Diệp Tố người đầy mồ hôi mà bừng tỉnh, bức màn tối màu lộ ra một góc trên cửa sổ, có thể nhìn thấy được bóng đổ màu xanh lá bên ngoài, cùng với mấy ngôi sao thưa thớt, cây long não thật lớn ngoài cửa sổ phòng thí nghiệm giờ phút này đổ bóng xuống, lốm đốm dễ thương.
Diệp Tố mờ mịt dại ra thật lâu, mới thất hồn lạc phách xoay người xuống giường, cảm thấy choáng đầu tức ngực, trên mặt dính ướt. Hắn tới trước bồn rửa mặt, không biết nên làm sao, trong lòng toát ra một ý nghĩ: Không biết vòi nước này còn có thể chảy ra nước hay không.
Rầm, hắn vặn vòi nước, dòng nước trong suốt như thác nước ào ạt đổ xuống, Diệp Tố ngây ngẩn cả người.
Giống như cảm giác ngủ trưa thật lâu qua giờ ngọ vào một trời chiều hè nóng bức, ngủ tới tận lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều rực rỡ, người lại quên hôm nay là hôm nào, phảng phất như cách một thế hệ.
Ký ức khắc sâu của một thế giới khác, nơi đó, bất quá chỉ là một giấc mộng. Nơi đó đã sớm đi xa, nơi này, ánh trăng bất quá mới đi qua nửa hành trình.
Diệp Tố rửa lòng bàn tay đầy mồ hôi, nghĩ tới mười năm trước lần đầu tiên tới đại học, bạn cùng phòng từ phương Bắc tới nói: Phía Nam các cậu à, ngay cả nước cũng mềm hơn chút.
Diệp Tố vỗ một bụm nước mềm mại lên mặt, rốt cuộc nhịn không được, khóc rống lên.
Chung quy chỉ là một cảnh trong mơ xa xôi, hắn rốt cuộc không thể trở về, Hàn Nghiệp ở một thế giới khác hắn không thể chạm tới được.
May mà, thế giới kia cuối cùng cũng không cần Hàn Nghiệp hy sinh.
Tồn tại đi, hảo hảo tồn tại đi, tôi dùng quãng đời còn lại hoài niệm anh, anh dùng quãng đời còn lại tưởng niệm tôi.
Cống hiến với hóa học của Diệp Tố theo tuổi tác hắn mà tăng trưởng, ngày càng lớn lao, làm ra cống hiến khoáng cổ tuyệt kim với phương diện thăm dò nguồn năng lượng mới cùng sử dụng tuần hoàn năng lượng. Càng ngày càng có nhiều người bắt đầu tôn xưng hắn là giáo sư, bởi vì được nghe hắn chỉ đạo mà cảm thấy vinh hạnh.
Diệp Tố đem tri thức hóa học học từ thế giới Tinh tế, cùng nghiên cứu bản thân kết hợp với nhau, trở thành một ngôi sao trời bất diệt trong lịch sử lâu dài của Hóa học. Nhưng mà cống hiến quan trọng nhất của hắn không phải ở phương diện hóa học, hắn có công mở ra cột mốc thời đại tinh tế, tiếng tăm truyền bá ngàn năm.
Nhân loại trên địa cầu dần dần tiếp xúc với văn minh ngoại hệ, hiểu biết phong thổ văn minh ngoại hệ. Trên toàn bộ tinh cầu văn minh ngoại hệ, sự kiện phát sinh ẩu đả cực kỳ ít, tựa hồ mỗi sinh mệnh đều thân hòa hữu hảo, tâm tư đơn thuần. Cũng vì nguyên nhân bọn họ không ham thích tranh đấu, thân thể, vũ khí,... nhiều phương diện tương đối lạc hậu so với Nhân loại, lại bởi vì ham muốn không ngừng thăm dò chân lý sự vật, kỹ thuật tin tức sóng bọn họ lại bỏ xa Nhân loại.
