(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự VũTruyện chỉ đăng duy nhất trên app dưa hấu W)
Hôm sau là Chủ Nhật, Quý Phong không có tiết học, lúc cậu thức giấc, Phong Lâm đã dậy, đang làm sandwich ở phòng bếp.
Lần này tay hắn không bị thương, trứng rán nhìn rất đẹp, bày trên bàn trông rất ngon miệng.
Tối hôm qua tuy Quý Phong nắm cục lông trong tay nhưng cảm xúc không thể sánh bằng mèo thật, cho nên đến tận khuya cậu mới ngủ được, mà cậu còn cho rằng hôm nay Phong Lâm không phải đi làm nên sẽ dậy muộn hơn chút, nhưng không ngờ hắn lại dậy sớm như vậy.
Quý Phong đi đến phòng bếp, kéo cửa trượt ra, Phong Lâm nghe thấy tiếng động quay đầu lại, trên người mặc áo sơ mi gọn gàng, tay áo cuốn tới khuỷu tay, một tay cầm chảo, lúc quay đầu lại khuôn mặt thanh lãnh bỗng nhuốm màu ấm áp, khiến trái tim Quý Phong loạn một nhịp, cậu cố gắng thản nhiên chào hỏi: "Sao anh Lâm dậy sớm vậy?"
"Đã quen rồi. Cậu đi rửa mặt trước đi, lát nữa ra ăn sáng." Phong Lâm trả lời rồi vội vàng quay đầu lại, che khuất ánh mắt thiếu tự nhiên.
Tối hôm qua hắn không hề ngủ.
Quý Phong mua căn nhà này không lớn, phòng bếp có hơi nhỏ, cậu đi rửa mặt, lúc quay lại Phong Lâm đã bày bữa sáng xong, hai người ăn sáng, Quý Phong bưng bát đũa bỏ vào máy rửa bát, rửa sạch sẽ xong rồi ra ngoài, Phong Lâm đã cầm máy tính ngồi trên sô pha.
Nghe thấy Quý Phong đi tới, hắn nâng mắt lên: "Tôi làm việc ở chỗ này được chứ?"
Quý Phong đương nhiên không ý kiến: "Được, vậy tôi đọc sách ở bên kia."
Quý Phong chỉ về một góc trong phòng khách, mà theo hướng tay cậu chỉ, ngoài một cái ghế sô pha đơn ra bên cạnh còn có một cái cat tree, là nơi trước kia miu miu thường hay chơi đùa.
Phong Lâm nhìn cat tree khẽ hắng giọng một tiếng, cùng chạm mắt với Quý Phong, hắn dời tầm mắt đi, vờ như việc này chưa từng xảy ra, không nhắc tới nữa.
Hai người chia ra hai bên ngồi, một người làm việc, một người đọc sách, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Mà bên kia, ngày hôm qua giáo sư Bàng rời khỏi hội sở, sau khi bị Ngô đại sư 'thuyết phục' đã đi đầu thú, bắt đầu từ ngày hôm qua vẫn ở trong tù, bởi vì thời điểm giáo sư Bàng phạm tội cách hiện tại đã lâu, cho nên việc điều tra rất khó khăn.
Hơn nữa còn có tình tiết tự thú, Ngô đại sư nhiều lần khẳng định, chỉ cần hắn không nói ra điều gì khác thì bảo đảm hắn sẽ không chết, nếu không thì đừng trách ông ta không niệm tình cũ.
Trấn an giáo sư Bàng xong xuôi, Ngô đại sư bị thiệt hại hai pháp khí và một chiếc vòng hộ thân nên sắc mặt rất tệ, mà trước đó còn bị phản phệ phun ra một ngụm máu, từ tối hôm qua đã cảm thấy ngực như bị nghẹn lại, cực kỳ khó chịu, tinh thần cũng không tốt.
Trong biệt thự dừng chân của Lâm đại thiếu, ba người Ngô đại sư, Ngô đồ đệ ngồi trong phòng khách, sắc mặt Ngô đại sư khó coi: "Lâm đại thiếu, chuyện lần này là cậu nói chắc chắn không thành vấn đề nên chúng tôi mới đến, bây giờ thì giáo sư Bàng đi tù, tôi thì bị thiệt hại hai pháp khí và một chiếc vòng hộ thân, mà vòng hộ thân kia còn phí không ít công sức. Lâm đại thiếu, việc này...... cậu nói xem làm thế nào mới được đây?"
Pháp khí bị tổn thất, không những phải tiêu hao ngọc thạch mà còn cần tiền tài và tinh lực, thứ sau Ngô đại sư cũng không cần, hiện tại ông ta chỉ muốn tích góp nhiều tiền, ông ta cũng phát hiện, tên Quý Phong này tuyệt đối không dễ chọc.
Ngô đại sư đã dần có suy nghĩ rút lui, nếu thực lực Quý Phong chỉ tầm thường thì ông ta còn có thể đối chọi một vài, nhưng thực lực của đối phương vượt xa hơn ông ta rất nhiều, ông ta cũng chỉ muốn kiếm tiền chứ không phải chuốc thù sâu oán đậm với người ta, nên chỉ có thể ăn thiệt lần này.
Nhưng trước đó, thứ mà ông ta bị tổn thất phải đòi từ đầu sỏ gây tội này trước.
Còn giáo sư Bàng, tên ngu xuẩn này còn thật sự tưởng mình sẽ giúp hắn, chờ hắn nhận hết mọi tội, ông ta sẽ đổ tất cả mọi chuyện đã làm lên người hắn, đồng thời tiêu hủy mọi dấu vết mình từng tham dự, để hắn thành người chịu tội thay.
Lâm đại thiếu ngồi im, tâm trạng cũng không tốt, hắn ta rít một hơi thuốc, phun ra một hơi thật dài: "Ngô đại sư, có phải ông không muốn làm hay không?"
