Sầu Triền Miên

Sầu Triền Miên - Chương 43: Sắc tính không thay đổi




Nhìn người kia làm cho người ta sợ hãi, Sở Tiêu Lăng lo lắng hắn sẽ làm điều xằng bậy, không khỏi tới gần vài bước đè thấp tiếng nói:



"Người là hoàng đế, tốt nhất nên có lý trí, kinh động mọi người đối với người không có lợi!"



Nàng. . . . . . Nói gì vậy? Có thiện ý khuyên bảo? Hay là ác ý cảnh cáo? Lưu Vân Lạc Kỳ bất giác càng phiền não. Hừ, mình cơ trí một đời, sao lại bị nàng dùng những lời này hù dọa chứ?



Môi mỏng đột nhiên giương lên, một chút tà mị cùng tùy ý vòng quanh, hắn áp mặt qua cũng đè thấp giọng phản kích chỉ có hai người mới nghe được, còn cố ý đối với nàng thổi nhiều luồng nhiệt khí



"Nếu biết trẫm là hoàng đế, vậy nàng cũng nên hiểu rõ ràng, dưới gầm trời này không có chuyện trẫm sợ hãi! Nếu là điêu dân không biết phân biệt, lớn mật mạo phạm trẫm thì..., trẫm muốn bọn họ một đám đầu rơi xuống đất! Nếu nàng không muốn bọn họ gặp tai ương thì tốt nhất là bảo bọn họ rời đi!"



Trừng mắt nhìn kẻ tà ác kia đang đắc ý, Sở Tiêu Lăng quả thực tức giận tới cực điểm, vốn không muốn để ý đến hắn, lại lo lắng hắn làm chuyện xằng bậy, tư tiền tưởng hậu, nàng vẫn lựa chọn cách đi đến trước mặt các vị công tử, cười làm lành hạ lệnh trục khách



"Ách, thật xin lỗi các vị công tử, Tiêu Lăng nhớ ra còn có chuyện quan trọng, hôm nay sợ rằng không có thời gian chiêu đãi các vị, hẹn ngày khác chúng ta gặp lại."



Vốn, nhìn thấy Lưu Vân Lạc Kỳ và Sở Tiêu Lăng tiếp xúc gần như vậy, giống như là châu đầu ghé tai, bọn họ đã phát hiện giữa hai người có điểm cổ quái không tầm thường, lại thấy Lưu Vân Lạc Kỳ không hề rời đi, vì thế càng thêm khẳng định, chuyện quan trọng Sở Tiêu Lăng nói đến, nhất định là cùng vị nam nhân khí thế bất phàm không rõ lai lịch này có liên quan.



Trong lòng bọn họ nghi hoặc và lo lắng, nhưng nếu nàng đã mở miệng, bọn họ cũng không ép buộc, đều từ biệt rời đi.



Bọn họ vừa đi, Lưu Vân Lạc Kỳ lập tức phân phó tùy tùng đóng cửa lại, ở bên ngoài coi chừng. Trong khách điếm bây giờ chỉ còn hắn và Sở Tiêu Lăng.



Thấy hắn tự ý sắp xếp, Sở Tiêu Lăng tức giận



"Này, ngươi rốt cuộc muốn làm sao, ta còn phải buôn bán!"



Lưu Vân Lạc Kỳ không lên tiếng, người đã đi vào bên trong quầy, cách nàng càng ngày càng gần, nàng còn chưa kịp phản ứng thì hắn nhanh chóng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của nàng.



Sở Tiêu Lăng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức giãy dụa, cuối cùng còn dùng lực cắn môi của hắn.



Lưu Vân Lạc Kỳ lập tức cảm thấy đau đớn, kèm theo mùi máu tươi. Bất quá, hắn cũng không vì như vậy bỏ qua, tiếp tục dùng lực mút lấy cái lưỡi thơm tho đang tán loạn của nàng, đẩy máu tươi không ngừng tràn ra vào trong miệng của nàng.



Khó có thể hình dung cảm giác ghê tởm sinh ra trong lòng, Sở Tiêu Lăng tiếp tục giãy dụa, thừa dịp hắn không để ý, cuối cùng đẩy hắn ra, lui về phía sau vài bước, chửi mắng



"Lưu Vân Lạc Kỳ, ngươi đê tiện vô liêm sỉ hỗn đản, quả thực không phải người, ta với ngươi không hề có quan hệ, ngươi vì sao muốn trêu chọc ta!"



