Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

Chương 17: Đánh dấu




Trác Du cảm thấy sự việc có chút nghiêm trọng.

Còn Đàm Đinh thì thấy Trác Du có chút tức giận.

Đàm Đinh cho rằng mình gây ra rắc rối nên sợ hãi nắm chặt điện thoại thoại đi theo sau Trác Du không dám nói lời nào.

Trác Du xanh mặt nửa túm nửa kéo Đàm Đinh về nhà. Ở hoa viên vừa vặn gặp dì Hứa đang chăm sóc hoa cỏ, bà nhìn hai người nắm tay khéo nhau đi mà suýt thì đổ hết nước trong bình tưới lên quần, dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai người đi lên lầu.

Trác Du vào phòng liền trực tiếp khóa trái cửa.

Hắn ấn Đàm Đinh ở trên giường sau đó kéo ghế ra trịnh trọng ngồi đối diện Đàm Đinh.

Mấy ngày hôm trước Khương Đại Nhân là một người, hiện tại chỉ là đi mua bình nước cũng có thể thêm một người xa lạ. Trác Du bi thiết mà ý thức được tình huống này trong tương lai sẽ ngày càng nhiều, chỗ nào cũng có mà thâm nhập vào sinh hoạt của Đàm Đinh, mà cái đồ ngốc Đàm Đinh này còn vui vui vẻ vẻ mà chìa điện thoại ra, còn tưởng rằng có thêm bạn bè mới.

Xem ra chỉ có thể dùng tới liều thuốc mạnh, Trác Du nghĩ.

"Đàm Đinh."

Trác Du đăm chiêu: "Sư huynh biết lời tiếp theo có khả năng sẽ có chút khó tiếp thu nhưng tình huống hiện tại rất nghiêm trọng tôi cảm thấy tôi không tiếp tục giấu cậu nữa."

Đàm Đinh không hiểu, chỉ là mờ mịt hỏi hắn làm sao vậy.

".... Thôi." Trác Du nghiến răng nghiến lợi nói: "Sớm muộn gì cũng đều phải nói, cậu chỉ cần biết tất cả đều là vì muốn tốt cho cậu."

Đàm Đinh dừng một chút như lọt vào trong sương mù gật gật đầu.

"Cậu..."

Trác Du cúi đầu, siết chặt tay, bắt đầu gian nan nói từng chữ: "Omega... có thể bị Alpha đánh dấu, cậu biết không?"

Đàm Đinh hoàn toàn ngốc: "Cái gì?"

Vì thế Trác Du liền cứ như vậy nhìn mặt Đàm Đinh lẩm bẩm hồi lâu.

Hắn đỏ mặt, ngập ngừng, gấp muốn chết nhưng lại nghẹn họng không tài nào nói ra, cuối cùng dùng âm thanh nhỉ như là ruồi muỗi kêu nói một câu: "Ở thế giới này, cậu có thể... có thể có em bé."

Đàm Đinh: "?"

Đàm Đinh vô cùng mờ mịt mà nhìn hắn nói: "Ý cậu là ở chỗ này lập gia đình sao? Tôi... tạm thời chưa có nghĩ đến."

"Không, không phải cô nương sinh cho cậu."

Trác Du gấp đến độ lập tức đứng phắt dậy, đi đi lại lại trước mặt Đàm Đinh, cuối cùng vẫn là buông thả: "Là cậu tự sinh em bé, bởi vì Omega có thể mang thai, cậu hiểu chưa?"

Biểu tình trên mặt Đàm Đinh lập tức trống rỗng.

"Thông thường sẽ là Alpha cùng Omega kết hợp, thông qua đánh dấu tạm thời và đánh dấu vĩnh viễn mà trở thành bạn đời, sau đó... sau đó Omega sẽ có em bé."

Trác Du căn bản không dám nhìn vào đôi mắt của Đàm Đinh, chỉ là nghiêng đầu, khô khan mà nói: "Cái Alpha vừa rồi căn bản không phải muốn làm bạn với cậu, hắn chính là thấy cậu đẹp liền muốn đánh dấu cậu, muốn cậu... sinh em bé cho hắn thôi."

Đàm Đinh chậm rãi cúi đầu, nhìn nhìn cái bụng nhỏ phẳng lì của mình: "..."

Đầu óc cậu bây giờ hoàn toàn trống rỗng.

"Trác Du, cậu không cần nói đùa."

Đàm Đinh nhìn hắn, gượng ép mà nở một nụ cười, lắc lắc đầu: "...Tôi mặc dù thể chất yếu đi một chút còn lại rõ ràng cùng cậu không có gì khác biệt a?"

Rõ ràng là đang cười, nhưng Trác Du lại cảm thấy cậu giống như muốn khóc.