Văn minh ngoại hệ thẳng thắn khiến văn minh địa cầu bắt đầu suy ngẫm lại, cũng bắt đầu thành lập quan hệ hữu hảo với văn minh ngoại hệ. Kỹ thuật tin tức sóng phát triển của văn minh ngoại hệ giúp nhân loại khai thác tầm nhìn, hiểu biết với vũ trụ càng thêm rõ ràng, thế mới biết, nguy hiểm trong vũ trụ nhiều hơn tưởng tượng của nhân loại nhiều, với tích lũy tri thức hiện tại của nhân loại xa xa không đủ chinh chiến trong vũ trụ. Vì thế nhân loại kết thành đồng minh với văn minh ngoại hệ, văn minh ngoại hệ giúp đỡ kỹ thuật cho nhân loại, nhân loại đảm đương trách nhiệm hộ vệ, bảo hộ văn minh ngoại hệ vũ lực yếu ớt.
Diệp Tố mang tới tác dụng quan trọng, tư duy vượt mức quy định của hắn về hàng hải tinh tế khiến văn minh ngoại hệ ngạc nhiên cảm thái không thôi. Diệp Tố cũng dưới phụ trợ của văn minh ngoại hệ, cùng với 6 năm kinh nghiệm thực chiến cùng Trùng tộc, thành lập hình thức quân đội tinh tế hoàn thiện, tuy rằng khoa học kỹ thuật trước mắt còn không thể khiến hình thức quân đội vận hành thành công, nhưng cũng để lại cho hậu đại một kịch bản hoàn mỹ, không cần vất vả mò mẫm. Không cầu chinh chiến bốn phương, chỉ cầu có thể tự bảo vệ bản thân.
Cách đêm đồng quy vu tận cùng Mẫu Trùng kia đã hơn hai mươi năm. Diệp Tố bốn mươi chín tuổi.
Như dự cảm của Diệp Tố, hắn không trở lại thế giới Tinh tế. Hắn cơ hồ đem toàn bộ sinh mệnh bản thân cống hiến cho khoa học, để an ủi bản thân mình. Chỉ là có một vài đêm, hắn mơ mơ màng màng mơ thấy người ở thế giới kia, tất cả khuôn mặt đều mơ hồ, ký ức cũng mơ hồ.
Lại một lần, Diệp Tố tỉnh lại từ giấc mộng như vậy, không thấy rõ Hàn Nghiệp trong mộng lắm, sau khi tỉnh lại, bộ dáng hắn lại rõ ràng khắc sâu mà hiện ra.
Nhìn ánh trăng đầy đất, Diệp Tố chợt có cảm giác trong lòng, thời gian của hắn không còn nhiều lắm.
Thân thể Diệp Tố sau khi tiến vào thời kỳ trung niên vẫn luôn không tốt lắm, bác sĩ nói là do mệt nhọc quá độ, hơn nữa thường xuyên tiếp xúc các chất hóa học, hoặc nhiều hoặc ít sẽ nhiễm độc tố. Diệp Tố lại cảm thấy, đây là do tiêu hao tinh thần lực quá nhiều, trời cao cho hắn năng lực xuyên qua hai thế giới, dù sao cũng phải thu lại đại giới. Nào có chuyện tốt cho không.
Diệp Tố đã già, đứng dưới ánh trăng thông thấu, cầm một tờ giấy viết thư, ngồi trước bàn viết, hắn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vầng trăng lưỡi liềm, nhưng ánh trăng lại ly kỳ mỹ lệ, càng viên mãn hơn trăng tròn.
"Cuộc đời này đã sống hơn bốn mươi năm, không uổng."
Lời nói này mở đầu di ngôn, nhưng Diệp Tố viết xong, lại cảm thấy kết thúc như vậy cũng thực không tồi. Diệp Tố cười, ném bút, nằm trên bàn sách, nặng nề ngủ, trọng lượng 21 gam lặng yên biến mất.
