Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 26




Hai người nhìn nhau chốc lát, Cảnh Thời thăm dò nói: "Ngài Lộ, hay anh để họ lấy bớt một phần về?"

Lộ Ý Trí nghiêng người nhìn bên ngoài, có hơi khó xử: "Không tốt lắm, họ đâu phải nhân viên Lộ thị, có thể sẽ phàn nàn."

Cảnh Thời: "....?"

Các vệ sĩ ngoài cửa run rẩy.

Ai, ai dám phàn nàn?

Đô Đô vểnh bụng đứng đó, dường như không hiểu tại sao cha và chú phải đứng nói chuyện ở cạnh cửa, đợi bé nhìn thấy rõ một đống người mặc đồ đen ngoài cửa, bị dọa sợ nhanh chóng chạy đến đằng sau Cảnh Thời.

"Cha."

Lộ Ý Trí nhìn Đô Đô, vẻ mặt vô tội nói: "Đô Đô sợ."

Cảnh Thời: "...." Anh cũng biết Đô Đô sợ.

Thấy Cảnh Thời nói không ra lời, Lộ Ý Trí nhếch môi, vẻ mặt tự nhiên nói: "Tôi đã mua...thuê phòng bên cạnh, chuyển đến bên đó nhé."

Người áo đen ngoài cửa vừa nghe hai chữ bên cạnh, đã tự giác chuyển đồ vào.

Lúc này Cảnh Thời mới nhìn thấy, cửa phòng bên cạnh đã mở.

Cậu vừa muốn từ chối, Lộ Ý Trí đã đưa tay cho Đô Đô: "Đô Đô, chú mua cho con rất nhiều đồ chơi, chú mang con đi xem thử."

Bé mập cười ha ha đưa tay cho Lộ Ý Trí, toàn bộ quá trình không có một giây do dự.

Đi được một nửa, còn quay đầu gọi Cảnh Thời: "Cha."

Bàn tay còn lại giơ về phía Cảnh Thời, ý là cha nhanh đi theo.

Cảnh Thời: "...."

Không cần bé mập này nữa.

Qua một lát, một mình Đô Đô chạy ra, cố gắng kéo cha đi về phía bên kia, vừa kéo vừa đáng thương gọi: "Cha."

Giống như Cảnh Thời sắp vứt bỏ bé.

Cảnh Thời bất đắc dĩ bị bé kéo qua.

Tuy hai phòng kế nhau, nhưng bên trong hoàn toàn khác biệt, so với căn phòng này, phòng họ ở chẳng khác gì phòng để đồ.

Bên này rộng rãi và sạch sẽ hơn rất nhiều, chỉ nhìn thôi đã khiến người cảm thấy thoải mái.

Nhưng Cảnh Thời không tính chuyển qua.

"Chỗ này cách công ty anh rất xa."

Cậu không biết trước đây Lộ Ý Trí sống ở đâu, nhưng lái xe từ đây đến tập đoàn Lộ thị mất chừng 40 phút, sếp lớn như họ không phải rất chú trọng hiệu suất sao?

"Chỗ trước đây tôi ở còn xa hơn."

"...."

"Anh chuyển qua đây cũng được, Đô Đô thích anh như thế, cũng tiện tìm anh chơi."

"Ý cậu là để Đô Đô chạy qua chạy lại hai bên?"

"...."

Cảnh Thời nhìn bé mập, xác thực không có niềm tin với bé, chỉ cần có socola bé sẽ chạy theo, càng đừng nói đối phương còn là Lộ Ý Trí.

Bé thích nhất chú Lộ.

Căn nhà này có hai phòng, những người đồ đen ra ra vào vào một trong hai căn phòng, rất nhanh đã nhét đầy bên trong, dùng mắt ước tính tuyệt đối không đặt được giường vào.

Cảnh Thời lập tức bắt được điểm này nói:"Người không ở được chỗ này."

