Sau Khi Xuyên Thư Tôi Cầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 4




Edit: Athena

Beta: Phong Linh

Giang Miểu đứng ở trước mấy sấy, vừa duỗi tay ra đã có luồng gió mạnh thổi tới, làm khô bàn tay đang ướt nhẹp của cậu.

Tay vẫn chưa thổi khô xong, bỗng cậu nhìn thoáng qua có một người đàn ông đang đi về phía bên này, người này cao hơn cậu nửa cái đầu, sau khi tới bên cậu không nhúc nhích cũng không lên tiếng, y hệt như một vệ sĩ.

Nhà vệ sinh nam nữ dùng chung một bồn rửa tay, Giang Miểu cho rằng anh ta đang xếp hàng chờ sấy khô tay, nên nhanh chóng làm cho xong.

Bàn tay trắng nõn của cậu đơn giản lật qua lật lại hai lần, hoàn toàn không để ý tới hình tượng, động tác thản nhiên như đang nướng chân gà, chờ đến khi hai tay khô hẳn, trên tay còn mang theo hơi ấm thoải mái, nhanh chóng lùi ra ngoài.

Người đàn ông bên cạnh theo dõi động tác của cậu, vẫn luôn nhịn cười, sau đó nhìn người trước mặt, trong lòng không nhịn được cảm thấy đáng yêu.

Chờ Giang Miểu hong khô tay xong thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, anh ta ho nhẹ một tiếng, tiến lên một bước, khóe miệng nở một nụ cười tự tin: "Xin chào, tôi có thể thêm Wechat của cô được không?"

Giang Miểu đột nhiên dừng lại: "...?"

Anh bạn, anh đang hỏi ai thế?

Theo bản năng, cậu nhìn xung quanh hai lần, nhưng bốn phía chẳng có ai ngoài cậu.

Anh ta nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia của cậu, lại nhịn không được cười lên, cố ý trầm giọng: "Đúng vậy, cô gái nhỏ, tôi đang hỏi cô đó."

...Nhỏ mẹ anh.

Mắt anh có vấn đề à, có muốn tôi lấy axit giúp anh rửa không?

"Không cho."

Vất vả lắm mới trốn được ra ngoài chơi một chuyến, Giang Miểu không muốn bị mấy tên ngu ngốc này phá hỏng tâm trạng của mình. Cậu hít một hơi thật sâu, trong đầu thầm nghĩ "Không nên tức giận", cậu không ngẩng đầu tránh người đàn ông mặc vest kia.

"Này, khoan đã—!"

Người đàn ông cũng khá đẹp trai, dáng người lẫn quần áo đều đẹp. Trong công ty có rất nhiều cô gái theo đuổi, đây là lần đầu tiên anh ta thất bại trong việc bắt chuyện.

Anh ta không tin mình đã bắn ra sức quyến rũ rồi mà lại bị từ chối như thế, anh ta không cam lòng bước tới nắm lấy cánh tay của cậu, không biết là vô tình hay cố ý để lộ vốn liếng của mình: "Tôi làm việc ở gần đây, cô có biết công ty Hưng Nam không, hay là cô đã có bạn trai rồi...?"

Công ty Hưng Nam là một doanh nghiệp tư nhân, chủ yếu tập trung phương diện game, mấy năm nay phát triển không ngừng, mức lương của nhân viên cao gấp đôi so với các công ty cùng ngành. Trước đây, chỉ cần anh ta nói tên công ty mình, các cô gái đều sáng mắt không đi nổi.

Nhưng mà Giang Miểu hoàn toàn không để ý tới anh ta nói công ty gì đó, cậu vốn đã định bỏ qua rồi, không ngờ tới tên ngốc này vẫn bám theo cậu, lửa giận trong lòng tăng lên phừng phực.