Nơi ở của Diệp Tố là một tiểu biệt thự u tĩnh do quốc gia cung cấp, trang trí cực kỳ đơn giản, đây là tác phong Diệp Tố đã quen, ngoài sinh hoạt phí tất yếu, tiền nghiên cứu hắn kiếm được đều quyên góp toàn bộ. Danh, hắn vô pháp cự tuyệt, nhưng lợi, trăm triệu không thể tiếp nhận.
Biệt thự chỉ có một người hầu gái, kỳ thật cũng không phải là hầu gái, nàng là một sinh viên nông thôn Diệp Tố từng giúp đỡ, học hộ lý, tự nguyện tới chiếu cố Diệp Tố, Diệp Tố không cự tuyệt được, cũng liền tùy nàng đi.
Nắng sớm chiếu rọi xuống, cô gái nhìn đồng hồ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Diệp Tố thập phần có quy luật, tới lúc Diệp Tố nên tỉnh, nhưng phòng Diệp Tố chậm chạp không có động tĩnh. Lại nửa giờ, cô gái không yên tâm, gõ gõ của, "Diệp giáo sư."
Không ai trả lời.
Cô gái sốt ruột, cầm chìa khóa dự phòng, đẩy cửa ra thấy Diệp Tố ghé vào trên bàn sách liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa đi hai bước, đã thấy khuôn mặt bình thản của hắn, cô gái bi thương hô một tiếng: "Diệp giáo sư!"
Truyền thông, Internet, truyền hình đồng thời truyền một tin tức: Vĩ nhân Hóa học gia, giáo sư Diệp Tố đã qua đời vào ba giờ rạng sáng nay.
Thế giới bi thương, Liên Hiệp Quốc treo cờ tưởng niệm, vô số người chảy xuống nước mắt bi thương.
Nơi nơi đều hoài niệm Diệp Tố, cuộc đời hắn cùng các thành tựu được chuyển thể thành tập hợp video, truyền phát trên TV cùng Internet. Thành tựu hiển hách của hắn trên phương diện Hóa học cùng hành vi kiên trì từ thiện, làm hắn càng thêm tràn ngập mị lực. Trong đủ loại video tưởng niệm, đều sẽ không xem nhẹ một câu nói Diệp Tố từng nói qua: Có lẽ đứa trẻ câm điếc hiện tại bạn giúp đỡ, sẽ trở thành Chopin thứ hai vào mười năm sau; có lẽ một sinh viên bạn giúp đỡ sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của công ty bạn; có lẽ người được bạn gặp bất bình ra tay cứu giúp trên đường, sẽ vào ngày nọ cứu giúp người thân gặp nạn của bạn... Nếu những việc này đều không xảy ra, đừng ngại bước lên cao ốc, quan sát thành thị, nhìn thế giới này tốt đẹp an bình thế nào, nếu trong đó có một phần cống hiến của bạn, chẳng phải sẽ rất tốt đẹp sao?
Sau khi Diệp Tố qua đời, một câu hắn từng nói cũng được lật lại: Nếu bạn dùng lý luận hoặc kỹ thuật tôi nghiên cứu ra, không cần cảm tạ tôi, đi làm việc thiện đi, chúng ta đều nợ người đi trước, vậy hãy trả lại cho thế giới.
Diệp Tố tại rất lâu về trước đã ký giấy quyên tặng di thể, đại não của hắn cung cấp cho viện nghiên cứu quốc gia nghiên cứu, từ lúc sinh thời, Diệp Tố đều nỗ lực làm từ thiện. Chỉ là cả đời Diệp Tố đều chưa từng cưới vợ sinh con, khiến không ít người cảm thấy tiếc nuối.