Lộ Ý Trí bình tĩnh chỉ một bên khác: "Đó mới là phòng ngủ, đây là phòng quần áo."

"?"

"Không phải trước đây chúng ta từng ngủ chung?"

Không biết có phải ảo giác hay không, Cảnh Thời luôn cảm thấy từ ngủ vừa rồi Lộ Ý Trí nói, cố ý tăng thêm âm lượng.

Lộ Ý Trí tiến một bước về phía Cảnh Thời, cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt hơi nguy hiểm: "Nếu đã từng ngủ, không bằng bớt đi một phòng."

Cảnh Thời: "...."

Lộ Ý Trí xoay người nhìn Đô Đô: "Đô Đô, chú dẫn con đi nhìn đồ chơi."

Sau khi dọn dẹp xong, mấy người áo đen lại thỏa đáng cẩn thận chuyển đồ của Cảnh Thời qua, hơn nữa còn nhanh tay nhanh chân dọn dẹp đặt để xong, cả quá trình chỉ tốn mười mấy phút.

Mà Cảnh Thời đã bị Đô Đô kéo đi nhìn đồ chơi của bé.

Đợi lúc đi ra, tất cả đã làm xong.

"Đô Đô, đừng chơi nữa, con nên đi tắm."

Cảnh Thời bế Đô Đô vào phòng tắm, bé mập nhìn bốn phía, vẻ mặt hơi mờ mịt.

"Cha."

Cảnh Thời chọt đầu bé, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Đô Đô, sau này chúng ta sống ở đây được không, con có thể sống chung với chú Lộ."

Bé mập vừa nghe rất vui vẻ, nhún nhảy trong lòng Cảnh Thời, không cảm nhận được sự căng thẳng của cha bé.

Trong phòng ngủ chính còn có một phòng tắm, đợi Cảnh Thời và Đô Đô đi ra, Lộ Ý Trí đã tắm rửa xong, ngồi xử lý công vụ trên giường.

Cảnh Thời đặt Đô Đô lên giường, Đô Đô vặn vẹo bò qua, ngồi vững trên đùi Lộ Ý Trí, rồi đưa ngón tay ra chỉ màn hình máy tính.

"A...."

Lộ Ý Trí cười cười, chuyển trang web, tìm phim hoạt hình cho bé xem.

Đợi Cảnh Thời giặt đồ Đô Đô xong trở lại, nhìn thấy một màn này, hai gương mặt rất giống nhau một trên một dưới chồng lên nhau, cằm Lộ Ý Trí gác lên đầu Đô Đô.

Nhưng dường như Đô Đô không cảm thấy khó chịu, chắc không dùng sức.

Cảnh Thời nhìn thời gian, sắp 9 giờ rồi.

"Đô Đô, con nên đi ngủ."

Nhưng Đô Đô đang xem hăng say, căn bản không nghe thấy lời cậu, Cảnh Thời chỉ có thể nhìn qua Lộ ý Trí.

Lộ Ý Trí đưa bàn tay ra, gãi hai cái dưới cằm Đô Đô, tranh thủ lúc Đô Đô né tránh, anh thần không biết quỷ không hay kéo thanh tiến đề về trước, âm nhạc vang lên.

"Đô Đô, đã xem xong."

Đô Đô ngốc nghếch đến gần xem: "A...."

Cảnh Thời nhanh chóng bế bé qua, ấn lên giường, hai người trước sau phối hợp động tác cực nhanh, quả thực vô cùng hoàn mỹ.

Đợi sau khi ba người cùng nhau nằm xuống, Đô Đô hoàn toàn quên chuyện phim hoạt hình, vui vẻ lăn qua lăn lại.

Cái giường bây giờ rộng hơn cái giường ban đầu rất nhiều, rất không tương xứng với diện tích cả căn phòng, nhưng Cảnh Thời ngại hỏi.

Nói không chừng cái giường này do chủ cũ để lại.

