Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 41




Bữa cơm với nhà họ Tiết đã được sắp xếp vào ba ngày sau, Cảnh Thời và Lộ Ý Trí dẫn theo Đô Đô, ông cụ Lộ cũng đi, bên nhà họ Tiết là hai cụ nhà họ Tiết, Tiết Ngạn, Tiết Tâm Viễn cũng có.

Vốn không muốn dắt theo Đô Đô, dù sao cũng liên quan đến chuyện cũ năm xưa, quá trình có lẽ sẽ không vui lắm, nhưng vừa nhắc đến đề nghị này đã gặp phải phản đối mãnh liệt đến từ bản thân bé mập.

Lý do rất có sức thuyết phục, sao ăn cơm lại không dắt theo bản cục cưng!

Sau khi mặc xong quần áo cho bé, Cảnh Thời mới đi thay đồ, Đô Đô mở to đôi mắt tròn ướt át nhìn về phía cửa, lát sau có thể do quá lo lắng, sải chân ngắn đến chỗ lối ra ngồi lên ghế nhỏ.

Cảnh Thời thay xong quần áo đi ra nhìn thấy bộ dáng ngay ngắn của bé, cười chết rồi, chẳng qua vừa rồi lúc nói chuyện điện thoại với Lộ Ý Trí thuận miệng nói một tiếng, không ngờ bị bé nhớ kĩ.

Nhìn xem bị dọa kìa.

Cảnh Thời cười đi qua, nhéo gương mặt mũm mĩm của bé, cố ý nói: "Sao Đô Đô lại ngồi ở đây, xe của ba Lộ con còn chưa đến nữa."

Đô Đô giang cánh tay bổ nhào vào trong lòng Cảnh Thời, tủi thân nói: "Cha, cơm cơm."

Cảnh Thời lặng lẽ châm chọc bé ở trong lòng, cái khác không biết, nhưng ăn cơm vĩnh viễn là thứ nhất.

Trên mặt lại vẫn như cũ cười dịu dàng, cậu sờ đầu tròn của Đô Đô, dỗ dành nói: "Sao cha lại không mang theo Đô Đô chứ, Đô Đô nhà chúng ta ngoan như vậy."

Bé mập cười ha ha chui vào lòng Cảnh Thời.

Vừa vặn điện thoại vang lên, Cảnh Thời mở loa ngoài đưa cho Đô Đô nói chuyện, bản thân khom lưng mang giày cho bé.

Hai bàn tay Đô Đô ôm điện thoại, cũng mặc kệ đối diện có âm thanh hay không, vội vàng gọi: "Ba, ba."

Tiếng cười trầm thấp của Lộ Ý Trí xuyên qua điện thoại truyền đến rất rõ ràng:

"Đô Đô, con thay đồ xong chưa?"

Đô Đô cúi đầu nhìn quần yếm thích nhất trên người mình, làm như thật gật đầu.

Cảnh Thời nhìn muốn cười, bé ngốc này.

Lộ Ý Trí cũng cười một tiếng, tiếp tục nói: "Đã thay xong rồi, vậy con dẫn cha xuống đi."

Đô Đô gật đầu, không hề ý thức được ba không nhìn thấy động tác của mình.

Sau khi tắt máy, Đô Đô đứng lên, giơ tay ra dắt tay cha.

Vào lúc này, Tiết Tâm Viễn cũng đang từ Hồi Hàng xuất phát.

Ông hôm nay cố ý mặc chính trang, cố gắng tỏa ra cảm giác khoảng cách thấp nhất, lúc đi ra khỏi phòng làm việc mang theo nụ cười vui vẻ.

Thiệu Thanh lần đầu thấy ông như vậy, tò mò nói: "Bác cả, bác gặp được chuyện vui gì sao?"

Tiết Tâm Viễn vừa nghe hai chữ chuyện vui, ý cười giữa chân mày càng rõ hơn: "Là chuyện vui."

