Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 5




Phản ứng đầu tiên của Cảnh Thời là mờ mịt, cửa đầu tiên gì?

Nghĩ kĩ một lát mới hiểu rõ.

"..."

Cậu chỉ bon mồm nói lời buồn nôn linh tinh ấy thế mà lại bị đối phương dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra, dường như ngay lập tức, khiến cậu có cảm giác nghẹt thở chết đứng ngay tại chỗ.

Tạm thời không biết nên nói gì.

Còn may có Đô Đô, không biết bé từ đâu lấy ra được một viên socola, dùng thân thể nhỏ bé của mình đưa qua cho Lộ Ý Trí.

"A..."

Nhưng thấy còn chưa đến bèn quay đầu nhìn Cảnh Thời, tha thiết gọi: "Cha."

Cảnh Thời xấu hổ không nhìn Lộ Ý Trí, chỉ cúi đầu dỗ Đô Đô: "Đô Đô ngoan, chú không ăn cái này, con giữ lại cho mình đi."

Đô Đô dường như rất kiên trì, Cảnh Thời vừa muốn mở miệng đã thấy Lộ Ý Trí đưa tay ra nhận lấy socola.

"Cảm ơn Đô Đô."

Đô Đô trưng ra nụ cười rạng rỡ, dùng ngón tay ngắn ngủn mũm mĩm chỉ socola: "Ya..."

Lộ Ý Trí không thầy dạy tự hiểu: "Đô Đô muốn để chú ăn sao?"

Đô Đô lập tức gật đầu.

Lộ Ý Trí không thích đồ ngọt, nhưng anh vẫn xé vỏ ra, giả vờ ăn chứ thực chất không có đụng vào.

Cảnh Thời cho rằng đến đây là đã kết thúc, kết quả một giây sau Đô Đô đưa cánh tay mũm mĩm của bé ra, nhiệt tình mời gọi Lộ Ý Trí bế bé.

Cảnh Thời: "...."

Hóa ra vừa rồi con cho người ta socola là muốn làm giao dịch với người ta, ăn socola của con thì phải bế con đúng không.

"Đô Đô."

Tiếng gọi này mang theo cảnh cáo, bé mập ngày càng quá đáng, chẳng hề xem Lộ Ý Trí là người ngoài.

Có bé, Cảnh Thời cảm thấy những lời từ chối của mình trở nên không có chỗ đứng.

Cánh tay của bé ngừng lại, nhưng chưa kịp đổi nét mặt đã được Lộ Ý Trí bế qua.

Lúc này bé rất vui, không chỉ ngồi vững vàng trên đôi chân được quần tây cao cấp bao bọc của Lộ Ý Trí, thậm chí còn thoải mái tựa đầu vào trong lòng người ta.

Cảnh Thời nhanh chóng đưa tay ra: "Đô Đô, đừng làm dơ quần áo chú, quay lại chỗ cha."

Đô Đô nhìn Cảnh Thời, rồi lại ngước gương mặt mũm mĩm lên nhìn Lộ Ý Trí: "A..."

Tuy Lộ Ý Trí không có cảm xúc gì, nhưng ánh mắt đã dịu dàng hơn nhiều.

"Ngài Cảnh, số kẹo trái cây kia tôi dùng để làm quà cảm ơn Đô Đô, nếu đã tặng thì chính là đồ của Đô Đô, hay là giao cho bé xử lý."

"Bé?"

Bé còn nhỏ, bé làm sao biết xử lý?

"Đô Đô, kẹo trái cây chú cho cháu, lấy đi chia cho bạn nhỏ khác, được không?"

Đô Đô chẳng hề do dự: "Dạ."

Cảnh Thời cạn lời: "Bé có lẽ chỉ nghe hiểu tên bé."

Trong xe trở nên im lặng.

Đô Đô tinh mắt, rất nhanh thấy được socola vừa rồi bị Lộ Ý Trí đặt ở chỗ khác, bé thò người qua, dùng hai ngón tay nhón lấy, vững vàng nhét vào trong miệng mình.

Có công cụ socola làm bằng chứng vững chắc.

Cậu hận không thể ngay tại chỗ vạch rõ giới hạn với bé mập, nhưng Lộ Ý Trí không để ý, còn lấy ra một cục kẹo từ trong túi mình.

Bao bì in hình hoạt hình thật sự rất không khớp với con người anh, nhưng anh dường như không ý thức được, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Cảnh Thời liếc nhìn một cái, bỗng phát hiện cục kẹo kia hơi quen, hình như giống với cục kẹo trước đây cậu mua cho Đô Đô.