Sáng sớm hôm sau, đưa Cảnh Thời và Đô Đô đi làm xong, Lộ Ý Trí đến công ty.

Lâm Hướng Văn đi theo sau, nghi ngờ nói: "Sếp, sao hôm nay đến trễ thế?"

Trễ hơn trước đây nửa tiếng.

Hôm nay tâm tình Lộ Ý Trí tốt, giải thích: "Đưa Cảnh Thời và Đô Đô đi làm."

Lâm Hướng Văn tính toán, gật đầu nói: "Vậy khó trách, từ nhà ngài đến nhà ngài Cảnh, đưa họ đến khu vui chơi rồi mới đến công ty." Nói đến đây lại phát hiện không đúng: "Tài xế vượt quá tốc độ?"

Không đúng, giờ cao điểm buổi sáng sao mà vượt nổi?

Lộ Ý Trí lạnh lùng nhìn hắn, không nói chuyện.

Lâm Hướng Văn: "..."

Đợi Lộ Ý Trí ngồi xuống, Lâm Hướng Văn cầm máy tính bảng ra, trưng màn hình cho Lộ ý Trí xem.

"Sếp, tôi tìm được mấy căn phòng, ngài xem thử căn nào thích hợp cho ngài Cảnh."

Lộ Ý Trí ngước mắt, thờ ơ nói: "Không cần tìm nữa."

Lâm Hướng Văn: "?"

"Đã tìm được."

"...."

*

"Cha, cha nói, ông cụ gần đây mua rất nhiều đồ dùng trẻ em?"

Lộ Hoằng Nghị gật đầu: "Trong nhà không có trẻ con, chỉ có thể mua cho con của Cảnh Thời."

Lộ Lập Hiên nhíu chặt mày: "Lần trước Thiệu Thanh gặp được chú nhỏ bế đứa nhỏ kia trong khu vui chơi, chuẩn bị chụp hình thì bị chú nhỏ phát hiện."

Lộ Hoằng Nghị xưa nay không thích Thiệu Thanh, cảm thấy y không xứng với con trai mình, cho nên nghe thấy tên Thiệu Thanh liền cau mày.

"Nó không có não, chụp hình trước mặt Tiểu Ý?"

"Cha người đừng nói Thiệu Thanh như thế, em ấy chỉ muốn chụp cho con xem, điện thoại đều rớt hư."

Lộ Hoằng Nghị vẫn không vui: "Nó không thể núp cho kĩ? Bị Tiểu Ý phát hiện, sau này nó không còn cơ hội tiếp cận Cảnh Thời nữa!"

Lộ Lập Hiên không nói chuyện, này chính là sự thật, sau này Thiệu Thanh thử tiếp cận mấy lần, nhưng không hề thành công.

Im lặng một lát, Lộ Lập Hiên lần nữa mở miệng: "Con vẫn không hiểu được."

Lộ Hoằng Nghị không nói chuyện, ông chỉ quan tâm chuyện tiếp theo.

"Chú nhỏ thích đứa nhỏ kia có thể hiểu, nhưng tại sao ông nội cũng thích chứ?"

Chưa từng nghe nói ông cụ có tiếp xúc với Cảnh Thời?

Lộ Hoằng Nghị chậm rãi lắc đầu, hờ hững nói: "Cái đó cha cũng không rõ."

Ông cụ tung hành ngang dọc thương trường cả nửa đời, không phải người mềm lòng, càng đừng nói chưa từng tiếp xúc gì với đứa nhỏ kia.

Trừ khi—

"Lẽ nào đứa nhỏ kia là con ruột chú nhỏ?"

Lộ Hoằng Nghị bỗng nhìn về phía con trai, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều ý thức được sự đáng sợ của suy đoán này.

"Con không phải nói, trước đây Cảnh Thời sống chết bám lấy con, tại sao lại chung một chỗ với Tiểu Ý?"