Tròng mắt Ngô đại sư xoay chuyển: "Sao có thể chứ? Nếu đã nhận lời Lâm đại thiếu thì tất nhiên là phải chịu trách nhiệm đến cùng. Nhưng Lâm đại thiếu cũng thấy rồi đấy, Quý tiên sinh thực lực rất mạnh, lúc trước cậu cũng chưa nói rõ ràng, khiến tôi khinh địch. Pháp khí bị tổn thất đều là đồ vật đắc lực của tôi, hiện giờ thành ra như vậy...... tôi cũng không còn cách nào cả."
Lâm đại thiếu cau mày càng chặt, hắn hít sâu một hơi: "Nếu lúc trước không phải vì ông nói Phong Lâm có thể là con của cô mẫu thì tôi cũng sẽ không phí nhiều sức đối chọi hắn như vậy, bây giờ đắc tội Quý Phong, ông lại nói ông không có cách? Ông cần bao nhiêu ngọc thạch tôi giúp ông tìm, nhưng bên Quý Phong ông phải nghĩ cách, ít nhất phải ngáng chân cậu ta, không được để cậu ta rời khỏi thành phố C."
"Nhưng tôi có thể khống chế cậu ta đi lại được chắc?" Ngô đại sư đau đầu, nhưng nếu ông ta muốn ngọc thạch, bắt buộc phải trấn an người này trước.
Ánh mắt Lâm đại thiếu hiện lên vẻ hung ác: "Ông không có biện pháp khống chế cậu ta, vậy nghĩ cách gây chút chuyện cho Phong Lâm, không phải ông rất lợi hại hay sao? Cho công ty hắn ít rắc rối khiến hắn tạm thời tự lo không xong. Còn chỗ lão gia tử, cho tôi một pháp khí có thể khiến người ta âm thầm mắc bệnh."
Ngô đại sư nghe nửa câu đầu còn cảm thấy mình miễn cưỡng có thể đồng ý, rắc rối thì không cần tự động tay, mua thủy quân là được, nhưng khi nghe thấy câu sau, vẻ mặt Ngô đại sư khẽ đổi: "Lâm đại thiếu, cậu...... cậu muốn......"
Lâm đại thiếu diệt tắt thuốc lá trong tay, hắn suy nghĩ cả đêm, cảm thấy chuyện này không thể trì hoãn nữa.
Lần này hắn tới là bởi vì dạo gần đây thân thể lão gia tử đột nhiên tốt lên rất nhiều, còn bắt đầu điều tra tài chính công ty, hắn vốn định sau khi đưa đại sư tới thành phố C, tìm cách tiêu diệt Quý Phong và Phong Lâm xong, hắn sẽ cẩn thận lên kế hoạch chiếm Lâm gia vào tay.
Nhưng ai biết được nửa đường lại xuất hiện biến số, tên Quý Phong này lại lợi hại đến vậy.
Nếu cậu ta nói gì đó với ông nội, hắn hai mặt giáp địch, đến lúc đó sẽ càng thất bại thảm hại.
Mục đích hắn đã dùng nhiều năm, tốn không biết bao nhiêu tiền nuôi đám người Ngô đại sư như vậy, hắn không thể thất bại trong gang tấc được.
Cho nên, trước mắt chỉ có thể giữ chân Quý Phong, sau đó làm thân thể lão gia tử không dậy nổi khỏi giường giống như lúc trước, lại làm thêm mấy chuyện khác, còn đám hậu bối trong nhà đều bất tài vô dụng, không một người nào có thể sánh được với hắn.
Ngô đại sư nhìn đôi mắt Lâm đại thiếu càng ngày càng hưng phấn lóe lên ánh sáng quái dị, trong lòng trầm xuống: "Lâm đại thiếu, thân thể lão gia tử đã không tốt, một khi làm quá đà, lỡ......"
Lâm đại thiếu khó chịu nhìn ông ta một cái: "Việc này không cần ông quan tâm, ông chỉ cần dựa theo lời tôi nói mà làm là được. Ngoài việc đền bù năm khối ngọc thạch, tôi sẽ trả ông thêm 50 triệu để mua một món pháp khí, thế nào?"
Ngô đại sư nghe thấy 50 triệu, đôi mắt vẩn đục lập tức phát sáng: "Đại thiếu nói thật?"
Lâm đại thiếu ừ một tiếng: "Ông đi theo tôi sẽ không thiếu chỗ tốt. Nếu Lâm gia có thể rơi vào tay tôi, ông còn sợ về sau không hưởng được vinh hoa phú quý hay sao? Ông cần thứ gì cứ nói với tôi, tốt nhất tối nay chuẩn bị cho tốt, ngày mai lên máy bay về thành phố S, đồ tôi sẽ lập tức cho người đi làm."
Ngô đại sư còn do dự, bởi vì hôm qua ở hội sở ông ta đã bị chút phản phệ, cảm giác thân thể không được thoải mái, nhưng 50 triệu và năm khối ngọc thạch có dụ hoặc quá lớn với ông ta.
Ngô đồ đệ ở bên cạnh cũng kích động không thôi, nhìn chằm chặp sư phụ mình.
50 triệu lận, còn nhiều hơn bọn họ kiếm cả năm.
Tuy Ngô đại sư có bản lĩnh nhưng ở bên ngoài ông ta ra vẻ cao nhân, cho nên người thật sự tìm đến ông ta cũng không nhiều, hơn nữa những thủ đoạn đó của ông ta chỉ là nửa vời, phần nhiều là hại người, mà thông đồng hãm hại người khác thì lại càng giỏi nữa.
Ngô đại sư ngẫm lại, cắn răng: "Lâm đại thiếu, nếu việc này xảy ra vấn đề, cậu cũng không thể khai tôi ra."
Lâm đại thiếu liếc ông ta một cái: "Ông nghĩ tôi là thằng ngu à? Tôi khai ông ra thì tôi có thể trốn được chắc?"
Ngô đại sư ngẫm thấy cũng đúng, khẽ nghiến răng: "Được, việc này dựa theo ý Lâm đại thiếu. Có điều tiền...... cần gửi trước một nửa."
