Sênh Ca - Quân Bất Khí

Chương 2: Lần đầu gặp gỡ




Ngày khai giảng, Sênh Ca đến trường từ sớm, theo sắp xếp của hiệu trưởng tìm được giáo viên chủ nhiệm, rồi đi cùng giáo viên đến lớp 12-7 quen thuộc mà xa lạ.

Cô nhớ Châu Dạ học lớp 12-6, nên khi đi ngang qua lớp 12-6, cô không kìm lòng được quay đầu nhìn về phía hàng ghế cuối cùng của lớp 12-6, nhưng không nhìn thấy Châu Dạ.

Sênh Ca vẫn còn nhớ, lần đầu tiên cô nói chuyện với Châu Dạ ở kiếp trước là trong tiết thể dục, trong lúc hoạt động tự do, cô và bạn đang ngồi nghỉ trên ghế dài.

Bỗng nhiên một quả bóng rổ lăn tới bên chân cô, lúc cô ngẩng đầu lên đã thấy Châu Dạ mặc áo bóng rổ màu đỏ ngồi xổm trước mặt mình, tay phải để trên đầu gối.

Anh nhếch miệng cười vô lại hỏi cô:

"Bạn học mới, tên gì thế?"

Danh tiếng của Châu Dạ ở trường không được tốt lắm, rất nhiều bạn học sợ anh. Ngày đầu tiên cô nhập học, bạn cùng bàn Ngô Ưu đã kể cho cô nghe rất nhiều về những "sự tích huy hoàng" của Châu Dạ, cô cũng hơi sợ anh.

Cô căng thẳng chớp mắt, nhỏ giọng nói với anh:

"Sênh, Sênh Ca."

"Sênh Ca?" Châu Dạ nghiền ngẫm đọc lại tên cô, sau đó cười thoải mái: "Sênh Ca trong Dạ Dạ Sênh Ca?"

Sênh Ca: "..."

Châu Dạ nhìn gò má ửng đỏ vì xấu hổ của cô gái, cười khẩy cố ý trêu đùa nói:

"Thật trùng hợp, tên anh đây cũng có một chữ Dạ, Dạ trong Dạ - Dạ - Sênh - Ca."

Anh cố ý nói mấy chữ cuối chậm rãi đầy mờ ám, làm người ta suy nghĩ xa xôi, xung quanh lập tức vang lên tiếng đùa cợt của các nam sinh, thậm chí xen lẫn tiếng huýt sáo lưu manh.

"Cậu!"

Sênh Ca xấu hổ lườm Châu Dạ một cái, sau đó u oán đứng dậy rời đi.

Khi đó, cô thật sự cảm thấy Châu Dạ rất giống lưu manh, nói năng lỗ mãng, vô ý khiến người ta thấy ghét!

Sênh Ca nhớ lại cảnh lần đầu họ gặp nhau ở kiếp trước, nhất là câu nói "Dạ Dạ Sênh Ca" kia, cho nên lúc giáo viên bảo cô tự giới thiệu về bản thân, cô đã buột miệng nói:

"Chào mọi người, tớ là Sênh Ca, Sênh Ca trong Dạ Dạ Sênh Ca..."

Cô vừa nói xong, phòng học vốn đang ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, mấy giây sau, mấy nam sinh ngồi cuối lớp cười phá lên phá vỡ sự yên tĩnh đó.

Sênh Ca cũng bừng tỉnh, nhận ra lời giới thiệu bản thân của mình rất quê.

Không sao, mình không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác!

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm Trương Vi chỉ vào một vị trí không có ai ngồi nói với Sênh Ca:

"Bạn học Sênh Ca, em ngồi vào chỗ trống bên cạnh bạn Ngô Ưu trước, ngày mai cô sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi."

"Vâng thưa cô." Hai tay Sênh Ca nắm quai cặp, ngồi xuống bên cạnh Ngô Ưu dưới sự quan sát của các bạn học.

Sau này Ngô Ưu sẽ là bạn thân, bạn tốt nhất của cô trong cuộc sống, thậm chí sau này hai người còn thi vào chung một trường đại học.

Sênh Ca vui mừng chủ động chào hỏi cô ấy: "Chào cậu."

Ngô Ưu nuốt nước miếng nhìn bạn cùng bàn mới ngồi xuống bên cạnh mình, trong mắt đầy kinh ngạc, vừa thân mật vừa chân thành khen:

"Bạn học mới, cậu đẹp quá trời quá đất!!"

