Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 71: 71: Lòng Dạ Đàn Bà Là Độc Ác Nhất!






Dưới sự trợ giúp của Tạ Phong Trần, sáng sớm hôm sau, tin cô lén lút hạ mình đi gặp mặt Hàn Hữu Niên lại một lần nữa lên hotsearch, là bức ảnh do Tạ Phong Trần chụp hôm trước.



Quả đúng là cư dân mạng mắt tinh đã soi ra được tên chiếc đồng hồ đắt tiền, bản limited của Hàn Hữu Niên, cảm giác như mình vừa lén chọc trúng chỗ, ăn được một quả dưa siêu to khổng lồ.



Anti-fan, fan Lâm Sanh, các cư dân mạng qua đường đều giận dữ mở miệng chửi cô, mắng cô là em gái trà xanh tâm cơ, đã là kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ, rõ ràng là thích Hàn Hữu Niên, lúc nào cũng lợi dụng cơ hội quyến rũ Hàn Hữu Niên, thế mà giờ còn không chịu thừa nhận.



Có người còn mắng cô không biết xấu hổ, muốn cướp bạn trai của em gái mình, giúp cho Lâm Sanh kéo về một loạt những chiếc vé đồng cảm.

Dù vẫn luôn bị chửi, nhưng Lâm Nhan phát hiện, lượng fan hâm mộ vụt, vụt, vụt, tăng vô cùng nhanh chóng.



"Muốn chứng cứ đã có chứng cứ, lần này xem cô ngụy biện tẩy trắng như thế nào." Cư dân mạng nhắn tin cho Lâm Nhan, toàn bộ đều là bộ dạng muốn hóng drama.



Lâm Nhan cũng không để ý, nhìn Weibo của Người Biết Chuyện, quả nhiên cũng bắt chước đăng ảnh chụp cô gặp Hàn Hữu niên rõ ràng hơn, vừa khéo có thể thấy mặt của hai người, còn dẫn dắt nói chứng cứ rành rành gì đó là hai người "có mờ ám".



Nếu quan hệ bình thường thì sao lại phải gặp mặt sau lưng Lâm Sanh và tổ chương trình vậy?

Chủ để nhắm thẳng vào việc hai người làm chuyện mờ ám không thể cho người khác biết.



Lâm Nhan cảm thấy thật thú vị, cô vẫn cho là đối phương chỉ muốn bôi đen cô, nhưng bây giờ nhìn cái drama cố ý khơi mào chuyện ra kích động quần chúng ăn dưa, dường như hắn ta cũng có mối hận không nhỏ với Hàn Hữu Niên rồi!

Thoạt nhìn thì rõ ràng là scandal tình cảm giữa ba người, nhưng đến lúc này Lâm Sanh hoàn toàn thành người bị hại, Lâm Nhan cảm thấy chuyện này không bình thường, nhưng lại không sao nói rõ được.



Có điều trong tay cô có chứng cứ quan trọng chứng minh được sự trong sạch của cô, thật ra có thể nói ra phản kích lại, nhưng lại sợ chưa điều tra tên kia kỹ càng, không thể bứt dây động rừng.



Buổi sáng Lâm Nhan vẫn quay chương trình như thường, vườn hoa và vườn rau trong ‘Nhàn nhân cư’ đã sắp xếp xong xuôi rồi, Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên làm khách mời một ngày nữa, buổi tối sẽ đi, nhiệm vụ hôm nay của mọi người là làm cho hai người họ một bữa tiệc chia tay đặc biệt.



Lúc quay chương trình thì thấy ngoài bờ sông có đứa nhỏ ôm một chiếc sọt và giỏ tìm kiếm thứ gì đó, hỏi thăm mới biết được nó đang nhặt ốc đồng, Cảnh Tuyết vừa nhìn đã thấy hứng thú, đề nghị muốn chơi cùng với bé đó một lúc.



Tất cả mọi người không có ý kiến gì nên cùng nhau ra bờ sông, chia nhau ra hành động.

Nước sông trong veo nhìn thấy cả đáy, cũng không sâu, liếc một cái là có thấy đuôi xoắn của ốc đồng trong nước, hơn nữa còn có cá con tung tăng, mọi người đều vô cùng hưng phấn.