Vừa nói vừa đi ra ngoài, Thiệu Thanh đi theo sau ông, dường như không để ý nhắc: "Gần đây nghe nói nhà họ Tiết tìm được cháu trai ruột thất lạc hơn hai mươi năm, bác muốn qua giúp đỡ chúc mừng?"

Tiết Tâm Viễn nhếch môi, cười ruồi: "Cháu làm sao nghe được?"

Có lẽ Thiệu Thanh sớm dự liệu được ông sẽ hỏi như vậy, nghe thế tự nhiên nói: "Ở trên mạng nhìn thấy, con đường tin tức drama của bản địa."

"Được rồi, lo làm việc, người trẻ tuổi ít xem drama."

Thiệu Thanh vẻ mặt thuận theo trả lời quay lại làm việc, Tiết Tâm Viễn đứng tại chỗ nhìn y, cười khẽ rồi xoay người rời đi.

Có chút tâm cơ không sao cả, nhưng nếu đánh chú ý lên người Cảnh Thời, vậy ông sẽ không dễ nói chuyện như vậy.

Đều là người đúng giờ, thời gian hẹn đã đến, mọi người lần lượt đến.

Đây vốn là một khởi đầu có hơi xấu hổ, Cảnh Thời là nhân vật trung tâm chủ đề, xác thực có hơi căng thẳng, nhưng không đỡ nổi nổi bé mập nào đó là người không sợ chuyện.

Tiết Ngạn phụ trách chọn món, đầy một bàn lớn. Hắn làm người xưa này luôn thỏa đáng, chỗ này người già hơi nhiều, còn có trẻ con, cho nên đồ hắn chọn đều là món ăn thanh đạm dinh dưỡng.

Cảnh Thời cũng không hạn chế Đô Đô, lúc này thì hay rồi, thân thể nhỏ bé đầy thịt của Đô Đô đi loạn khắp bàn, nhìn trúng món nào thì chạy đến bên chân người bên cạnh, a a hai tiếng bày tỏ gắp cho bé.

Trên bàn không có ai bận hơn bé.

Tất cả trưởng bối có mặt đều thích bé, vừa thấy bé bộ dáng đáng yêu bèn bế bé ngồi lên chân, chăm sóc bé.

Không bao lâu đã ngồi lên chân của toàn bộ người trên bàn.

Cũng vì bé, cả phòng riêng đều là tiếng cười vang vọng, bầu không khí không hề xấu hổ.

Cảnh Thời ở dưới bàn chọc chọc Lộ Ý Trí, nhỏ giọng nói: "Ngài Lộ, anh bế bé về đi."

Lộ Ý Trí thực ra cảm thấy không có gì, nhưng nhìn bộ dáng Cảnh Thời quẫn bách, liền cười nói với Đô Đô trong lòng ông cụ Lộ: "Bé mập ăn no chưa?"

Đô Đô một giây do dự cũng không có lắc đầu.

Ông cụ Lộ liếc Lộ Ý Trí: "Bé đang ăn vui vẻ, con phá đám gì đấy."

Đô Đô biết ông nội đứng về phía bé, lập tức ngửa đầu vô tội nói: "Ưng ội."

Bé vẫn chưa phát âm chuẩn cách gọi ông nội, chỉ miễn cưỡng có hơi giống.

Ông cụ Lộ vui vẻ chết rồi, sờ đầu bé dỗ dành nói: "Đô Đô ngoan, ăn nhiều chút, đừng để ý ba con."

Đô Đô cười hì hì, bàn tay mũm mĩm nắm lấy dưa leo muốn đút vào trong miệng ông cụ, mưu đồ đục nước béo cò.

Cảnh Thời nhìn không nổi nữa, chỉ đành nói: "Đô Đô, con tự mình ăn, đừng nghĩ để ông nội giúp con ăn."

Đô Đô quay đầu nhìn ông nội: "Ưng ội."

Lúc này ông cụ sẽ không giúp bé, chỉ có thể lắc đầu nói: "Đô Đô tự ăn."

Đô Đô bĩu môi, gương mặt mũm mĩm đầy thất vọng.