Vẻ mặt Lộ Lập Hiên có hơi lúng túng, gã còn nhớ Cảnh Thời lấy gã ra so sánh với chú nhỏ, nói gã thậm chí còn không bằng cục cứt chó.

Tuy nói gã biết mình không so được với chú nhỏ, nhưng cũng đâu đến mức đó chứ.

Sau khi Cảnh Thời lại lần nữa xuất hiện, gã cảm thấy Thiệu Thanh không còn nhiệt tình với gã như trước.

Gã cắn răng căm hận nói: "Sao con biết được, năm đó không hiểu sao bỗng nhiên biến mất, hai năm sau mới xuất hiện, thế mà còn có một đứa con trai."

Bám vào chú nhỏ, hận không thể giẫm gã xuống gót chân, quên mất trước đây quấn lấy gã như thế nào.

"Trước khi cậu ta biến mất, có qua lại gần gũi với phụ nữ?"

Lộ Lập Hiên cẩn thận hồi tưởng, rồi chắc như đinh đóng cột nói: "Không có, cậu ta như thế, phụ nữ nào nhìn trúng cậu ta?"

Lộ Hoằng Nghị vẻ mặt nghi ngờ nhìn gã.

Nhớ đến vóc dáng Cảnh Thời, Lộ Lập Hiên có hơi chột dạ: "Ít nhất hai năm trước không có ai nhìn trúng cậu ta."

Lộ Hoằng Nghĩ suy nghĩ một lượt, cuối cùng nghĩ ra một điểm đột phá.

"Nhà cậu ta ở đâu?"

Lộ Lập Hiên lắc đầu: "Không biết, chưa từng hỏi."

Lộ Hoằng Nghị hận không thể đánh gã, tức giận nói: "Nhà cậu ta ở đâu cũng không biết, bốn năm nay con làm cái gì?"

"Con...."

"Cả ngày lăn lộn với Thiệu Thanh thì có tác dụng gì, nó có thể giúp gì cho con? Giờ phút quan trọng còn phải để con sắp xếp công việc cho nó!"

"Cha...."

"Có cần cha nói thẳng nó còn chẳng bằng Cảnh Thời không, nhanh chia tay với nó đi!"

Nếu trước đây, Lộ Lập Hiên chắc chắn sẽ cãi nhau to với cha gã, rồi đập cửa rời đi, nhưng bây giờ bị Lộ Hoằng Nghị mắng lại không hề có sức phản kích.

Gã gần đây khắp nơi không thuận lợi, thậm chí có lúc bản thân gã cũng bắt đầu nghĩ, nếu Thiệu Thanh có thể giúp gã, dù chỉ một chút thôi cũng được.

Bằng không chỉ có thể như bây giờ, ở trong công ty bị chú nhỏ áp chế gắt gao, chỉ cần Cảnh Thời nói gã không được, gã càng khó cất bước.

Lộ Hoằng Nghị bình tĩnh lại, phát hiện giọng điệu mình quá mức cương ngạnh, bèn hòa hoãn lại, thanh âm dịu dàng nói: "Tuần sau trong nhà có tiệc, mấy nhà có quan hệ lâu đời sẽ dẫn theo con đến, lúc đó con làm quen với mấy người, đừng cả ngày trong mắt chỉ có Thiệu Thanh, nhìn người khác nhiều vào."

Lộ Lập Hiên không nói chuyện, Lộ Hoằng Nghị thở dài.

"Con bây giờ như thế, bất cứ lúc nào Tiểu Ý cũng có thể tìm lý do, đá con ra khỏi công ty, cha sắp 50 tuổi, con đi rồi, người tiếp theo không phải đến lượt cha sao?"

Lời này chuẩn xác chọt trúng Lộ Lập Hiên, gã ngập ngừng, dường như đưa ra quyết định, bình tĩnh nói: "Cha, con sẽ đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Đô Đô: Phim hoạt hình rất ngắn ó, nháy mắt đã xem xong rồi hở?