Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng - Chương 51




Chùa La Thủy xây dựng riêng một dãy sương phòng dành cho khách nhân tới vãn cảnh chùa, vì lo lắng cho sự an toàn của năm cô gái cho nên gian phòng lớn nhất để dành cho các cô, cả năm có thể ở chung với nhau.



Cuối cùng, Lâm Mạc, Trạm Văn Sương và Mạnh Kỷ Nhung được chia vào ở cùng một gian.



Sau khi 3 người sắp xếp xong đồ đạc, Trọng Nính lại mang theo hành lý tới phòng Lâm Mạc, nói vị bạn học Trương Chiếu khi ngủ ngáy rất to, hắn gần đây không thể ngon giấc cho nên muốn chuyển sang phòng bọn họ.



Mạnh Kỷ Nhung không ý kiến gì, gật đầu đáp ứng.



Trạm Văn Sương vẻ mặt lãnh đạm, đối diện Trọng Nính nói: "Các phòng khác vẫn còn giường trống cơ mà?"

Ngụ ý, vì sao nhất quyết phải chuyển sang phòng này?

Trọng Nính âm thầm đảo mắt nhìn qua Lâm Mạc, cười cười: "Tôi thích hướng phòng này, giáo sư Trạm không chào đón tôi sao?"

Thanh niên cao lớn dứt khoát đẩy hành lý vào, ngồi trên một chiếc giường trống, hạ quyết tâm có đuổi cũng không đi.



Trạm Văn Sương ôm ngực đứng nguyên tại chỗ, hai người gườm gườm nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.



Trong phòng không ai lên tiếng, trầm mặc nhìn nhau, mùi thuốc súng nồng nặc...!

Mạnh Kỷ Nhung vô cùng tinh tế nhận ra có điều không ổn, thoáng cúi đầu dùng tay đẩy gọng kính.



"Rộp rộp..."

Thanh âm vang lên đánh tan sự căng thẳng trong phòng.



Ba người đồng thời quay đầu nhìn sang.



Lâm Mạc đang vui vẻ ôm một túi bánh quy nhỏ ngồi trên giường, cái miệng nhỏ nhai liên tục hết miếng này đến miếng khác, trên cằm còn vương chút vụn bánh, hai bên má phồng phồng.



Cảm nhận được ánh mắt mọi người, cậu vô tội ngẩng đầu: "Hửm? Đói a..."

"Các anh có đói không?"

Nuốt xuống một miếng bánh quy sữa to, Lâm Mạc hỏi lại một lần nữa.



"..."

Không chờ trả lời, Lâm Mạc đem một gói bánh to đặt lên bàn: "Đừng khách khí, cứ lấy ăn tự nhiên nha, tôi ra ngoài xem xét tình hình chút."

Cậu đang muốn rời đi lại bị Mạnh Kỷ Nhung gọi lại.



"Tôi khá quen thuộc với sơ đồ chùa La Thủy, để tôi dẫn cậu đi."

Ra khỏi sương phòng, hai người hướng về phía chính điện.



Lâm Mạc hỏi: "Thầy Mạnh, ở đây ai là người phụ trách những công việc ngoại giao?"

Mạnh Kỷ Nhung: "Minh Định đại sư, bình thường đều là ông ấy thay mặt sư thầy trụ trì của chùa La Thủy xử lý công việc đối ngoại của chùa."

"Cậu đã nghĩ ra manh mối nào để điều tra kẻ thi thuật bí ẩn kia chưa?"



Lâm Mạc: "Có hẳn một đầu mối chuyên môn tiêu thụ hương đạo tro trong thành phố, họ thường thu gom tàn và tro ở đáy lư hương, sau đó để đại sư trong chùa miếu khai quang."

"Những người am hiểu về hương đều vô cùng coi trọng lư cắm hương, dùng hương đạo trọ rải ở dưới đáy lư, khi thắp hương sẽ có mùi thơm nồng đậm hơn, hơn nữa còn lưu lại rất lâu."

"Đại sư phát quang khẳng định cũng đòi hỏi giá cao."

