Shawn

Chương 10: Review




Đây là những cmt cảm nhận sau khi đọc xong của độc giả bên Trung. Mình thấy khá hay nên edit lại, bạn nào có hứng thú có thể đọc thử nha. 

Cmt 1: Bây giờ tôi đang vừa gõ vừa lau nước mắt.

Đã từng thấy biết bao câu chuyện lãng mạn nắm tay nhau đi đến cuối đời, cho đến khi tôi bắt gặp câu chuyện này, bấy giờ những ảo tưởng đẹp đẽ vỡ tan thành từng mảnh, để rồi sau khi đọc xong, tâm hồn như đang ngao du khắp nam châu bốn bể lại quay về thời khắc này.

Thời này khắc này, “sinh lão bệnh tử” hay “hỉ nộ ái ố” đã chẳng còn là thứ có thể cưỡng cầu, đây chính là “cuộc đời”.

Cuộc đời không chỉ có lãng mạn, mà còn có dục vọng, sa đọa và khốn cùng.

Hoa… hồng… nhỏ…

Đẹp nhưng không tầm thường, mềm nhưng lại ngát hương.

Trước giờ Shawn chưa từng có cơ hội lựa chọn, ở đâu khi nào gặp ai đều do trời cao sắp đặt. Cậu nắm trong tay một tương lai bị sương mù giăng lối, cô độc mà vô lo, là một thiên thần lưu lạc chốn phàm trần, là một thiên thần… đoản mệnh.

Đứng trước vũng bùn dục vọng sâu thẳm, thiên thần chỉ mãi hướng về tình yêu, coi nó như kim cương vĩnh hằng. Thiên thần là tín đồ trung thành của chủ nghĩa lãng mạn.

“Tôi”, một kẻ đắm chìm trong cờ bạc bước ra từ bóng tối mang theo dã tâm mãnh liệt đã kéo thiên thần về chốn hồng trần. Với “tôi”, tình yêu không phải tất cả, thậm chí trong câu chuyện của anh, nó chỉ như một góc tối cô quạnh, không đáng để tâm.

“Tôi” sơn lên bức màn “tương lai” vốn tăm tối của mình một màu vàng chói lóa, lại chừa đúng một góc nhỏ âm u.

Thì ra, nó không phải một góc không đáng để tâm, ở đó vẫn luôn tồn tại một đóa hồng.

“Tôi” biết, lại vờ như vô tri vô giác, mặc nó nảy mầm rồi lan rộng.

Tiếc rằng mùa hoa đã lỡ, thiên thần phải về vương quốc của mình.

Mà dây leo đã sớm phủ trọn góc tối.

Hoa hồng héo úa, tình yêu vĩnh hằng, người yêu tan biến.

Hóa ra “vĩnh hằng” là tính từ tàn nhẫn đến thế.

Chốn trần ai cũng thật khó hiểu.

Giờ phút này tôi nấc nghẹn từng tiếng, không phải vì một tình yêu bị dục vọng giết chết, mà vì một vườn hồng đã tàn phai.

***

Cmt 2: Đọc xong truyện tôi phải ngồi trầm mặc hồi lâu, nay lôi ra đọc lại tôi thậm chí còn tự ảo tưởng nếu nhân vật “tôi” sống lại, thì anh có thể không kết hôn, cứ như thế sống qua ngày cùng Hoa Hồng Nhỏ hay không? Tất nhiên, ấy cũng chỉ là “nếu”. Thật tình, “tôi” không phải loại đàn ông cặn bã, cũng có thể coi là ân nhân cứu mạng Hoa Hồng Nhỏ. Hai người tương trợ nhau trong lúc hoạn nạn, cùng nhau vượt qua chông gai khổ cực. Chí ít trước khi kết hôn “tôi” cũng cho Hoa Hồng Nhỏ chỗ ở, tiền bạc, nhà hàng. Nghĩ ngược lại, nếu Hoa Hồng Nhỏ không si tình đến thế, chịu sống một cuộc sống bình thường sau khi “tôi” rời đi thì có lẽ cậu đã tìm cho mình một người yêu mới, một đoạn tình mới, có nhà hàng có chỗ ở, dẫu sao cũng không quá túng thiếu. Không về nước được nữa cũng không sao, sống ở nơi đất khách quê người cũng đâu đến nỗi nào, cứ tới một nơi khác làm lại từ đầu chẳng phải tốt hơn ư.