Phản kháng của nàng, vốn là làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ xấu hổ, nhưng vừa nghe những lời này của nàng lại làm cho hắn giận tím mặt. Đôi mắt đột nhiên băng lãnh, hắn nghiến răng nghiến lợi hừ ra



"Ngươi là nữ nhân của trẫm, trẫm muốn như thế nào do trẫm quyết! Đừng nói hôn ngươi, muốn ngươi cũng được!"



"Vớ vẩn! Ai là nữ nhân của ngươi! Đừng quên, năm đó tờ từ thư đã chứng minh quan hệ của chúng ta, chúng ta bây giờ chỉ là người xa lạ, ngươi còn có lương tâm thì đừng tới trêu chọc ta, đừng làm loạn cuộc sống yên tĩnh của ta!"



Sở Tiêu Lăng nói xong, giọng điệu đột nhiên chuyển sang cầu xin



"Ngươi đi đi! Xem như ta cầu xin ngươi, ta thật vất vả mới quên được ngươi, thật sự không hy vọng chúng ta sẽ gặp lại!"



Từ thư! Lưu Vân Lạc Kỳ cả người nhất thời run run. Còn có, nàng nói cái gì, đã quên mình? Nàng đã quên mình? Nàng có thể nào cướp đi lòng mình sau đó lãng quên mình.



Tin tức này đả kích Lưu Vân Lạc Kỳ làm cho người hắn run rẩy, lý trí bỗng nhiên hắn biến mất, lại lần nữa nhanh đi tới, lần này, trực tiếp đem nàng đặt trên quầy, bịt cái miệng nhỏ nhắn chán ghét của nàng lại, bắt đầu sờ soạng ở trên người nàng, thậm chí. . . . . .



Vạch xiêm y của nàng ra. Hắn muốn chứng minh cho nàng thấy, hắn và nàng vĩnh viễn có quan hệ, hắn muốn nàng giống như trước, yêu kiều dưới thân hắn, hắn muốn gạt bỏ lời của nàng nói "Đã quên hắn"! Thanh âm quần áo rách vang lên, vạt áo Sở Tiêu Lăng rộng mở, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng, con ngươi đen của Lưu Vân Lạc Kỳ thâm trầm, tiếp tục cởi bỏ quần áo của nàng.



Thân hình của nàng, so với trước kia càng thêm thuỳ mị, đẹp hoàn hảo, càng hấp dẫn dụ hoặc mình. Lửa giận của Lưu Vân Lạc Kỳ chuyển thành dục hỏa, không thể kìm nén, bắt đầu điên cuồng xâm lược nàng.



Xem nhẹ sự xâm phạm của hắn mà dẫn đến từng trận run run tê dại, Sở Tiêu Lăng xấu hổ và giận dữ, điều làm cho nàng xấu hổ vô cùng tức giận không kềm được là nam nhân tà ác vô sỉ này lại. . . . . . áp mặt mình vào chỗ kín của hắn, đưa thứ nóng bỏng cực đại của hắn vào trong miệng của nàng.



"Nhớ kỹ, đây là trừng phạt đối với việc ngươi không nghe lời!" Hắn thanh âm trầm thấp khàn khàn, lộ ra tà ác, đắc ý còn có hưng phấn.



Thình lình xảy ra cảm giác áp bách, làm cho Sở Tiêu Lăng cơ hồ hít thở không thông, thống khổ xấu hổ làm nàng cái gì cũng không để ý, tâm nhất vượt qua, há mồm hướng tới chỗ kia cắn mạnh .



Tiếng kêu thê lương thống khổ phá vỡ không gian trong điếm, không phòng ngự Lưu Vân Lạc Kỳ đẩy mạnh nàng ra, hai tay ôm lấy cự vật đang đau đớn không nói lên lời của mình, cả người bởi vì đau nhức mà trở nên nhăn nhó, thần sắc làm cho người ta sợ hãi.



Con ngươi đen của hắn mở lớn, khó có thể tin trừng mắt nhìn Sở Tiêu Lăng. Này. . . . . . Nha đầu chết tiệt kia học được một chiêu như vậy, còn nhẫn tâm áp dụng vào hắn, nàng không chỉ muốn mạng của hắn, mà còn muốn tự tay bóp chết "Tính phúc" tương lại!



Sở Tiêu Lăng dựa lưng vào bên quầy, thở phì phò, ý thức cũng dần dần trở về, không khỏi âm thầm kinh ngạc mình mới vừa rồi thật cam đảm quyết đoán, nhưng vẫn là nhịn không được thầm mắng hắn xứng đáng!