Lâm đại thiếu bực bội không thôi: "Lát nữa cho người chuyển cho ông. Còn cần cái gì nữa? Nhanh lên." Lại lằng nhằng nữa khó đảm bảo sẽ không xuất hiện chuyện không lường trước được, hắn chẳng thể ngờ Quý Phong tuổi còn trẻ đã lợi hại như vậy!
Ngô đại sư: "Cậu và Lâm lão gia tử cùng chung huyết mạch, tôi rất có kinh nghiệm hại người nên không hề khó. Chỉ cần máu của Lâm đại thiếu là có thể thi chú thông qua huyết mạch tương đồng giữa cậu và Lâm lão gia tử, nhưng còn cần sinh thần bát tự của Lâm lão gia tử và một khối ngọc đen thượng phẩm nữa, những thứ khác tôi sẽ để đồ đệ đi chuẩn bị."
Lâm đại thiếu cau mày: "Sinh thần bát tự thì tôi biết, mấy thứ kia tối hôm khác sẽ đưa tới đây, nhanh nhất là khi nào ông có thể chuẩn bị xong?"
Ngô đại sư: "Đêm khuya giờ Tý thi pháp, luyện pháp khí chỉ cần đồ đạc đủ tốt, linh khí sung túc, chắc chắn sẽ không làm lỡ ngày mai Lâm đại thiếu mang về thành phố S."
Lâm đại thiếu ừ một tiếng, để cho chắc chắn, hắn nhìn Ngô đại sư: "Đêm nay các người luyện pháp khí ở chỗ này, tôi cho người lấy giá cao thu mua."
Mấy năm nay công ty Lâm đại thiếu tự sáng lập kiếm không ít tiền, lại còn nhờ Ngô đại sư hạ phù chú ngáng chân đối tác, chuyển hết vận may của bọn họ sang người mình, cho nên những năm này hắn kiếm được rất nhiều tiền, căn bản chẳng hề thiếu tiền.
Vậy nên để phòng trừ, hắn cho người mua không ít ngọc thạch tốt tới đây, tuy đắt hơn trên thị trường rất nhiều, nhưng chỉ cần thành công thì khi ấy toàn bộ Lâm gia đều là của hắn, còn sợ những thứ bỏ ra không bù về được sao?
Hắn vốn định chờ lão gia tử tự ra đi, nhưng ai bảo ông ta cứ nhất quyết tìm tới Quý Phong, lại còn ăn may thế nào mang di hài của cô mẫu về thật.
Hắn đã vùi dập tất cả những tiểu bối có năng lực của Lâm gia xuống, hắn tuyệt đối không cho phép trong thời điểm quan trọng lại xuất hiện một người có thể cạnh tranh với hắn.
Lão gia tử áy náy với cô mẫu, nếu thật sự có đứa bé mồ côi nào đấy còn sống, dù không cho toàn bộ thì ít nhất cũng có một phần tài sản thừa kế đồ sộ sẽ được để lại cho đối phương, nhưng dựa vào cái gì chứ? Những năm nay đều là hắn liều sống liều chết vì Lâm gia, dựa vào cái gì mà phải chia cho người ngoài một bát canh?
Đồ của Lâm gia đều là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.
Lâm đại thiếu rất chịu chi, trời tối đã có đủ mọi thứ, Ngô đại sư và Ngô đồ đệ nhìn thấy từng thứ từng thứ một đưa tới đây, hai mắt trợn tròn.
Lâm đại thiếu cho bọn họ 50 triệu làm thù lao, hiện giờ đã gửi 25 triệu, nhưng những ngọc thạch mua tới đây đều hơn 30 triệu một món.
Ngô đại sư nhớ Lâm đại thiếu đã nói cho ông ta năm món.
Lúc này chút do dự của Ngô đại sư cũng biến mất, cho dù bất an trong lòng càng ngày càng rõ rệt, ông ta cũng không rảnh mà quan tâm, Lâm đại thiếu nói đúng, bọn họ đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền, chỉ khi Lâm đại thiếu được tốt, ông ta mới có thể hoàn toàn yên tâm kê cao gối mà ngủ.
Chờ sau này Lâm đại thiếu thành gia chủ Lâm gia, mấy thứ đắt đỏ này cầm trên tay không phải chỉ như đồ chơi thôi sao?
Sau khi trời tối, Ngô đại sư chuyển những thứ đã chọn tới một gian phòng trống trên tầng ba, trong phòng là các loại phù chú ban ngày ông ta đã vẽ sẵn, thắp lư hương lên, máu gà và các loại pháp khí bày la liệt, đều là những thứ bình thường ông ta hay dùng.
Lâm đại thiếu chờ đồ đạc đưa đến xong, đuổi hết mọi người đi, một người cũng không giữ.
Hắn đứng ở cửa, nhìn căn phòng tối tăm chi chít đủ loại phù chú dính máu, ánh mắt tỏ ra chán ghét, hắn cau mày: "Khi nào có thể bắt đầu?"
Ngô đại sư mặc đạo bào ngồi xuống một chỗ, tay cầm lục lạc nhưng ánh mắt ông ta bất chính, dù có mặc như vậy cũng chẳng giống người đứng đắn, ông ta liếc Ngô đồ đệ ở bên cạnh.
Ngô đồ đệ lập tức cầm một con dao găm và một cái bát đi qua: "Mời Lâm đại thiếu lấy máu."
Vẻ mặt Lâm đại thiếu khó coi nhìn dao găm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, cầm lấy con dao cắt một vết trên tay, vắt nửa bát máu, làm xong lập tức dùng băng gạc cầm máu trong tay Ngô đồ đệ băng bó cẩn thận.
Ngô đồ đệ bước tới, đặt máu, sinh thần bát tự và miếng ngọc đen lên khay.