Sênh Ca là kiểu con gái có gương mặt rạng rỡ và thân hình đẹp, con gái có vẻ bề ngoài như này nếu không chú ý đến cách ăn mặc sẽ khiến người ta có cảm giác cô không phải là "con gái nhà lành".

Cộng thêm cô tự giới thiệu bản thân là "Dạ Dạ Sênh Ca" khiến cô bị bế lên diễn đàn của trường ngay ngày khai giảng, đủ loại khen chê khiến cho bài đăng đứng đầu trang chủ.

[Mịa, bạn học mới này học ở lớp nào thế, muốn làm quen quá.]

[Ảnh mờ như này thì có thể nhìn ra được cái quần què gì chứ, cầu ảnh HD không che.]

[Hahaha... tự giới thiệu nói mình là "Dạ Dạ Sênh Ca", em gái này hay đó nha! Cấp bách muốn làm quen.]

[Mọi người có thể văn minh chút không thế, đây là diễn đàn trường đó.]

[Hình ảnh mờ như vậy mà vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp rạng rỡ, cảm thấy hoa khôi trường Khương Tuyết Nhi còn kém lắm.]

[...]

Diễn đàn tràn ngập đủ loại âm thanh, mà đương sự Sênh Ca lại không hề hay biết.

Bởi vì kiếp trước cô tự giới thiệu rất bình thường nên không xảy ra chuyện này.

Bạn cùng bàn Ngô Ưu trầm mê gương mặt xinh đẹp nên kéo Sênh Ca tán gẫu đủ thứ.

"Ế, cậu họ Sênh hả? Họ này hiếm nha."

"Ừm, tớ họ Sênh, cũng xem như là họ hiếm." Giọng nói và ngoại hình của Sênh Ca trái ngược nhau, lúc cô nói chuyện rất mềm mại khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái.

Kết thúc một ngày, hai cô gái rất hợp nhau, chỉ tiếc là gặp nhau quá muộn.

Ngày đầu tiên không học tiết tự học tối nên chập tối tan học thì mọi người đã ra về. Do Sênh Ca là học sinh chuyển trường nên bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi hỏi thành tích học tập trước đây và tình trạng gia đình, lúc quay về lớp học thì các bạn học đã về hết rồi.

Cô đeo cặp vừa đi đến cửa thì chợt nghe thấy một tiếng huýt sáo, Sênh Ca ngước mắt nhìn thoáng qua, đối diện có mấy nam sinh đi tới, cô nhớ rõ người đi đầu là Tạ Lễ năm đó luôn không phục Châu Dạ, bị xử phạt rất nhiều lần.

Không nên nhìn, cô không muốn trêu chọc hắn nên lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác, tiếp tục đi đường của mình.

"Bạn học, có thể kết bạn không?" Tạ Lễ đột nhiên đứng trước mặt Sênh Ca rồi chặn đường đi của cô.

Sênh Ca hơi sửng sốt, sợ hãi lùi về sau một bước để tránh xa Tạ Lễ, căng thẳng nắm chặt hai quai cặp, ngẩng đầu nhìn Tạ Lễ một cái, mím chặt môi.

Tên Tạ Lễ này là một kẻ vô lại, kiếp trước bởi vì quấy rối bạn học nữ, bị tố cáo với hiệu trưởng, nhưng trong nhà nhờ quan hệ và đút lót tiền, nên chuyện này không giải quyết được gì. Cô và bà nội mới chuyển đến đây, không thể thẳng mặt dây vào loại người này, nhưng không đồng ý thì chắc chắn sẽ bị hắn bám theo mãi.

Lúc cô đang do dự không biết nên trả lời như thế nào, nam sinh đứng sau Tạ Lễ không đứng đắn nói:

"Ái chà, có phải bạn học Dạ Dạ Sênh Ca nhìn thấy Tạ thiếu nên kích động không nói nên lời không?"

"Đi thôi bạn học mới, bọn tôi dẫn cậu đi dạo quanh trường chơi đùa một chút để làm quen với hoàn cảnh mới nhé."

Sênh Ca nghe thấy mấy lời cợt nhả của đám nam sinh, lập tức xấu hổ nói:

"Tôi không quen biết mấy cậu, xin nhường đường chút."

Cô nhấc chân muốn đi qua Tạ Lễ.

Tạ Lễ thấy thế lập tức vươn tay phải tóm lấy cặp cô, ngăn cô lại.