Thời gian trôi qua, gần một khắc đồng hồ, thấy hắn vẫn đang đau nhức khổ sở ngã ngồi trên mặt đất, không nói gì, nàng lại nổi lòng trắc ẩn.



Chán ghét tính cách của mình, nàng bắt buộc mình đừng nhìn hắn, nhưng vẫn không thể điều khiển được lý trí, tư tưởng vẫn bị hắn ảnh hưởng, đến nỗi ma xui quỷ khiến đặt câu hỏi:



"Ngươi. . . . . . Có khỏe không?"



"Ngươi thử nói đi?" Lưu Vân Lạc Kỳ tức giận khẽ nguyền rủa, con ngươi đen vẫn lạnh như băng. Nha đầu kia, hắn thực hận không thể. . . . . . Hận không thể lập tức đem nàng trói lại, hung hăng đánh đòn vào mông nàng.



Sở Tiêu Lăng suy nghĩ một chút, lấy kim sang thuốc trong tủ treo quần áo ra, đưa cho hắn!



"Không thấy được ta đang đau đến không thể nhúc nhích sao? Còn có thể tự mình làm sao?"



Không biết có phải thật sự đau đến không thể tự mình bôi thuốc hay không, hay là Lưu Vân Lạc Kỳ nhân cơ hội muốn bồi thường.



Sở Tiêu Lăng xấu hổ cho hắn một cái liếc mắt xem thường, nhưng cũng tự mình mở ra nắp bình kim sang thuốc, phủ phục trước mặt hắn, đem thuốc mỡ màu trắng thoa lên cự vật quan trọng như là sinh mạng, đang vừa đỏ vừa sưng còn rướm máu kia. (kakakaka……..)



Dũng khí không đủ lớn nên nàng vẫn là kéo tay hắn đặt lên miệng vết thương thoa đều thuốc mỡ. Cảm giác mát lạnh, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ cảm thấy thoải mái không ít, nhưng bộ vị dù sao cũng là"Sinh mạng", không giống chỗ khác nhịn một chút có thể qua đi, nên hắn vẫn là không dám vọng động.



Sở Tiêu Lăng đã trở lại quầy ngồi xuống ghế dựa, lực chú ý vẫn không rời khỏi người hắn, dư quang nơi khóe mắt thỉnh thoảng quét về phía hắn, tâm manh hối hận, đều không phải là bởi vì đau lòng cho hắn, mà là cảm giác mình quá mức xúc động và lỗ mãng.



Không sai, trừng phạt hắn đúng tội, xứng đáng cho hắn, thế nhưng mình cũng quá độc ác rồi, hướng chỗ quan trọng nhất của hắn mà xuống tay, may mắn lực cũng không mạnh lắm, vạn nhất thật sự làm tàn phế vật của hắn, đừng nói là lương tâm mình áy náy, mà quan trọng hơn là có thể bị người trong thiên hạ chỉ trích và thống mạ.



Dù sao, thân phận của hắn bất phàm, là một hoàng đế, là tất cả con dân đều một lòng ủng hộ hắn, hạnh phúc của hắn chính là hạnh phúc của cả hoàng triều, hạnh phúc của dân chúng.



Đôi mắt quỷ dị của Lưu Vân Lạc Kỳ lóe lên tia snags rồi nhanh chóng biến mất, đột nhiên hỏi



"Cục cưng đâu?"



Sở Tiêu Lăng hoàn hồn, sửng sốt.



"Trẫm muốn nhìn nó một chút, dù sao đã nhiều năm như vậy. . . . . ."



"Nó không phải là hài tử của ngươi!" Sở Tiêu Lăng đột nhiên ngắt lời.



Lưu Vân Lạc Kỳ kinh ngạc, tuấn nhan lộ ra ảo não cùng bất đắc dĩ




“Tên Lâm Sáng đều đã khai ra hết, trẫm biết ngươi và hắn là trong sạch!"



Nguyên lai, khi Sở Tiêu Lăng rời đi nửa năm sau, Lâm Sáng không biết là do lương tâm cắn rứt hay là do nguyên nhân khác mà đã "Sửa lại" lời khai, nói hắn là bởi vì thầm mến Sở Tiêu Lăng mới hồ đồ, mục đích là để Lưu Vân Lạc Kỳ hưu điệu Sở Tiêu Lăng, để cho hắn có cớ ở bên nàng.



Lâm Sáng chết cũng chưa hết tội, Lưu Vân Lạc Kỳ lại không ban án tử, lý do là hắn cho là mình cũng có tội trong chuyện này.