Trải qua một màn này của bé, người trong phòng đều bị chọc cười, ngay cả Tiết Chính Thành vốn có chút bất mãn với Lộ Ý Trí cũng rất vui.

Nể mặt Cảnh Thời và Đô Đô, tạm thời không tính toán với nó.

Tiết Tâm Viễn nghe Đô Đô gọi ông cụ Lộ là ông nội, trong lòng cũng ngứa ngáy, ông nhịn không được bế Đô Đô qua, lấy cherry chọc bé:

"Đô Đô, gọi ông nội."

Bé mập sớm đã quen Tiết Tâm Viễn, không có gánh nặng gì lớn tiếng gọi: "Ưng ội."

Tiết Tâm Viễn mặt mày vui vẻ, cẩn thận nhét cherry vào trong miệng bé.

Sau khi nhét xong có hơi lo lắng, ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Thời: "Dễ dỗ như vậy, lỡ sau này bị người lạ lừa đi phải làm thế nào?"

Cho chút đồ ăn thì có thể bế đi, này cũng quá nghi hiểm.

Cảnh Thời thực ra cũng từng lo lắng, nhưng đối mặt với trưởng bối vẫn cười nói: "Không sao, bé rất cẩn trọng."

*

Lộ Hoằng Nghị từ sau khi bị ông cụ dạy dỗ, xác thực khiêm tốn mấy ngày, liên đới Lộ Lập Hiên, tuy không cam tâm, nhưng cũng thành thật theo không ít.

Nhưng tối nay chú định có chút không bình thường.

Nhà họ Tiết là gia tộc có danh có tiếng ở thành phố Khê Chương, chuyện nhà họ chung quy rất dễ bị truyền thông quan tâm, càng huống chi, chuyện tìm được cháu trai này nhà họ Tiết từ đầu đến cuối chưa từng muốn giấu giếm.

Hận không thể tuyên bố toàn thế giới.

Từ nhà hàng ăn xong đi ra, Tiết Chính Thành bế Đô Đô đi chung nói chuyện với Cảnh Thời, một bên khác của Cảnh Thời là Tiết Tâm Viễn, Lộ Ý Trí và ông cụ Lộ đi theo sau, Tiết Ngạn và Từ Vân đi sau cùng.

Một màn này bị truyền thông sớm nhìn chằm chằm chụp được, tối đó đăng toàn bộ ra ngoài, đương nhiên họ không dám quá mức, đều làm mờ Cảnh Thời và Đô Đô.

Nhưng chỉ cần người quen họ mà nói, làm mờ này cũng không có gì khác biệt, ngoại trừ nhìn không thấy mặt, đặc trưng khác vừa nhìn đã có thể nhận ra.

Lộ Lập Hiên là người đầu tiên phát hiện, sau khi chia tay với Thiệu Thanh, gã rất nhạy cảm với chữ Tiết, càng đừng nói trên tấm hình này chụp Tiết Tâm Viễn rất rõ.

Lộ Hoằng Nghị vốn viết gì đó trong phòng sách, chỉ thấy Lộ Lập Hiên hoảng hốt lo sợ đẩy cửa tiến vào, gã dùng sức lực quá lớn, cánh cửa đụng phải phát ra một tiếng 'đùng' cực lớn.

Lộ Hoằng Nghị tức đến mắng người: "Lại hấp tấp như vậy, rốt cuộc phải nói mấy lần!"

Lộ Lập Hiên hoàn toàn không quan tâm những cái này, gã trực tiếp nhào đến trên bàn Lộ Hoằng Nghị, đưa tấm hình kia cho cha gã xem.

"Thứ gì?"

Lộ Hoằng Nghị còn chưa hết giận, đang muốn quở trách Lộ Lập Hiên thì nhìn thấy rõ nhân vật trên hình.

Vừa xem thì hiểu rõ.

Ông còn chưa nói chuyện, Lộ Lập Hiên vội vàng mở miệng gào: "Cha, cháu trai nhà họ Tiết là Cảnh Thời?"

