Sau Khi Xuyên Vào Trò Chơi Cyber, Tôi Thành Công Soán Ngôi Boss

Chương 4: Vùng biển âm u




Sau khi xuyên vào trò chơi Cyber, tôi thành công soán ngôi Boss | Án Bách

Editor: Leonidas – thistooshallpass115

Chương 4: Vùng biển âm u

"Thực tập sinh điều tra an ninh Ngỗi Tân, thân thể của ngài đã khôi phục. Xin hãy rời khỏi kho điều trị."

Khi Ngỗi Tân tỉnh dậy, mở to mắt, điều đầu tiên cô nhìn thấy là nắp kính trong suốt của kho điều trị. Trên màn hình là tình trạng thể chất được đánh dấu là khỏe mạnh bằng màu xanh lục.

Những gì cô trải qua không phải là mơ, cô chưa hề quay về thế giới thứ nhất.

Một y tá bước vào giúp Ngỗi Tân mở kho điều trị, tháo ống truyền dịch trên mu bàn tay và băng quấn quanh đầu.

"Cô có thể về rồi. Hai ngày này hãy chú ý nghỉ ngơi, đừng vận động mạnh." Y tá ân cần nói, "Nhớ nộp đơn xin miễn huấn luyện cho đội trưởng của cô, nếu không sẽ bị khấu trừ lương chuyên cần."

"Được." Ngỗi Tân gật đầu nhanh vì bản năng của một quỷ nghèo.

Lương chuyên cần quan trọng như vậy nhất định không thể quên.

Ngỗi Tân ngồi dậy, chân chạm vào mặt đất kim loại lạnh lẽo. Cô đứng lên hoạt động gân cốt một chút.

Ngỗi Tân ngủ trong kho điều trị một giấc, hiện tràn đầy năng lượng. Cô bước lên hai bước nhìn thấy dáng dấp của mình bây giờ qua bức tường kim loại phản chiếu.

Ngỗi Tân có mái tóc đen dài ở thế giới thứ nhất, ở thế giới thứ hai, diện mạo cơ bản giống 70-80% so với thế giới thứ nhất nhưng mái tóc dài đã biến thành tóc ngắn sát tai. Nước da của cô thiên về tái nhợt, vóc dáng gầy gò, thoạt nhìn trông hơi mảnh khảnh nhỏ yếu.

Bên ngoài thân thể không có vết thương nào, vết thương đã lành hẳn.

Cô đứng trong phòng, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Bởi vì cô không biết mình phải đi đâu, thậm chí không biết mình đang ở chỗ nào. Thế giới này hoàn toàn xa lạ với cô.

Ngỗi Tân đoán mình đang ở trụ sở của Cục điều tra. Từ vài lời của bác sĩ Hoàng cũng đủ biết có nhiều tổ nhỏ và bộ phận khác trong Cục điều tra. Trên ngực trái bác sĩ Hoàng viết "Giám đốc trung tâm", có lẽ cô đã được giải phẫu và trị liệu ở một nơi như trung tâm y tế của Cục điều tra.

Từ cài đặt danh tính trên bảng trò chơi, Ngỗi Tân biết mình thuộc "Tiểu đội 7 phục vụ hiện trường".

Không còn nhiều thời gian để chần chừ, cô không thể đứng yên mà không bước tới.

Ngỗi Tân điều chỉnh tâm trạng và bước đến cánh cửa kim loại.

Cánh cửa kim loại tự động mở, để lộ một hành lang với đèn báo nhấp nháy phía sau. Hành lang không có một bóng người.

Khi Ngỗi Tân bước vào hành lang, một âm thanh máy móc lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai.

"Thực tập sinh điều tra an ninh Ngỗi Tân, đội trưởng tiểu đội 7 của bạn, Thư Húc Nghiêu yêu cầu bạn đến văn phòng báo cáo. Mời bạn đi theo đèn xanh."

Một dãy đèn báo trên hành lang chuyển sang màu xanh lá cây, chỉ phương hướng cho Ngỗi Tân.

Ngỗi Tân bình tĩnh nhìn xung quanh, thấy màn hình gắn trên tường chĩa camera giám sát về phía cô.

Cô dừng lại một chút rồi đi về phía trước theo đèn xanh, camera cũng đổi góc theo bước chân của cô. Khi Ngỗi Tân đến ngã ba, đèn báo của lối đi bên phải đúng lúc lấp lóe nhắc nhở cô đi bên phải.

Đi qua hành lang dài, Ngỗi Tân đột nhiên nhìn thấy hai người ở đối diện đang tiến đến. Một người đàn ông đang quấn băng gạc khẩn cấp trên cánh tay, bên trên băng gạc có vết máu nhưng có vẻ y bị thương không nặng, vẫn còn tỉnh táo đi đường. Người còn lại làm cho Ngỗi Tân hơi kinh ngạc, y đỡ người bị thương, cô có thể thấy rõ cánh tay phải của y sáng lên một tia kim loại màu xám cứng rắn... Y trang bị một cánh tay người máy.