Thông qua việc kia, chứng minh hắn cũng quá hồ đồ ngu xuẩn, trong lòng căn bản đã sớm nhận định Sở Tiêu Lăng là loại thủy tính dương hoa nữ tử, đối với nàng thiếu đi tín nhiệm mới khiến cho kẻ khác lợi dụng thời cơ gây loạn.



Tin tức này, nếu như là trước kia nghe được, Sở Tiêu Lăng nhất định mừng rỡ như điên, nhưng bây giờ nàng chỉ càng thêm chua sót và bi thương.



Rất nhiều sự tình đã phát sinh, lại không thể vãn hồi, cho dù chứng minh mình và Lâm Sáng là trong sạch thì thế nào? Có thể xóa nhòa những ký ức khi hắn đối xử nghi ngờ và nhẫn tâm với mình sao?



"Nha đầu. . . . . ."



"Ta chưa từng thừa nhận ta cùng hắn cấu kết, ta nói qua, phụ thân của đứa nhỏ là một người khác!" Sở Tiêu Lăng thản nhiên nói.



"Ngươi. . . . . . Nói dối! Trẫm biết, ngươi còn oán hận trẫm, oán trẫm lúc ấy không tin ngươi, nên ngươi ý định khó dễ trẫm, có phải hay không? Có phải hay không?" Lưu Vân Lạc Kỳ bất giác cao giọng.



Sở Tiêu Lăng không nhúc nhích dứt khoát nói



"Không sai, ta là thật sự rất hận ngươi, nhưng ta sẽ không vì sự tình này mà nói lung tung, phụ thân của đứa nhỏ, thật sự không phải là ngươi!"



"Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho trẫm, ngươi nói đi! Kỳ thật, ngươi cũng yêu trẫm, trong lòng ngươi nhất định còn có trẫm!"



Yêu? Đã từng, mình đối với hắn một hai chữ thích thì không thể hình dung. Đáng tiếc, mọi chuyện đều đã qua, tình cảm cùng tình cảm cũng theo thời gian trôi qua, nay còn lại chỉ là phiền muộn.



"Còn nhớ rõ lúc trẫm xuất chinh ngươi suốt đêm vì trẫm chế tác mộc bài sao? Trẫm vẫn mang theo trên người, ba năm nay nó bồi trẫm vượt qua rất nhiều đêm cô tịch không ngủ được. Trẫm biết, đồng mộc bài này giống như tình cảm yêu thương của ngươi đối trẫm, nên trẫm rất quý trọng nó. Nhìn nó giống như được gặp lại ngươi! Ngươi đại khái còn không biết, nó không chỉ có tượng trưng cho yêu thương của ngươi với trẫm, mà còn là bùa hộ thân của trẫm, trận chiến đó trẫm thiếu chút nữa trúng tên, là nó thay trẫm cản mũi tên kia!"



Đột nhiên, Lưu Vân Lạc Kỳ từ kể tâm tình. Sở Tiêu Lăng nghe xong, trong suy nghĩ dần hiện ra những ký ức của năm đó, nhìn qua bức họa thấy được người kia vì tình vui vẻ, vì yêu mê ngây ngốc mình.



Phát giác nàng tựa hồ có động dung, Lưu Vân Lạc Kỳ biết tận dụng thời cơ, rất nhanh sám hối



"Nha đầu, trẫm biết năm đó trẫm làm rất nhiều chuyện thương tổm tâm tư của nàng, hiện tại, trẫm chính thức giải thích với nàng, xin nàng tha thứ cho trẫm nhất thời hồ đồ, trẫm đáp ứng nàng, sau này sẽ bồi thường cho nàng, yêu thương nàng, sau này nàng và Hâm nhi ở trong lòng trẫm địa vị ngang bằng!"



Thật đáng buồn cho Lưu Vân Lạc Kỳ, còn tưởng rằng như vậy có thể dỗ ngọt được Sở Tiêu Lăng vui vẻ và cao hứng, hắn căn bản không biết, mình đã lộng xảo thành chuyên, câu nói cuối cùng kia, đã làm cho trái tim Sở Tiêu Lăng đau nhói!



Thần trí vốn đang mê ly tan rã tức thì thanh tỉnh, khuôn mặt Sở Tiêu Lăng lộ vẻ kiên quyết



"Hoàng thượng, mời ngài trở về đi! Giữa chúng ta. . . . . . Đã không thể nào! Ngươi, căn bản không biết ta muốn cái gì!"