"Muốn dùng hương đạo tro để nuôi trùng, kẻ thi thuật nhất định phải thu mua một lượng rất lớn, trong chùa tuy không có sổ sách ghi chép nhưng vị sư thầy phụ trách phương diện này có lẽ vẫn có chút ấn tượng."

"Tuy là thế, tôi vẫn cảm thấy có điều kỳ quái...!Vì sao phải dùng hương đạo tro chế tác thành tượng Bồ Tát đạo nhái sản phẩm của chùa La Thủy?"

Mạnh Kỷ Nhung: "Như lúc trước chúng ta đã phân tích, kẻ thi thuật có quan hệ mật thiết với chùa La Thủy, không chừng chính là một trong các vị hòa thượng ở đây, hắn làm như vậy để che giấu thân phận của mình."

Lâm Mạc suy tư: "Thầy Mạnh nói có lý."

Mạnh Kỷ Nhung: "Tôi cũng có điểm nghi hoặc."

"Điều gì?"

"Tượng Bồ Tát tuy nhỏ nhưng kích cỡ cũng bằng nắm tay, làm thế nào đưa vào trong cơ thể nạn nhân?"

"Đông trùng khi vào cơ thể sẽ cắn nuốt huyết nhục trước rồi với ăn mòn cốt tủy, giả sử chúng mất 4 ngày để ăn rỗng cơ thể nạn nhân, chưa đến ngày cuối cùng thì người bị hạ đông trùng sẽ chưa chết."

"Họ sẽ từ từ biến thành bộ dạng trì độn ngây ngốc, thân thể hoàn toàn bị đông trùng khống chế, cuối cùng hóa thành cái xác khô cứng như đá, đông trùng đã ăn rỗng bên trong chuẩn bị rơi vào giấc ngủ đông, lúc này kẻ thi thuật sẽ nhét những bức tượng chế tác từ hương đạo tro vào miệng nạn nhân."

Hai người vừa đi vừa tán gẫu.



Mạnh Kỷ Nhung đột nhiên nói: "Vừa rồi là cậu cố ý sao?"

Lâm Mạc nghi hoặc quay đầu nhìn.



Nam nhân toát lên vẻ đẹp tri thức và lịch thiệp: "Lúc ở trong phòng, đột nhiên lấy bánh quy ra."

"...!Bụng của tôi không phải cố ý đói đâu!"

Mạnh Kỷ Nhung: "Cơm chay chùa La Thủy rất ngon, tốt nhất nên để bụng để tối thưởng thức."

Dứt lời hắn tiếp tục đi thẳng.



Lâm Mạc nhìn theo bóng lưng của hắn, có cảm giác người này hiểu tất cả mọi việc chỉ bằng một cái liếc mắt.



Hai người tìm đến phòng của Minh Định đại sư, lúc này sư thầy không có trong phòng.



Tiếp bọn họ là một vị tiểu hòa thượng hơn 20 tuổi: "Minh Định sư thúc xuống núi có chút việc, ngày mai mới trở về."

Lâm Mạc đáp ứng, tỏ vẻ quan tâm hỏi han: "Chùa La Thủy có bán hương đạo tro không?"

"Có bán."

"Có được khai quang không?"

"Có chứ."


"Vậy sư thầy khai quang cũng là..."

"Chính là Minh Định sư thúc."

"..."

Lâm Mạc không tiếp tục hỏi nữa, cậu chậm rãi vuốt cằm: "Tiểu hòa thượng, buôn bán làm ăn không thể tùy tiện vậy được, nếu có thời gian cậu nên tham khảo mấy khóa học kinh doanh trên mạng."

Tiểu hòa thượng ngẩn người.