Chỗ gần đã đều bị chiếm mất, Lâm Nhan lập tức đi xuống bên dưới xa hơn một chút, nhìn thấy gần bờ sông có một cây hạt dẻ, trên cây treo một quả hình tròn có lông màu nâu xanh đan xen, đúng là trạng thái đã chín, nghĩ đến hương vị hạt dẻ mới chín thơm ngon, ngọt ngào, nếu có thể hầm cách thủy một nồi hạt dẻ với thịt gà, thì đúng là món ăn siêu siêu ngon rồi.



Lâm Nhan chỉ đơn thuần vì ham hố ăn uống, quyết định hái xuống ít hạt dẻ.



Cây cũng không cao lắm, hôm nay cô mặc đồ cũng tương đối nhẹ nhàng, không nghĩ ngợi gì đã định trèo lên cây rồi.



Cô để giỏ nhỏ xuống đất, sắp xếp lại micro cho gọn gàng lại, hai tay cọ xát định trèo cây, phía dưới đột nhiên có tiếng nói truyền đến ngăn cản cô, "Lâm Nhan, cô định trèo cây ư?"

Là tiếng của Sở Mộ Trầm, nam thần rõ ràng là đi xuống cùng với cô rồi.

Lâm Nhan sửng sốt, hơi gượng cười một cái, dáng vẻ hơi mất tự nhiên, "Đây là cây hạt dẻ, em thấy hạt cũng chín rồi, nên muốn hái một ít cầm về làm gà hầm hạt dẻ."



Sở Mộ Trầm thấy cô không thèm che dấu sự tham ăn của mình, không nhịn được khẽ cười một tiếng, giọng nói như tắm gió xuân, "Thật đúng là không thể đoán được cô gái nhỏ như cô lại dám trèo cây, cô đứng yên đừng động đậy, tôi hái giúp cô."

Lâm Nhan lại một lần nữa được cưng chiều mà thấy sung sướng lại có chút hoảng sợ, nụ cười cũng không được tự nhiên, "Vậy, nam thần, tuy hành động muốn giúp đỡ tôi rất ra dáng đàn ông đó nhưng anh muốn trèo cây lại không phải hành động đàn ông chút nào, có khi là mất fan luôn đó."

Chân Sở Mộ Trầm dài, đi vài ba bước nhẹ nhàng tới bên cạnh Lâm Nhan, đứng ở gần cây nhìn cành hạt dẻ lơ lửng trên trời, mặc dù nhìn cây này rất to lớn, rất dễ trèo, nhưng thân cây lại nghiêng về phía bờ sông, từ nước sông đến hạ lưu vừa đúng có một thác nước nhỏ thẳng đứng cao gần hai mét, ánh mắt anh nặng nề, nghiêm mặt nói, "Lâm Nhan, cô có để ý tới phía ngoài cây treo lơ lửng trên không trung không? Thế này rất nguy hiểm."

"Nhìn qua cũng không cao lắm, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy.



Hơn nữa, cây này cũng không cao, trèo lên cũng dễ mà." Lâm Nhan bối rối, cô thật sự không nghĩ nhiều như vậy.



"Người quay phim đi cùng cô đâu?" Sở Mộ Trầm nhìn lướt qua nhân viên công tác đi cùng mình, làm tư thế khóa miệng, nhỏ tiếng hỏi Lâm Nhan.



Lúc này Lâm Nhan mới phát hiện ra anh quay phim cho cô lại không ở đây, hơn nữa, cô tự mình sang chỗ này, trong lòng lập tức nghĩ mà thấy hãi, nếu cô một mình trèo lên cây thật, không cẩn thận mà té xuống, chẳng phải là sẽ toang mất sao?

"Sao cô lại ham chơi thế, không biết có người đang âm thầm theo dõi mình sao?" Giọng điệu Sở Mộ Trầm có chút không biết làm sao, nhìn dáng vẻ mù tịt thì đã biết cô hoàn toàn không chú ý đến mấy thứ này, nếu không có anh ta chú ý cô đi ra chỗ này một mình nên sang cùng, chẳng lẽ một mình cô cũng không biết sợ ư?

