niệm quay đầu, thấy Huyền Lâu dựa cửa, ôm ngực nhẹ nhàng ho khan.

"Chàng sao vậy?" Vân Niệm Niệm cũng không đoái hoài tới lúng túng gì gì đó, nàng thật sự là bị cái tật xấu thổ huyết này của phu quân hù dọa, hiện tại cũng có di chứng, nghe thấy hắn ho, liền sợ trông thấy hắn thổ huyết.

Vân Niệm Niệm vừa nghĩ như vậy, đã nhìn thấy máu từ khóe miệng hắn nhỏ xuống, mà Huyền Lâu nhíu lông mày lại, lắc đầu ra hiệu hắn không sao.

Hắn rũ tay xuống, giống như đã thu thập xong cảm xúc, lau đi máu bên môi, đối Vân Niệm Niệm cười nói: "Ta... Quá vui vẻ."

Tâm Vân Niệm Niệm đầu tiên là an ổn, sau đó lại vui sướng đến bay lên, nhảy cẫng.

Nàng vốn đã biết hắn sẽ như vậy mà, trừ bỏ quá vui vẻ, sao còn có thể có suy nghĩ khác chứ?

Vân Niệm Niệm nhảy xuống giường, đỡ lấy hắn, hỏi: "Chàng cũng là thiên đế, tiên thân cũng quay về rồi, cơ thể sao lại dễ hư như vậy? Động một chút là lại khạc ra máu, đừng chạy theo mô típ cũ, những thứ này căn cản là chẳng cần thiết chút nào, không ngầu."

Huyền Lâu nhu nhu cười, nói: "Hồn phách của ta... Bọn chúng đã trở lại, rất đau."

Vân Niệm Niệm lúc này mới nhớ tới lời thiên đạo nói, Huyền Lâu bởi vì tổn thương tình, dựa vào phương thức tán hồn mà tự ngược.

Vân Niệm Niệm đánh một quyền vào ngực hắn, cắn răng nói: "Còn không phải là do chàng ngốc!!"

"Ta cho là nàng..." Huyền Lâu nói, "Cho là nàng đã hồn phi phách tán, cùng ta vĩnh quyết. Nếu như ta không làm thứ gì mà là sống một cuộc sống bình thường, hưởng thụ thân bất này tử, ta sẽ có lỗi với nàng, cũng có lỗi với nhân duyên mà nàng tặng ta. Niệm Niệm, ta cũng yêu nàng, nàng là một tồn tại mà không gì trong thiên địa này có thể sánh kịp, nàng không có ở đây, ta không thể chịu đựng được chuyện mình còn sống."

Vân Niệm Niệm nhỏ giọng mắng mấy câu, nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt.

"Chàng có biết lúc nào thì chàng đẹp trai nhất hay không?" Vân Niệm Niệm dường như đang khóc nức nở, thanh âm rất nhỏ, "Lúc nói lời này là đẹp trai nhất."

Hắn vì nàng tuẫn tình, lấy thân bất tử mà tuẫn tình.

"Niệm Niệm, bảy ngàn năm, tình ái mà ta biết đến cũng đều là tình trên giấy, là minh ước của tiên gia cao cao tại thượng, là nghiệt tình vặn vẹo của phụ mẫu." Hắn nói, "Thẳng đến khi có được nàng, ta mới biết được còn sống là tư vị gì. Nàng cho rằng, trước khi nàng đến, chỉ có Lâu Thanh Trú là người chết thôi sao sao? Không phải, Niệm Niệm, ta cũng vậy. Thiên quân trên thiên giới, Huyền Lâu, cũng là người chết sống lại, hắn chưa từng chân chính sống, thẳng đến khi nàng đến... thẳng đến khi có được nụ hôn của nàng."

Hắn nhẹ nhàng nâng mặt Vân Niệm Niệm lên, ôn nhu hôn xuống, thật lâu, tựa như hôn đến vĩnh hằng.

Thẳng đến khi hai người tách ra, thời gian bắt đầu lưu động, Vân Niệm Niệm hỏi: "Đúng rồi, cùng ta giải thích một chút, đây là chuyện gì?"

Nàng chỉ trạch viện Lâu gia.

Huyền Lâu nhẹ nhàng bâng quơ: "Không có gì, ta cho là nàng không còn, không muốn sống nữa, chỉ muốn về nơi từng có nàng để chết đi."

Vân Niệm Niệm bĩu môi một cái: "Cho nên, chuyện trên thiên giới thì sao?"

"Không biết."

"Thiên đế đâu?"