Chắc không phải Đô Đô nhét cho anh vào hôm qua chứ?

Cho nên quà cảm ơn vừa rồi anh nói là chỉ cái này?

Cảnh Thời thực sự ngồi không nổi nữa, nói thẳng: "Ngài Lộ, quà cảm ơn vừa rồi ngài nói chúng tôi đã nhận, nhưng cái khác, ngài không cần khách sáo nữa."

Lộ Ý Trí xòe ra lòng bàn tay đặt kẹo socola, Đô Đô cười ha ha bắt lấy.

"Vừa rồi nhận thêm viên socola của Đô Đô, coi như quà cảm ơn."

Cảnh Thời chỉ quai hàm phồng lên của Đô Đô: "Đã bị bé ăn."

Lộ Ý Chí nhướng mày: "Nhưng tôi đã nhận."

Cảnh Thời: "..."

*

Lần này Cảnh Thời và Đô Đô được Lộ Ý Trí tiễn về tận nhà, không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ vì bé mập vừa thấy Lộ Ý Trí là cứ như phát điên bám dính trên người không chịu xuống.

Ở trước mặt người khác, Cảnh Thời không thể trở mặt với bé, tuy Đô Đô còn nhỏ, nhưng vẫn phải giữ thể diện cho bé.

Đô Đô vui vẻ bò qua bò lại ở ghế sau, ngồi trong lòng Cảnh Thời một lát, rồi nằm sấp trong lòng Lộ Ý Trí một lát.

Tinh lực rất dồi dào.

Vì hành động lặp lại của bé, nên Cảnh Thời không tránh khỏi ngày càng ngồi gần Lộ Ý Trí, đến cuối cùng gần như là dính chung một chỗ.

Hơi thở trên người Lộ Ý Trí từng chút một bay vào chóp mũi Cảnh Thời. Có hơi giống mùi chanh, hương vị mát lạnh, nhưng rất nhạt, có cảm giác quấn quanh trên người chẳng qua không rõ ràng cho lắm.

Cảnh Thời bỗng nhớ đến, mùi hương này cậu từng ngửi thấy, nhưng lúc ấy nồng đậm hơn.

- -"Thả lỏng."

- -"Mở chân ra."

Tuy khi ấy đầu óc Cảnh Thời mê man, nhưng cậu nhớ rõ vào lúc nghe thấy hai câu này, dường như cậu không có cảm giác bài xích mãnh liệt.

Mặc dù khi ấy đã nghĩ rằng vò mẻ không sợ sứt, nhưng giờ nhớ lại, phát hiện cũng không hoàn toàn như thế.

Có lẽ cũng có một phần do bị mùi hương này mê hoặc.

Mùi chanh mát mẻ khiến đầu óc mê man của cậu trở nên tính táo hơn, thế nên cậu đuổi theo ngửi lấy mùi hương ấy, nhưng chỉ một giây sau lại bị hung hăng kéo vào mấy lần, khiến cậu chìm vào sâu hơn.

"Cha."

Giọng sữa của Đô Đô cắt ngang mạch suy nghĩ của Cảnh Thời, cậu bình tâm lại, lúc này mới phát hiện đã đến nơi.

Ồ đúng, nơi cậu ở cách khu vui chơi không xa.

Sau khi nói cảm ơn với Lộ Ý Trí, Cảnh Thời đưa tay bế lấy Đô Đô, lần này bé rất nghe lời, ngoan ngoãn giang tay ra cho Cảnh Thời bế.

Nhưng Cảnh Thời vừa rồi vẫn luôn ngẩn người, nên không phát hiện chân mình tê, vừa dùng sức đứng lên cả người liền ngã nhào qua một bên.

Lộ Ý Trí kịp thời đưa tay ra đỡ lấy cậu, để cậu ngã vào trong lòng mình.

Mùi chanh mát lạnh lần nữa bao vây lấy cậu, vốn đầu óc Cảnh Thời còn chưa tỉnh táo lại càng thêm choáng váng, thế mà không lập tức ngồi dậy, đã vậy còn thuận thế tựa một lát trên người Lộ Ý Trí.

Kì lạ là Lộ Ý Trí thế nhưng không đẩy cậu ra.

Có thể do lần đầu thấy cha té ngã, Đô Đô cảm thấy rất vui, bàn tay mũm mĩm vỗ hai cái, cười ha ha vui vẻ.

Cảnh Thời cuối cùng tỉnh táo lại: "..." Tức nói không ra lời.

Sau khi xuống xe, Cảnh Thời bế Đô Đô, một tay nhéo mông bé, rất dễ nhận ra đây là đang muốn tính sổ với bé.