Trước đây cảm thấy Cảnh Thời bộ dáng nghèo túng không thể nào là người nhà họ Tiết, nhất là sau khi nghe nói là cháu trai ruột, nhưng bây giờ hình ở trước mặt, chỉ sợ không cách nào lừa mình dối người.

Thực ra nghĩ kĩ, thay vì nói xem thường Cảnh Thời, không bằng nói không tin bản thân sẽ xui vẻ càng thỏa đáng hơn.

Từ Thiệu Thanh đến Cảnh Thời, một người tiếp một người, rõ ràng lúc đầu đều xoay xung quanh gã, nhân vật dễ có được trong tay.

Nhà họ Tiết và Tiết Tâm Viễn, vốn là thế lực mình có thể lợi dung.

Bây giờ mắt thấy toàn bộ thành bong bóng tan vỡ, càng đáng sợ hơn là, còn chuyển vào trận doanh của chú nhỏ.

Lộ Hoằng Nghị không dễ kích động như Lộ Lập Hiên, nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn có thể nhìn ra tay ông ta đang hơi run rẩy.

Quá khứ họ để ý Cảnh Thời, phần nhiều là có thể làm thuyên giảm căn bệnh tâm lý chướng ngại của Lộ Ý Trí, còn có người thừa kế, nhưng Đô Đô mới một tuổi, trong tiềm thức không đáng để ý.

Hơn nữa Cảnh Thời đến từ một thôn trấn hẻo lánh, không có thế lực, chỉ có thể dựa vào sự yêu thích của Lộ Ý Trí.

Đợi đến lúc Lộ Ý Trí không thích cậu, vậy họ lại ra tay sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ lại thêm nhà họ Tiết, Cảnh Thời đã không giống trước kia nữa.

Lộ Hoằng Nghị cố gắng hết sức khiến mình duy trì bình tĩnh, ông nhìn Tiết Tâm Viễn bên cạnh Cảnh Thời, cau mày nói: "Tiết Tâm Viễn là như thế nào?"

Tiết Hàng sớm đã qua đời, cho dù ông từng có mối quan hệ kia với Tiết Hàng, cũng tội gì quan tâm con của cậu ta.

Ở trong suy đoán của Lộ Hoằng Nghị, đứa nhỏ nhà họ Tiết nhất định do Tiết Hàng năm đó sinh với phụ nữ, dù sao Tiết Ngạn năm nay mới hơn 30 tuổi.

Lộ Lập Hiên cũng ý thức được khác thường, nhưng gã cũng không hiểu.

"Cha, ngày mai con đi hỏi Thiệu Thanh."

Lộ Hoằng Nghị vẻ mặt ghét bỏ: "Nó có thể biết gì?"

Mới đầu còn cho rằng Thiệu Thanh có người bác cả như Tiết Tâm Viễn, chắc chắn sắp được bồi dưỡng, thậm chí có khả năng bồi dưỡng thành người thừa kế, nhưng nhiều ngày như vậy trôi qua, Tiết Tâm Viễn đối với y còn không nhiệt tình bằng Cảnh Thời.

Nhưng trước mắt dường như không có lựa chọn tốt hơn, Lộ Hoằng Nghị vận dụng nhân mạch của mình, nghe ngóng một vòng, kết quả không có ai nói rõ ràng.

Sau khi từ phòng sách đi ra, Lộ Lập Hiên liền gọi cho Thiệu Thanh.

Đương nhiên Thiệu Thanh cũng nhìn thấy tấm ảnh kia, lúc này đang khiếp sợ.

Chẳng qua y nhớ đến, cái câu khoảng thời gian trước y từng châm chọc Cảnh Thời.

- -Cảnh Thời, cậu có cái gì?

Thiệu Thanh giống như bị người mạnh mẽ vả vào mặt một bạt tai, ha, Cảnh Thời có cái gì?

Cậu nói cậu ta có cái gì!

Tác giả có lời muốn nói:

Đô Đô: Sau khi trở thành con trai của ông lớn, tôi dựa vào ăn thắng toàn bộ thế giới.