Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 93: Bắt ghen




Người ngày thường hận không thể chiếm lấy toàn bộ thời gian rảnh của cô đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, quả thật Lâm Nhan thấy không quen.



Nhìn giao diện WeChat, tin nhắn vẫn dừng ở lúc cô chủ động phát lì xì cho anh vào buổi sáng, không biết tên kia đang bận rộn việc gì nữa mà vẫn chưa nhận tiền lì xì, cũng không trả lời tin nhắn của cô. Trong lòng Lâm Nhan có hơi lo, sợ rằng phía bên anh đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp gọi cho anh.



Ai ngờ điện thoại anh tắt máy, Lâm Nhan thử gọi cho Trần Sảng, ngược lại có người bắt máy: "Lâm tiểu thư, có chuyện gì sao?"



"Tạ Phong Trần ở cùng với cậu à? Sao điện thoại của anh ấy không liên lạc được vậy?" Lâm Nhan hỏi.



"À… Đúng vậy, Tạ tổng cũng đang ở đây, ngài ấy vẫn đang họp nên không mở máy, cô có muốn tôi nói Tạ Tổng nghe điện thoại giúp cô không?"



"Không cần, không cần, đừng làm phiền anh ấy, tôi chỉ hỏi một chút thôi, biết anh ấy không sao thì tốt rồi. Các anh làm xong việc thì nhớ nghỉ ngơi sớm chút, nói anh ấy nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy gọi lại cho tôi!" Lâm Nhan vội vàng ngăn cản.



"Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời của cô cho Tạ tổng. Lâm tiểu thư, cô nghỉ ngơi sớm chút nha, bây giờ tôi đang có việc gấp." Trần Sảng nói xong cũng không chờ Lâm Nhan cúp máy mà trực tiếp tắt máy trước.



Lâm Nhan cảm thấy hơi bất ngờ khi bị tắt máy ngang nhưng lại nghĩ đã trễ như vậy mà nhóm người Trần Sảng còn phải họp gấp, chắc thật sự đang rất vội nên cũng không thèm để ý.



Trong khách sạn, Trần Sảng cúp điện thoại xong thì xoay người lại, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Triển Vọng và Lục Giản đang canh ở ngoài cửa, "Chúng ta gạt Lâm tiểu thư vậy, có ổn không? Lỡ như sau này cô ấy biết được sự thật, chẳng phải sẽ trách chúng ta sao."



"Chuyện này là do bố mẹ nuôi Lâm Nhan làm, anh Tạ đau lòng nên gạt cô ấy, cố ý dặn dò chúng ta không được nói cô ấy biết, trước mắt cứ giấu cô ấy đi! Chờ cậu ấy khỏe lại rồi thì tự giải quyết." Lục Giản nhún nhún vai, tỏ ý không biết làm thế nào.



"Nhà họ Lâm được nể mặt mà quá không biết điều, anh Tạ kiêng nể Lâm Nhan là con gái nuôi nhà họ Lâm, không đuổi cùng giết tuyệt, vậy mà họ Lâm dám sử dụng mưu hèn kế bẩn ở sau lưng. Chẳng những bỏ thuốc anh Tạ mà còn đưa đàn bà lên giường cậu ấy, không phải là muốn phá hoại tình cảm của Lâm Nhan và anh Tạ sao? Chuyện này vốn phải nói cho Lâm Nhan biết, ai ngờ anh Tạ lại không nói." Triển Vọng nhắc đến cha Lâm thì tức đến hít thở không thông, trong mắt tràn đầy lửa giận.



- -----



Lâm Nhan nằm trên giường không ngủ được nên chơi điện thoại, bỗng nhiên điện thoại vang lên một tiếng "tinh tinh", có tin nhắn tới. Lâm Nhan không chút suy nghĩ mà nhấp vào, là một tấm hình, trên ảnh chụp là một người đàn ông được một người phụ nữ đỡ vào khách sạn, tấm lưng kia, Lâm Nhan liếc mắt một cái đã nhận ra Tạ Phong Trần, trong lòng "lộp bộp" một tiếng.



Không phải đang họp sao? Sao lại vào khách sạn rồi? Đọc Full Tại



Đương nhiên Lâm Nhan sẽ không chỉ dựa vào một tấm hình mà hiểu lầm anh phản bội cô gì gì đó nhưng mà nhìn ảnh vẫn luôn có cảm giác không thoải mái.