"Thật xin lỗi, đã làm anh lo lắng rồi." Lâm Nhan cũng ý thức được mình quá chủ quan rồi, thầm hối hận.



"Thực ra không trèo cây cũng có thể hái được." Sở Mộ Trầm không nói gì, tay lớn nắm chặt thân cây ra sức rung, vỏ hạt dẻ ào ào từ trên cây rơi xuống, không với tới ngọn cây, anh tiện tay nhặt được một chiếc gậy gỗ, nên lấy luôn để gõ cho hạt dẻ rơi xuống.



Hạt dẻ rơi lả tả trên mặt đất, hai người cẩn thận nhặt hạt dẻ từ dưới lên đầu bãi sông được một đống, Lâm Nhan nhặt được một hòn đá cuội to nhẵn vừa tay, đập vỏ ngoài của hạt ra, chỉ lấy phần ruột màu nâu.



Hai người không có chút hình tượng nào trốn ở bãi sông xử lý vỏ ngoài của hạt dẻ, rồi lại thuận miệng trò chuyện, nhìn qua bầu không khí vô cùng hài hòa, ban đầu mọi người xem phát sóng trực tiếp đều mắng mỏ Lâm Nhan, nhưng dần dần lại bắt đầu hâm mộ không khí giữa hai người, cảm thấy đúng là kiếp trước Lâm Nhan cứu vớt cả dải ngân hà, kiếp này mới có thể ở gần với nam thần quốc dân như vậy, đặc biệt là nam thần còn luôn luôn quan tâm, săn sóc cô, fan hâm mộ cũng chua xót quá rồi.



Không thể không nói hai người lấy rất giỏi, nửa giỏ hạt dẻ, Lâm Nhan cho mấy cô bé cậu bé nhặt ốc đồng một chút, rồi để lại một ít cho mọi người ăn.



Mọi người thấy Lâm Nhan nhặt được hạt dẻ thì rất ngưỡng mộ và ghen tỵ, cứ khen mãi.



"Chị Nhan Nhan, em đang bảo sao chị với Sở Ảnh đế sao lại đều không có ở đây, hóa ra là cùng nhau đi nhặt hạt dẻ, lần sau đi nhớ ới bọn em với nhé, em rất thích ăn hạt dẻ, nhưng còn chưa từng nhìn thấy bóng dáng hạt dẻ trên cây như thế nào nữa!" Lâm Sanh cảm nhận được Sở Mộ Trầm vô cùng săn sóc Lâm Nhan, như có như không dẫn dắt chủ đề về phía hai người.



Lâm Nhan cười nhạt trả lời, "Không thể làm bóng đèn quấy rầy thế giới hai người của cô với Hàn thiếu được, cô thích thì ăn nhiều một chút, trở về thì bảo Hàn thiếu nhà cô trồng một vườn hạt dẻ ở trước nhà, muốn thử thế nào thì thử."

Ý tại ngôn ngoại, đúng là ăn cũng không chặn nổi miệng của cô, đừng có bla bla bla nữa, phiền chết đi được.



Không nói đến chuyện cô đi một mình, Sở Ảnh đế chỉ đi theo, cho dù không phải, cô cũng không muốn dẫn cô ta đi đâu.



OK?

Lúc trước cô đã nói rõ ràng như vậy rồi, con bé này vẫn còn làm trò, đã bơ cô ta rồi mà cứ thích chen miệng vào.



"Chị vẫn thích trêu đùa như vậy, sao em có thể tùy hứng như vậy chứ, vẫn là chị sướng nhất, em rất thích Sở Ảnh đế, là fan hâm mộ của anh ấy, em thật sự rất mong được đi cùng làm nhiệm vụ với Sở Ảnh đế, có điều, nếu có cơ hội được hợp tác với anh ấy cũng đã rất hạnh phúc rồi." Giọng điệu Lâm Sanh ra vẻ thua thiệt, nhưng câu nào cũng toàn bẫy, đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm mà.



Lâm Nhan cười lạnh, nhẹ nhàng nói, "Thì ra cô THÍCH Sở Ảnh đế như vậy, nếu không cô bỏ Hàn thiếu theo đuổi anh ấy đi!"