Trong lòng Trác Du cũng vô cùng hoảng loạn, hắn do dự một chút vẫn là nhanh chóng dùng điện thoại lên Baidu, chậm rì rì mà nhét vào trong tay Đàm Đinh.

"Đánh dấu giống như... giống như cậu hôn một cô nương, chỉ là sau khi cậu hôn xong cô nương thì hai người các cậu nhất định phải đính hôn."

Trác Du vắt hết óc mà tổ chức ngôn ngữ: "Nếu một đôi AO lưỡng tình tương duyệt, thì Alpha thông qua tuyến thể đánh dấu Omega, tuyến thể tựa hồ chính là khối thịt sau cổ của chúng ta, dù sao thì đánh dấu xong tin tức tố của hai người sẽ dung hợp, sau liền có thể làm một số chuyện khác... sau đó... sau đó liền..."

Lời nói chỉ nói có một nửa, nhưng Trác Du biết Đàm Đinh đã hiểu.

"Nơi này là một thế giới khác, cậu không thể thấy người ta là nam mà cho rằng họ sẽ không có ý tứ kia với cậu, ở thế giới này, Omega và Alpha là hai cái giới tính, ví dụ như vừa rồi người kia chẳng qua là gặp cậu có một lần liền muốn chiếm tiện nghi của cậu."

Trác Du càng nói càng tức: "Cho nên ở đây, cậu phải thời thời khắc khắc đề phòng mấy hỗn đản đó, không được đưa wechat cho họ, bọn họ nói muốn làm bạn bè với cậu, cậu cũng không cần tin vì họ nói như vậy ý tứ chính là kiểu nói muốn làm bạn với các cô nương ở thanh lâu..."

Đàm Đinh thẫn thờ mà nhìn chằm chằm từng dòng chữ trên màn hình điện thoại.

Cậu mím môi, hàng mi rậm rạp khẽ run, trong mắt giống như chứa nước phản chiếu ánh sáng từ màn hình.

Trác Du cũng không nói ra lời, chỉ là sợ hãi mà nhìn chằm chằm sườn mặt Đàm Đinh —— thật ra chuyện tà môn này xảy ra trên người của thiếu niên khí phách nào đó đều là một đả kích vô cùng to lớn.

"Cậu, cậu không cần sốt ruột, chỉ cần tiếp tục sống những ngày bình thường là được."

Nhìn thấy dáng vẻ này của Đàm Đinh trong lòng Trác Du cũng khó chịu, hắn do dự một chút sau đó cầm tay của Đàm Đinh vỗ vỗ, an ủi: "Cậu thông minh, công phu tốt, tôi, tôi chỉ là muốn cho cậu học được cách phân biệt được những Alpha đó là tốt hay xấu mà thôi..."

"Hơn nữa cậu không phải sợ."

Trác Du lắp bắp: "Tôi là Alpha, tôi rất mạnh, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Tầm mắt Đàm Đinh dừng ở đôi tay đang nắm tay cậu, sau đó cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, yên lặng mà nhìn Trác Du trong chốc lát.

"Cậu cũng là một Alpha."

Đàm Đinh nhỏ giọng hỏi: "Cậu sẽ ở thế giới này đánh dấu Omega khác sao Trác Du?"

Trác Du: "......!"

Không phải chứ? Sao tự dưng lại đi hỏi cái này? Đây là cái loại logic gì?

Nhưng mà tròng mắt Đàm Đinh lại không hề xê dịch nhìn chằm chằm hắn.

Không biết có phải ảo giác hay không, Trác Du cảm thấy đáy mắt của Đàm Đinh giống như mang theo một tia hi vọng nhỏ đến không thể phát hiện, giống như ngóng trông hắn nói ——

"Sẽ không."

Trác Du luống cuống tay chân thề thốt phủ nhận, mặt nhất thời có chút nóng: "Cậu suy nghĩ cái vớ vẩn lung tung gì vậy, hai chúng ta sinh hoạt ở nơi này vẫn là một cái vấn đề lớn đó, tôi mới không thèm có cái tâm tư như vậy..."

Đàm Đinh không nói gì.

Tựa hồ là sợ cậu không tin, Trác Du bình tĩnh mà suy tư một chút, rồi tiếp tục hừ nhẹ, bổ sung: "Hơn nữa, Trác Du tôi tương lai cưới cô vợ nhỏ tất nhiên phải là người văn võ song toàn, người nơi này chỉ biết đọc sách, yếu ớt vô cùng, tôi rất chướng mắt, không có khả năng đánh dấu ai đâu."

Đàm Đinh chớp đôi mắt một chút.