Kế Vi Thường nghe được tin Diệp Tố qua đời, dừng tay lật xem văn kiện. Ở đại học hắn đã dùng thủ đoạn không chính đáng cướp mất tư cách dự thi của Diệp Tố, sau khi bị bại lộ hắn cũng không tiếp tục ở lại trường học, đi theo cha học tập kinh doanh. Tuy rằng cha hắn thường nói hắn không có đầu óc buôn bán, nhưng hắn cẩn thận học tập, cũng thể hiện ra ý thức thương nghiệp nhạy bén. Hiện giờ, hắn đã trở thành cự phú một phương. Chỉ là, trong mắt Diệp Tố, tiền tài đã sớm không phải một tiêu chuẩn để cân nhắc.
Nhìn ảnh chụp Diệp Tố trung niên trên TV, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Diệp Tố hơn hai mươi năm trước, bộ dáng tuổi trẻ khí thịnh của hắn. Kế Vi Thường sau khi trợn trừng lúc lâu, mới tìm được trong chồng văn kiện bên cạnh một tệp văn kiện, nguyên bản là công trình từ thiện vì làm đẹp hình tượng xí nghiệp, Kế Vi Thường sửa chữa trên phương diện tài chính, thêm hai số không.
Thế giới này, bởi vì tình yêu, trở nên thực tươi đẹp.
Diệp Tố ra đi thực an tường, trên con đường tới hoàng tuyền cũng thực an tường.
Tuy rằng hắn thờ phụng khoa học, lại không hoài nghi về việc sau khi chết sẽ tới âm tào địa phủ, rốt cuộc bộ dáng sau khi chết thế nào, người sống vĩnh viễn không có tư cách kết luận. Chỉ là tiếp tục đi về phía trước, Diệp Tố phát hiện không thích hợp, nơi này đâu phải hoàng tuyền lộ, nơi này là vũ trụ, sao trời đang nhanh chóng vận chuyển, lung linh rực rỡ.
Tốc độ chuyển động của sao trời càng lúc càng nhanh, Diệp Tố hoa cả mắt, lại dần dần thấy được một số hình ảnh xa xôi nhưng rõ ràng, như loạn lưu thời không khiến quá khứ hiện tại tương lai đồng thời tái hiện.
Diệp Tố thấy quan hệ giữa nhân loại địa cầu và văn minh ngoại hệ càng ngày càng vững chắc, bù thừa thiếu lẫn nhau, sau khi tích lũy năng lực dày nặng, mới nắm bắt thời cơ tiến vào vũ trụ, hướng tới tương lai rộng lớn, cũng mang về nguồn năng lượng phong phú cùng tri thức vũ trụ. Cũng dần dần gặp gỡ các chủng tộc khác trong vũ trụ, có không ít chủng tộc cười nhạo Nhân tộc thân thể nhỏ yếu là "sâu".
Nhân tộc không thể bụng, lấy thực lực thật thật tại tại chứng minh tên tuổi bản thân, khi có một bộ phận người đề nghị Nhân tộc cải danh thành Phỉ tộc tức là phi trùng, người cầm quyền lúc đó nổi giận nói: Nhân tộc có thực lực hộ thân, đâu cần cải danh tới cậy mạnh!
Diệp Tố khiếp sợ như trời long đất lở.
Loạn lưu thời không lần nữa hỗn loạn, xuất hiện một hình ảnh khác, Diệp Tố thấy bản thân mình, nhìn thấy mình đồng dạng bị Kế Vi Thường cướp mất danh ngạch dự thi, nhưng hắn không thể tiến vào thế giới Tinh tế trong mộng, hắn dựa vào nghiên cứu của bản thân cũng được Lý Hoằng Hậu ưu ái, trong lúc thi đấu lấy được thứ tự tốt, nhưng xa xa không đủ kinh diễm, hắn vô pháp lại tham dự vào đấu tranh giữa phái chủ chiến cùng phái chủ hòa, phái chủ chiến nắm được quyền thao tác, phát động chiến tranh với văn minh ngoại hệ, nhân loại thắng thảm, nhưng bởi vậy mà bành trướng lòng tự tin. Khi nguồn năng lượng địa cầu không thể tiếp tục duy trì sinh tồn cho Nhân loại, một bộ phận Nhân loại bắt đầu chinh chiến các văn minh khác trong vũ trụ, một bộ phận lưu lại địa cầu cùng tinh cầu văn minh ngoại hệ chờ đợi tin tức tốt. Nhưng văn minh vũ trụ đông đảo, phồn vinh, Nhân tộc chỉ có thể lưu lạc thành sâu mặc người nắn bóp, vì thế Nhân tộc trở thành Phỉ tộc, đi hướng Trùng tộc...