Trước kia cô chỉ khinh thường Lâm Sanh thôi, mà hôm nay Lâm Sanh chán sống muốn diễn trò, cô cũng chẳng sợ cô ta.





Lâm Sanh nghe cô nói như vậy, vẻ mặt thay đổi, ánh mắt hoảng loạn nhìn thoáng qua Hàn Hữu Niên, thấy anh không có biểu cảm gì, mới xấu hổ cười, "Chị, chị hiểu lầm em rồi, em thích Sở Ảnh đế chỉ là kiểu fan hâm mộ kính trọng thần tượng thôi, hơn nữa Sở Ảnh đế vô cùng săn sóc chị cơ mà, em muốn cũng không được ý."

"Giữa người với người với nhau phải xem có duyên hay không, hiếm khi gặp được người như Lâm Nhan, vừa gặp đã thân, cô ấy giống như em gái tôi vậy, không khỏi chăm sóc nhiều hơn một chút." Sở Mộ Trầm nhíu mày, thờ ơ mở miệng nói câu đầu tiên, coi như làm sáng tỏ quan hệ giữa hai người, anh lo sẽ có người lại đi hắt nước bẩn lên người Lâm Nhan.



Lâm Sanh không nhịn được mà nắm chặt chiếc đũa trong tay, trong lòng tức giận.



Không phải bị Lâm Nhan quyến rũ rồi à?

Còn nói có duyên cái gì chứ, coi là em gái?

Nói đàng hoàng như vậy, không phải là muốn nói thẳng cho tất cả mọi người cùng biết Sở Mộ Trầm anh ghét Lâm Sanh cô sao?

Có điều chỉ là diễn trò mà thôi, vậy mà lại tự cho mình là đúng, dù có lấy được chút phần thưởng thì sao, không phải là bù nhìn bị tư bản ngăn cản sao, Lâm Sanh tự nhắc mình phải tỉnh táo, không nên tức giận, Lâm Nhan là loại người bùn loãng không trát được tường, có thể bám lấy người kỳ cựu như Sở Mộ Trầm nhất định sẽ không buông tay đâu.



Cũng không biết chỗ nhà họ Tạ mà biết Lâm Nhan lăng nhăng như vậy có thể chịu được chị ta hay không?

Chuyện tối qua cô ta còn chưa tìm Lâm Nhan hỏi tội, chị ta đúng là mặt dày, có điều cô ta cũng không muốn đợi thêm ở cái chỗ quái quỷ này nữa, cô ta không muốn để cho Lâm Nhan có cơ hội quyến rũ Hữu Niên nữa, đây cũng là nguyên nhân cô ta quyết định rời chương trình sớm, mặt khác, cô phải mau chóng rời khỏi đây mới có thể tìm được cơ hội xử lý chuyện của tên cặn bã kia.

Cũng may Hữu Niên yêu cô, cô nhất quyết nói muốn rời đi, anh ấy cũng đồng ý, không có chút nào không nỡ cả, có lẽ, trong lòng anh vẫn chỉ có một mình cô thôi.



"Ăn đi!" Hàn Hữu Niên thấy Sở Mộ Trầm bảo vệ Lâm Nhan như vậy, không nén nổi kinh ngạc liếc Sở Mộ Trầm, bối cảnh của người đàn ông này khó đoán, lại có thể đối xử khác biệt với Lâm Nhan.



Có điều, hôm nay Lâm Sanh bị làm sao vậy?

Nói chuyện ghim dao giữ kiếm như vậy, châm chọc nói chuyện với Lâm Nhan, chẳng qua chỉ là tự mình bẽ mặt.



Hàn Hữu Niên cũng lười chẳng muốn an ủi cô ta, gắp cho cô ta một miếng hạt dẻ, "Thức ăn nguội mất, ăn cơm đi!"

Mặt Lâm Sanh lại lập tức tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào nói lời cảm ơn, đầy sức sống trở lại.



Lâm Nhan nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy buồn nôn, ghê tởm, dối trá.