Ngô đại sư nhắm mắt lại, bắt đầu dùng máu Lâm đại thiếu viết sinh thần bát tự, sau đó vẽ rất nhiều bùa quỷ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lâm đại thiếu đã từng chứng kiến năng lực của Ngô đại sư, tuy kém hơn Quý Phong lần trước gặp ở câu lạc bộ một chút, nhưng ít nhất vẫn có thực lực, đặc biệt là những trò hại người này, không biết qua bao lâu, cảm giác toàn bộ căn phòng tối sầm lại, không gió tự lay, đủ loại âm thanh khác nhau vang lên, nhất là tiếng lục lạc kêu leng keng, nghe trong căn phòng bịt kín này có hơi đáng sợ.
Sau cùng Ngô đại sư cầm lá bùa viết sinh thần bát tự nhuốm đầy máu vung về phía khối ngọc đen, ngay khi Ngô đại sư sắp thốt lên pháp khí hoàn thành thì đột nhiên trong thân thể ông ta có một luồng ánh sáng tràn ra, phù văn tỏa ra ánh sáng vàng kim bất thình lình cắn nuốt toàn bộ khí đen Ngô đại sư vừa luyện chế ra, không những thế, luồng khí đen kia bay lên không trung còn xông về phía ba người trong phòng.
Khí đen chia thành ba luồng cực kỳ giống bùa đòi mạng, mênh mông cuồn cuộn đánh thẳng vào trong thân thể Lâm đại thiếu, Ngô đại sư và Ngô đồ đệ, nhất là kẻ thi chú Ngô đại sư và người cho máu Lâm đại thiếu.
Nháy mắt khi khí đen bay lên, Lâm đại thiếu và Ngô đại sư chợt phun ra một ngụm máu đen, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt cực kỳ vặn vẹo vì đau đớn, không chịu nổi nữa ông ta duỗi tay tóm lấy nơi tỏa ra ánh kim trên cánh tay, nơi đó còn đang cuồn cuộn không ngừng hấp thu bùa đoạt mệnh ông ta vừa mới tạo ra.
Bùa đoạt mệnh hóa thành sương đen như muốn tước mạng ông ta.
Trong phòng bùa bay tán loạn, tiếng lục lạc nổ lớn, Lâm đại thiếu ngã xuống đất, quỳ rạp tại chỗ hoàn toàn không dậy nổi, hắn trợn trừng mắt như muốn nứt ra: "Chuyện, chuyện gì...... thế này?!"
Tại sao hắn dùng pháp khí của mình đi hại người, mà lại cảm thấy mình mới chính là kẻ bị nguyền rủa?
Ngô đại sư bị phản phệ đã đau không nói nổi, ông ta cảm thấy trong cơ thể mình có hai luồng khí chính tà tán loạn đánh gãy kinh mạch ông ta, ông ta nghiêng đầu lại phun ra một ngụm máu đen, dốc hết toàn lực dùng sức kéo ống tay áo đạo bào, khi phần trên cánh tay lộ ra, không biết từ khi nào chỗ đó xuất hiện một đạo phù văn không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ánh sáng vàng kim vừa rồi tỏa ra từ đạo phù văn này.
Khi Ngô đại sư thấy rõ là cái gì thì sắc mặt đột biến, cả người run rẩy, cuối cùng không chịu nổi phản phệ, ngã xuống trong hình dạng vặn vẹo quỷ dị.
Mà Lâm đại thiếu không nhận được câu trả lời, cũng đau đến hôn mê bất tỉnh.
Ngô đồ đệ trông có vẻ khá hơn chút, nhưng khi hắn vừa đứng lên nhào về hướng Ngô đại sư, cũng bị phản phệ mà ngất đi.
Cùng lúc đó, như cảm ứng được điều gì, Quý Phong vốn đã ngủ đột nhiên mở mắt ra trong bóng đêm, im hơi lặng tiếng ngồi dậy, cảm thấy trong lòng bàn tay có ánh sáng khẽ tràn ra, cuối cùng cậu nắm chặt tay lại, hủy diệt một đạo phù qua hư không, tức khắc ánh sáng trong lòng bàn tay cậu biến mất không dấu vết.
Mà đồng thời khi phù văn trong lòng bàn tay cậu biến mất, phù văn xuất hiện trên cánh tay Ngô đại sư cũng biến mất theo.
Quý Phong cau mày đứng dậy đi ra ngoài, gõ cửa phòng bên cạnh.
Phong Lâm lúc ngủ luôn giữ cảnh giác, gần như lúc Quý Phong gõ cửa, hắn ngồi dậy ra mở cửa phòng, thấy sắc mặt Quý Phong không ổn: "Làm sao vậy?"
Quý Phong mở miệng nói: "Anh có thể tra ra chỗ ở của Lâm Gia Vân trong thành phố C không?"
Ngày hôm qua khi Quý Phong và Phong Lâm rời khỏi câu lạc bộ nghe thấy Phong Lâm phân phó cho người đi theo Lâm đại thiếu.
Phong Lâm: "Biết, hắn có một căn biệt thự ở thành phố C, hôm qua sau khi bọn họ rời khỏi câu lạc bộ đã đi đến đó."
Quý Phong: "Vậy báo cảnh sát đi, nói là khu biệt thự xảy ra chuyện, cho người qua đó, đừng để ai biết là anh báo."
Phong Lâm không rõ, nhưng nhìn Quý Phong nói chắc chắn, hắn không hề do dự gọi điện thoại cho bí thư Hách, nói xong hắn trở lại phòng khách, Quý Phong đã bật đèn ngồi xuống một chỗ, nghe thấy tiếng động cậu ngẩng đầu lên, nhìn Phong Lâm, chỉ xuống ghế: "Ngồi đi."
Phong Lâm ngồi xuống đối diện cậu, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc Quý Phong không tốt lắm: "Tối nay đã xảy ra chuyện gì?"
Quý Phong xoa mi tâm: "Hôm qua lúc tôi so đấu với Ngô đại sư, đã hạ một đạo phù chú lên người ông ta......"
