Say Song Bích

Chương 45: Không hiểu




Khi Kim Quang Thiện biết được tin tức thì Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đã được đưa về Vân Thâm Bất Tri Xứ, trong lòng ông ta càng lúc càng không hài lòng với Kim Quang Dao, quả nhiên là bạch nhãn lang dưỡng chưa thuần nửa đường xuất hiện, lá mặt lá trái, cũng không biết lần thứ mấy rồi.

Hiện giờ tin tức Song Bích có bệnh đã truyền đến tất cả mọi người, mà hỏi thăm y thì bắt chước cái tên Nhiếp Hoài Tang không đỡ nổi tường kia của Nhiếp gia, cứ một hỏi ba không biết. Có được danh hiệu Tam Tôn, Kim Quang Dao thực sự cảm thấy mình đã cánh cứng rồi ha? Kim Quang Thiện sắc mặt đen xì, bằng mắt thường có thể thấy tâm tình của ông ta không tốt.

Kim Quang Dao từ lần đầu tiên giấu giếm Kim Quang Thiện vì Lam Hi Thần, đã dự đoán được tình hình hôm nay, nhưng khi Kim Quang Thiện dụ dỗ cho y nhập gia phả Kim gia, lợi dụng kẽ hở hiện giờ ép buộc y ra tay với Lam gia, y lại không hề cảm thấy vui vẻ gì cả.

Rõ ràng hết thảy đều như y dự liệu, thậm chí ngay cả mấy thủ đoạn bẩn thỉu kia còn chưa sử dụng, chỉ là khoanh tay đứng nhìn, châm từng chút dầu vào lửa, là đã ép được Kim Quang Thiện nói ra mong muốn của y. Chỉ cần lúc này gật đầu đồng ý, dựa vào sự tin tưởng của Lam gia đối với y, thì mọi chuyện đều thuận lợi.

Y làm như có thể nhìn thấy mẫu thân trên giường bệnh xuyên qua y nhìn về hướng một người mà bà luôn khao khát, loại hy vọng đó, niềm mong chờ đó, đã bao bọc y trong rất nhiều năm qua, cho dù chết cũng không thể thoát được.

Có lúc y thậm chí thấy ghen tị với Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, dù sao đi nữa bọn họ xuất thân danh môn, sinh ra chưa từng chịu sự khốn đốn vì xuất thân như y. Nhưng y biết y căn bản không thể nào sống một cuộc đời trong sáng không tì vết như Song Bích, rốt cuộc thì y cũng giống như người mẹ yếu đuối nhưng quyết tiệt kia, biết rằng thứ mình theo đuổi hoàn toàn viển vông, nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, chưa chết là chưa dừng lại.

Y đang định gật đầu đồng ý, thì có một môn sinh vội vàng đi tới nói nhỏ gì đó vào tai Kim Quang Thiện, sau đó thấy Kim Quang Thiện đầy mặt không vui, phẩy tay nói với y:

"Nhị ca tốt của ngươi thế mà khoẻ lại rất nhanh, hắn đến tìm ngươi kìa, ngươi quay về tự mình suy nghĩ cho kỹ, phải biết rằng, cho dù hắn tốt với ngươi tới đâu, thì các ngươi cũng chỉ là huynh đệ kết nghĩa, Kim gia mới là nơi quay về của ngươi!"

Kim Quang Dao có chút ngơ ngác bước ra ngoài, người kia vẫn mặc bộ bạch y không nhiễm bụi trần, Kim Tinh Tuyết Lãng mới hé nụ, trắng như ánh trăng, nhưng không bằng ánh sáng trong đôi mắt của Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần có chút áy náy nói: "A Dao, ta đến muộn."

Kim Quang Dao rất muốn nói, đến không muộn, đến vừa đúng lúc, suýt chút nữa là thật sự không thể quay đầu lại. Nhưng y chỉ mỉm cười như thường lệ, sánh bước với Lam Hi Thần, nói:

"Nhị ca, đi thôi."