Thấy sắc mặt nàng so với biến thiên còn nhanh hơn, Lưu Vân Lạc Kỳ cảm thấy hoang mang, chịu đả kích



"Không có khả năng! Không có gì trẫm làm không nổi, nàng muốn cái gì, trẫm đều thỏa mãn nàng! Nhất định sẽ!"



"Phải không? Thứ người có thể cho ta đều không muốn, thứ mà ta muốn ngươi lại không thể cho!" nội tâm Sở Tiêu Lăng u thán, cánh môi xả ra một chút chua sót, vẫn là nhịn không được nói ra cảm tưởng trong lòng



"Có lẽ, ngươi cảm thấy ngươi làm như vậy thật vĩ đại, làm cho người khác cảm động, nhưng đối phương lại không cho rằng như vậy! Chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau, không thể ở cùng một chỗ, đã phân chia sao phải dây dưa cho khổ? Cố gắng nhắc lại quan hệ vô vị kia?




"Đúng là ngươi từng mang đến cho ta rất nhiều thương tổn, để cho ta từng cho là mình hận chết ngươi, nhưng mà, hận một người rất thống khổ, chỉ có quên mất mới là tốt nất, cho nên so với việc hận ngươi, ta tình nguyện lựa chọn quên.



Mà sự thật chứng minh, lựa chọn của ta đúng, ba năm qua có lẽ ta cô độc, tịch mịch quá, thương tâm quá, nhưng không thể phủ nhận, ta cảm thấy mình cũng thật thoải mái, hơn nữa rất thích! Ta hi vọng, cuộc sống bình yên này có thể duy trì! Ngươi có hiểu không?"



Hồi tưởng lại ba năm qua, Sở Tiêu Lăng mới phát hiện ra rằng có nữ nhi, có Cánh Bắc, mình cảm giác hạnh phúc, bởi vậy mình phải bảo vệ cho hạnh phúc này, quyết không cho phép bất luận kẻ nào quấy rối, kể cả. . . . . . Hắn, cho dù hắn là người mình từng yêu sâu sắc.



Khí lực của Lưu Vân Lạc Kỳ giống như bị rút đi, linh hồn tựa hồ cũng đã xuất khiếu, bên tai vẫn vang vảng những lời nàng vừa mới nói.



Không, không có khả năng! Hắn không tin! Hắn không tiếp thu! Hắn không tin ba năm này nàng thật sự vui vẻ, không tin không có mình nàng cũng sẽ hạnh phúc!



Hắn không tiếp thu, tại sao mình ngày đêm tưởng niệm sám hối mà nàng có thể sống yên bình!



Nhìn thấy hắn suy sụp ủ rũ không gượng dậy nổi, Sở Tiêu Lăng ngoại trừ đồng tình còn lại không có tình cảm khác.



Cuối cùng nhìn hắn chăm chú một chút, nàng đi ra quầy nhắm mắt nhẹ nhàng gõ vài cái vào cánh cửa gỗ. Mấy tên hộ vệ vẫn canh giữ bên ngoài nhanh chóng tiến vào.



"Trời sắp tối rồi, các ngươi hộ tống hoàng thượng hồi cung đi!" Sở Tiêu Lăng thản nhiên dặn dò một tiếng, thân thủ chỉ vào bên trong quầy.



Những người hộ vệ này đều cùng Lưu Vân Lạc Kỳ xuất sinh nhập tử nhiều năm, tự nhiên cũng biết Sở Tiêu Lăng có thân phận gì, trong lòng bọn họ rất là tò mò, ba năm qua nàng đã đi đâu, nàng và hoàng thượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì



Bất quá, tò mò là vậy nhưng bọn họ biết rõ chức trách của mình, bởi vậy sẽ không hỏi nhiều. Trong đó một gã thị vệ, đã đi vào quầy, phát hiện Lưu Vân Lạc Kỳ ủ rũ ngã ngồi xuống đất, không khỏi cảm thấy kinh ngạc cùng lo lắng.



Một thị vệ khác cũng đã tới gần, nhẹ nhàng nâng dậy Lưu Vân Lạc Kỳ



"Hoàng thượng, tối rồi mời theo thuộc hạ hồi cung!"



Không quay lại nhìn hắn, Sở Tiêu Lăng đi sang một bên, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.



Không lâu, bên tai vang lên tiếng bước chân, tiếng thị vệ dặn dò, từ rõ ràng đến mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.