Đây là! Diệp Tố không thể ức chế nổi mà hoảng sợ. Đây vốn là quỹ đạo phát triển ban đầu, bởi vì Diệp Tố mới xuất hiện chuyển cơ, lịch sử trong thời kỳ Diệp Tố sống, xuất hiện hai loại kết quả, phân liệt thành hai thời không song song.
Hình ảnh vừa chuyển, nhân loại lưu lại trên địa cầu đang đau khổ chờ đợi đồng bạn tiến vào vũ trụ khai thác cương thổ trở về, nhưng bọn hắn không biết đồng bạn đã lâm vào vòng chinh chiến, quên mất bọn họ. Nhân loại vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi tới khi địa cầu khô kiệt, chờ đợi tới khi tinh cầu văn minh ngoại hệ cũng khô kiệt, bọn họ lại lần nữa phái ra quân đội tinh tế, cũng không thấy bóng dáng. Nhân loại ở lại tuyệt vọng, trước khi tận thế ập tới, đóng băng bảo tồn tế bào nhân loại, hy vọng có thể ở tương lai xa xôi, sau kỷ băng hà hoặc thời đại núi lửa dung nham lan tràn. Có thể làm tinh cầu lại tràn ngập biển lớn, tế bào nhân loại lại lần nữa sinh sối, từ sinh vật đơn bào chậm rãi phát triển, từ đại dương tiến vào lục địa, mọc ra xương sống cùng dũng khí, học được cái ôm học được tình yêu, sinh ra lòng người.
Lại không nghĩ rằng, gien nhân loại được bảo tồn này tại một giai đoạn của văn minh vũ trụ tạo thành tân Nhân tộc, sinh ra Chu Tư tướng quân, sinh ra Hàn Nghiệp, sinh ra La Thành, cùng Trùng tộc tạo thành hai thế cục đối lập.
Khó trách thể tinh thần Phỉ tộc xuất hiện ở lãnh thổ Nhân tộc đầu tiên, hãm hại Nhân tộc đầu tiên, bọn họ không nhớ được thân phận chính mình, nhưng trực giác lại nhạy bén với Nhân tộc.
Diệp Tố lại thấy loạn lưu thời không bắt đầu chuyển động, hắn nhìn thấy thời kỳ viễn cổ, một người đàn ông mặc Hán phục bừng tỉnh lúc nửa đêm, hoảng sợ không chịu nổi một ngày liền, nguyên lai tinh thần lực hắn phát sinh dị biến, tốc độ tư duy vận chuyển đủ để hắn xuyên tới tương lai, nhưng trong tương lai hắn chỉ có thể lấy hình thái tinh thần lực tồn tại, không có thực thể, hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn nhân loại tạo tội nghiệt, lại nhìn thấy Nhân tộc gieo gió gặt bão, không chỉ nhận hết cực khổ trước Trùng triều, cũng liên lụy tới toàn bộ vũ trụ!