Nhưng Hoa Hồng Nhỏ lại si tình quá, một thiếu niên yếu ớt mong manh xinh đẹp lại nặng tình, thật sự đâm trúng tim đen của tôi rồi. Ôi tình yêu của cậu ấy rực cháy như đóa hồng vậy.

Không biết mình đang nói gì nữa, tóm lại là rất rất buồn, cảm ơn tác giả đã viết truyện, thật sự rất hay. Dù xem xong muốn khóc quá đi mất…

***

Cmt 3: Đọc một lèo hết luôn cả truyện.

Trước đây tôi có đọc một bộ cũng phong cách giống vầy và bắt đầu thích kiểu truyện như này từ đó. Ngoại hình của Shawn rất hợp gu tôi, tôi rất thích những cậu trai như thế.

Mỗi khi nhắc đến “tầm thường” hay “thấp kém” đều làm tôi nghĩ đến cuộc sống ở đất Mỹ, nghĩ đến những con người buộc phải duy trình kế sinh nhai của mình.

Đây là một câu chuyện rất “thực”, ban đầu tôi nghĩ nếu chỉ có “tôi” và Shawn thì sẽ chẳng hay ho gì cả, cho đến khi nhân vật “vợ” xuất hiện khiến tôi cảm nhận rõ hơn cái “thực” của câu chuyện này.

Thật ra tôi rất thích nhân vật “vợ”, cô ấy yêu “tôi”, tình nguyện nỗ lực hết mình vì “tôi”. Mãi sau này khi ly hôn, lúc “tôi” túng quẫn nhất, cô ấy vẫn hỏi anh có cần giúp không. Khi đó tôi có thể cảm nhận được tình yêu chân thành của cô ấy.

Lúc “tôi” mất hết tất cả quyết định nhảy lầu, câu “tôi yêu em” ấy lại trở nên phức tạp và xa vời khôn cùng. Shawn thật sự rất yêu anh, chỉ vì dục vọng trong anh đã lấn át tình yêu, mải miết chạy theo danh lợi.

Đoạn cuối, giây phút anh ôm lấy bóng hình Shawn, tôi như thể đang thấy trước mắt mình hình ảnh hai người họ, dù ngổn ngang, rối bời nhưng tôi nghĩ khoảnh khắc ấy họ mới có được hạnh phúc.

***

Cmt 4: Tình tiết Âu phục cuối truyện như đang gửi đến “Chuyện tình sau núi”[1], tôi còn nhớ cái cảm giác đau thương khi thấy hai bộ trang phục lồng vào nhau trong “Chuyện tình sau núi”, hai chiếc sơ mi ấy đại diện cho hai chàng cao bồi, còn bộ Âu phục và chiếc sườn xám đại diện cho một kẻ đầy tham vọng và một chàng trai đầy lãng mạn. Shawn đã khiến người khác phải rung động, cậu là một mỹ nhân phương Đông thẹn thùng, điềm tĩnh, dù hành nghề phi pháp nhưng tâm hồn lại trong sáng và thuần khiết biết bao. Shawn dùng thời gian cũng như sinh mệnh mình để âm thầm nhung nhớ một tình yêu, tựa một đóa hồng luôn nở rộ, thời thời khắc khắc đều ngát hương thơm quyến rũ.

***

Cmt 5: Buồn quá, cứ như vừa chứng kiến một tấn bi kịch vậy. Một khởi đầu bất hạnh, đến khi bức màn buông xuống, tất thảy những điều tốt đẹp, thảm họa, quyền lực, tham vọng đều giấu sâu trong ký ức, và những gì thể hiện chỉ là hai đường thẳng từng giao nhau, rồi càng ngày càng cách xa.

***

Cmt 6: Ban đầu tâm thế của tôi khi đọc bộ này chỉ là “đọc chơi cho vui” nhưng dần dà chuyển thành “phải đọc thật kĩ từng chi tiết một”, tôi cũng rất ngạc nhiên.