Nàng lúc này mới quay đầu lại, phát hiện trong tiệm đã mất đi một người. Đồng thời nàng còn phát hiện, bên môi mình truyền đến hương vị đau khổ, nhức nhối, mặn đắng là nước mắt .



Nguyên lai, nàng vẫn không thể kiên cường, bình tĩnh như lúc đó. . . . . .



Dọc theo đường đi, Lưu Vân Lạc Kỳ không yên lòng, tâm tình muộn phiền vô cùng, cho đến khi trở lại tẩm cung, tuấn nhan vẫn thâm trầm lo lắng, đăm chiêu.



Nữu Nữu đang chơi đùa nhìn thấy hắn về, đã hưng phấn vui mừng nhảy vào trong ngực của hắn



"Phụ thân, người đã trở lại!"



Lưu Vân Lạc Kỳ lúc này mới khôi phục một chút, nhìn bé, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn tràn đầy thần thái, tinh thần phấn chấn, hắn đột nhiên cảm thấy cõi lòng chua xót, hắn thực hi vọng mình cũng có thể giống như bé con vậy, vô tư lự, không có suy nghĩ. . . . . . Đau xót.



Tựa hồ cảm thấy Lưu Vân Lạc Kỳ buồn bã, ngón tay mềm mại mượt mà củaNữu Nữu chậm rãi chạm lên khuôn mặt không có vẻ tươi cười kia, nhẹ giọng hỏi



"Phụ thân, người làm sao vậy? Thế nào không thoải mái? Có phải hay không ngồi xe lâu nên mệt mỏi? Nữu Nữu giúp người xoa xoa!"



Sự săn sóc của bé con, càng làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ vô cùng thương cảm, trong đầu không bị khống chế coi bộ dáng của bé biến thành Sở Tiêu Lăng, thế này mới phát hiện mình đối với Sở Tiêu Lăng rất nhu tình và khát vọng!



Bé con chưa từng thấy qua Lưu Vân Lạc Kỳ như vậy, trong lòng Nữu Nữu rất lo lắng, nghi hoặc, bé còn nhỏ nên căn bản không hiểu thế giới của người lớn, bé không nhịn được, trực tiếp hỏi




"Phụ thân, người đang không vui sao? Có phải lòng đang rất đau hay không?"



Câu hỏi của bé làm Lưu Vân Lạc Kỳ một trận bi trướng, không thể tưởng tượng được, còn tuổi nhỏ bé cũng đã nhìn ra, mình biểu hiện rõ đến vậy sao?



"Phụ thân, người có chuyện gì không vui, có thể nói cho Nữu Nữu nghe không, mẫu thân cũng hay như vậy."



"Mẹ con thường xuyên nói cho con nghe tâm sự?" Lưu Vân Lạc Kỳ nhịn không được hỏi, ôm lấy bé, đi vào bên cạnh trên giường êm.



Nữu Nữu dùng sức gật đầu, đôi mắt to vụt sáng một bên nhớ lại một bên nói



"Có lần mẫu thân khóc, con liền hỏi mẹ vì sao, mẹ nói. . . . . . Đang nhớ phụ thân, nha, là phụ thân của Nữu Nữu nha. Mẫu thân nói Nữu Nữu là tâm can bảo bối của nàng, cũng là do phụ thân . . . . . . Kết tinh. . . . . .. Tình yêu "



Kết tinh tình yêu bốn chữ này, Nữu Nữu mất rất nhiều sức lực mới nhớ ra.



"Xem ra cha với nương của con cảm tình tốt lắm! Cha con thực yêu mẹ con!"



“nương nói, tuy rằng thời gian ở cùng cha không phải là dài, nhưng rất vui vẻ, cha có đôi khi có điều không tốt, không để ý cảm nhận của mẹ, nhưng nương vẫn bị cha hấp dẫn, nương hạnh phúc nhất đó là khi cha xuất chinh. Nương nói, tưởng niệm không chỉ có là chờ mong, cũng là một loại tốt đẹp, trong lòng có mong được và tín niệm, người sẽ sống càng thêm khoái hoạt!"



Sở Tiêu Lăng đã nói rất nhiều lần với Nữu Nữu như vậy, đến nỗi Nữu Nữu đều thuộc làu, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ quá, bé muốn diễn đạt hết ý vẫn cần mất nhiều sức lực.



Lưu Vân Lạc Kỳ nghe xong, bỗng nhiên rất muốn biết một chút về mẫu thân của Nữu Nữu .