Người nọ dưới thống khổ kinh sợ, quyết định cần phải làm gì đó vì nhân loại, vì thế hắn phát minh ra Kim chỉ Nam. Còn có càng nhiều người hiện lên trước mắt Diệp Tố, có phương Đông có phương Tây, bừng tỉnh lúc nửa đêm, bọn họ kinh hãi khóc rống, vì thế tin đồn được phát minh, cũng có người không trọng vật mà trọng tâm, vì thế có học thuyết nhân ái, có thanh tịnh vô vi, có bác ái, có tín ngưỡng...
Càng nhiều hình ảnh thời không lướt qua, Diệp Tố lệ rơi đầy mặt.
Nguyên bản hắn cũng giống như những tổ tiên đó, chỉ có tinh thần có thể đi vào tương lai, không có thân thể không thể học được bất cứ thứ gì từ tinh tế, nhưng trời xui đất khiến, tinh thần hắn đi qua Nhất Tâm tinh, trên đó Nhất Tâm hoa nở khắp.
Nhất Tâm hoa sinh mệnh ngoan cường thủ vững sứ mệnh là một đóa hoa: đó chính là nở hoa. Nhưng mục tiêu chung cực của thực vật tự nhiên là tiến hóa thành sinh mệnh, Nhất Tâm hoa cũng hướng tới mục tiêu như vậy. Nhưng thân thể chúng quá nhỏ yếu, chỉ có thể tìm lối tắt, lấy năng lượng nhập thể tiến hóa! Lần đầu tiên khi Diệp Tố tới thế giới Tinh tế, cũng đúng là lúc Nhất Tâm hoa được ăn cả ngã về không mà quyết định tiến hóa sinh mệnh, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, năng lượng chúng tích lũy còn chưa đủ, mắt thấy, sứ mệnh Nhất Tâm hoa sắp thất bại. Không nghĩ tới, tinh thần lực Diệp Tố mang tới năng lượng cường đại, Nhất Tâm hoa cùng Diệp Tố tại một giây kia hấp dẫn lẫn nhau, kêu gọi lẫn nhau, năng lượng Diệp Tố dung nhập vào Nhất Tâm hoa, tạo thành một sinh mệnh mới, một Diệp Tố có thân thể có thể sinh hoạt ở thế giới tinh tế.
Diệp Tố trở thành Nhất Tâm hoa, Nhất Tâm hoa cũng trở thành Diệp Tố.
Bọn họ, cứu lấy Nhân loại.
Vận mệnh Nhân loại lấy Diệp Tố làm cột mốc, chia làm hai thời không song song, ở một thời không khác, có lẽ sẽ không có Hàn Nghiệp, cho dù có, hắn cũng không phải thừa nhận trách nhiệm quá mức nặng nề, sẽ sống hạnh phúc tốt đẹp.
Vậy Hàn Nghiệp trong thời không đã định đâu? Mẫu Trùng đã tử vong, Phỉ tộc đã tử vong, chỉ còn có một đám tiểu Trùng tộc mà thôi.
Hàn Nghiệp, Hàn Nghiệp!
Diệp Tố như vừa tỉnh mộng mà chạy vội trong loạn lưu thời không, nhưng hắn tìm không thấy đường, sao trời mịt mù, vũ trụ mênh mang, Diệp Tố đi nơi nào tìm kiếm một thời không nhỏ bé không đáng kể thuộc về Hàn Nghiệp?
Bỗng nhiên, Diệp Tố cảm thấy ràng buộc như có như không, giống như có sợi tơ đang lôi kéo hắn. Đây là tưởng niệm của Hàn Nghiệp! Là tâm tình không có lúc nào không tưởng niệm Diệp Tố!
Là ở nơi đó! Tầm mắt Diệp Tố mơ hồ, hắn cũng không cần dựa vào đôi mắt, hắn chỉ cần theo hướng tưởng niệm của Hàn Nghiệp là được, hắn chỉ cần hướng tới phương hướng kia là được, vũ trụ rộng lớn thế nào, cũng không hơn được tình yêu.
......
Thế giới Tinh Tế, đã qua mười ba năm.