Ăn một bữa cơm mà không khác gì phim cung đấu, không ngoài ý muốn chút nào, chuyện hai người đấu nhau lúc ăn cơm lại bị tung lên mạng, liên tục phát tán, Lâm Nhan lại kéo theo một loạt bài bôi đen nữa.




Cô không để ý người khác nhìn mình thế nào, dù sao cô cũng chẳng có ý định diễn trò với Lâm Sanh.



Bởi vì tình huống đặc biệt, nên lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Lâm Nhan tìm tổ đạo diễn lấy điện thoại di dộng, Lục Miểu nhắn tin đã lo liệu xong văn kiện luật sư rồi, Lâm Nhan bảo chị trực tiếp công khai.



Nghĩ đến Lục Miểu lăn lộn tương đối lâu trong giới, tiện thể nói ra một chút chuyện về tên lái xe Tiểu Vũ, gửi ảnh chụp qua, Lục Miểu nhất thời cũng không có manh mối, tỏ ý sẽ đi thăm dò luôn.



Chợp mắt ba mươi phút, thấy có cuộc gọi nhỡ của Giang Dã, Lâm Nhan sợ anh có việc gì gấp tìm mình cho nên gọi lại luôn.



"Lâm Nhan, cô có ổn không?" Giọng Giang Dã rất dịu dàng, chắc hẳn là đã biết scandal cô bị vướng vào gần đây, lo lắng cho cô.



"Cũng không tệ lắm! Giang Noãn sao rồi?"

"Em ấy hồi phục tốt lắm, đúng rồi, tôi gọi điện là muốn nói với cô, người đứng đằng sau scandal, hôm nay anh Tiêu Bạch đến thăm Giang Noãn, người đại diện của cô Lục Miểu đến tìm anh ấy, đúng lúc đề cập đến người chụp ảnh đó, lúc đó tôi nhìn qua ảnh chụp của cô, cô có thể gửi cho tôi một tấm được không?"

"Hả? Cậu muốn mấy tấm ảnh đó làm gì?" Lâm Nhan ngạc nhiên

"Tôi xác nhận trước một chút, để tôi xem vừa nãy có nhìn nhầm không đã." Giọng Giang Dã có phần không chắc chắn.



Lâm Nhan gửi ảnh qua, chỉ một lát Giang Dã đã mở miệng hỏi cô, "Lâm Nhan, cô với Lâm Sanh là chị em ruột thật sao?"

"Không phải, tôi với cô ta..." Lâm Nhan nhướng mày, sao gần đây ai cũng hỏi cô vấn đề này thế, cô cũng không định giấu giếm, nói thẳng toàn bộ.



"Thảo nào! Vậy cô phải cẩn thận với Lâm Sanh đó, người đàn ông trên tấm ảnh đó lần đầu tôi nhìn đã cảm thấy quen quen, nhìn kỹ, nếu như tôi nhớ không lầm, hắn ta là tên lưu manh đã từng ức hiếp Lâm Sanh khi còn học cấp ba."

Lâm Nhan cực kỳ kinh ngạc, "Cậu chắc chắn sao? Nếu như tên đó từng có quan hệ với Lâm Sanh, tại sao lại nhằm vào tôi với Hàn Hữu Niên chứ?"

"Khi còn học cấp ba, hình như tên lưu manh đó lan truyền khắp nơi Lâm Sanh là bạn gái hắn, chắc là thích cô ta." Giang Dã tức giận nói, "Tôi không biết đây là trùng hợp hay là hai người đó vẫn còn liên hệ với nhau, nếu như quan hệ của cô với Lâm Sanh không tốt, cô càng phải cẩn thận hơn, tôi nghe nói sau đó tên lưu manh đó vì Lâm Sanh mà chặt đứt chân một nam sinh, đã từng ngồi tù."

Lâm Nhan chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, không biết vì sao, cô lại vô thức nghĩ đến chuyện một mình bị lạc lại hôm nay, chuyện anh quay phim mất dấu, nếu không phải Sở Ảnh đế tới, cô có thể gặp mấy chuyện gì đó chẳng lành không?

