Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 67: Còn sống rất tiện nghi, không bằng uy xà




"Hoàng hậu là muốn bao che hung thủ?" Xà Vương không khách khí hỏi. Bạc môi khẽ nhếch, lạnh lùng cười. "Xem ra quý quốc là cùng Mộng La quốc chúng ta khai chiến?" Hắn ra lệnh cho xà đi ra, không cắn chết các ngươi cũng hù chết các ngươi, hừ hừ!

Nghe được lời nói của Xà Vương, Hoàng đế, Thái hậu, Hoàng hậu sửng sốt. Bọn họ lo lắng nhất là phát sinh chiến sự. Hiện tại ý tứ hoàng đế Mộng La quốc rất rõ ràng, nếu không trừng phạt Kỉ Thanh Ngữ, hắn chắc chắn sẽ khai chiến.

"Mộng La bệ hạ đừng tức giận, trẫm đương nhiên sẽ xử lý công bằng, không nhầm việc riêng."

Hoàng đế nhanh chóng tỏ thái độ, Thái Hậu, Hoàng hậu tuy rằng không bằng lòng nhưng rất bất đắc dĩ. Dù sao xã tắc vẫn lớn hơn hết thảy. Hai người chi có thể trơ mắt nhìn Kỉ Thanh Ngữ, ánh mắt sắp không nhịn được. Trong lòng đối với Lãnh Loan Loan càng thêm hận.

"Người đâu, đem Kỉ Thanh Ngữ kéo xuống, giam vào thiên lao, chờ ngày xét xử."

"Chậm đã..." Lãnh Loan Loan ngăn lại mệnh lệnh hoàng đế. Nếu đoán không sai, Hoàng hậu chắc chắn sẽ dùng mọi biện pháp để cứu Kỉ Thanh Ngữ , nàng sẽ để cho nàng ta làm như thế sao? Hừ!

"Nàng ta muốn ám sát ta, cứ để cho ta xử lý."

"Có dị nghị?" Nhíu mi, lạnh lùng uy hiếp. Dám nói nửa chữ không, liền giết ngươi.

"Không, không có." Hoàng đế vội vàng xua tay. Mặc dù có hơi uất ức, nhưng không thể để hai quốc gia xảy ra chiến tranh, nhân dân không phải chịu khổ, hắn uất ức cũng được. Không phải sợ Nguyệt Diễm đánh không lại Mộng La, mà một khi khai chiến, dân chúng sẽ phải trôi dạt khắp nơi.

"Tốt lắm." Lãnh Loan Loan vừa lòng gật đầu, mâu quang quét về phía Kỉ Thanh Ngữ, nhìn vẻ mặt nàng ta đã có chút hoảng hốt, nhếch miệng, ai bảo ngươi học thứ không tốt, luôn khiêu chiến sự kiên nhẫn của bản công chúa, rơi vào kết cục này cũng là ngươi gieo gió gặt bão.

"A Dao, đem nàng ta kéo lên."

"Vâng."

Thủy Dao đi lên trước, trực tiếp kéo Kỉ Thanh Ngữ đứng lên. Nàng cũng không phải là những nam tử này, cũng không học cái gì thương hương tiếc ngọc. Nữ nhân này cư nhiên dám phái người ám sát công chúa, nàng còn muốn một chưởng giết nàng ta.

"Cửu công chúa, ngươi sẽ xử phạt Ngữ Nhi thế nào?"

Hoàng hậu lo lắng nhìn Kỉ Thanh Ngữ đang hoảng hốt, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi Lãnh Loan Loan. Chờ, tiểu nha đầu ngươi, một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi đền lại những gì ngày hôm nay.

"Xử phạt thế nào, ta đều có biện pháp. Không nhọc Hoàng hậu nương nương quan tâm."

Lãnh Loan Loan dựa vào Dạ Thần nói, nhìn vẻ mặt không cam lòng cùng bất đắc dĩ của Hoàng hậu, lạnh nhạt nói.