Sau khi Mẫu Trùng chết, áp lực Vạn tộc giảm bớt nhiều, triển khai phản kích với Trùng tộc dư lại, mười năm trôi qua, tới hiện giờ, số lượng Trùng tộc còn rất ít, tại tiền tuyến, chỉ cần rất ít quân đội phòng thủ, liền có thể đảm bảo an toàn. Không còn Trùng triều tàn sát bừa bãi! Mọi sinh mệnh trong vũ trụ đều có thể an tâm sinh sống!
Trong kích động vui sướng, Vạn tộc cũng thật sâu nhớ kỹ vị dũng sĩ Nhân tộc đã hi sinh mười ba năm trước, mỗi năm, đều có vô số sinh mệnh tới địa phương Diệp Tố hi sinh tiến hành phúng viếng, cảm tạ hắn đã đổi lấy hòa bình tươi đẹp cho Vạn tộc. Di tích chiến dịch lần đó nằm ở ngoại vi Nhân tộc, vẫn là một mảnh đen đặc trống rỗng như trước, yên tĩnh cùng bóng tối tuyệt đối, nhưng lại không khiến người ta sợ hãi, ngược lại tràn ngập sức sống huyền diệu. Địa phương này được mọi người gọi là Diệp vực.
Vì thế có tin đồn đầu tiên: Nếu bạn muốn tự sát, hãy đi Diệp vực nhìn xem.
Nhìn thấy Diệp vực, cảm thụ nỗ lực vô số sinh mệnh đã bỏ ra vì sinh tồn, cảm thụ dũng khí không sợ hãi của các dũng sĩ, cảm thụ tồn vong sinh tử của vạn tộc, bạn sẽ cảm thấy, những chuyện bạn gặp phải bất quá chẳng đáng kể, hảo hảo sống sót, là tôn trọng bản thân, là tôn trọng với những người đã hy sinh để hôm nay bạn được sống.
Hôm nay, một cô gái xinh đẹp tiến vào Diệp vực, sau khi đi ra thống khổ rơi lệ, nhưng tâm không mảy may ý muốn tự sát, nàng phải hảo hảo sống sót, sống với bộ dáng xinh đẹp nhất, để người đàn ông vứt bỏ nàng kia nhìn xem.
Cô gái lại tới tinh cầu thuần trắng phía trước, bởi vì trong lời đồn, còn nói, nếu bạn quyết định sống sót, liền tới Nhất Tâm tinh, mua một hạt giống Nhất Tâm hoa từ người canh gác tinh cầu, gieo xuống. Đại biểu vùi lấp chuyện quá khứ xám xịt, ngày sau, sẽ mọc lên đoá hoa sáng lạn thuần khiết, đây là cuộc sống mới, là tương lai tốt đẹp.
Nhất Tâm tinh đã không còn người cư trú, khắp nơi đều nở rộ Nhất Tâm hoa, càng sum xuê xanh um hơn mười ba năm trước, chỉ có một phòng đá tứ giác gần vị trí cảng, đó là nơi người canh gác cư trú.
Cô gái dừng lại, đi hướng người canh gác kia. Nàng không khỏi tò mò nhìn gương mặt đoan trang của người này, kiên nghị tuấn lãng, chỉ khoảng bốn mươi tuổi, đúng là tuổi tác tươi đẹp nhất cuộc đời con người, nhưng đuôi mày hắn lại hiện ra nặng nề cùng u buồn, tựa hồ có chuyện thương tâm khó có thể tiêu tan.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Diệp vực, còn có gì tiếc nuối sao? Cô gái khó hiểu nghĩ.
Người canh gác tinh cầu biết mục đích cô gái tới đây, chỉ vào một hộp chứa đầy hạt giống Nhất Tâm hoa bên cạnh, nói: "Giá cả tùy ý."
Cô gái lập tức khốn quẫn: "Tôi nguyên bản không tin chuyện Diệp vực, là muốn tới tự sát, không mang tiền."