Này, em trai có chuyện gì à? Nhìn tuổi có vẻ còn trẻ đấy, cũng ra dáng dạng chó hình người, tại sao chỉ có con mắt thì không được tốt lắm? Em đang phấn đấu thành người khuyết tật cấp độ ba à?

Người đàn ông không hề cảm giác được nguy hiểm, còn đắc ý nói không ngừng: "Cô gái, tôi không phải là người quảng cáo phòng thể hình, cô yên tâm, chỉ là muốn nói chuyện trên trời dưới đất với cô, giải tỏa tâm trạng..."

Giải tỏa tâm trạng?? Anh tự mà đến đường Hoàng Tuyền mà giải tỏa đi!

Cậu thở một hơi, còn chưa kịp giơ nắm đấm lên, bỗng nhiên phía sau có người gọi cậu: "Giang Miểu!"

Cậu hơi dừng lại một chút, chỉ trong hai giây Đoàn Hàm đã vội vàng đi đến, thuận thiện nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Giang Miểu đi ra ngoài: "Không phải nói đi WC sao? Sao đi lâu vậy? Đi thôi, đồ ăn đều nguội hết rồi..."

Nói xong, hắn lạnh lùng liếc người đàn ông kia một cái.

Người mặc vest nhìn thấy mặt của Đoàn Hàm, đồng tử chợt co rút lại, lời định nói ra lập tức nghẹn ở cổ họng: "..."

Chỉ trong vài giây đó, Đoàn Hàm đã mang theo Giang Miểu ra khỏi tầm mắt anh ta.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh không xa, Giang Miểu còn chưa kịp nói gì, hắn đã tự giác thu tay lại, còn rất lễ phép xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi quá vội vàng nên đụng vào vai em mà chưa hỏi ý kiến của em."

"....." Giang Miểu còn có thể nói gì chứ, cậu cũng không phải không biết tốt xấu, dứt khoát cảm ơn: "Không sao, cảm ơn anh."

Đoàn Hàm trơ mắt nhìn con cá nóc phình to từ từ xẹp xuống, tuy rằng vẫn là dáng vẻ tôi rất không vui, nhưng dáng vẻ sắp đánh nhau hắn vừa trông thấy hồi nãy kia đã từ từ lắng xuống.

Cơn giận dữ tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Giống như mọi chuyện phiền lòng đều được xả hết ra, tuyệt đối sẽ không tích tụ lại mà ảnh hưởng đến tâm trạng trong giây tiếp theo.

Mặc dù không còn tức giận, nhưng Giang Miểu vẫn còn hơi khó chịu: "Anh cũng tới đi vệ sinh hả?"

"Không phải, tôi đến khu vực hút thuốc gọi điện thoại."

Đoàn Hàm giơ điện thoại lên, không nghĩ tới mở khóa bằng gương mặt bắt được khuôn mặt của hắn, màn hình khóa bị mở ra. Không biết tại sao camera trước tự động bật lên, khuôn mặt của Giang Miểu đột nhiên lộ ra trước ống kính.

Giang Miểu: "......"

Ai gọi điện thoại mà lại xuất hiện cái camera cơ chứ?

Bỗng nhiên cậu giận tái mặt, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy khu hút thuốc trong miệng Đoàn Hàm nằm chéo đối diện với nhà vệ sinh, vị trí địa lý quá thuận lợi, lại thêm chuyện vừa rồi trong nhà vệ sinh trộn lẫn làm cho người ta không khỏi nghĩ nhiều.

"Sao vậy?" Thấy sắc mặt người trước mắt có hơi khó coi, Đoàn Hàm vô thức hỏi, nhìn theo ánh mắt Giang Miểu đến bàn tay của mình.

Sao camera lại bật lên?

Hắn chợt hiểu ra điều gì đó: "Vừa rồi tôi thật sự đang nghe điện thoại, đây thực sự là chuyện ngoài ý muốn, có lẽ ra ngón tay của tôi đã chạm nhầm vào thứ gì đó..."