Trong thế giới Cyberpunk, con người sẽ cải tạo thân thể của họ, những bộ phận giả cơ học được cải tạo cực kỳ thuận lợi cho công việc và cuộc sống. Người cải tạo máy móc rất phổ biến, người chưa trải qua cải tạo mới là phe thiểu số.

Bây giờ Ngỗi Tân cũng là người cải tạo máy móc, mặc dù không thể nhận ra từ bên ngoài nhưng cô có một hộp sọ sắt không thể phá hủy.

Dường như hai người đàn ông đi ngang qua không biết Ngỗi Tân, bọn họ cũng không đáp lại khi nhìn thấy cô. wattleonidasmini

Ngỗi Tân suy nghĩ một lúc rồi quyết định đánh liều chủ động bắt chuyện.

"Có chuyện gì vậy?" Cô không dùng bất kỳ xưng hô nào, như thể tình cờ gặp đồng nghiệp nên chào hỏi.

Cũng may hai người đối diện cũng coi Ngỗi Tân như đồng nghiệp bình thường, tiến đến chào hỏi, người bị thương hùng hổ nói: "Còn có thể là chuyện gì? Bến cảng lại bị nổ, đám rùa rụt đầu kia sống chết dính lấy nhau. Chờ vết thương của ông đây lành, ông đây sẽ vác súng bắn chết cái đám đó."

"Anh tỉnh lại đi, đợi lệnh thống nhất của bộ trưởng rồi mới hành động, đừng tìm đường chết." Người đàn ông có cánh tay phải máy móc lạnh lùng nói.

Dù đã đi xa nhưng bọn họ vẫn văng tục chửi thề dọc đường.

Bến cảng lại bị nổ?

Ngỗi Tân nhìn theo bóng lưng bọn họ, vừa đi theo đèn xanh vừa suy nghĩ.

Hai phút sau, cô dừng trước một cánh cửa kim loại có ghi "Văn phòng của Tiểu đội 7 Phục vụ Hiện trường – Thư Húc Nghiêu".

Cửa mở ra, Ngỗi Tân trấn tĩnh lại nhịp tim rồi bước vào.

Một bàn hình tròn xuất hiện trong tầm mắt, màn hình 3D lơ lửng chứa đầy dòng chữ dày đặc. Một người đàn ông mặc quân phục xanh xám đứng trước màn hình nói với cô mà không quay đầu lại: "Ngồi đi."

Ngỗi Tân nhìn quanh phòng, kéo một chiếc ghế dưới bàn tròn dài, ngồi xuống.

Người đàn ông quay đầu nhìn Ngỗi Tân, nói: "Vất vả rồi, tôi đã phê duyệt cho cô nghỉ ba ngày. Ba ngày này cô không cần đến phòng huấn luyện."

"Cảm ơn đội trưởng." Ngỗi Tân nói.

Người đàn ông trước mặt chính là sếp của cô, đội trưởng tiểu đội 7 – Thư Húc Nghiêu. Xem ra hắn là một đội trưởng tốt, còn chủ động phê duyệt nghỉ phép.

"Không cần cảm ơn, tôi cũng có một phần trách nhiệm vì không bảo vệ được đội viên." Thư Húc Nghiêu xoa lông mày nói: "Trước khi về nghỉ ngơi, cô phải đến tổ trinh sát hình sự lập biên bản cho chúng tôi biết chi tiết cuộc tập kích."

"Vâng." Ngỗi Tân căng thẳng, lòng bàn tay hơi ướt.

Là một người xuyên không, cô không được thừa hưởng bất kỳ ký ức nào của nguyên thân. Đây là một mối nguy hiểm tiềm ẩn rất lớn, cô thực sự không biết gì cả.

Trước khi bước vào thế giới thứ hai, cô phải lo lắng về chi phí sinh hoạt. Sau khi bước vào thế giới thứ hai, điều khiến cô lo lắng lại hoàn toàn khác, đó chính là sinh tồn.

"Đội trưởng... Tôi..." Ngỗi Tân ngập ngừng.

"Sao vậy?" Thư Húc Nghiêu kiên nhẫn nhìn cô.

"Tôi không nhớ rõ về vụ tấn công." Ngỗi Tân nói một cách chân thành, "Dường như tôi không nhớ nhiều thứ, cẩn thận nhớ lại cũng không được."

Thư Húc Nghiêu cau mày: "Vậy cô nhớ được điều gì?"

"Tôi nhớ thân phận của mình, thực tập sinh kiểm tra an ninh của tiểu đội 7." Ngỗi Tân cẩn thận quan sát biểu cảm của Thư Húc Nghiêu.