Đây là điều Quý Phong đã chuẩn bị trước khi đi, ban đầu cậu chỉ muốn nhìn xem vị đại sư giấu mặt bên cạnh Lâm đại thiếu nông sâu ra sao, nhưng khi tới nơi mới phát hiện Ngô đại sư này làm rất nhiều chuyện ác, cậu tất nhiên không thể tha cho đối phương.
Chỉ là lúc ấy bọn họ đều đang ở câu lạc bộ, những chuyện Ngô đại sư đã làm lại bị che đậy không có chứng cứ, nếu cậu lỗ mãng ra tay khiến Ngô đại sư bị thương, bọn họ sẽ bị liên lụy ngược, không giải thích rõ được.
Cũng không thể tới đồn cảnh sát nói là cậu không cố ý tổn thương người khác, mà là đang dùng bùa chú trừ bạo giúp dân chứ?
Cho nên Quý Phong quyết định để đám người Ngô đại sư tự tìm đường chết.
Ngô đại sư am hiểu nhất là hại người, một khi đã như vậy, chi bằng thẳng tay hạ phù chú lên người ông ta, chỉ cần Ngô đại sư có suy nghĩ hại người thì ông ta xuống tay ác bao nhiêu, sẽ bị phản phệ ngược lên người chính mình bấy nhiêu, đồng thời khi thi pháp người bên cạnh ông ta có ác ý cũng sẽ bị liên lụy cùng chịu báo ứng.
Mà đám người Ngô đại sư làm việc ác tất nhiên không thể để người khác nhìn thấy, cho nên khi ấy sẽ chỉ có người của ông ta ở đó.
Vậy nên nếu xảy ra chuyện, dù có điều tra thì cũng không liên quan đến hội Quý Phong.
Ban đầu Quý Phong cho rằng qua chuyện ở câu lạc bộ, Ngô đại sư và Lâm đại thiếu ăn thiệt sẽ tạm thời không liều lĩnh nên cậu cũng không lo lắng, chỉ cần bọn họ động thủ sẽ lập tức bị phản phệ, nhưng Quý Phong không ngờ là bọn họ sẽ hành động nhanh như vậy.
Không chỉ thế, lại còn là ra tay với Lâm lão gia tử.
Quý Phong vừa rồi cảm nhận được rất rõ huyết mạch trong cơ thể mình cũng bị dao động theo, trừ phi là dùng máu của người cùng huyết thống.
Mà hiện tại bên cạnh Ngô đại sư trừ Lâm đại thiếu ra cũng không có ai khác, nhưng Lâm đại thiếu sẽ không tự hại chính mình, mà hắn lại dùng máu của mình để Ngô đại sư thi chú, muốn hại ai...... không cần nói cũng biết.
Quý Phong nói xong những điều này, cứ nghĩ đến chuyện Lâm đại thiếu vì để có được Lâm gia mà ngay cả Lâm lão gia tử cũng không buông tha, sắc mặt cậu cực kỳ tệ.
Phong Lâm ngồi qua, rót cho cậu một ly nước: "Hắn là người tâm cơ khó lường, cậu báo cảnh sát để vạch trần chuyện Lâm đại thiếu hãm hại Lâm lão gia tử sao?"
Quý Phong gật đầu: "Bọn họ đã bị phản phệ không nhẹ, trọng thương hôn mê, nếu qua đó xem tình hình, chắc chắn sẽ chú ý, cũng sẽ liên hệ với Lâm lão gia tử." Bởi vì khi thi pháp hại người, trừ máu ra còn cần cả sinh thần bát tự.
Phong Lâm ừm một tiếng: "Việc này cậu làm rất đúng, đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ cho người theo dõi, nếu có tin tức sẽ nói cho cậu. Có muốn ngủ tiếp một lúc không?"
Quý Phong lắc đầu: "Không ngủ." Bây giờ cậu ngủ không nổi.
Tuy Lâm lão gia tử và cậu tiếp xúc không nhiều, nhưng rốt cuộc thì ông cũng là ông ngoại của cậu.
Phong Lâm cũng không mệt, hắn ở bên Quý Phong, rất nhanh bí thư Hách đã báo tin tới, giọng nói hớn hở xen lẫn khó tin: "Sếp, sau khi tôi báo cảnh sát cho người canh giữ ở bên cạnh, sếp đoán xem thế nào?"
Phong Lâm nhìn Quý Phong, mở thẳng loa ngoài: "Nói đi."
Bí thư Hách: "Hahaha lần này Lâm đại thiếu nổi tiếng rồi, hắn ở khu người giàu, chỗ đó an ninh rất tốt, lúc xe cảnh sát tới đây còn hỏi tình huống cụ thể như thế nào, bởi vì lúc báo cảnh sát tôi nói cực kỳ nghiêm trọng, cho nên phía cảnh sát đã liên hệ với Lâm gia trước. Ai ngờ chắc lần này làm chuyện xấu nên một người Lâm gia cũng không đến, nhưng đèn lại sáng, thấy tình hình không bình thường, cả đội cảnh sát cùng xông vào.
Trời ạ, cuối cùng tìm được Lâm đại thiếu và hai người mặc đạo bào trong một căn phòng trên tầng 3, tất cả đều hộc máu hôn mê bất tỉnh, được nâng lên cáng đưa lên xe cứu thương, nghe nói trong phòng toàn là máu người, máu gà với đủ các loại bùa chú lục lạc gì đó, trống như hiện trường mê tín phong kiến quy mô lớn.
Trong giới cũng có người vây xem hóng chuyện toàn bộ quá trình, hahaha, hiện tại chỗ đó rất náo nhiệt, mọi người đang bàn tán Lâm đại thiếu làm chuyện phong kiến mê tín, muốn lấy sinh thần bát tự hại người, còn tìm ra sinh thần bát tự của người bị hại...... Nhưng kể cũng rất tà môn, Lâm đại thiếu nằm liệt tại chỗ cứ như đã tắt thở, còn đại sư già kia nghe nói tay chân co quắp lại, có lẽ về sau đi đứng sẽ không linh hoạt, người trẻ hơn chút thì vẫn còn ổn, nhưng nhìn bộ dạng cũng không mấy lạc quan......"