Trước kia cô vẫn cảm thấy Lâm Sanh chỉ thích diễn trò, dối trá, nói một đằng trong lòng một kiểu, nhưng cô thật sự không ngờ Lâm Sanh còn từng trải qua một khoảng thời gian phức tạp như vậy.



Nhưng trong trí nhớ của cô, Lâm Sanh trở về nhà họ Lâm chính là trong sáng không một tỳ vết, tính cách đơn thuần, lương thiện, ở bên Hàn Hữu Niên cũng rất giống mối tình đầu.



Vậy chuyện Tiểu Vũ chụp ảnh là thế nào đây?

Đúng lúc cùng xuất hiện trong tổ chương trình, Lâm Nhan cảm giác sự việc có lẽ không đơn giản như vậy, cô nói cảm ơn Giang Dã, lại dặn anh ta tạm thời không được để lộ chuyện này ra ngoài, sau đó lập tức gọi điện báo cho Lục Miểu không phải tìm nữa, cô gọi điện thoại cho Tạ Phong Trần, nhờ anh điều tra chuyện của Lâm Sanh ở Lan Thành.



Lục Miểu quan hệ rộng, nhưng tay cũng không với tới Lan Thành được, cô cảm thấy chuyện này vẫn nên giao cho Tạ Phong Trần thì tốt hơn.



"Em nói người chụp ảnh đó có quan hệ với Lâm Sanh? Là Lâm Sanh xúi giục sao?" Giọng anh lạnh hơn vài độ.



Đầu óc Lâm Nhan hơi loạn, "Dù không thích Lâm Sanh nhưng em hi vọng không phải là cô ta.



Chờ anh điều tra mới biết được, nếu thật sự là Lâm Sanh xúi giục thì vì sao cô ta lại kéo cả Hàn Hữu Niên vào cơ chứ? Cô ta thích Hàn Hữu Niên như vậy, sắp đính hôn đến nơi rồi, làm xấu mặt anh ta thì có lợi gì cho Lâm Sanh chứ?"

"Lòng dạ đàn bà là độc nhất, ai biết cô ta nghĩ thế nào chứ?" Tạ Phong Trần lạnh nhạt nói.



"Dù gì cũng là ân nhân cứu mạng của anh, anh nói vậy mà lương tâm không cắn rứt sao?" Lâm Nhan bị chọc cười, nói.

"Tấm lòng của anh đều ở chỗ em hết rồi, làm gì còn cái loại lương tâm này." Người đàn ông cũng cười.



Lâm Nhan lập tức cảm thấy bị trêu ghẹo, mấy lời âu yếm quê mùa của Tạ cẩu vẫn còn rất lợi hại.



Lúc cô ra ngoài phòng, Hàn Hữu Niên và Lâm Sanh cũng đã nhân lúc nghỉ trưa rời đi rồi.



Cảm xúc trong lòng cô khó diễn tả, lẽ ra cô định hỏi thẳng Lâm Sanh, nhưng nghĩ đến lúc cô ta mở miệng, đen cũng có thể nói thành trắng được, e là hỏi cũng chẳng thừa nhận, chưa biết chừng còn bị quật ngược lại.



Bởi vì có tâm sự, nên lúc chiều quay chương trình cũng không tập trung lắm, có điều cũng không dám lạc đàn nữa.



Lúc tối phát trực tiếp xong thì quay về phòng, Tạ Phong Trần đã cho người điều tra xong toàn bộ, "Tên lưu manh kia tên là Kiều Vũ, khi còn học cấp ba quả thực là đã từng bạo lực học đường với Lâm Sanh, vì cứu cô ta mà còn gặp tai nạn, một chân bị thương, lúc đó Lâm Sanh đúng là bạn gái của hắn ta, còn chăm sóc hắn một thời gian ngắn, chỉ là chiều hôm trước kỳ thi đại học, Lâm Sanh đi tương đối gần với một nam sinh khác trong lớp, tên Kiều Vũ đó bị chọc tức nên đã đâm nam sinh đó bị thương, phải ngồi tù."


Trong lòng Lâm Nhan thở dài một hồi, "Chẳng lẽ những chuyện này không ai biết sao? Lúc bố mẹ Lâm nhận Lâm Sanh về cũng không điều tra những chuyện này sao?"