Lâm Mạc dứt khoát hỏi thẳng: "Người đến đây mua tro hương có đông không? Đơn hàng lớn nhất mà các vị từng bán là bao nhiêu?"

edit bihyuner.





beta jinhua259

Hòa thượng nghĩ nghĩ: "Người mua hương rất nhiều, người mua tro hương thì không nhiều lắm, lần đầu tiên mở lư bán tro hương thì rất đông người hỏi mua, về sau tro hương đều được Minh Định sư thúc dùng làm quà để gửi tặng khách quý, đơn nhiều nhất...!tiểu tăng cũng không rõ, đều là Minh Định sư thúc phụ trách."

Hỏi gì trả lời nấy, vô cùng thành thật.



Lâm Mạc vỗ vỗ vai tiểu hòa thượng, nói thật lòng: "Thôi, cậu không cần tìm khóa học online đâu, cậu vốn không phù hợp với kinh doanh."

Hòa thượng đầy đầu là dấu hỏi chấm, hai tay chắp lại cúi chào: "Thí chủ nói phải."

Chưa hỏi được thông tin gì hữu dụng, Lâm Mạc và Mạnh Kỷ Nhung quay về phòng.



"Ngày mai lại tới một chuyến." Mạnh Kỷ Nhung nói.



Lâm Mạc gật đầu.



"Còn có cả loại mở lư hương lần đầu và các lần sau sao? Thi triển đông thuật cần dùng loại nào?"

"Hai loại đều được, riêng loại tro đã được khai quang thì không thể dùng."

"Nói vậy, mặt hàng này khá dễ tìm, tro hương dùng làm quà lưu niệm chắc chắn không có nhiều, trừ bỏ số tro hương được khai quang, chỉ cần tìm được người thu gom số lượng lớn tro hương là được."

"Chỉ sợ người thi thuật cố ý che dấu tung tích, phái người đi mua thay mình, hoặc là...!theo suy luận của thầy Mạnh, người thi thuật chính là một vị hòa thượng trong chùa này, bởi vì một là, người này có thể dễ dàng thu gom hương đạo tro trong chùa, hai là, người này dựa theo thói quen mà dùng hương đạo tro chế tác thành tượng Bồ Tát."

Mạnh Kỷ Nhung cười nói: "Nếu thực sự suy luận của tôi là đúng, chúng ta chẳng phải đã tự mình chui vào hang sói sao?"

Lâm Mạc vỗ ngực nói: "Chỉ là một con sói đơn lẻ mà thôi, làm sao có thể chống lại đại lão hổ là tôi đây, chỉ có nước cúp đuôi bỏ chạy mà thôi."

Mạnh Kỷ Nhung đứng hình, cười cười đánh giá vị tiểu bằng hữu trước mắt.



Đại lão hổ?

Phải là tiểu hổ đáng yêu lanh lợi...!

Lâm Mạc tất nhiên không đọc được suy nghĩ của hắn.



Đi qua một góc cua hành lang, có hai người đang đứng nói chuyện.



Là Doãn Bạch Vi đang tỏ tình với Trọng Nính.



Mạnh Kỷ Nhung nhỏ giọng thì thầm vào tai Lâm Mạc: "Trọng Nính là sinh viên ưu tú của Khoa Kiến trúc, gia thế tốt, tính cách tốt, xứng đáng với danh hiệu học thần của Đại học Kinh thị, mỗi ngày số thư tình mà trò ấy nhận được có thể đóng thành bao tải...!Cự tuyệt...!có phải là hơi đáng tiếc không nhỉ?"

Lúc này Trọng Nính vừa cự tuyệt Doãn Bạch Vi.



Lâm Mạc không xác định người mà Mạnh Kỷ Nhung ám chỉ có phải là cậu hay không, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy mình có liên quan trong chuyện này...!

Cậu quay đầu nhìn về phía Mạnh Kỷ Nhung.



Bề ngoài là vị giáo sư đeo kính thoạt nhìn vô hại, lẽ nào bên trong là một con người bại hoại suy đồi?

Thầy giáo Mạnh tuy rằng không bại hoại, nhưng cũng không hề vô hại.



Cậu nói: "Thầy Mạnh hẳn là cũng được nhiều người theo đuổi chứ, tuổi còn trẻ đã là giáo sư, đẹp trai nam tính, tính cách lại ôn nhu săn sóc, nhất định rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ ngài."



