Say Song Bích

Chương 3: Say rượu




Lam Hi Thần chặn được Lam Vong Cơ ở trấn nhỏ bên dưới Vân Thâm, thấy Lam Vong Cơ nghi hoặc nhìn hắn, hắn cũng chăm chú nhìn lại Lam Vong Cơ, thoạt trông cũng giống bình thường, nhưng qua một lúc lâu thì thấy Lam Vong Cơ có chút thất thần, mà con ngươi nhạt màu hơi ươn ướt, Lam Hi Thần đột nhiên nhớ tới Lam Vong Cơ lúc nhỏ vẫn luôn trong bộ dạng nhất quyết phải hỏi ra đáp án, hắn cảm thấy Lam Vong Cơ hiện giờ có chút trẻ con.

Đệ ấy có thể vẫn còn trong trạng thái say rượu. Lam Hi Thần im lặng. Nhìn thấy hai cái bánh trôi đang ủn ủn trong ngực Lam Vong Cơ, nhớ ra Lam Vong Cơ còn đang đợi hắn hỏi chuyện, bèn nói:

"Vong Cơ, tại sao ngươi muốn mang ..... bánh trôi xuống núi?" Lam Hi Thần nghĩ, thật sự rất giống bánh trôi, tròn tròn xoe xoe.

Lam Vong Cơ hơi mím môi, có chút ủy khuất xoa xoa tai thỏ.

"Vong Cơ đi gặp Ngụy Anh. Ngụy Anh hắn tức giận, mang bánh trôi đi."

Lam Hi Thần cảm thấy trong lòng rung động, A! Dễ thương quá! Khụ khụ, nghiêm túc nào, trong đầu Lam Hi Thần lướt qua hình ảnh hai người luôn chia tay không vui trong Xạ Nhật Chi Chinh, thở dài một hơi, nhìn thấy Lam Vong Cơ càng thêm suy sụp ôm con thỏ không chịu buông tay, nhịn không được cũng muốn sờ con thỏ một cái, không ngờ lại bị con thỏ cắn, thấy Lam Vong Cơ có chút lo lắng và áy náy, chỉ xua xua tay ra hiệu không có gì nghiêm trọng.

Lam Hi Thần trên mặt làm ra vẻ thản nhiên hỏi: "Vong Cơ đây là dự định trực tiếp đi Vân Mộng tìm Ngụy công tử sao?"

"Đương nhiên," Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Vong Cơ muốn gặp Ngụy Anh sớm một chút."

Nhưng Lam Hi Thần bình tĩnh ngăn cản y: "Không được."

Lam Vong Cơ cau mày, ánh nước thấp thoáng trong mắt càng thêm nhiều hơn. Lam Hi Thần giữ vững ý chí, bình thản gỡ bỏ vụn cỏ dính trên người Lam Vong Cơ, có tình có lý đề nghị với Lam Vong Cơ:

"Vong Cơ, đệ và Ngụy công tử đã nhiều ngày không liên hệ, vội vã đến thăm thế này là không thoả đáng cũng không hợp lễ nghi, giữa bạn bè tuy rằng không có quá nhiều thủ tục, nhưng vẫn nên truyền tin thông báo để Ngụy công tử không bị đệ làm cho trở tay không kịp."

Cho nên không bằng Vong Cơ đi về cùng với huynh trưởng, viết một lá thư thăm hỏi gửi tới Vân Mộng rồi mới lên đường cũng không muộn, mà đệ chưa chào hỏi thúc phụ đã đi, khiến thúc phụ lo lắng thì làm sao."

Lam Vong Cơ nghe Lam Hi Thần nói với vẻ mặt "Ta sai rồi", ngoan ngoãn để cho huynh trưởng gỡ hết vụn cỏ này nọ từ trên xuống dưới trên người mình, thấy quần áo của đệ đệ sạch sẽ rồi, Lam Hi Thần mới thoải mái.

Sau đó Lam Vong Cơ ngoan ngoãn cùng Lam Hi Thần ngự kiếm trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Trước khi Lam Khải Nhân kịp mở miệng trách mắng dạy dỗ Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần đã kéo Lam Khải Nhân sang một bên, sai người đi gọi y sư, hắn quay đầu sang Lam Khải Nhân nói: "Thúc phụ, Vong Cơ ...... có lẽ vẫn còn say."

"......." Lam Khải Nhân cảm thấy có phải mình già rồi hay không, cứ luôn nghe thấy mấy câu nói kỳ lạ. "Ngươi nói cái gì?"

Sau đó Lam Hi Thần đầy mặt bất đắc dĩ nói, "Vong Cơ có lẽ đang say đến điên rồi."

Lam Khải Nhân nghe Lam Hi Thần nói vậy, liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ đang tương tác với con thỏ, trong lòng cảm thấy an yên không thể giải thích được. Hoá ra là vậy, điên vì say nói chung là tốt hơn điên thật. Ít nhất cái trước có thể đợi đến khi tỉnh rượu, còn cái sau thì không cứu được nữa.

Y sư chỉ cảm thấy mấy hôm nay công việc thật bận rộn, mà bệnh nhân còn chỉ có một người như vậy. Tuy nhiên, là một y sư, ông ấy chỉ có thể chịu thương chịu khó, có bệnh thì trị bệnh. Sau khi bắt mạch, y sư chịu đựng áp lực vẫn nói với Lam Khải Nhân giống như mấy ngày nay: "Hàm Quang Quân chỉ là say rượu mà thôi."

Chẳng qua trước đó hôn mê bất tỉnh, bây giờ thì trông khá tỉnh táo.

Lam Khải Nhân im lặng nhìn Lam Vong Cơ ngoan ngoãn, bình tĩnh định tiễn y sư về, không ngờ gặp phải tên môn sinh ngày đó.

"Không xong rồi! Lam tiên sinh! Lam tiên sinh không xong rồi!" Môn sinh thở hồng hộc hét toáng lên.

"Tông chủ ngài ấy, hu hu, Trạch Vu Quân ngài ấy, ngài ấy hôn mê bất tỉnh rồi!"

Lam Khải Nhân bình tĩnh kêu môn sinh đi lĩnh phạt, bình tĩnh quay sang nói với y sư kêu ông ta đi thăm khám cho Lam Hi Thần một chút, cuối cùng bình tĩnh rời khỏi Tĩnh Thất cùng y sư đi về hướng Hàn Thất.

Đường đi hôm nay tại sao cảm thấy khó đi thế nhỉ, thúc phụ thầm nghĩ.