Cho nên thật ra Trần Sảng trong điện thoại đang lừa gạt cô, vội vàng cúp máy là do sợ bị cô phát hiện đúng không?



Lâm Nhan nhìn ảnh chụp kỹ càng một chút, không có dấu vết của photoshop nhưng mà tay người đàn ông trong hình dường như không có sức, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?



Lâm Nhan có hơi sốt ruột, trực giác nói cho cô biết, cô nhất định phải trở về nhìn một cái mới an tâm, dù sao cũng không ngủ được, vậy thì trực tiếp mua vé máy bay đi tới Hải Thành, chuyến bay gần nhất là rạng sáng lúc 1 giờ rưỡi. Lâm Nhan mua vé máy bay xong rồi lại đặt xe tới sân bay, cô cũng không dây dưa mà nhanh chóng mặc quần áo tử tế, mang theo một cái balo nhỏ rồi ra ngoài.



Đến sân bay, trước lúc làm thủ tục lên máy bay, Lâm Nhan đã nhắn tin cho Sở Mộ Trầm và trợ lý Tiểu Hòa, kêu Sở Mộ Trầm về trước rồi lại nhắn Tiểu Hòa sửa soạn hành lý mang về Hải Thành giúp mình, nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy vẫn nên gọi cho Trần Sảng hỏi thăm tình hình hiện tại.



"Tạ Phong Trần đang ở đâu? Anh ấy bị sao vậy?"



"Lâm tiểu thư, Tạ tổng không sao cả, vừa bận rộn xử lý công việc xong thì đã ngủ rồi!" Trần Sảng vẫn không chịu nói sự thật.



"Tôi ở sân bay, sẽ lập tức làm thủ tục về Hải Thành, có người báo tin cho tôi nói Tạ Phong Trần vào khách sạn cùng với người phụ nữ khác, tôi muốn trở về bắt kẻ gian dâm. Trợ lý Trần, cậu hao tâm tổn trí lừa gạt tôi như vậy, chẳng lẽ ông chủ các cậu thật sự ngủ với người đàn bà khác rồi à?" Lâm Nhan cố ý hỏi, giọng nói còn có hơi tức giận.



"Bắt, bắt kẻ gian dâm? Lâm tiểu thư, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, trong lòng ông chủ chúng tôi chỉ có một mình Lâm tiểu thư. Ông chủ bị người ta bỏ thuốc... Cô đừng nóng ruột, tôi đã tìm bác sĩ đến khám, không có sao cả, chờ khi nào cô đến sân bay thì tôi ra đón cô." Trần Sảng cực kỳ hoảng sợ, mắt thấy không thể giấu được nên đành nói thẳng nhưng mà không nói cô biết là bố Lâm bỏ thuốc.



Biết Tạ Phong Trần không sao cả, Lâm Nhan cũng thở phào một hơi, an tâm đăng ký.



Lúc Lâm Nhan đến khách sạn đã là năm giờ sáng, không khí trong phòng vô cùng lạnh lẽo như sắp đóng băng, cửa sổ mở toang, quần áo trên người anh đều đã bị xé rách, trong lúc ngủ mơ mà đầu cũng đầy mồ hôi, ngủ không hề an ổn.



"Quần áo bị mồ hôi làm ướt đẫm hết rồi, sao không cởi giúp anh ấy?" Lâm Nhan lấy một cái khăn mặt lau mồ hôi cho anh, vừa lo lắng vừa đóng cửa sổ lại, rồi lấy chăn phủ lên người anh, lăn qua lăn lại một hồi, cả người cô cũng mướt mát mồ hôi còn có hơi nóng.



"Tạ tổng không cho người khác tới gần, ai đụng vào người ngài ấy cũng đều bị đánh, Triểu thiếu và Lục thiếu cũng bị đánh, bác sĩ gia đình cũng không cách nào có thể tiêm thuốc giải cho Tạ Tổng, vật lộn mấy tiếng đồng hồ, bây giờ mới vừa ngủ. Lục thiếu và Triển thiếu mới rời khỏi, ngày mai ngủ dậy là ổn rồi. Lâm tiểu thư, ngài mệt mỏi cả đêm cũng nên nghỉ ngơi một lát!" Trần Sảng giải thích.



"Đang yên đang lành, tại sao anh ấy lại bị bỏ thuốc?" Lâm Nhan nhớ rõ ràng là sau chuyện lần trước, đã có tin tức rằng Tạ Phong Trần uống rượu bên ngoài ít như thế nào, dè dặt cẩn thận như vậy mà vẫn dính bẫy.