Nam nữ yêu nhau, bình thường đều hi vọng được bên cạnh nhau, sớm chiều tương ái; mẫu thân của bé lại bất đồng, tình nguyện dùng tưởng niệm để yêu một người! Đó là nữ tử như thế nào!



Nhìn khuôn mặt Nữu Nữu, Lưu Vân Lạc Kỳ không chút nghĩ ngợi, chợt bắt đầu đối với bé kể ra tâm sự của mình



"Nữu Nữu con biết không, phụ thân từng thương yêu một nữ nhân, cũng thường hoài niệm đến những ngày tốt đẹp bên nàng nhưng phụ thân càng hy vọng nhìn thấy nàng. Hiện tại, phụ thân cuối cùng đã nhìn thấy nàng, nhưng nàng đã không còn cần phụ thân nữa rồi!"



Nữu Nữu dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, bé không rõ phụ thân đang nói gì, mà bé là người nghe, mặc dù không rõ, vẫn tỏ ra rất hiểu.



"Nàng nói, nàng đã quên phụ thân, tại sao nhanh như vậy lại quên phụ thân, mới ba năm mà thôi, thời gian ba năm ngắn ngủn nói quên liền quên, nàng thật ác độc, thật ác độc!"



Lưu Vân Lạc Kỳ đột nhiên gầm hét lên, chuyển sang đau buồn, phiền muộn bi phẫn hóa thành không cam lòng và phẫn nộ.



Nữu Nữu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất đau, bé biết đó là bởi vì phụ thân khổ sở, trước kia, mẫu thân mỗi lần thương tâm hai mẹ con cũng có cảm giác như thế!



Bé đột nhiên đứng dậy, cánh tay ngắn nhỏ vòng qua lưng Lưu Vân Lạc Kỳ cúi đầu nói



"Phụ thân đừng khóc, đừng đau buồn. Tất cả rồi sẽ qua, phụ thân tốt như vậy, nàng nhất định sẽ tha thứ cho phụ thân, lại nhớ đến phụ thân! Nếu không, phụ thân mang Nữu Nữu đến gặp nàng, Nữu Nữu sẽ nói nàng biết phụ thân là người tốt, khẩn cầu nàng nhìn nhận phụ thân."



Biết rõ lời Nữu Nữu nói là đang an ủi hắn, biết rõ đó là chuyện không có khả năng thực hiện, Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn cảm động, không khỏi cảm thấy may mắn vì mình gặp được bé con nho nhỏ lại rất biết săn sóc lòng người.



Đồng thời, hắn suy nghĩ đây là do lão thiên gia an bài, hay là lão thiên gia biết mình kế tiếp gặp phải thống khổ vì thế ban tiểu bảo bối Nữu Nữu cho mình?



Trong lòng trào dâng xúc động nói không nên lời, Lưu Vân Lạc Kỳ kích động ôm bé, bất lực phát ra khẩn cầu



"Nữu Nữu, hứa với phụ thân, đừng rời bỏ phụ thân, vĩnh viễn ở cạnh phụ thân được không!"



“Được, Nữu Nữu vĩnh viễn ở cùng phụ thân, sẽ không rời đi!" Nữu Nữu lập tức đáp ứng, hoàn toàn đã quên người thân nhất của mình là nương, quên mất rằng bé vẫn mong mỏi Lưu Vân Lạc Kỳ đưa bé đi tìm mẫu thân.



Lưu Vân Lạc Kỳ cảm động tới cực điểm, cả người đều phát run, bỗng dưng, lại giống như nhớ tới một sự kiện, nhẹ nhàng đẩy Nữu Nữu ra, mặt lộ vẻ xin lỗi



"Thực xin lỗi Nữu Nữu, phụ thân trong lòng suy nghĩ chuyện khác, không giúp con mua đồ chơi và đồ ăn."



Nữu Nữu không chút hờn giận, nhẹ nhàng nói:



"Không sao a, cùng lắm là lần sau mua. Hơn nữa nga, lần sau Nữu Nữu muốn cùng phụ thân đi ra ngoài, Nữu Nữu muốn đích thân chọn lựa!"



“Được phụ thân đáp ứng con, Con muốn cái gì, cha đều mua cho con!"



"Cám ơn phụ thân!" Nữu Nữu cười ngọt ngào, theo lệ thường nhắm vào hai gò má hắn hôn vài cái.



Kế tiếp, Nữu Nữu tiếp tục nói chuyện với Lưu Vân Lạc Kỳ, khi thì kể chuyện cười cho hắn nghe, khi thì an ủi cổ vũ hắn.