Nhưng hắn vừa giơ tay lên, đột nhiên một cái áo sơ mi mỏng bay tới, che kín cặp sách của Sênh Ca, ngăn chặn cánh tay của Tạ Lễ, theo đó trên hành lang vang lên một giọng nói ngang ngược và lạnh lùng:

"Mẹ nó đều đứng ở đây làm gì thế? Làm triển lãm cơ thể à?"

Chàng trai hai tay đút túi đi tới trước mặt nhóm người Tạ Lễ, bên trong sự thờ ơ để lộ ra lạnh lùng, ngạo mạn:

"Chặn đường ông đây, muốn lăn đi hay bò đi?"

Tạ Lễ bị quấy rầy tâm trạng, tức giận mắng lại:

"Châu Dạ, mày tưởng mày là ai mà dám nói chuyện như thế với ông đây!"

Châu Dạ khinh thường nhíu mày, kiêu ngạo nói: "Ha... ông đây là bố mày!"

Trình Hạo ở phía sau Châu Dạ cười chế giễu rồi nói tiếp:

"Ái chà, Tạ đại thiếu gia, lần trước bị đánh như thế mà vẫn chưa chừa à? Vẫn còn dám tới tầng năm của bọn tôi làm loạn?!"

Tạ Lễ phẫn nộ nhấc tay chỉ về phía họ muốn chửi gì đó, đột nhiên điện thoại lại không đúng lúc vang lên, hắn bực mình cầm điện thoại xem thì thấy là Khương Tuyết Nhi gọi đến, cơn giận lập tức giảm đi hơn nửa, nói với nhóm Châu Dạ:

"Chờ đó cho tao."

Hắn nhận điện thoại rồi xoay người rời đi.

Trên người bỗng nhiên có thêm một cái áo nên Sênh Ca quay người lại, giây phút nhìn thấy Châu Dạ trong nháy mắt tim cô như nổi trống, nỗi nhớ nhung sâu trong đáy lòng nổi lên như gợn sóng, như thể đã vượt qua biển khơi ngàn trùng, vượt qua núi sông sinh tử trở về, cô đứng chôn chân trong im lặng nhìn anh thật lâu.

Mãi cho đến khi Châu Dạ đi đến trước mặt cô, mặt không cảm xúc nói:

"Trả áo cho tôi."

Sênh Ca chợt bừng tỉnh, nhưng không nghe lời trả lại áo cho anh mà siết chặt tay, nhẹ nhàng giật góc áo, chiếc áo trên người rơi thẳng xuống đất, cô lại giả bộ vô ý dịch chân, dẫm lên áo của Châu Dạ.

Trình Hạo đứng bên cạnh trong nháy mắt cười gằn: "Đậu má, bạn học, cậu giẫm lên áo của anh Dạ của tôi rồi!"

Sênh Ca giả bộ vừa mới nhận ra, lập tức dời chân, kinh hoảng xin lỗi với Châu Dạ:

"Xin lỗi cậu, tớ không cố ý, để cảm ơn vừa nãy cậu giúp tớ, áo bẩn rồi, tớ mang về giặt rồi sáng mai trả lại cho cậu được không?"

Hai tay Châu Dạ đút túi, cà lơ phất phơ nhìn cô nói xong, tầm mắt nhẹ nhàng dừng lại trên bàn tay trắng mịn vừa nãy lén kéo áo của cô, hai giây sau nhìn đi chỗ khác, không trả lời Sênh Ca, nghiêng đầu hất cằm lên nói với Trình Hạo ở phía sau:

"Đi thôi."

Anh cất bước đi qua người Sênh Ca.

Trình Hạo lập tức đuổi theo, khó hiểu hỏi: "Anh Dạ, bỏ áo à?"

Châu Dạ: "Cậu lấy về giặt cho tôi?"

Trình Hạo: "..."

Trình Hạo bước nhanh hai bước đi bên cạnh Châu Dạ, cười hì hì trêu:

"Há há... giọng nói và ngoại hình của bạn học Dạ Dạ Sênh Ca trái ngược thật sự, ngoại hình rạng rỡ như thế mà giọng nói lại mềm mại như vậy..."

"Dạ Dạ Sênh Ca gì cơ?" Châu Dạ đột nhiên cau mày ngắt lời.

Trình Hạo: "Hôm nay trên diễn đàn trường sắp nổ tung từ này rồi... à quên, anh không lướt diễn đàn."

Châu Dạ đột nhiên dừng bước, vươn một tay với Trình Hạo: "Đưa điện thoại cho tôi."