"Là do tôi sơ suất, hôm nay tôi vốn nên tham gia một buổi tiệc làm ăn với Tạ tổng nhưng đi nửa đường thì phía bên công ty tài vụ có chút việc, tôi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, lúc quay về Tạ tổng đã..."



"Thật sự chỉ đơn giản như vậy? Vậy tại sao lúc đầu còn gạt tôi? Nếu tôi biết sớm một chút thì đã cấp tốc quay về thăm anh ấy."




"Tạ tổng sợ tiểu thư lo lắng nên không cho tôi nói." Ngữ khí Trần Sảng rất tự nhiên.



"Thôi được rồi! Cậu cũng mệt rồi, đi nghỉ trước đi! Bên này đã có tôi lo." Trần Sảng vừa nói như vậy, Lâm Nhan tin ngay lập tức, dựa vào tính tình Tạ Phong Trần, quả thật rất có thể sẽ gạt cô, nhưng mà nhớ lại chuyện anh vô duyên vô cớ phải chịu loại hành hạ này, trong lòng cô cũng đau lòng vì anh. Còn về chuyện ảnh chụp, cô muốn đợi Tạ Phong Trần tỉnh táo lại rồi nói.



Lâm Nhan cảm thấy chuyện này không hợp lý lắm, có người bỏ thuốc Tạ Phong Trần ngay tại bữa tiệc làm ăn, còn có người đàn bà vào khách sạn cùng Tạ Phong Trần. Người sau lưng còn chụp ảnh bắt chước theo kiểu của cô, đúng là bụng dạ khó lường, xem ra chuyện này không đơn giản là nhằm vào Tạ Phong Trần, ngược lại tựa như đang khiêu khích cô.



Rốt cuộc người sau lưng là ai?



Lúc này Lâm Nhan không đoán được, cô tiễn Trần Sảng rồi trở về phòng. Người đàn ông này lại đá chăn, đầu đầy mồ hôi. Lâm Nhan thở dài, cửa sổ mở toang như vậy còn không bị lạnh chết sao. Lâm Nhan đóng cửa sổ, kéo màn lại rồi đến c ởi quần áo cho anh, ai ngờ vừa đụng vào một cái đã bị anh mạnh bạo hất tay ra, trong lúc ngủ mơ lại vẫn còn hét một tiếng "cút".



Mu bàn tay Lâm Nhan bị cái hất này làm đau vô cùng, cô còn tưởng anh sẽ tỉnh lại, ai ngờ ngay cả mắt cũng chưa mở. Đúng là... Thôi, cô không so đo với anh, thuận tay lau lau mồ hôi trên mặt anh, nhẹ giọng trấn an, "Đừng nhúc nhích, quần áo đã ướt đẫm rồi, em giúp anh c ởi đồ để ngủ cho thoải mái."



Không biết có phải người đàn ông cảm nhận được giọng nói của cô hay thế nào mà thật sự ngoan ngoãn nằm xuống, không hề lộn xộn.



Lâm Nhan không dễ gì mới cởi được áo sơ mi của anh, mệt tới mức thở hổn hển. Cô dừng lại hít thở đều rồi mới cởi dây nịt của anh, ai ngời vừa mới đụng tới nó thì cổ tay cô bỗng nhiên tê rần, đôi tay mạnh mẽ to lớn của người đàn ông bóp chặt rồi bẻ tay cô, sau đó giơ nó lên, Lâm Nhan nhịn không được mà la lên, "Đau, buông ra!"



Người đàn ông vừa mới ngủ say đã mở to đôi mắt đầy tơ máu, ánh mắt sắc bén, còn có vẻ hung ác và tàn nhẫn. Anh nhìn chằm chằm khiến da đầu cô run lên.



Lâm Nhan hoàn toàn không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt anh, "Nhìn cái gì, mau buông tay em ra, anh làm em đau muốn chết!"




Phản ứng của người đàn ông dường như hơi ngơ ngác, một hồi lâu sau mới kịp tỉnh táo, anh nỉ non một tiếng: "Vợ ơi!"



Lâm Nhan bị một tiếng "vợ" này làm cho giật mình, chỉ cảm thấy sống lưng tê dại, tim đập rộn lên, mặt đã đỏ tới cực hạn, tức giận xua tay, "Gọi tầm bậy tầm bạ gì đó, buông tay ra, dậy rồi thì tự cởi."