"Chà, bố mẹ nuôi em vất vả lắm mới tìm được con gái ruột, lại bỏ ra một số tiền lớn chặn miệng tất cả lại, xử lý rất gọn gàng, hơn nữa Lâm Sanh đổi tên, người bình thường làm sao tìm ra được, từ trẻ mồ côi thành tiểu thư nhà giàu, e là bạn học đã từng sớm chiều ở cùng với Lâm Sanh nhìn thấy cũng không dám nhận cô ta." Tạ Phong Trần phì cười một tiếng, giọng điệu ngập tràn sự khinh thường.



Lâm Nhan hoàn toàn không biết bố mẹ Lâm còn lén làm nhiều chuyện như vậy, tâm trạng phức tạp, chẳng trách sau khi quay về Lâm Sanh đối xử ôn hòa với nguyên chủ như vậy.



"Em đừng buồn, bố mẹ như vậy có cũng như không, sau này em đã có anh rồi." Anh không đợi Lâm Nhan tiếp lời, dường như cảm nhận được tâm trạng cô sa sút, trong lòng cũng đau xót, an ủi cô.



"Em không buồn, chỉ là em nghĩ thông suốt rồi, quả thật là Lâm Sanh chịu rất nhiều đau khổ, tính ra em sống trong nhung lụa ở nhà họ Lâm, đúng là được hời rồi."

"Đừng xem nhẹ cô ta, mưu kế của Lâm Sanh kia không phải sâu bình thường đâu, nam sinh bị Kiều Vũ đâm năm đó nói là Lâm Sanh chủ động kết bạn với cậu ta, nói Kiều Vũ đe dọa bắt cô ta làm bạn gái, thanh niên trai trẻ khí phách, ai mà không từng có giấc mộng làm anh hùng, tiếc rằng, nam sinh đó suýt chút nữa thì chết, bỏ lỡ kỳ thi đại học, Lâm Sanh lại thuận lợi thoát khỏi tên lưu manh thi đại học, không còn liên lạc gì với bạn học cũ nữa.



Kể cả nam sinh kia."

Lâm Nhan lại khiếp sợ thêm một lần nữa, không biết nói gì.



"Lâm Nhan à, anh lo lắng cho em, chuyện trước kia ở thành phố Nam Giang, việc kích động fan Lâm Sanh cũng có công của tên Kiều Vũ này, tên lưu manh này đúng là đồ bi3n thái, dường như Lâm Sanh ở đâu, hắn cũng đi theo tới đó, sau này em cách xa cô ta ra một chút."

"Lâm Sanh với Hàn Hữu Niên đã quay xong chương trình rời đi rồi, chắc tên đó cũng đi rồi!" Lâm Nhan hoảng sợ một hồi, nghĩ lại cảm thấy bị một tên bi3n thái lén lút theo dõi thật sự khiến người ta rùng mình sợ hãi.



"Có thể, nhưng thù hận của em và Lâm Sanh tích tụ đã sâu, không ai dám đảm bảo tên đó không làm hại em thay cho Lâm Sanh.



Lâm Nhan, anh không muốn em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả."

"Chương trình cũng quay được một nửa rồi, địch ở trong tối, em ở ngoài sáng, nếu như hắn nghiêm túc muốn xử lý em, cho dù em rời tổ chương trình đi, hắn cũng sẽ đi theo em, tâm trạng lo lắng như vậy, không bằng giải quyết phiền phức một lần cho xong." Lâm Nhan cảm thấy Lâm Sanh đi rồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít.



Hơn nữa, trốn tránh cũng không phải phong cách hành động của cô từ trước tới giờ.



"Vậy em muốn làm thế nào?"

"Dụ rắn ra khỏi hang!" Lâm Nhan cười nói, giọng nhẹ nhàng, ngừng một lát rồi nói tiếp, "Có điều lần này cần sự hỗ trợ của anh."

"Hỗ trợ thì được, nhưng nếu em muốn gặp người đàn ông khác thì không được, hơn nữa, em cách xa tên Sở Mộ Trầm một chút." Tạ Phong Trần lập tức nghĩ đến lần trước gọi điện hẹn gặp mặt tình địch, còn chụp ảnh chung cho hai người, trong nháy mắt chặn đường lui của Lâm Nhan lại.