"Chắc chắn rồi." Thư Húc Nghiêu ​​càng cau mày chặt hơn.

Hắn nhìn Ngỗi Tân rồi nói: "Adam liên hệ văn phòng y tế giúp tôi, yêu cầu bọn họ cử một bác sĩ đến khám cho Ngỗi Tân."

Một âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên: "Đã truyền đạt chỉ thị của ngài."

Adam? Âm thanh máy móc lạnh lẽo này thuộc về Adam?

Adam có phải tên của một siêu trí tuệ nhân tạo không nhỉ?

Ngỗi Tân dựa ghế, Thư Húc Nghiêu yên lặng quan sát cô, hỏi: "Thực sự không nhớ gì sao?"

"Tôi thực sự không nhớ." Ngỗi Tân lắc đầu, "Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Chỉ có cô mới biết chuyện gì đã xảy ra." Thư Húc Nghiêu ​​gõ bàn, "Cô đuổi kịp kẻ tình nghi đặt bom ở cảng nhưng khi chúng tôi đuổi đến, cô đã ngã xuống đất, trên đầu có máu và nghi phạm đã bỏ trốn."

Hắn nghiêm túc nói: "Ngỗi Tân, chúng tôi cần cô nhớ lại vì ký ức về tướng mạo đặc thù của nghi phạm rất quan trọng cho những hành động tiếp theo của chúng ta."

Ngỗi Tân ngẩng đầu đáp: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Adam nhắc nhở: "Bác sĩ đang ở ngoài cửa, có muốn cho y vào không?"

"Cho y vào." Thư Húc Nghiêu ​​nói.

Cánh cửa kim loại lặng lẽ mở ra, chính là bác sĩ Hoàng – người quen cũ của Ngỗi Tân. Mồ hôi y nhễ nhại đẩy thiết bị y tế vào trong: "Có chuyện gì vậy đội trưởng Thư? Tôi đến đây ngay sau ca mổ."

"Ngỗi Tân mất trí nhớ, có thể là di chứng của chấn thương sọ não. Anh kiểm tra xem." Thư Húc Nghiêu ​​nhìn bác sĩ Hoàng.

Bác sĩ Hoàng hơi kinh ngạc nhìn Ngỗi Tân: "Mất trí nhớ?"

Y tiếp tục lấy ra thứ trông giống một máy quét và đặt nó lên đầu của Ngỗi Tân, chùm sáng màu xanh nhạt quét từ đầu đến chân.

Bác sĩ Hoàng rút một màn hình ra, xem dữ liệu trên đó và lẩm bẩm: "Thuốc tê có thể gây mất trí nhớ tạm thời nhưng vấn đề rõ ràng không phải ở phương diện này, kiểm tra sơ qua cũng không nhìn ra. Tôi e Ngỗi Tân cần trở lại trung tâm y tế, tôi sẽ khám tổng quát cho cô ấy."

"Đi ngay bây giờ." Thư Húc Nghiêu nói.

"Đi thôi Ngỗi Tân." Bác sĩ Hoàng gật đầu với cô.

Ngỗi Tân đứng dậy khỏi ghế: "Xin lỗi bác sĩ."

"Không sao, đó là nhiệm vụ của tôi." Bác sĩ Hoàng nói, "Đội trưởng Thư, tôi sẽ báo cáo với ngài ngay khi có kết quả."

Ngỗi Tân không nói gì, đi theo bác sĩ Hoàng trên hành lang, y lảm nhảm: "Có không ít thương vong trong vụ án tại cảng. Một số người đã được cấy ghép chân tay bằng máy, một số người đã thay thế các cơ quan nội tạng được mô phỏng theo nội tạng sinh vật. Tôi đã giải quyết năm hay sáu cuộc phẫu thuật trong hôm nay, mắt sắp nhắm nghiền tới nơi."

"Cô may mắn lắm đấy Ngỗi Tân." Bác sĩ Hoàng thở dài, "Có vài người không cứu được. Cô còn trẻ như vậy, còn có thể gắng gượng vượt qua. Than ôi, bao giờ thì các băng nhóm ở thành phố Biển Đen mới bị quét sạch? Sau ba ngày làm này làm kia ở hai đầu, ngay cả cảng huyết mạch kinh tế của thành phố Biển Đen cũng bị đánh bom."

Bác sĩ Hoàng này đang hành động kỳ lạ... Nếu không phải Ngỗi Tân biết thân phận khốn kiếp của y, cô sẽ nghĩ vị bác sĩ có vẻ ngoài hiền lành này thực sự tận hết chức trách yêu nước yêu dân ấy chứ.

Dù vô tình hay cố ý thì y cũng đang tiết lộ một số điều với cô, cô ghi nhận toàn bộ ở trong lòng. wpthistooshallpass115

Nếu đây là một trò chơi, mọi lời nhắc của NPC đều giúp ích rất nhiều cho việc qua cửa.