"Kết thúc rồi." Huyền Lâu nói, "Hiện tại thiên đế là ta."

"Sau đó chàng đem mọi chuyện đều ném về phía sau, mỗi ngày chạy tới đây tự sát một lần?" Vân Niệm Niệm nói, vỗ một chưởng trên trán hắn.

Huyền Lâu nở nụ cười, cũng không trốn tránh.

Vân Niệm Niệm đánh xong, lại phân thần, hỏi: "Chàng có phải lại cao hơn rồi hay không?"

Lúc trước nàng đập đầu hắn, cũng không lao lực như vậy.

Huyền Lâu cười nói: "Tiên thân cùng phàm thân, tự nhiên là khác nhau."

Thật sự là hắn đã cao hơn rất nhiều, dáng người như tùng bách, thẳng tắp lại tuấn mỹ.

Vân Niệm Niệm cực kỳ hâm mộ nói: "Ài, nói thật a, trước kia bề ngoài của chàng đã làm cho ta cảm thấy là ta đang kiếm lời, hiện tại nhìn lại chân thân của chàng... Nói kiếm lời thôi cũng không đủ, đây là phú giáp thiên hạ a! Thật sự không giống lúc trước."

Huyền Lâu thản nhiên nói: "Niệm Niệm cũng không giống."

Vân Niệm Niệm: "Ân?"

Ngón tay Huyền Lâu ở giữa không trung nhẹ nhàng điểm một cái, giọt nước ngưng tụ thành một chiếc gương.

Vân Niệm Niệm nhìn thấy bản thân mình.

Ngực phẳng mảnh mai, mắt to chớp chớp, không giống Vân Niệm Niệm trước đó, nhưng nàng cũng không cảm thấy xa lạ.

Nàng tựa như có thể từ ngũ quan xa lạ này trông ra được bóng dáng của nàng, nàng biết đây chính là bản thân mình.

"Ai đây?" Vân Niệm Niệm hỏi.

"Nàng" Huyền Lâu nói, "Cho tới nay, nàng ở bên trong tiên thức của ta, chính là bộ dáng này. Niệm Niệm, đây là bản thể hồn phách của nàng. Nàng không có thân thể, thiên đạo trả lại, là hồn phách nguyên bản."

Vân Niệm Niệm sửng sốt hồi lâu: "Đây ý là?"

"Muốn nàng lưu lại, ta còn cần phải dùng tu vi, vì hồn phách nàng tạo nên một tiên thân." Huyền Lâu giơ lên lông mày, sờ lên lồng ngực của nàng, tâm tình vui vẻ nói, "Như thế nào, muốn để nàng lại nở nang hơn một chút hay không?"

Vân Niệm Niệm đẩy tay của hắn ra, nộ trừng hắn một cái, sau đó vừa sợ lại ngạc nhiên nói: "Kia... khi ta trở về, người ở nơi này đều nhận ra ta, còn gọi ta là thiếu phu nhân, đây là có chuyện gì?"

"Bọn họ là sinh hồn." Huyền Lâu nói, "Thế giới này đều do ta tạo ra, chỉ cần ta có thể nhận ra nàng, bọn hắn cũng đều có thể nhận ra nàng."

"Nha!" Vân Niệm Niệm rốt cục liền nghĩ tới chính sự mình vốn nên hỏi, nàng bắt lấy ống tay áo Huyền Lâu, hỏi hắn, "Những sinh hồn này chàng định làm như thế nào?"

"Là, nàng đã trở lại, ta cũng nên cho bọn họ một nơi để về." Huyền Lâu nói, "Bọn họ vốn là bởi vì ta cùng Huyền Tín lịch kiếp mới bị cuốn vào hồng trần này, ta sẽ cho bọn hắn cơ hội, hỏi bọn hắn muốn đi nơi nào, như muốn lưu nhân gian, ta sẽ cho bọn hắn đến thế giới chân thật, làm cho bọn họ dùng thân phận hiện nay qua hết đời này. Nếu như muốn nhập luân hồi, ta cũng sẽ không thương tổn sinh hồn của họ, thay bọn họ tặng một lời hứa tạ thế viên mãn."

Cái phương thức xử lý này, Vân Niệm Niệm cũng đồng ý, chỉ là nghĩ đến những bằng hữu và người nhà này đã cùng nàng sống trong thế giới Diệu Ngữ, vượt qua ba tháng thời gian, nàng liền có chút khó buồng bỏ.

"Tốt, tôn trọng lựa chọn của bọn họ vậy." Vân Niệm Niệm nói, "Chuyện trên thiên giới, có cần phải xử lí gì hay không?"