Từ khi bí thư Hách biết Lâm đại thiếu là người hại sếp và A Hạo, hắn vẫn luôn chờ đến khi Lâm đại thiếu xảy ra chuyện, hiện giờ thù lớn đã báo, hắn vui không chịu được.
Phong Lâm cũng không ngăn cản hắn, vẫn nghe hắn nói hồi lâu, chờ tới khi bí thư Hách nhớ ra mình phải tiếp tục đi điều tra thì vội vàng cúp máy.
Phong Lâm cúp điện thoại, cùng Quý Phong nhìn nhau, xem ra Lâm lão gia tử rất nhanh sẽ biết chuyện này.
Chỉ cần điều tra sinh thần bát tự của người bị hại là được, mà trên mạng vốn cũng có ngày sinh của lão gia tử, cho dù Lâm Gia Vân chưa tỉnh lại thì cục cảnh sát cũng có thể điều tra ra người Lâm Gia Vân hãm hại là chính ông ruột của mình.
Rạng sáng bốn giờ, đúng vào giờ ngủ say, một bài viết được lặng lẽ đăng lên diễn đàn thành phố C.
【 Tin nóng!! Thế gia nổi danh trăm năm nào đó ở thành phố S có biến lớn! 】
【 Lâu chủ tuyệt đối không nói linh tinh, xảy ra lúc hơn nửa đêm một chút, tiểu khu chúng tôi ở giữa sườn núi, mọi khi rất yên tĩnh nhưng bỗng nhiên bị tiếng còi cảnh sát đánh thức, kết quả mọi người đoán thử đi? Một căn biệt thự đã xảy ra chuyện lớn, liên quan đến bốn mạng người! 】
Vừa nghe có người chết, phía dưới bắt đầu sôi nổi bình luận.
【 Lầu 1: Lâu chủ nói mau đi! Xảy ra án mạng gì? Muộn thế này rồi, có thể phát tin tức trực tiếp không? 】
【 Lầu 2: Nhanh!!! 】
【 Lầu 3: Thành phố S? Thế gia trăm năm? Là nhà nào? 】
【 Lầu 23 (lâu chủ): Tuy nói là bốn mạng người, nhưng ở hiện trường chỉ phát hiện ra ba người, một anh sếp trẻ tuổi và hai đại sư. Người thứ tư chính là nạn nhân mà ba người kia lên kế hoạch hãm hại. Nghe nói lúc ấy tình hình trong phòng có rất nhiều bùa bay loạn, còn có những thứ khác nữa, hai đại sư kia còn mặc đạo bào, làm như thật ấy! 】
......
【 Lầu 44: Chậc, lằng nhằng cả nửa ngày lâu chủ đang lừa người khác à, đó chẳng phải chỉ là phong kiến mê tín thôi sao? 】
【 Lầu 45: Đúng vậy đúng vậy! 】
【 Lầu 50 (lâu chủ): Chẳng phải tôi còn chưa nói xong à? Lúc đầu tôi cũng chỉ nghĩ là một trò đùa, hoặc là anh sếp trẻ kia muốn đổi vận gì đó, nhưng mọi người đoán thử xem? Khi 120 dùng cáng khiêng ba người hôn mê bị thương này ra ngoài, mọi người biết không? Rõ ràng biệt thự chỉ có ba người bọn họ nhưng cả ba đều bất tỉnh! Anh sếp kia sắc mặt trắng bệch như mất hết máu, nhất là người già được gọi là đại sư thì thân thể vặn vẹo không xong, ngũ quan cũng méo mó giống như bị cái gì đó cắn trả, trông rất đáng sợ! Đã thế khi điều tra camera phát hiện, từ tối 8 giờ đến khi xảy ra chuyện, căn biệt thự này chỉ có ba người bọn họ ở đó...... Mọi người nói xem chuyện này có kỳ dị không? Chẳng lẽ là tự bọn họ thi pháp rồi khiến mình bị phản phệ hay sao? 】
【 Lầu 66: Hộ thể!!! Lâu chủ hơn nửa đêm dọa người! 】
【 Lầu 67: A a a a a lâu chủ có còn để người ta ngủ hay không?! 】
【 Lầu 88: Lầu trên, đã sắp 4 giờ rưỡi rồi, cậu còn ngủ thế nào được nữa? 】
【 Lầu 111: Lâu chủ đâu? Tiếp tục đi? Chỉ vậy thôi sao? 】
【 Lầu 133 (lâu chủ): Đương nhiên, những điều trên đều là tôi tận mắt nhìn thấy, toàn bộ tiểu khu chúng tôi đều rất sốc, bởi vì anh sếp trẻ tuổi kia còn rất nổi tiếng, lập mấy công ty ở Kinh thị liền, cũng có hợp tác với thành phố C, tốt nghiệp trường học danh giá, còn chưa đến 30 tuổi, có tiền có sắc có nhà, trước kia ba mẹ tôi còn hỏi có thể thử liên hôn gì đó không? Cũng may là không...... Đương nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là mọi người đoán chuyện thế nào? Nhà tôi cũng coi như có chút quan hệ với nhà bọn họ, mà lúc xảy ra chuyện người nhà vị này lại không ở thành phố C, cho nên người ba tốt bụng của tôi đã giúp họ xử lý chuyện tiếp theo, vì bọn họ đã hôn mê hết nên được đưa đến bệnh viện. Kết cục mọi người đoán thế nào? Cục cảnh sát điều tra ông chủ trẻ này dùng sinh thần bát tự để hãm hại người khác, kết quả mọi người đoán xem...... là hại ai? 】
【 Lầu 169: Wow, thật kích thích! Chẳng lẽ lại là một vở kịch ân oán hào môn ư? Có thể là anh họ hoặc là em họ cùng thế hệ? 】
【 Lầu 175: Lâu chủ nhanh nhanh nhanh! Sau đó đâu! 】
【 Lầu 255: Lâu chủ đừng chạy mà?! Mau trở lại nói rốt cuộc là ai đi?! 】
【 Lầu 356 (lâu chủ): Lâu chủ không chạy, vừa rồi mới chạy đi hóng ba tôi nghe điện thoại, mấy lầu trên đoán vẫn chưa đúng, không phải người cùng thế hệ với hắn, mà là ông nội hắn! Đúng vậy, mọi người không nhìn nhầm đâu, là ông ruột luôn! Trời ơi, thật điên rồ! Ba tôi đã giúp tìm phương thức liên hệ của nạn nhân là lão gia tử, dù sao cũng là người bị hại...... Chuyện này đúng là cần báo trước một tiếng, cụ thể thì tôi không nói rõ được, ba tôi mà biết tôi nghe lén rất có thể sẽ đánh tôi đó! 】
Lâu chủ tung tin nóng xong rồi chạy, kết quả lại hại khổ một đống người bắt đầu truy tìm đây rốt cuộc là thế gia nào, thậm chí còn đăng lên Weibo.