Nói thật, dù cho bộ truyện này có tham khảo một câu chuyện đời thực khác hay không thì cũng không thể phủ nhận nó đã khiến tôi thấy rất “thật”. Bởi một cái nhìn “thấu tường nhân thế” cùng “bút pháp thần kỳ” có khả năng “hóa nặng thành nhẹ”.

Tôi vẫn tự hỏi tại sao mình cứ cảm thấy bất an khi câu chuyện đã đi được nửa chặng đường, có lẽ vì nó đang tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng nhưng u tối dâng trào. Một “cuộc sống vợ chồng giả tạo” mà yên bình, “hai trái tim nhung nhớ” đầy bình yên, một suy nghĩ “tình yêu sẽ tạo nên phép màu” lặng lẽ nhen nhóm.

Cuộc đời này có thể chông gai đến dường nào? Số phận có thể thăng trầm ra sao?

Trong khung cảnh phồn hoa náo nhiệt, Shawn và “tôi” như hai kẻ hèn mọn đã bị thế tục quên lãng. Họ cùng trải qua hỉ nộ ái ố, cùng có “chí cầu tiến”, cùng khát khao “được yêu thương”, đó là lý do tại sao họ từ từ đến với nhau, từ từ được thượng đế ưu ái và dẫn tới một cuộc gặp gỡ hoang đường như vậy, để rồi cuối cùng nương tựa vào nhau. Nhưng điều gì phá vỡ sự yên bình vốn luôn hiển hiện ấy?

Suy cho cùng, vẫn là cái “mệnh” không thể thoát khỏi. “Tôi” không cưỡng lại được vẻ đẹp thế tục, sự cám dỗ của quyền lực, bản năng chạy theo danh lợi và cả nỗi ám ảnh muốn vực dậy trong xương tủy. Vậy nên bi kịch đã xảy ra, bởi một trong hai đã chọn sống như đóa hồng ngát hương, sau bao năm trốn chạy cuối cùng lại dừng chân nơi niềm tin khác – là tình yêu. Một tình yêu bền bỉ, nhẫn nại, vị tha. Chấp nhận làm một người trải qua nỗi cô đơn vắng vẻ, thay đổi diện mạo, trở thành một người “có thẻ xanh”, có danh tính hợp pháp trong lòng người còn lại, đồng thời luôn chú ý tới mọi động tĩnh của người kia, cảm thấy vừa mừng vừa chua xót, dành cả phần đời còn lại cho một tình yêu vô vọng, vô tình đánh mất mạng sống của mình vì cảm tính nhất thời, nhưng người kia có biết không? Không thể nói trước được.

Có lẽ khi Shawn mất đi, “tôi” mới nhận ra câu “tôi yêu em” mà mình luôn giấu trong tim lại trân quý đến dường nào, lớn hơn cả tự tôn, hơn cả mộng tưởng, hơn tất thảy mọi thăng trầm trong quá khứ.

________________________

CHÚ THÍCH:

[1] “Chuyện tình sau núi” là một bộ phim Mỹ của đạo diễn Lý An được trình chiếu vào cuối năm 2005. Nội dung gần giống với bộ này. Tìm hiểu thêm tại đây.

___________

Editor có lời muốn nói: Thật ra ban đầu mình không định edit một bộ BE thế này đâu, vì xưa nay mình rất sợ BE:’) nói chung là sợ buồn. Nhưng mà không hiểu sao sau khi nghe ED của kịch truyền thanh mình lại quyết tâm phải edit bộ này cho bằng được, và thế là vội vã đi xin per tác giả =)) Những cmt bên trên cũng nói hết tiếng lòng của mình rồi. Suy cho cùng, cũng chỉ vì hai chữ “tiền tài” mà đánh mất một chữ “tình”. Nhưng mình không nói ai đúng ai sai, mỗi người sẽ tự có lý giải cho riêng mình. Với mình, đây là một cái kết hợp lý, mọi quyết định đều là lựa chọn của từng nhân vật và mình nghĩ nó thỏa đáng, như “hiệu ứng bươm bướm” vậy. Mong cả hai sẽ có một cái kết viên mãn ở một thế giới khác, một thế giới không cần tiền tài danh vọng, hay chiếc “thẻ xanh” vô nghĩa, có thể tự do yêu đương và ai cũng có quyền được hạnh phúc.

Lời cuối, cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian đọc bộ này cũng như đọc hết bài review này