Giang Miểu xoay người rời đi.

Với biến thái còn nói đạo lý cái gì?

Đầu tiên, hắn ra tay giúp đỡ khi cậu đánh nhau với người khác, cùng cậu đến đồn công an để trình báo, sau đó lại tình cờ gặp nhau ở một nhà hàng, còn giúp cậu ngăn cản đào hoa...

Có khoảng gần hai mươi nhà hàng nổi tiếng ở trung tâm thành phố, sao hai người bọn họ có thể trùng hợp gặp nhau ở đây? Hơn nữa, Giang Miểu vừa mới bước vào, tên biến thái này đã đi theo sau, trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao??

Giang Miểu vừa nghĩ tới camera vừa nhìn thấy, không biết có phải tên biến thái đã chụp ảnh của cậu hay không, lập tức ăn không ngon miệng.

Cậu trở lại chỗ ngồi thu dọn đồ đạc gọn gàng chuẩn bị rời đi thì người phục vụ bất ngờ bưng đồ ăn đi tới, nhìn cậu với vẻ mặt cảnh giác: "Thưa tiên sinh, anh đi đâu vậy? Đồ ăn đã được chúng tôi chuyển lên bàn."

"Tôi..."

Lúc này cậu mới nhớ ra nhà hàng này sử dụng mã QR trên bàn để trả tiền, các món ăn đã được gọi sẵn, nếu bây giờ cậu bỏ chạy nhìn có vẻ như đang ăn cơm chùa vậy.

Huống hồ còn có nhiều món ăn như vậy, không ăn sẽ rất lãng phí đó!

Giang Miêu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Thực xin lỗi, bây giờ tôi đang vội. Trước tiên tính hóa đơn giúp tôi, nhân tiện, cô có thể gói những món ăn còn lại cho tôi được không?"

Tất nhiên là người phục vụ có thể đóng gói, nhưng vẫn còn một vài món ăn chưa làm xong, cậu phải đợi thêm một chút.

Đương nhiên cậu có thể đợi, chỉ là sau lưng đang có một tên biến thái thích nhìn lén, điên cuồng theo đuổi cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì đâu.

Giang Miểu không muốn quay lại, đành phải ngồi trên ghế nghỉ bên cạnh quầy, tay đút túi, mỗi lần khách hàng ra vào cửa, cậu là người đầu tiên họ nhìn thấy. Da đã trắng, tóc lại đen, mặc bừa bộ quần áo cũng trông rất đẹp, ngồi chỗ đó y hệt một linh vật nhỏ.

Cuối cùng các món ăn cũng được đóng gói, lúc phục vụ đưa hộp cơm cho cậu còn nói đùa nếu cậu có thiếu tiền thì cứ đến quầy lễ tân, chỉ cần ngồi ở đó lượng khách sẽ tăng vọt, chắc chắn hiệu suất cuối tháng sẽ rất cao.

"..."

Giang Miểu có hơi bất lực, chỉ có thể cười nhẹ. truyện teen hay

"À đúng rồi, ông chủ nhờ chúng tôi đưa cái này cho cậu." Người phục vụ lấy từ trong túi quần ra một vật hơi mỏng nhỏ, mở ra thì nhìn thấy một tờ giấy được xếp vuông vắn bốn góc, phía ngoài có ghi một dòng chữ nho nhỏ kiểu chữ in: XXX nhà hàng số một. Không có bất kỳ hoa văn nào trên tờ giấy ghi chú màu vàng nhạt, thiết kế rất đơn giản thẳng nam.

Nhưng tại sao chủ nhà hàng lại gửi cho cậu một tờ giấy?

Đây không phải là một tờ giấy tỏ tình đúng không? Hay là hôm nay cậu ra ngoài vô tình dính phải loại nước hoa nam tính nào đó, nên đào hoa hôm nay như cỏ mọc tràn lan?