Sau đó có người cùng tiểu khu cũng đăng tin nói đây là một gia tộc họ Lâm, chưa đến 9 giờ sáng đã lên đỉnh hot search.
Quý Phong còn chưa biết chuyện trên mạng, cậu nhận được tin tức bí thư Hách gửi tới, đã biết tình hình tiếp theo, hai người Lâm Gia Vân còn chưa tỉnh lại, Ngô đồ đệ thì đỡ hơn chút, nhưng bị phản phệ, thân thể cũng hư hao nghiêm trọng, dường như tức khắc già đi hai mươi ba mươi tuổi.
Về phần Ngô đại sư vốn làm nhiều việc ác, còn bị phản phệ nghiêm trọng, ông ta lại lớn tuổi, phỏng chừng muốn tỉnh lại cũng không dễ dàng.
Buổi sáng Ngô đồ đệ vừa tỉnh lại, phát hiện mình hoàn toàn bị giám sát, còn bị giam giữ tại chỗ, lá gan hắn vốn không lớn, phát hiện sư phụ mình thành ra như vậy có thể vĩnh viễn không tỉnh lại thì sợ hãi tới mức mồm miệng run rẩy, khai hết sự việc lần này, nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra và vì sao bọn họ lại bị bất tỉnh thì hắn lại không biết.
Sau khi từ lời Ngô đồ đệ biết Lâm đại thiếu hãm hại Lâm lão gia tử, tuy không hãm hại thành công, nhưng nhân vật chứng chứng đều đầy đủ nên vẫn phải liên hệ với người bị hại là Lâm lão gia tử.
Khi Lâm lão gia tử biết chuyện hồi lâu cũng chưa hồi phục tinh thần, cũng may gần đây thân thể ông vẫn ổn, nếu không sợ lần này sẽ tức đến hộc máu.
Lúc Quý Phong nhận được điện thoại đã là buổi chiều, cậu nghe cục cảnh sát hẹn thời gian đến lấy lời khai rồi cúp điện thoại.
Phong Lâm vẫn luôn lắng nghe, nghe vậy nhíu mày: "Sao lại thế này? Cần tôi đi hỏi trước không? Sao lại tìm được cậu?" Hắn báo cảnh sát chắc chắn đã tách bạch bọn họ ra ngoài.
Quý Phong lắc đầu trấn an: "Không phải chuyện gì lớn, thái độ bọn họ khá tốt, chỉ là lấy lời khai thôi. Là Ngô đồ đệ tỉnh lại, nói không biết vì sao lại đột nhiên bị phản phệ, nói người gần đây đắc tội chỉ có tôi, nói là tôi cũng biết chuyện, hơn nữa mấy ngày hôm trước tôi đã gặp mấy người Ngô đại sư, thế nên mới cho người tới hỏi thăm. Yên tâm, camera không có chứng cứ, lúc bọn họ xảy ra chuyện tôi không ở hiện trường, sẽ không có liên quan gì đến tôi."
Phong Lâm vẫn không yên tâm: "Tôi đi cùng cậu." Nhân tiện để bí thư Hách liên hệ luật sư.
Quý Phong suy nghĩ rồi đồng ý.
Hai người và luật sư cùng đi đến cục cảnh sát, quả nhiên chỉ là lấy lời khai thông thường, bọn họ vốn không tin lời Ngô đồ đệ nói, thời buổi này làm gì không làm lại đi mê tín phong kiến, hại bản thân còn liên lụy đến người khác.
Nhưng người mà kẻ tình nghi nói ra, dựa theo quy củ bọn họ vẫn phải tìm tới thẩm vấn.
Biết được còn có liên quan đến giáo sư Bàng, là giáo sư Bàng lấy cớ thảo luận học thuật để lừa gạt mọi người thì lại càng tìm được thêm một tội của đám người Ngô đại sư, nói không chừng chuyện này cũng dính líu đến giáo sư Bàng ấy chứ.
Nói không chừng cũng có thể là liên án, là một vụ án lớn!
Tức khắc đều trở nên hưng phấn.
Quý Phong và Phong Lâm không bị phát hiện từng xuất hiện ở hiện trường, cho nên rất nhanh được thả.
Chỉ là khi Quý Phong cùng Phong Lâm sắp rời đi, chợt một đoàn người vội vã đi vào, lão nhân dẫn trước đầu đầy tóc bạc có vẻ vội vàng, tinh thần trông vẫn còn tốt, phía sau là một đoàn người đi theo, có bác sĩ tư nhân, còn có luật sư, khi Lâm lão gia tử nhìn thấy Quý Phong bình yên vô sự mới nhẹ nhàng thở ra.
"Chuyện gì thế này? Sao bọn họ cũng tìm cháu tới?" Lâm lão gia tử mới vừa xuống máy bay, nghe nói Quý Phong cũng bị mang đến cục cảnh sát, sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến thằng bé nên vội vàng tới đây.