Sau đó Trác Du liền cảm thấy trái tim của hắn giống như lỡ một nhịp—— bởi vì đôi mắt này của Đàm Đinh thật sự rất đẹp, giống như hạt châu lưu li đen nhánh thuần khiết, lại giống như có thể tan ra như tuyết thấm dần vào lòng người.

Trác Du giấu đầu lòi đuôi mà gãi gãi đầu, vừa định nói cái gì đó để giảm bớt xấu hổ, liền thấy Đàm Đinh cong cong mắt, dịu ngoan rũ xuống lông mi, như là có được một cái ước hẹn nào đó, nhỏ giọng nói được.

—–

Trác Du trải qua cuối tuần có chút kinh hãi.

Tâm tình Đàm Đinh tựa hồ cũng không có chịu ảnh hưởng quá lớn, chỉ là thỉnh thoảng cậu sẽ ngồi một góc phát ngốc thật lâu hoặc là sẽ nhơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm màn hình điện thoại giống như ba hồn bảy phách đều chui vào trong điện thoại.

Đôi khi Trác Du tới gần một chút, Đàm Đinh giống như là ăn trộm đem điện thoại giấu đi làm bộ như không có việc gì mà tiếp tục làm bài tập.

Hừ, ai hiếm lạ chứ, cho tôi xem tôi cũng không thèm xem đâu.

Trác Du có chút không cao hứng, cảm thấy giống như Đàm Đinh đang né tránh hắn, nhưng hắn biết đại khái Đàm Đinh tra cái gì, cũng hiểu chuyện này chung quy vẫn phải tự Đàm Đinh chậm rãi tiêu hóa.

Vì thế Trác Du cũng không làm phiền Đàm Đinh.

Vì để giết thời gian, Trác Du cầm điều khiển nhàm chán mà ấn tới ấn lui, sau đó bị một bộ phim truyền hình trên TV thu hút.

Đầu tiên là hắn trợn mắt há mồm nhìn người trên TV bay tới bay lui, trong miệng phát ra những tiếng hô xấu hổ, trong tay cầm thanh kiếm mỏng như tờ giấy quơ loạn lung ta lung tung, qua màn ảnh đã được phóng đại trông như rất mạnh mẽ nhưng mà các chiêu thức dùng ra lại toàn là rắm chó không kêu, vớ va vớ vẩn.

Trác Du cảm thấy đầu hắn ong ong, huyết áp tăng vọt.

Quả thực chính là đánh rắm! Đây là cái thứ đồ vật cứt chó gì! Cái kiếm pháp ngu xuẩn này là do chân nhân viết ra sao? Kinh công sợ là phải luyện 300 năm mới có thể bay cao được như vậy đi?

Trác Du tức đến dậm chân, vừa định cầm lấy cái điều khiển để nhanh chóng đổi kênh, mắt không thấy tâm không phiền, thì Đàm Đinh cầm điện thoại đứng dậy, rón ra rón rén mà ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Trác Du." Đàm Đinh gọi hắn.

Hừ, vẫn là tới tìm tôi thôi.

Ngọn lửa bực bội đang hừng hực trong lòng hắn không biết vì sao tự dưng lại tắt, Trác Du có chút đắc ý, khóe miệng khẽ nhếch độ cong nhỏ đến khó mà phát hiện.

Nhưng hắn vẫn là làm bộ như không có việc gì khụ một tiếng, tỏ vẻ hững hờ, mắt vẫn nhìn TV, mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

"Vừa nãy có người ta trong câu lạc bộ thêm tôi vào nhóm."

Đàm Đinh cầm điện thoại, khó xử nói: "Tôi có nên nói gì không? Không nói lời nào... hình như có chút không hay cho lắm?"

Trác Du sửng sốt, thuận tay tiếp nhận điện thoại của Đàm Đinh.

Wechat của Đàm Đinh rất sạch sẽ, nickname cũng chỉ là một chữ Đinh, giao diện nói chuyện cũng toàn là tài khoản công khai và quảng cáo, người duy nhất cậu nhắn chính là Trác Du.

Trác Du tập trung nhìn, xác thật có một nhóm tên: "Câu Lạc Bộ Thực Vật Bơ Vơ Không Nơi Nương Tựa", tuy rằng tên nghe rất thê lương nhưng khi bấm vào thì thấy mấy người trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Cháo Đào Đào: Đàm Đinh, đây là nhóm của câu lạc bộ chúng ta~ hoan nghênh hoan nghê[email protected]Đinh.

Giang Miên: A!!!!!

Giang Miên: Là người sống! Là người mới! Là bạn bè mới của chúng ta Đàm Đinh đồng học! Là cảm giác hạnh phúc!