Sau khi đến phòng y tế, bác sĩ Hoàng bấm đồng hồ, đèn trong phòng y tế đột nhiên mờ đi.

"Adam ở khắp mọi nơi, cần sử dụng một thiết bị tránh sự giám sát của nó để tự do giao tiếp, nếu không nó có thể nghe lén chúng ta." Bác sĩ Hoàng thu hồi dáng vẻ hiền lành, "Tôi không ngờ chiến lược của ngài là giả vờ mất trí nhớ... Hiệu quả bất ngờ đấy."

Y nói chuyện với Ngỗi Tân ở bên ngoài bằng giọng điệu như trưởng bối với vãn bối. Tới nơi Adam không thể giám sát, y nói chuyện với cô bằng thái độ tôn kính. Ngỗi Tân thuộc về cán bộ nòng cốt trong Cơ giới Bình Minh, cấp bậc cao hơn y.

Bác sĩ Hoàng là người hai mặt.

Ngỗi Tân vô thức chạm vào túi, vòng tay bạc truyền tin và chip dữ liệu mà bác sĩ Hoàng đưa cho cô đều nằm trong túi. Cô nghi chiếc vòng bạc cũng mang chức năng tương tự, khi dùng nó, nó sẽ ngăn cản sự giám sát của siêu trí tuệ nhân tạo Adam.

"Anh có thể làm giả báo cáo y tế cho tôi không?" Ngỗi Tân chủ động hỏi.

"Tất nhiên," Bác sĩ Hoàng cười híp mắt nói, "Tôi đưa cô đến đây vì nó mà."

Nửa giờ sau, báo cáo sức khỏe giả ra lò.

Ngỗi Tân bước ra với báo cáo trong tay, cô trở lại văn phòng của Thư Húc Nghiêu.

Thư Húc Nghiêu nhìn chằm chằm bản báo cáo y tế của cô mấy lần, chăm chú vào cột tư vấn ở dòng cuối cùng: "Nghỉ ngơi thích hợp sẽ giúp hồi phục trí nhớ."

"Về đi," Hắn thở dài bất lực, "nếu trí nhớ của cô có dấu hiệu phục hồi, hãy đến báo cáo với tôi ngay lập tức. Kỳ nghỉ của cô vẫn là ba ngày."

Ngỗi Tân đáp: "Tuân lệnh đội trưởng."

Khi bước ra khỏi văn phòng của Thư Húc Nghiêu, cô chợt cảm thấy tảng đá lớn trên ngực đã rơi xuống.

Sau lưng Ngỗi Tân toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cô biết mình đã vượt qua cửa thứ nhất, tự cứu mình mà không làm người khác nghi ngờ. Chỉ sợ thử thách tiếp theo càng khó hơn.

Bạn biết đấy, đây là một thế giới mà kỹ thuật khoa học rất phát triển, còn tồn tại nhiều sức mạnh phi thường.

"Nhiệm vụ được kích hoạt."

Một màn hình đột ngột xuất hiện nhưng chỉ có Ngỗi Tân mới có thể nhìn thấy.

"[Mô tả nhiệm vụ]: Thành phố Biển Đen với phong tục dân gian giản dị là một thành phố cảng quan trọng trong Liên bang, đồng thời cũng là hang ổ nơi nhiều băng nhóm cố thủ. Giờ đây, thành phố Biển Đen đang bị âm mưu bao phủ, một nanh vuốt không rõ danh tính đang hướng tới đây. Bạn cần phải điều tra rõ ràng âm mưu này."

"Bạn có thể chọn chấp nhận nhiệm vụ hoặc từ chối nhiệm vụ."

"Từ chối nhiệm vụ có thể làm bạn ít gặp rủi ro hơn nhưng chấp nhận nhiệm vụ có thể mang lại những phần thưởng phong phú không ngờ."

"[Nội dung nhiệm vụ]: Điều tra vụ nổ bom trong cảng thành phố Biển Đen."

Ngỗi Tân ghi nhớ lời khuyên thứ sáu trước khi bước vào trò chơi.

– Mọi việc đều có cái giá lớn.

Quà tặng của số phận luôn là một cái giá đã được đánh dấu bí mật, muốn có được thì phải chấp nhận rủi ro.

Ngỗi Tân là một người đang tìm hiểu cách qua cửa thế giới thứ hai, cũng là một nhà thám hiểm thế giới mới. Ngoài nguy hiểm ở phía trước mà cô gặp phải, cũng có kỳ ngộ.

Bây giờ ngã ba của số phận đang nằm dưới chân cô.

Ngỗi Tân chọn nhận nhiệm vụ.

"Bạn đã nhận nhiệm vụ."

"[Tiến độ nhiệm vụ]: 0%."