"Ngươi..." Hoàng hậu trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi cũng là chính phi của Thần Nhi, ngươi hẳn nên gọi ta một tiếng mẫu hậu?"

"Ngươi có thừa nhận một tức phụ như ta sao?" Không khách khí phản bác.

"Ngươi..."

Hoàng hậu tức giận đến nghiến răng nghiến lơi, cũng không thể không thừa nhận, nàng căn bản không đem Lãnh Loan Loan vào mắt. Càng không phải nói đem một tiểu oa nhi sáu tuổi thành con dâu.

"Hung thủ đã bắt được, các vị có phải nên trở về hay không?" Lãnh Loan Lona hưởng thụ vẻ mặt biến hóa của Hoàng hậu, phất tay với mấy người, không khách khí đuổi khách.

"Cửu Nhi, nàng ta thì thế nào?"

Hoàng đế bắt chước Dạ Thần gọi nhũ danh Lãnh Loan Loan, chỉ Kỉ Thanh Ngữ. Hắn lo lắng vạn nhất giết chết nàng, Định Viễn hậu sẽ không chịu, khởi binh tạo phản thì làm sao bây giờ? Như vậy cũng sẽ làm cho dân chúng chịu khổ.

Lãnh Loan Loan nhìn hắn, nể tình, không chút để ý trả lời:

"Yên tâm, ta sẽ không giết chết nàng ta." Nhưng khó để không bị tàn phế.

"Vậy là tốt rồi." Hoàng đế gật gật đầu, chỉ cần không chết thì sẽ dễ hơn. Trước hết phải phong tỏa tin tức, Định Viễn hậu sẽ không biết. Hắn bỗng nhiên xoay người, lớn tiếng phân phó:

"Việc hôm nay, nếu ai dám truyền ra, trẫm sẽ xử trảm."

"Vâng." Cung nữ, thái giám đều quỳ xuống đất, đáp.

"Mặt khác, nói với người ngoài hung thủ hành hung thái tử phi là một tặc nhân trà trộn vào cung, đã bị giết."

"Nô tài tuân mệnh."

"Hoàng hậu." Hoàng đế nhìn về phía Hoàng hậu vẻ mặt không cam lòng, giọng điệu uy hiếp. "Nàng hẳn là biết nên làm thế nào đi?"

"Vâng, nô tì cái gì cũng không biết." Hoàng hậu áp chế không cam lòng đáp.

"Tốt lắm." Hoàng đế gật đầu.

"Các ngươi đi đi." Lãnh Loan Loan khoát tay áo, thúc giục. Nàng không muốn nhìn bọn họ ở đây hát hí khúc.

"Cửu Nhi, ngươi nghỉ ngơi đi. Trẫm cùng mẫu hậu, Hoàng hậu đi trước."

Hoàng đế cáo biệt với Lãnh Loan Loan, Xà Vương, Xà Hậu, rồi dẫn Thái Hậu, Hoàng hậu rời đi.

"Cửu Nhi, con muốn xử lý nàng ta thế nào?" Xà Vương hỏi nàng.

"Ân." Lãnh Loan Loan vuốt cằm. "Trước tiên hủy dung của nàng, sau đó ném vào xà quật. Để lại cũng rất tiện nghi, không bằng uy xà."

"Tê..."

Nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, cung nữ, thái giám đều nghĩ thái tử phi cũng thật tàn nhẫn.

"Cửu Nhi, như vậy không tốt lắm." Dạ Thần cũng cả kinh, Lãnh Loan Loan nói rất bình tĩnh, giống như chuyện này là bình thường, đến tột cùng là trước đây nàng đã sống thế nào?

"Không tốt sao?" Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, gật gật đầu, cũng đúng, có chút tàn nhẫn, nàng ta cũng không diệt cả nhà mình, không đáng.

"Vậy đem nàng ta đi, bỏ đói ba ngày sau đó đem đi làm nô lệ."

"Này..."

"Không có ý kiến khác."