Ai ngờ tay của anh lại dùng thêm lực, kéo cô lên trên giường, Lâm Nhan không đề phòng trước, không phản ứng kịp nên đã rơi vào lồ ng ngực nóng bỏng của anh. Ánh mắt của anh sáng như đuốc cũng tựa như một ngọn lửa sắp bùng cháy, Lâm Nhan nhịn không được mà co đầu ngón tay lại, trong lòng tê dại.



"Vợ ơi, anh nhớ em lắm." Giọng nói anh khàn khàn như đang cố gắng áp chế cảm xúc gì đó, đôi môi nóng bỏng đặt lên môi cô, nghiền nát và cắn m*t thỏa thích, vừa quyến luyến lại vừa triền miên.



Lý trí dần dần tiêu tán trong nỗi thống khổ triền miên, nhiệt độ trong phòng tăng lên cao, anh bỗng nhiên dừng lại, hai tay áp sát mặt cô, anh nhìn trái nhìn phải một cách vô cùng chuyên chú, còn vừa sờ vừa xoa mặt cô tựa như đang nhào bột mì vậy.



Lâm Nhan không thể hiểu nổi, nhíu mày hỏi, "Anh làm gì vậy?"



Người đàn ông trước mắt dường như thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt tựa như đứa trẻ được cho kẹo, "Không sai, đúng là vợ anh."



Trong khoảnh khắc đó, tâm trạng Lâm Nhan vô cùng phức tạp, anh cúi đầu xuống, tiếp tục trao một nụ hôn sâu cho cô. Đọc Full Tại



Bên ngoài trời lạnh tới mức mặt đất đã đóng băng nhưng không khí bên trong phòng nóng bỏng như lửa, Lâm Nhan không biết bản thân mình bị lăn tới lăn lui bao lâu, lăn qua lộn lại tới lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi chiều.



Cổ họng Lâm Nhan khó chịu, nghiêng người cũng cảm thấy toàn thân đau xót, nhất là eo và hai chân, cô hoàn toàn không muốn cử động. Lâm Nhan suy nghĩ một hồi mới ý thức được tối qua mình bị giày vò vô cùng dữ dội, trong lòng mắng anh là đàn ông thối, ánh mắt lướt một vòng trong phòng, không có bóng dáng của tên thối tha đó!



Chậc chậc chậc... Quả nhiên là đồ chó, ngủ xong liền bỏ chạy, đúng là không phải người.



Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông cởi tr@n, quấn khăn tắm ngang eo đi vào, tinh thần có vẻ rất sáng láng dường như không hề có vấn đề gì. Anh nhìn thấy Lâm Nhan đã dậy, trong mắt chứa đầy cưng chiều và vui vẻ, "Dậy rồi hả? Mệt không em?"



Lâm Nhan trợn trừng mắt, đôi mắt to đen láy trừng anh một cái, tràn đầy giận dỗi, "Anh cố ý."



"Lúc đó, do tác dụng của thuốc nên anh không thể khống chế, em đừng đổ oan cho anh. Nhưng mà anh không ngờ tối qua em sẽ trở về." Anh bày ra một bộ dạng vô tội, độ cong ở khóe miệng cứ vểnh lên, làm thế nào cũng không nén xuống được.



"Em muốn quay về bắt kẻ gian dâm, bây giờ sợ là đầu em mọc đầy sừng rồi!" Lâm Nhan "hừ" một tiếng, xoay đầu không nhìn anh, cô cảm thấy bực bội, tức giận, và khó chịu, cũng đã tới lúc tính sổ.



"Bắt kẻ gian dâm? Nếu sợ anh bị người phụ nữ khác cướp mất thì gả cho anh là được rồi?"



"Không biết xấu hổ! Ai muốn gả cho loại đàn ông chó má đi đến đâu cũng thuê phòng với hồ ly tinh như anh chứ!"



"Em đừng nói bậy, có một con hồ ly nhỏ như em cũng khiến anh bận tối tăm mặt mày rồi." Tạ Phong Trần bị dáng vẻ khí thế bừng bừng của Lâm Nhan chọc tới bật cười.



"Em biết anh không dám nhận, lấy điện thoại trong túi áo khoác qua đây, em cho anh xem bằng chứng." Tối hôm qua Lâm Nhan vừa đến đã tiện tay vứt áo khoác lên ghế sofa nhỏ, bây giờ không có sức cử động nên không chút khách khí mà sai Tạ cẩu đi lấy.