Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 43




Ông cụ ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn không nhắc đến chuyện xin lỗi, chỉ bảo Lộ Ý Trí có thời gian mang Cảnh Thời về nhà ăn cơm.

Lộ Ý Trí là người thông minh, lập tức nói: "Lộ Hoằng Nghị tìm cha? Hay Lộ Lập Hiên?"

Trước đây Lộ Ý Trí còn sẽ khách khí gọi một tiếng anh cả, không biết từ lúc nào, ngay cả anh cả cũng không chịu gọi nữa.

Ông cụ cũng không giấu giếm anh, nói lại chuyện vừa rồi.

"Được, biết rồi, ngày mai về."

Sau khi tắt máy quay về phòng, còn chưa đến cửa đã nghe thấy bên trong truyền đến từng trận tiếng cười lanh lảnh, là Đô Đô.

Lộ Ý Trí cong khóe môi, tâm tình vui sướng hơn nhiều.

Trước đây lúc còn nhỏ, anh không phải chưa từng nghĩ muốn cả nhà hòa thuận sống chung, cho nên dù Lộ Hoằng Nghị làm thế nào, Lộ Lập Hiên tâm tư không đứng đắn, anh cũng phần nhiều mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua.

Thỉnh thoảng còn sẽ lặng lẽ thu dọn tàn cuộc.

Thậm chí tính toán, tương lai vẫn luôn duy trì hòa bình trên mặt, cất nhắc Lộ Lập Hiên cũng không phải không thể.

Dù sao công ty lớn như vậy, anh quản lâu cũng sẽ mệt.

Nhưng bây giờ cách nghĩ này sớm không còn nữa, từ ngày đầu tiên họ duỗi tay về phía Cảnh Thời và Đô Đô, thì không còn nữa.

"Đứng ở cửa làm gì, nhanh vào ngủ."

"Ba."

Lộ Ý Trí cười cười, sải bước đi vào, đó là thế giới của anh, vì để bảo vệ thế giới này, trước đây lười đi làm, bây giờ cũng phải nghiêm túc đi làm mới được.

Anh cũng ngồi xuống trên thảm, thân thể mũm mĩm đầy thịt của Đô Đô chui vào lòng anh nằm sấp, giọng sữa mềm mại: "Ba."

Xưa nay thế này chính là ý có việc muốn năn nỉ.

Lộ Ý Trí giả vờ nghe không hiểu, nghi ngờ nói: "Sao thế Đô Đô?"

Cảnh Thời cười xấu xa làm động tác con vịt ở sau lưng, Lộ Ý Trí không nhịn được, cười ra tiếng.

"Bé mập muốn xem vịt vịt?"

Bé mập còn xấu hổ, đầu vùi ở lồng ngực ba cọ cọ, lại gọi: "Ba."

Dù sao bé cũng không nói, để ba chủ động mở cho bé.

Lộ Ý Trí cố ý nói: "Không muốn xem?"

Đô Đô lúc này gấp rồi, tay nhỏ chống lên trở mình bò dậy, lạch bạch chạy đến trên sofa ôm lên máy tính, tốn sức chuyển đến đặt lên chân Lộ Ý Trí.

"Ba."

Hai chân nhỏ nhảy tưng tưng: "Vịt vịt."

Lộ Ý Trí không chọc bé nữa, cười đặt máy tính lên chân, rồi vẫy tay với Đô Đô, bé mập hiểu ngầm, lập tức nhào qua nhét thân thể mũm mĩm của mình vào trong lòng Lộ Ý Trí.

"Đô Đô, con xem, hôm nay chỉ có một tập."

Đô Đô giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng lên trên: "A..."

Lộ Ý Trí giúp bé tách bốn ngón, ngón tay chỉ lên chỉ còn lại một ngón nói: "Một."

Âm này đơn giản, Đô Đô rất nhanh thì học theo được: "Một."