"Có khi nào ngài sẽ rơi vào một cuộc tình thầy – trò ngang trái?"

"À, khẳng định cũng có các giáo viên nữ ngưỡng mộ, mối tình thầy – cô cũng được, đương nhiên không kích thích bằng thầy – trò nha!"

Mạnh Kỷ Nhung vẻ mặt không biến hóa, vẫn nhã nhặn nở nụ cười: "Gọi ngài quá khách khí rồi, cứ dùng danh xưng ngang hàng là được."

"Nói ra thật xấu hổ, tôi đã già từng này tuổi, lại chưa hề có một mối tình vắt vai, mối tình thầy – trò chưa từng nghĩ đến, mà khẳng định cũng không thể xảy ra."

"Vì sao?"

Mạnh Kỷ Nhung nháy mắt mấy cái: "Đạo đức nghề giáo."

Không đợi Lâm Mạc đáp lời, hắn chỉ chỉ: "Có vẻ chúng ta bị phát hiện rồi."

Lâm Mạc quay đầu lại.



Doãn Bạch Vi đã rời đi từ bao giờ, Trọng Nính đang bước về phía này, ánh mắt chuyên chú nhìn Lâm Mạc: "Có thể nói chuyện riêng một lát không?"

Mạnh Kỷ Nhung: "Vậy tôi về trước, cứ tâm sự từ từ."

Lâm Mạc nhìn bóng dáng hắn, thu hồi lại vẻ mặt ôn nhu hiền hòa.



Nhìn ra được cậu vô cùng không muốn "tâm sự".



Ban Ban và Tiểu Tố chui đầu ra khỏi bao vải trên lưng, lại bị cậu ấn ngược trở lại.



Lâm Mạc biểu hiện thái độ lạnh nhạt rõ ràng trên mặt.



Trọng Nính lại bày ra vẻ mặt cún con đáng thương vô tội, thấp giọng nói: "Em thấy phiền lắm sao? Chán ghét tôi sao?"

Lâm Mạc: "Không tới nỗi chán ghét...!Nhưng cũng không..."


Chưa dứt lời đã bị Trọng Nính cắt đứt.



Hắn tựa hồ sợ nghe thấy điều không muốn nghe, vội nói: "Không chán ghét là tốt rồi...!Chỉ cần như vậy, tôi cũng rất vui rồi!"

Lâm Mạc còn đang há miệng muốn nói tiếp liền bất động, cậu cảm thấy chính mình như là dùng dao sắc chặt đay rối, cố gắng nhẫn tâm hòng cắt đứt tâm tư của Trọng Nính, để hắn không tiếp tục lãng phí thời gian với mình...!Nhưng Trọng Nính lại không cho cậu cơ hội ấy, hắn đã lập tức rời đi trước rồi.



"Hừ..."

Ban Ban và Tiểu Tố thò đầu hỏi: "Chủ nhân, ngài sao lại thở dài?"

Lâm Mạc: "Ta nhìn có đẹp trai không?"

"Chủ nhân rất đẹp!"

Ban Ban và Tiểu Tố cùng nhau gật đầu, trên đỉnh đầu Tiểu Tố thậm chí còn bắn ra mấy trái tim hồng hồng.



"Ta có lợi hại không?"

"Chủ nhân rất lợi hại!"

Ban Ban khoa trương nói: "Chủ nhân là cao nhân, là người không sợ mệnh số ngũ tệ, là người lợi hại nhất là ta từng gặp."

Tiểu Tố: "Chủ nhân, ngầu!"

"Có thể kể ra một khuyết điểm của ta không?"

"Chủ nhân không có khuyết điểm!"

Lâm Mạc như rút ra kết luận, thở dài: "Bởi vậy cho nên, người như ta quá vĩ đại quá hoàn hảo, dễ phải gánh nghiệp chướng nặng nề..."

Ban Ban và Tiểu Tố: "...?!?!"


Lão tổ tông không biểu cảm gì chui vào vỏ tiếp tục tĩnh tâm.