Lưu Vân Lạc Kỳ vốn ưu thương bi thống, tâm tình dần dần chuyển biến tốt đẹp, chậm rãi cảm giác đói bụng mới phân phó nô tài chuẩn bị bữa tối cho hắn.



Nữu Nữu sớm đã dùng cơm, bất quá bé cũng cùng Lưu Vân Lạc Kỳ tiến vào thiện sảnh, tiếp tục vui vẻ, hi vọng hắn có thể hoàn toàn quên mất thương tâm và khổ sở.



Không gian yên lặng, trong phòng một ánh nến lẳng lặng thắp sáng. Sở Tiêu Lăng gục xuống bàn, dung nhan xinh đẹp thanh tú sầu tư, đôi mắt tựa ánh sao sáng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ánh nến, nghĩ đến buổi chiều ở ngoài tiệm phát sinh việc kia .



Trăm triệu lần không thể tưởng được, mình để cho hắn tìm thấy! Hay là, đây là ý trời? Nếu là ý trời, thì lão thiên gia đây là ý gì, giải thích thế nào khi gắng phải đem hai kẻ không nên ở cùng một chỗ dính dáng đến nhau?



Khi mở hiệu thuốc bắc, nàng đã lo lắng sẽ gặp phải hắn, nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy không cần phải lo lắng, dù sao hắn đã là hoàng thượng khi muốn xuất hiện trên phố xa đông người cũng không phải dễ, người dân thường muốn nhìn thấy hắn cũng khó nên không cần quá lo lắng.



Nhưng đến khi chính thức gặp gỡ, nàng mới phát hiện những điều này là do mình một bên tình nguyện. Nàng không ngờ được. . . . . . Hắn có thể như vậy!



Những lời hắn nói buổi chiều, những câu nói cảm động lòng người, làm nàng không thể tin được, có lẽ, nàng căn bản không muốn tiếp thu hắn sẽ đối với mình nảy sinh ra tình cảm, nhưng lại sâu sắc chung tình vô cùng!



Bởi vì được hắn yêu, không phải điều nàng muốn! nếu được hắn yêu mà hắn không thể cho nàng hạnh phúc và vui vẻ, ngược lại cảm thấy là gánh nặng! Từ ba năm trước đây, mình sẽ không nghĩ tới sẽ cùng hắn gặp lại, trở lại kinh thành mình đối với cuộc sống tương lai cũng không có sự tồn tại của hắn.



Cho nên, nàng tình nguyện để hắn cách xa, mà không phải là. . . . . . Chung tình với mình. Những lời nói và hành động của mình hôm nay tuyệt đối tổn thương tim của hắn, bất quá nàng rất rõ ràng, bằng cá tính của hắn, chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, hẳn là hắn sẽ quay trở lại, đến lúc đó hắn sẽ đối với mình như thế nào?



Mà mình nên ứng phó như thế nào? Nghĩ đến đây, Sở Tiêu Lăng không khỏi cúi đầu, hơi kéo cổ áo ra, những dấu hôn cùng ấn ký vẫn có thể thấy được rõ ràng là kiệt tác của hắn.



Mặt khác, nhớ lại cái "Trừng phạt" kinh người, nàng lòng còn sợ hãi. Trăm ngàn u sầu, tâm hoảng ý loạn, Sở Tiêu Lăng thống khổ phi phàm, không khỏi gục mặt xuống bàn, tờ từ thư trong tay cũng vô lực để tại trên bàn.



Đang lâm vào thống khổ phiền não nàng không phát hiện ra, một bóng người lặng yên tiến vào phòng, đã thấy nàng trong tay cầm từ thư, cả người bị chấn động.



Nàng. . . . . . Không phải nói trượng phu dũng chiến sa trường, vị quốc vong thân sao? Tờ từ thư này là có ý gì? Tuy rằng không thể nhìn hết nội dung, chàng biết rõ đó chính là từ thư, còn có tên của nàng!



Con ngươi đen lộ vẻ khó có thể tin khiếp sợ, chàng bỗng nhiên rất muốn lấy tờ từ thư trong tay nàng, muốn biết rõ ràng nàng vì sao bị từ hôn, thấy rõ là cái tên hỗn đản nào đã sử dụng phương thức này đối với nàng!



Sở Tiêu Lăng bắt đầu cảm thấy chung quanh khác thường, theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa thấy tuấn nhan quen thuộc, đầu tiên là giật mình, lập tức kinh hỉ hô lên



"Sư huynh!