Lộ Ý Trí cười hôn lên trán bé, Đô Đô được hôn vui vẻ lắc đầu, rồi giơ ngón tay ngắn kia cho Cảnh Thời xem.

"Cha, một."

Cảnh Thời cúi đầu hôn lên ngón tay của bé, ra sức khen bé: "Đô Đô thật giỏi!"

Đô Đô cười hì hì.

Cảnh Thời hôn xong có hơi hối hận, nhỏ giọng nói với Lộ Ý Trí: "Xong đời rồi, ngày mai bé khẳng định giơ cái này khắp nơi đòi hôn."

Lộ Ý Trí cũng cười: "Không sao, để cho bé học nhận biết chữ số cũng tốt."

"Vậy cũng phải, bé con người ta một tuổi đều biết đếm số, anh nhìn bé, cái gì cũng không biết, ngay cả nói cũng không biết mấy câu, chỉ biết cả ngày vịt vịt, còn có cơm cơm."

Nói đến đây, Cảnh Thời có hơi lo lắng: "Sau này bé lớn lên không phải lùn mập chứ?"

"Sẽ không, yên tâm đi."

Vốn chỉ nói giỡn, hai người nói cười mấy câu, vịt vịt bên kia đã bắt đầu.

Trước khi đi ngủ, Lộ Ý Trí mới thờ ơ nói: "Ngày mai anh phải về nhà cũ một chuyến, đến lúc đó sẽ bảo tài xế đến đón các em, muốn ăn gì nói với Lâm Hướng Văn, để cậu ta giúp các em đặt nhà hàng."

Cảnh Thời bật cười, Lâm Hướng Văn là trợ lý chủ tịch, vậy mà còn phải giúp họ đặt nhà hàng.

"Chủ tịch Lộ, anh có cảm thấy bản thân không biết trọng nhân tài không?"

"Không có việc gì, cậu ta thích làm những cái này."

Trợ lý Lâm: Hắt...hắt xì!

"Không cần, chút việc nhỏ như vậy, em tự mình làm được."

"Cũng được."

Nghĩ đến chủ đề vừa rồi, Cảnh Thời nhỏ giọng nói: "Anh có kế hoạch gì với Đô Đô không?"

Với gia tộc hào môn như nhà Lộ Ý Trí, chắc hẳn từ nhỏ đã phải học rất nhiều thứ, Cảnh Thời không sao cả, nhưng vẫn muốn thương lượng với Lộ Ý Trí một chút.

Lộ Ý Trí sờ sườn mặt cậu, cười nói: "Không có kế hoạch gì, bé còn nhỏ, sau này lại nói."

Cảnh Thời thở phào, cậu thật sự có hơi lo Lộ Ý Trí sẽ nói lập tức để Đô Đô học cái này học cái kia.

"Anh trước đây phải chăng rất nhỏ đã bắt đầu học?"

Lộ Ý Trí nghĩ nghĩ: "Ừ, chẳng qua không phải ông cụ yêu cầu, tự anh học, dù sao cũng không có chuyện gì làm."

Cảnh Thời tưởng tượng tình cảnh kia, một bé mập như Đô Đô, vì tâm lý chướng ngại không thể tiếp xúc thân mật quá mức với người khác, thế nên chỉ có thể cô độc co ở trong góc cầm sách học tập.

Một bé mập tròn vo, cô độc.

Cảnh Thời cố kiềm, cuối cùng vẫn không kiềm được, xì cười ra tiếng, rõ ràng hình ảnh khiến người đau lòng như thế, nhưng sau khi gắn Đô Đô vào, ít nhiều cũng mang theo chút cảm giác vui vẻ.

Lộ Ý Trí bỗng chốc, nghi hiểm nói: "Nghĩ cái gì đấy?"

Cảnh Thời vừa nén cười, vừa miêu tả đơn giản cho anh.

Lộ Ý Trí: "...."