Trọng Nính thất thểu rời đi bị Vi Tiếu Kiêu bắt gặp, lôi kéo hắn ra một góc kín đáo hỏi thăm.



Vi Tiếu Kiêu nhíu mày hỏi: "Trọng Nính, anh sao vậy? Lúc ở công trường rõ ràng anh đứng cách cái hố rất xa, hơn nữa còn đứng ngay bên cạnh tôi, tôi thì không sao mà anh lại bị sâu bò lên người?"

"Anh còn hô lên nhắc tôi lùi ra sau..."



"Chỉ là không cẩn thận mà thôi." Trọng Nính đứng dựa lưng vào tường, cau mày nhàn nhạt nói, khuôn mặt tuấn lãng có chút âm trầm.



Vi Tiếu Kiêu đánh giá hắn, lắc đầu: "Không thể nào, tôi biết anh từ nhỏ, chẳng lẽ còn không hiểu tính anh?"

"Anh...!có phải là anh cố tình không né tránh đám sâu ấy?"

Trọng Nính ngẩng đầu liếc cậu một cái.



Vi Tiếu Kiêu nhất thời sửng sốt, không thể tin nổi mà lớn tiếng: "Anh thật sự...? Anh điên rồi sao? Vì sao phải làm vậy, muốn tự sát cũng không nên chọn cách ghê tởm này a...!"

Trọng Nính nhíu mày: "Đừng ồn ào, nhỏ giọng chút."

Vi Tiếu Kiêu nôn nóng đi qua đi lại, trên mặt do dự muốn nói lại thôi.



Cuối cùng cậu dè dặt lên tiếng: "Bởi...bởi vì Lâm đại sư sao? Tôi phát hiện anh đối xử với Lâm đại sư rất khác! Trước đây ở cùng ký túc với Trương Chiếu anh cũng chưa bao giờ phàn nàn việc cậu ra ngáy to, vì sao bây giờ..."

Trọng Nính nhìn sâu vào mắt cậu: "Lúc cần cậu ngốc nghếch một chút thì cậu lại thông minh đột xuất!"

Vi Tiếu Kiêu: "...?"

"Chẳng lẽ...!anh thật lòng thích Lâm đại sư?"

"Phải."

"Anh tỏ tình rồi? Sau đó bị cự tuyệt?"

"Phải."

Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo.



Vi Tiếu Kiêu lần thứ n trong ngày tiếp nhận những thông tin vượt quá sức tưởng tượng.



Cậu nhe răng nói: "Trọng Nính, anh muốn theo đuổi Lâm đại sư thì cũng không nên dùng phương pháp như vậy chứ..."

Lấy tính mạng mình ra để đánh cược?

Trọng Nính phiền toái vò đầu, hơi xẵng giọng: "Vậy cậu nói cho tôi biết nên dùng phương pháp gì đây???"

Hắn cảm thấy chính mình giống như đến từ một thế giới khác xa với Lâm Mạc.



Không mau chóng khẩn trương đem người thu vào trong tay...!cậu nhất định sẽ biến mất!

Suy nghĩ này làm cho cuộc sống hàng ngày của hắn bỗng nhiên đảo lộn, đêm ngày bất an.



Vi Tiếu Kiêu ngượng ngùng nói: "Nhưng anh và Lâm đại sư mới quen biết nhau..."

"Cậu cứ coi như tôi bị bệnh rồi, bị điên rồi đi!"

- --

Lời tác giả: Tiểu kịch trường

Mạnh Kỷ Nhung: "Mối tình thầy – trò? Không thể nào haha..."

Lâm Mạc trở thành sinh viên đại học Kinh thị.



Mạnh Kỷ Nhung: "Mlem..."

***

Lâm Mạc: "Thích Trọng Nính? Không thể nào haha..."

Trọng Nính trở thành một trong bảy phách thất lạc.



Lâm Mạc: "Mlem..."

***

Vậy đấy, nhân loại là sinh vật khó hiểu nhất vũ trụ....