Sợ mang đến cho Quý Phong ảnh hưởng không tốt.
Quý Phong không nghĩ rằng cách nhiều ngày lại gặp được Lâm lão gia tử ở chỗ này, cậu thấy tinh thần Lâm lão gia tử cũng xem như không tồi, cười lắc đầu: "Lão gia tử đừng lo lắng ạ, chỉ là đến lấy lời khai thông thường thôi."
Cục trưởng Lý nghe nói ông Lâm tới, vội vàng lại đây: "Ông Lâm, đây là? Ông quen biết Quý tiên sinh sao?"
Lâm lão gia tử giải thích: "Lúc trước mời Quý tiên sinh giúp một chuyện, có lẽ bởi vì chuyện này nên mới khiến Lâm Gia Vân ghi hận, việc này không quan gì đến Quý tiên sinh cả, còn chuyện Lâm Gia Vân muốn hại tôi, việc này tôi đích thân tới đây để nghiêm trị."
Lâm lão gia tử giải quyết dứt khoát, cục trưởng Lý vốn lo lắng liệu đến lúc đó người nhà có mềm lòng rồi rút án hay không, hiện giờ có được câu trả lời minh xác, nháy mắt như được tiêm máu gà.
Lâm lão gia tử bảo Quý Phong chờ ông một lát, khi ông và cục trưởng Lý trao đổi ký tên xong đi ra, nhìn Quý Phong, nghĩ đến sai lầm của mình suýt chút nữa liên luỵ đến cậu, giọng nói cũng ôn hòa lại: "Đứa trẻ ngoan, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé? Lần này thiệt thòi cho cháu, là ta không suy xét chu đáo."
Nếu ông sớm biết Lâm Gia Vân lòng muông dạ thú như vậy, ông tuyệt đối sẽ không mời đứa trẻ này tới đây tìm người, khiến cậu bị ghi hận.
Quý Phong lắc đầu: "Cháu nhận tiền làm việc, vốn là chuyện trong bổn phận."
Đoàn người Quý Phong tìm một phòng riêng, Phong Lâm vẫn luôn đi cùng Quý Phong, sau khi Lâm lão gia tử ngồi xuống, Lâm quản gia ở bên cạnh lấy thuốc đưa cho Lâm lão gia tử.
Lâm lão gia tử uống xong mới xua tay, bảo Lâm quản gia mặc kệ ông.
Lâm quản gia muốn lên tiếng, nhưng rồi im lặng.
Lúc này Lâm lão gia tử mới nhìn về phía Quý Phong: "Quý tiên sinh, chuyện này cháu cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không liên lụy đến cháu, nó gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu."
Lâm lão gia tử không ngốc, Quý Phong có bản lĩnh, chuyện lần này ông nghe nói đại sư kia bị phản phệ, chỉ cần suy nghĩ kỹ càng cũng có thể hiểu rõ, tuy việc này ông đã biết nhưng sẽ không nói ra.
Là ông dạy cháu không tốt, nên mới khiến nó ra ngoài hại người.
Ông cũng không thể chối bỏ lỗi sai của mình.
Quý Phong: "Cháu không lo lắng, lão gia tử là người ân oán rõ ràng."
Lâm lão gia tử nhìn tiểu bối nhỏ hơn ông rất nhiều tuổi này, bất chợt cảm thấy trong lòng vui vẻ, tâm trạng vốn nặng nề vì chuyện Lâm Gia Vân cũng dần nhẹ vơi: "Lần này tới đây vội vàng, ta mua cho cháu món quà, cũng không biết là cháu thích cái gì." Ông quay đầu lại nhìn về phía Lâm quản gia.
Lâm quản gia đưa tới một cái hộp, Lâm lão gia tử nhận lấy đưa qua, trong mắt mang theo mong đợi.
Quý Phong suy nghĩ rồi nhận lấy: "Cháu cảm ơn Lâm lão gia tử."
Lâm lão gia tử lắc đầu: "Nhìn xem có thích không?"
Quý Phong vâng một tiếng, mở ra.
Phong Lâm ở bên cạnh cũng không khỏi nhìn theo, chỉ là khi thấy chiếc đồng hồ kim cương cùng hãng có chút quen quen, hắn cạn lời nhìn Lâm lão gia tử.
Quý Phong mở ra cũng thấy bất ngờ vì lại là hãng đồng hồ mà anh Lê làm đại diện, nhưng khác với cái trước, cái này là mẫu mới ra, giá trị ngàn vạn.
Quý Phong nghĩ rồi không từ chối: "Cháu rất thích ạ."
Lâm lão gia tử thấy cậu nhận lấy, nhẹ nhàng thở ra: "Lần này ta còn muốn ở lại thành phố C thêm mấy ngày, có thể gặp Quý tiên sinh thường xuyên không?"
Quý Phong: "Tất nhiên không thành vấn đề ạ, trông khí sắc lão gia tử tốt hơn không ít."
Lâm lão gia tử: "Cái này ít nhiều cũng nhờ Quý tiên sinh." Kể từ sau lúc ông quyên thêm tiền từ thiện, tinh thần càng thêm tốt.
Ánh mắt Quý Phong mang ý cười ôn hòa: "Nhân tiện, lão gia tử đã cho cháu quà gặp mặt, vừa hay cháu cũng có một món quà muốn tặng cho lão gia tử, hy vọng lão gia tử cũng không từ chối."
Không đợi Lâm lão gia tử kịp phản ứng, cậu lấy từ trong ba lô chiếc vòng hộ thân làm từ ngọc châu lúc trước đưa qua.
(Sốp come back rồi đây các quý zị, cái app dưa này đúng khó chiều, sorry mn vì đã lặn mất mấy tháng, vô app thấy bình chọn và bình luận các bạn để lại là mik lại có động lực hoàn thành em truyện này, cảm ơn mn đã ủng hộ nhaaa