"Thấy cha té ngã con rất vui phải không?"

Lúc này dường như Đô Đô đã nhận thức được sai lầm, vùi đầu ở bả vai Cảnh Thời, bộ dáng chột dạ.

Cảnh Thời đang muốn khen ngợi thái độ nhận sai rất tốt, bé lại ngẩng đầu lên, trên gương mặt mũm mĩm kia nào có chột dạ và áy náy, chỉ thấy đang cười rất vui vẻ.

Cảnh Thời lập tức làm ra động tác khom lưng, muốn ném bé ở ven đường.

Lúc này Đô Đô có hơi hoảng, mấy ngón tay siết chặt vạt áo Cảnh Thời, đáng thương gọi.

"Cha."

"Còn cười cha nữa không?"

"Cha."

Thấy bé càng gọi càng đáng thương, Cảnh Thời nhanh chóng kết thúc pha trò, cười rồi hôn mạnh lên gò má bé mấy cái.

"Về nhà pha sữa cho con uống!"

*

Dường như sự vui vẻ của hai cha con đã lây nhiễm Lộ Ý Trí, tuy không có cảm xúc gì, nhưng Lâm Hướng Văn vẫn cảm nhận được cảm xúc của sếp.

Tốt xưa nay chưa từng có.

"Tình cảm của ngài Cảnh và Đô Đô thật tốt."

Lộ Ý Trí nhếch môi, thờ ơ không để ý nói: "Tình cảm giữa cha con đương nhiên tốt."

Lâm Hướng Văn không dám nói chuyện.

Vì bệnh tâm lý chướng ngại, cụ Lộ nhiều lần tìm bác sĩ tâm lý cho Lộ Ý Trí, gần như mỗi nước đều tìm một lượt, lúc mới đầu Lộ Ý Trí còn bằng lòng phối hợp, nhưng sau này hoàn toàn lờ như không thấy.

Lộ Ý Trí là con trai nhỏ của cụ Lộ, 41 tuổi mới sinh ra anh, từ nhỏ đã đặt lên người anh rất nhiều tâm huyết.

Sao có thể xem nhẹ căn bệnh này của anh?

Cho nên quan hệ của hai cha con ngày càng tệ.

Có lúc, Lâm Hướng Văn sẽ bộc phát suy nghĩ kì lạ, nếu sếp có một đứa con trai đáng yêu, vừa hoạt bát vừa lanh lợi như Đô Đô thì được rồi.

Nói đến cùng, điều ông cụ lo lắng, cũng chẳng qua sợ con trai nhỏ tương lai cô đơn đến già.

"Sếp, mạnh dạn mà nói, tôi thấy ngài Cảnh có lẽ do ông trời phái xuống cứu viện ngài."

Lộ Ý Trí ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn hắn.

"Dựa vào cái gì để người ta chấp nhận?"

Thấy anh không có ý tức giận, Lâm Hướng Văn cười hì hì.

"Nhìn khắp cả nước, có mấy người đàn ông có sức hấp dẫn hơn ngài, tôi thấy ngài Cảnh cũng chỉ là người bình thường."

Lộ Ý Trí cười cười, căn bản không nghe vào lời nịnh nọt của hắn.

Lâm Hướng Văn vắt óc suy nghĩ: "Nếu ngài theo đuổi ngài Cảnh, vậy Đô Đô cũng là con trai ngài, mỗi ngày đều gọi ngài là ba."

"Tuy làm cha dượng không dễ lắm, nhưng Đô Đô thích ngài, như thế cũng không khác con trai ruột là bao."

Thấy hắn càng nói càng vô lý, Lộ Ý Trí ném qua ánh mắt uy hiếp.

"Trừ một tháng tiền thưởng."

Lâm Hướng Văn: "...?"

Đợi lúc xe ngừng, Lộ Ý Trí mở ra đôi mắt vừa chợp mắt, lạnh giọng nói: "Chuyện của Cảnh Thời, đừng nói cho ông cụ biết."

"Vâng sếp."

Nếu để ông cụ biết, Lộ Ý Trí không chỉ không bài xích Cảnh Thời, cả con trai cậu cũng không bài xích, vậy ông cụ sẽ gõ trống khua chiêng đón người vào cửa nhà họ Lộ.

Ngài Cảnh chắc sẽ bị dọa sợ hết hồn.

Còn có Đô Đô, đứa nhỏ đáng yêu ngây thơ như vậy.

Lâm Hướng Văn lắc đầu, lại lái xe rời đi.