Anh sờ eo Cảnh Thời, bình tĩnh nói: "Ngủ không được?"

Cảnh Thời: "....!"

Cậu nhanh chóng nhắm mắt lại, lập tức bắt đầu giả vờ ngủ.

Lộ Ý Trí bất lực cười, sáp đến ịn một nụ hôn lên trán cậu.

Qua rất lâu, lúc cậu sắp ngủ, giữa lúc mơ màng, dường như có một người quen thuộc chậm rãi đến gần, lặng lẽ chạm lên môi, tuy nhắm mắt, nhưng cũng có thể cảm nhận được nét mặt cưng chiều của đối phương.

Khóe môi Lộ Ý Trí nhếch khẽ lên không thể nhìn thấy.

Ngốc nghếch y chang Đô Đô.

*

Ngày hôm sau, Lộ Ý Trí vừa tan làm đã về, mang theo Lâm Hướng Văn.

Anh dựa lên ghế sau, giơ tay với Lâm Hướng Văn: "Đồ đâu?"

Lâm Hướng Văn lập tức chuyển đồ trong tay cho anh.

"Sếp, ngài cảm thấy ông cụ sẽ phản đối không?"

"Sẽ không."

Lâm Hướng Văn gật đầu, hắn cảm thấy cũng phải, thực ra cho dù đá Lộ Hoằng Nghị và Lộ Lập Hiên ra khỏi công ty, sếp cũng không làm quá tuyệt tình, chỉ cần hai người này không làm bậy, nửa đời sau vinh hoa phú quý vẫn không vấn đề.

Nhưng tại sao, hắn cảm thấy hai người này sẽ không cam tâm.

Không biết lúc nào sẽ làm ra chuyện gì đó, chẳng qua sếp khẳng định sớm có tính toán, không cần quá mức lo lắng.

Lộ Ý Trí trực tiếp đi phòng sách của ông cụ.

Có lẽ ông cụ cũng đoán ra được một chút, nên không cảm thấy kinh ngạc khi Cảnh Thời và Đô Đô không đến, ông gật đầu.

"Ngồi đi."

Lộ Ý Trí chuyển chồng tài liệu trong tay cho ông cụ, bên trong liệt kê tất cả những chuyện Lộ Hoằng Nghị và Lộ Lập Hiên từng làm, động tay động chân trên hạng mục từ nhiều năm trước, đến gần đây, lén lút theo dõi điều tra Cảnh Thời và Đô Đô, quấy rối cha mẹ nuôi của Cảnh Thời...

Đầy đủ cụ thể.

Ông cụ càng xem càng sợ hãi, toàn thân run rẩy, rất lâu không nói gì.

Chuyện trước đây ông cụ ít nhiều cũng biết, nhưng phần sau với Cảnh Thời và Đô Đô, ông cụ biết rất ít.

Nếu không phải ông cụ hôm qua nhắc đến, chỉ sợ Lộ Ý Trí sẽ không nói cho ông cụ biết những cái này.

"Tại sao lần trước không nói?"

Lần trước Lộ Ý Trí và ông cụ đi sâu trao đổi, lần đó Lộ Ý Trí bí mật nói chuyện Cảnh Thời sinh Đô Đô cho ông biết, nhưng với chuyện Lộ Hoằng Nghị và Lộ Lập Hiên làm lại không mở miệng nhắc đến.

Thực ra nguyên nhân ông cũng có thể đoán được.

"Nói rồi chỉ sẽ khiến người khó chịu, con tự mình có thể giải quyết."

Quả nhiên.

Thực ra Tiểu Ý từ nhỏ chính là như thế, làm chuyện gì đều lặng lẽ, không giành công, càng không thích thể hiện bản thân.

Cho dù chịu khổ, cũng tự mình lặng lẽ tiêu hóa.

Ông cụ nhắm mắt, khó khăn nặn ra ba chữ: "Biết rồi."