Huyền Lâu biểu lộ một bộ cao thâm.

Hắn nheo mắt lại nhìn bầu trời, thật lâu sau, nói: "Trước khi nàng vào ở, ta cần phải quét dọn gian phòng thật tốt. Còn có rất nhiều chuyện muốn làm..."

Trước đó, hắn có ý muốn tuẫn tình, gây ra một trận nghiêng trời lệch đất trên thiên giới, bản thân cũng chẳng thèm quan tâm. Hiện tại Niệm Niệm đã trở về, hắn cũng khôi phục bình thường, chờ sau khi hồn phách hoàn toàn hợp lại, hắn phải trở về xử lý Bách Hoa tộc... Cùng nhân duyên kiếp của đệ đệ hắn.

Huyền Lâu bưng kín sọ não, thở dài.

Vân Niệm Niệm nói: "Đừng thở dài a, mặc dù có nhiều việc, nhưng chúng ta trước tiên có thể phân nặng nhẹ, xử lí từng loại một, như vậy, chuyện khẩn yếu nhất bây giờ là cái gì? Phù Dung thiên hậu kia chàng định xử lý như thế nào? Còn có Ti Mệnh, xử lí ra sao? Có muốn bắt đầu từ bọn họ trước không?"

Huyền Lâu bỗng nhiên nở nụ cười.

Vân Niệm Niệm: "Chàng cười cái gì."

Huyền Lâu chỉ về phía nàng, nói: "Tốt, chúng ta trước nói chuyện khẩn yếu nhất. Niệm Niệm, ta độ tiên thân cho nàng trước."

Vân Niệm Niệm: "A... Được thôi, cũng coi như chuyện khẩn yếu đi. Kia, làm sao để độ đây? Ta có cần phải tu hành không? Tu tiên tĩnh toạ là cái gì."

"Cần." Huyền Lâu lôi kéo nàng, hướng giường đi đến, "Nàng cần phải có tu vi của mình."

Vân Niệm Niệm: "Ách... Ta hỏi nhiều một câu, cái tu vi này, là muốn luyện ở trên giường?"

Huyền Lâu hướng nàng mỉm cười, mặt mày hớn hở.

"Đúng vậy, nàng cần có ta điểm hóa a." Huyền Lâu ở bên tai nàng thổi ngụm khí, "Niệm Niệm, điểm hóa. Coi ta là lô đỉnh, để ta độ tu vi cho nàng... Vì nàng mà bóp nặn tiên thân, bảo hộ hồn phách quý báu nhất trên đời."

Vân Niệm Niệm: "Không còn phương pháp khác sao? Nơi tu tiên này của chàng nhất định phải dựa vào song tu sao? Vậy chẳng lẽ những người không có bạn lữ thì không thể thành tiên?"

Huyền Lâu cười đến xán lạn.

"Đây là phương pháp tu tiên nghiêm chỉnh, có tên gọi đàng hoàng."

Vân Niệm Niệm: "Tên là gì?"

Huyền Lâu trêu đùa nói: "Cái này gọi là... Tiêm Vân Lộng Xảo*."

Hắn nhẹ nhàng điểm một cái, Vân Niệm Niệm ngã vào trên đệm giường.

...

Trong sảnh, Lâu Vạn Lý uống hết sáu chén trà than thở, nói: "Ta thật muốn nhìn Niệm khuê nữ một chút, ai... Chậm như vậy, có lời gì mà nói không hết, không ăn cơm còn muốn nói sao? Đã giữa trưa rồi..."

Phu nhân vỗ hắn một cái, nhíu mày ra hiệu.

Lâu Vạn Lý: "Ai hừm, hiểu được hiểu được, tiểu biệt thắng tân hôn!"

Lão thái quân gõ gõ quải trượng, hắng giọng nói: "Nói cái gì đó... Chúng ta ăn trước đi."

Chi Lan Chi Ngọc ngồi xuống, nhìn nhau cười một tiếng, Chi Lan nói: "Giống như đã lâu không cùng phụ mẫu, tổ mẫu ăn cơm chung."

"Rõ ràng hôm qua..." Chi Ngọc nói đến một nửa, vò đầu, "Đúng nga, thật sự có cảm giác như thế, giống như tđã rất lâu rồi không được ăn cơm trưa."

Chi Lan lại ngẩng đầu nhìn mặt trời, nói: "Rất lâu rồi chưa thấy ngày nào tốt như vậy."

Trên trời áng mây tinh xảo, tư thái ngàn vạn, cũng giống như Vân Niệm Niệm trong phòng.