"Sở Ảnh đế là nam thần, sao để ý em được, anh ấy chỉ coi em như em gái thôi, anh yên tâm đi, em không gặp Hàn Hữu Niên nữa, nhưng anh nghĩ cách giữ anh ta ở gần đây được không?" Lâm Nhan nghĩ, dù muốn tạo hiểu lầm, tình tay ba, cũng không nhất định phải tự mình ra mặt, tìm thế thân không sướng hơn sao?

Hai người thương lượng xong, nhưng hôm sau, Lâm Nhan suýt nữa thì bị đèn của tổ chương trình nện trúng, nếu không phải Sở Mộ Trầm đẩy cô một cái, e là đầu cô bị đập cho nở hoa luôn rồi.



Dư luận trên mạng càng lúc càng gay gắt, Lâm Nhan cũng không quan tâm, nhưng lại giống như bị vận đen nhập vào người, kiểu gì cũng có chuyện ngoài ý muốn, dù lần nào cũng may mắn tránh được, hoặc là được người khác cứu.



Lúc sau Sở Mộ Trầm chủ yếu tự động chọn nhiệm vụ chung nhóm với cô, trong lòng Lâm Nhan vừa biết ơn vừa áy náy, cô không thể nói cho anh biết sự thật, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, cô biết, kế hoạch trong thời gian này của mình đã có tác dụng.

Tới tận khi quay xong chương trình, Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm thu được một lượng lớn fan CP, cũng vì tương tác giữa hai người mà chương trình tăng thêm rất nhiều lượt view.



Ngày rời đi, Lâm Nhan đứng cạnh xe đợi nhân viên công tác giúp cô chuyển hành lý lên xe, cúi đầu nghịch điện thoại gửi tin nhắn cho Tạ Phong Trần hỏi địa chỉ khách sạn, đột nhiên một chiếc xe bán tải không khống chế được lao về phía cô, đồng tử Lâm Nhan nhanh chóng co lại, sững sờ đứng nguyên tại chỗ, bị dọa đến mức không nhận thức được mình phải nhúc nhích.



Tình huống nghìn cân treo sợi tóc, thì đột nhiên một chiếc xe con màu đen lao thẳng vào chiếc xe kia rầm lớn một tiếng, xe bán tải kia bị tông văng sang bên kia đường, toàn bộ phần đầu xe bị đụng móp hết cả vào, tài xế hôn mê tại chỗ, mà chiếc xe con màu đen kia lại không có vấn đề gì nghiêm trọng, bởi vì có túi khí an toàn bung ra, người ngồi trong xe không hề hấn gì.



Lâm Nhan trơ mắt nhìn Tạ Phong Trần cả người xơ xác thảm hại từ trên xe đi xuống, mắt cũng phiếm hồng, tổ chương trình cũng bị dọa không ít, khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn, gọi điện cho xe cấp cứu, rồi báo cảnh sát, chỉ một lát xe cấp cứu đã đến đưa tên tài xế đi, cảnh sát cũng tới.



Nhân viên công tác xúm vào quan tâm Lâm Nhan, mà đầu óc cô vẫn trống rỗng, chỉ biết đờ đẫn lắc đầu.



Mặt người đàn ông sa sầm, xuyên qua đám người, đi đến bên cạnh Lâm Nhan đang cứng đờ như khúc gỗ, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, dùng một tay ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn, "Bị dọa rồi sao?"

Lâm Nhan chỉ cảm thấy cuống họng nghẹn lại, thốt không nên lời, một lúc sau mới gật đầu, mũi chua xót, mắt cũng đỏ lên, hai tay ôm chặt eo anh, cô vừa thoáng gặp thần chết.



Đến khi Lâm Nhan vất vả lắm mới hồi phục tinh thần lại bình thường, một tay đẩy người đàn ông ra, trong lòng hoảng sợ không thôi, mặt xụ xuống, hốc mắt đỏ bừng, "Tạ Phong Trần, anh bị điên à? Cứ tông thẳng như vậy, bị đâm chết thì làm sao đây?”.