Ông cụ không hỏi phải làm thế nào, ý nghĩa rất rõ ràng, chính là con xem mà làm.

"Được."

Lộ Ý Trí đứng lên, chuẩn bị rời đi, ông cụ bỗng chốc, cố gắng hết sức bình tĩnh nói: "Lần sau mang theo Cảnh Thời và Đô Đô về ăn cơm."

"Vâng."

Lâm Hướng Văn nét mặt kinh ngạc nhìn Lộ Ý Trí: "Sếp, ngài nhanh như vậy?"

Lộ Ý Trí liếc nhìn hắn.

Lâm Hướng Văn lặng lẽ bụm miệng.

Sau khi lên xe—

"Sếp, đưa ngài về nhà?"

"Trước về công ty."

"Ngài muốn về tăng ca?"

Sếp thế nhưng rất lâu không tăng ca, mỗi ngày vừa tan làm liền ngọt ngào đi đón ngài Cảnh và Đô Đô, nói thực, người không có đối tượng như Lâm Hướng Văn sớm đã đố kị đến mức tâm lý vặn vẹo.

Lúc thấy sếp nói muốn về tăng ca, chẳng hiểu sao cảm thấy cân đối hơn không ít.

Lộ Ý Trí tâm tình rất tốt, cười nói: "Nghĩ cái gì vậy, tăng ca là chuyện của cậu, Cảnh Thời và Đô Đô ăn cơm ở chỗ gần công ty, tôi đi đón họ."

Lâm Hướng Văn: "...."

Nhà tư bản không có lương tâm! Tui hận!

Nhưng lời nói ra lại cực kì chân chó: "Vâng sếp!"

Lộ Ý Trí nhếch môi.

Đô Đô rất lâu không có một mình ăn cơm với Cảnh Thời, hôm nay có hơi không quen, không bao lâu đã chạy về phía cửa nhà hàng một lần, đứng ở cửa nhìn nhìn hai bên.

"Ba."

Cảnh Thời rất kiên nhẫn kéo bé về.

"Đô Đô đừng chạy lung tung, ba lát nữa sẽ đến, con xem bên ngoài nhiều người như vậy." Cảnh Thời chỉ chỉ ngoài cửa, vừa khéo thang máy ở chỗ không xa mở ra, rất nhiều người đi ra.

"Nhiều người như vậy, lỡ giẫm trúng con, giống lần trước."

Đô Đô dường như nhớ ra lần trước bị giẫm, hai tay giấu sau lưng, ở trong lòng Cảnh Thời cọ cọ: "Cha."

"Chúng ta chọn món trước, lát nữa ba Lộ đến được không?"

Đô Đô gật đầu, cẩn thận giấu tay đi, Cảnh Thời cười trộm mấy tiếng ở trong lòng.

Đợi Lộ Ý Trí đến, Đô Đô đưa tay cho anh, làm như thật nói: "Ba."

"Sao thế, lại bị giẫm?"

Cảnh Thời: "...." Ha ha ha.

Lộ Ý Trí buộc miệng nói ra, sau khi nói xong mới phát hiện không đúng, Cảnh Thời nói lại chuyện vừa rồi, hai người đều nhịn không được, cười ra tiếng.

Đô Đô: "....?"

Không biết xảy ra chuyện gì, bị hai cha nhắc nhở, tay bỗng nhiên đau.

Đô Đô miệng mếu máo, mắt to ướt át: "Ba cha."

Bản thân tạo nghiệt đương nhiên bản thân đến gánh vác, buổi tối hai cha vì sự lỗ mãng của mình phải trả ra cái giá đau thương.

Không chỉ hôn tay bé mập một lần, còn kèm theo thổi vô số lần, vô cùng mệt mỏi.

Ha ha.

Tác giả có lời muốn nói:

Đô Đô: (Bé mập mặt đứng đắn) Đau đớn trong tư tưởng, cũng là một loại đau đớn, các chị hiểu không?