Giang Miên: 55555 Đàm Đinh đồng học, xin chào, tôi là Giang Miên nha, cậu còn nhớ tôi không? Tôi đã gửi lời mời kết bạn, cậu mau chấp nhận đi a!!!

【 Giang Miên đã đổi tên nhóm "Câu Lạc Bộ Thực Vật Không Ngừng Phát Triển】

"... Chào hỏi một chút là được."

Một đống dấu chấm than làm sọ não Trác Du có chút đau, hắn cau mày trả lại điện thoại cho Đàm Đinh: " Tuy cậu với tôi cần phải cẩn thận trước mặt người khác, nhưng kết giao với một ít bạn bè bình thường vẫn là khá tốt —— tôi thấy mấy người này rất nhiều tình, cậu cứ chào hỏi người ta trước đã."

Đàm Đinh gật đầu.

Sau đó Trác Du trơ mắt nhìn Đàm Đinh click mở phần ghi âm giọng nói, hắng giọng chuẩn bị nói cái gì đó, mí mắt Trác Du nhảy dựng lên, vội vàng hô: "Khoan đã——"

Đàm Đinh luống cuống tay chân mà hủy bỏ ghi âm.

"Không phải chứ, sao cậu lại dùng tin nhắn thoại?"

Trác Du cả tâm thần và thể xác đều mệt mỏi: "Chẳng phải cậu mới học đánh chữ sao?"

"Đúng vậy, chính là đánh chữ rất phiền."

Đàm Đinh mờ mịt mà ngẩng đầu, không rõ nguyên do hỏi: "Gửi tin nhắn thoại không tốt sao? Vậy... tôi sẽ đánh chữ."

Đàm Đinh cúi đầu, một chữ lại một chữ mà chọc vào màn hình, thật vất vả mà gõ xong ba chữ "Chào mọi người" khó khăn mà gửi vào nhóm.

Trác Du muốn nói lại thôi.

Đàm Đinh không có thói quen thường xuyên dùng WeChat, gửi tin nhắn thoại cũng là vào tin tức đơn giản hoặc là hẹn gặp ở dưới kí túc xá với hắn, hoặc là nhờ hắn dạy cách sử dụng một số đồ vật linh tinh, mỗi lần nghe giọng nói thanh triệt sạch sẽ của nam hài truyền đến, Trác Du đều luôn cảm thấy có một chút cảm giác thỏa mãn khi tín nhiệm, bị ỷ lại.

Trác Du thường thường nghĩ khả năng đây là trách nhiệm của một vị sư huynh cần gánh vác, là một loại gánh nặng ngọt ngào.

Cho nên tưởng tượng Đàm Đinh hiện tại cũng sẽ thân mật mà gửi tin nhắn thoại cho người khác, Trác Du liền cảm thấy không thoải mái, cảm thấy giống như đồ vật của mình nhưng phải chia sẻ cho người khác, hắn không chấp nhận được.

Đương nhiên Trác Du sẽ không nói thẳng ra như vậy.

"Không phải không tốt...ở thế giới này, cùng những... những người không thân vẫn nên đánh chữ vì như vậy sẽ khéo léo khách khí hơn."

Hắn không được tự nhiên mà hàm hồ nói.

Đàm Đinh ôm di động, mờ mịt mà gật đầu.

Trác Du lại cân nhắc nửa ngày, cảm thấy vẫn là không yên lòng, đang do dự muốn nói thêm chút gì đó, liền thấy Đàm Đinh nghiêng đầu nhìn chính mình, nhỏ giọng mà dò hỏi: "Vậy về sau tôi chỉ gửi tin nhắn thoại cho cậu, những người khác thì sẽ đánh chữ, được không nha?"

Trác Du sửng sốt.

"Thật ra... thật không phải là ý tứ này."

Trác Du đầu lưỡi có chút khô, gãi gãi đầu, cảm giác có chút ngượng ngùng, rồi lại có chút cảm giác vi diệu không nói rõ được, liền ậm ừ mà quay lại, tỏ vẻ trấn định nói: "Tôi không có ép cậu, đây là tự cậu nói a."

Đàm Đinh ân ân gật đầu.

Điện thoại vang lên, dường như như là có người khác trả lời lại vì thế Đàm Đinh lại cúi đầu, bắt đầu chậm rì rì mà gõ một chữ lại một chữ.

Trác Du dừng một chút, sau đó lại tiếp tục giương mắt nhìn chằm chằm người trên TV.

Chỉ là không biết vì sao, trong mắt Trác Du mấy hình ảnh ẩu đả vớ vẩn, cốt truyện không hề có logic vừa rồi, theo tâm tình có chút biến hóa của hắn giống như những hình ảnh, cốt truyện kia cũng không có ngứa mắt như lúc đầu nữa.