Nội tâm của Giang Miểu chiến tranh một hồi, do dự một lúc cuối cùng cậu cũng vẫn nhận lấy.

Mở mẫu giấy ra, trên đó viết vài dòng ngắn gọn, kiểu chữ cứng cáp mạnh mẽ, nét bút giấu đi mũi nhọn:

Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi thật sự tình cờ nhìn thấy em bị bắt nạt. Nếu tôi có làm phiền đến em thì đây là lỗi của tôi.

Mặt khác xin làm phiền một chút, không biết em có bị mắc chứng rối loạn giới tính không? Nếu có thì em có thể chủ động tìm đến bác sĩ tâm lý để điều trị, nếu không thì cứ cho là tôi đoán bừa đi. Chỉ cần lần sau đừng đi nhầm nhà vệ sinh, nếu bị phát hiện cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của em."

"..."

Giang Miêu nhìn thoáng qua, nhìn thấy chữ "chứng rối loạn giới tính" vừa quá quen thuộc vừa quá đáng này, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

Rối loạn giới tính cái đầu anh, anh ngày nào cũng nghi ngờ người khác bị rối loạn giới tính, sao không nghi ngờ xem mắt mình có vấn đề gì không trước đi??

Cậu trợn tròn mắt, vừa định xé tờ giấy ném vào thùng rác, quay đầu lại trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, cậu cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cái gì mà vào nhầm nhà vệ sinh? Trong mắt anh trai Bentley cậu là con gái, chuyện con gái vào nhà vệ sinh nữ không phải là chuyện đương nhiên sao?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ...

Đồng tử của Giang Miểu đột nhiên co rút lại, một ý nghĩ vừa hoang đường vừa giật mình hiện trong đầu cậu.

Không có khả năng đó được, tên biến thái đó dường như không khác gì những người khác, cũng không có siêu trí tuệ hay con mắt Sharingan, sao hắn có thể hết lần này tới lần khác nhìn thấy bản thể của mình?

Chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó với chuyện này, hoặc là tên biến thái này thực sự bị mù mắt, nhìn "phụ nữ" thành "đàn ông", hoặc là...

Có khả năng sao? Điều này không phải rất vô lý sao?

Nhưng mà ngộ nhỡ, ngộ nhỡ thì sao??

Cậu âm thầm nhấn mạnh ngàn lần trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi, vội vàng bưng mấy hộp cơm canh quay lại chỗ ngồi, đem tất cả để lại trên bàn, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Đoàn Hàm giơ tay nắm cổ áo của đối phương.

Động tác thực hiện cực kỳ trơn tru, cứ như đã luyện tập vô số lần trong lòng.

Bang một tiếng, Giang Miểu vỗ một cái trên mặt bàn, nheo mắt lại: "Bây giờ ở trong mắt anh tôi là cái dạng gì?"

"?"

Đoàn Hàm thấy qua rất nhiều lần bạn gái người khác đến công ty bắt gian, chính là hung hăng tóm lấy cổ áo của bạn trai như vậy, trong nháy mắt hắn cứ có cảm giác hơi sai sai.

Hắn xoa xoa mi tâm, đem những tưởng tượng không thực tế đó gạt ra khỏi đầu.

Giang Miểu trừng đôi mắt tròn xoe căng thẳng mà chờ câu trả lời của hắn, Đoàn Hàm chỉ có thể vội vàng nhìn thoáng qua một cái, giọng điệu có chút không xác định, "Áo sơ mi trắng và quần dài?"

"Không phải! Ai hỏi anh tôi mặc cái gì chứ?" Giang Miểu gấp muốn chết: "Ở trong mắt anh, tôi là nam hay nữ??"

Đoàn Hàm: "..."

Đoàn Hàm vô thức đỡ sống mũi, lúc này mới nhận ra mình là không bị cận, cũng không cần mang kính.

Hắn hơi nheo mắt, giọng điệu có phần không tin: "Em... em là phụ nữ?"