***

Trong Tĩnh Thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ mặt đối mặt duy trì sự im lặng, cuối cùng vẫn là Ngụy Vô Tiện phản ứng lại trước, hắn thăm dò hỏi Lam Vong Cơ:

"Lam Trạm? Ngươi là Lam Trạm đúng không?"

Lam Vong Cơ thấy hắn không còn cố gắng ghé sát lại mình nữa, đầu ngón tay bị che phủ trong ống tay áo hơi co lại, mím môi gật đầu. Ngụy Vô Tiện quan sát vẻ mặt của Lam Vong Cơ, có kinh hãi, có có bối rối, còn có một chút bi thương? Còn có cả mong đợi, nhưng chỉ duy nhất không có ánh nước, không phải là ánh nước kiểu khóc lóc kia, mà là ánh nước ngân ngấn do say rượu bối rối.

Ngụy Vô Tiện hết sức mừng rỡ, suýt nữa không nhịn được ôm chầm Lam Vong Cơ, Lam Trạm khoẻ mạnh rồi! Điều này có nghĩa là bọn họ có thể thành thân!

Mặc dù Ngụy Vô Tiện cảm thấy lúc này hắn khá kiềm chế và giữ lễ nghĩa, nhưng ánh mắt háo hức kia lại quá mức nồng nhiệt, thực sự khiến Lam Vong Cơ rất lo lắng không biết có phải Ngụy Vô Tiện xảy ra vấn đề gì đó hay không.

Dù sao đi nữa, người này chưa bao giờ vui vẻ mãnh liệt như thế đối với mình. Ngay cả thời gian đi học, hắn cũng chỉ là thiếu niên trêu chọc đối tượng để giết thời gian mà thôi. Ánh mắt Lam Vong Cơ không khỏi ảm đạm, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy rõ ràng, lúc này mới cảm thấy không đúng, hắn có chút bất an hỏi:

"Vậy Lam Trạm, ngươi có nhớ gì không?"

Lam Vong Cơ ngơ ngác, y không nhớ gì cả. Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy câu hỏi của mình không đầu không đuôi, dứt khoát cắn răng nói:

"Ngươi có nhớ ngươi đã hôn ta, chạm vào ta, nắm tay ta, ôm ta, đưa mạt ngạch cho ta, còn nói thích ta hay không?"

Sợ Lam Vong Cơ không tin, còn đưa mạt ngạch quấn quanh cổ tay dưới ống tay áo cho Lam Vong Cơ xem, bằng mắt thường có thể nhìn thấy vẻ không tin nổi của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện dừng lại, trực tiếp cắn cắn môi, dùng tay véo mạnh vào đùi mình một cái, lập tức vành mắt ươn ướt, khóe mắt hơi đỏ lên, bĩu môi lao tới, khóc hu hu lên án:

"Ta mặc kệ! Ngươi và ta chuyện gì cũng làm hết rồi! Ngươi không thể nào phủ nhận nha! Ngay cả thúc phụ cũng đã đồng ý cho chúng ta thành thân! Nếu ngươi nuốt lời, ta không thể sống nữa! Hu hu hu ~ "

Lam Vong Cơ toàn thân cảm thấy khó chịu, ôm Ngụy Vô Tiện đang khóc sướt mướt vào lòng, bên tai là những tiếng khóc trách móc y vô tình vô nghĩa, trên người là mùi đàn hương mà y đã quen thuộc từ nhỏ, cho nên, y thật sự đã làm gì đó với Ngụy Anh sao?

Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ cứng ngắc vỗ lưng hắn cố gắng an ủi hắn, còn nghe được giọng nói run rẩy của Lam Trạm:

"Nguỵ Anh, đừng khóc."

Ở nơi Lam Vong Cơkhông nhìn thấy hắn âm thầm giơ ngón tay cái cho mình, sau đó lau khô nước mắt, lao vào vòng tay tiểu langquân ôm trọn lấy.