"Không có tiền, lấy chuyện cũ tới trao đổi." Người canh gác lại chỉ hướng ngăn tủ bên kia, bên trên đặt đầy notebook, mỗi tờ đều có người viết xuống chuyện cũ khiến họ muốn chết, hoặc lớn hoặc nhỏ, nhưng hiện tại, cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì những người viết xuống những dòng chữ đó đều còn sống.
Cô gái đi qua, cầm lấy giấy bút không phù hợp thời đại tinh tế công nghệ cao, viết viết, lại im lặng khóc thút thít, từng màn tương ngộ quen biết cùng người đàn ông kia lại xuyên qua ngòi bút mà lần nữa máu chảy đầm đìa, cô gái rốt cuộc khóc đến không kiềm chế được.
Nhưng mà, sau khi viết xong, khóc xong, cô gái cảm thấy tâm tình chân chính thả lỏng, "Tôi không yêu anh, tôi yêu bản thân mình."
Cô gái lấy một hạt giống Nhất Tâm hoa, cẩn thận gieo xuống, "Mày chính là tao, nở hoa vì tao, không vì lấy lòng bất luận kẻ nào."
Sau khi cô gái rời khỏi, Nhất Tâm tinh lớn như vậy lại rơi vào yên tĩnh, người canh gác nhìn biển hoa, cũng chìm đắm trong tưởng niệm.
Không biết qua bao lâu, một người ngược bóng mặt trời hiện ra trước mắt người canh gác, tiếng bước chân dần dần tới gần.
Người canh gác vẫn nhìn chăm chú vào biển hoa như trước, chỉ vào hạt giống nói: "Giá cả tùy ý."
"Tôi không có tiền." Người vừa tới nói, "Tôi cũng không muốn dùng chuyện cũ trao đổi."
Bởi vì, chuyện cũ, có nhiều người đáng giá hoài niệm như vậy, có nhiều ký ức quý giá như vậy.
Người canh gác bỗng nhiên ngơ ngẩn, chậm rãi quay đầu, thấy rõ người tới, hốc mắt nháy mắt ướt át. Đây là người trở về.
Diệp Tố mỉm cười giữa biển hoa tỏa sáng, cánh hoa màu trắng nhảy múa xung quanh hắn, lại dung nhập thân thể hắn, khiến thân thể hắn dần dần hóa thành thực chất, đây đúng là dấu hiện thực vật chuyển hóa thành sinh mệnh.
Diệp Tố nhìn khuôn mặt quen thuộc hắn ngày ngày đêm đêm tưởng niệm kia, mím môi, cố nén nước mắt, cười nói: "Nhưng tôi có một người gọi là Diệp Tố, tôi dùng hắn tới đổi có được không. Tôi không chỉ muốn đổi hạt giống, còn muốn đổi hoa, còn muốn đổi một người gọi là Hàn Nghiệp."
Hàn Nghiệp đứng lên, khó tin nổi lại mừng như điên, gương mặt Diệp Tố vẫn trẻ tuổi như trước nhưng ánh mắt lại thành thục thâm thúy, giống như mười ba năm nay Diệp Tố chưa từng chết đi, mà đang trưởng thành ở một địa phương hắn không biết tới.
"Được, thành giao." Hàn Nghiệp nói, hai ba bước chạy tới trước mặt Diệp Tố, gắt gao ôm hắn vào ngực, người này là thật, không phải mộng, không phải ảo tưởng, thật sự là Diệp Tố, là Diệp Tố hắn yêu, là Diệp Tố thuộc về hắn.
"Em muốn cái gì, tôi đều cho em."
"Tôi cái gì cũng không cần, có anh, là đủ rồi."
"Những lời này nên để tôi nói."
Diệp Tố cười: "Được, anh nói, tôi nghe."
"Tôi cái gì cũng không cần, có em, là đủ rồi."
— HOÀN —