Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 116: Trường An. Năm




Cho đến ngày hôm sau xuống thuyền, Oman vẫn lạnh tanh, khác ngày thường một trời một vực. Tử Thanh thật khó hiểu, cười hùa thăm dò nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ hỏi một câu thì đáp một câu, không nói nhiều.

Tử Thanh không giỏi ăn nói, không biết nên khuyên giải từ đâu, đành kệ hắn. Lúc còn đứng bên bờ chờ cờ hiệu, thấy Triệu Phá Nô dạt đám đông ra, chen đến trước mặt mình:

“Tướng quân có lệnh, lệnh cậu theo ngài về Trường An, dưới tán cây phía Đông Nam có xe ngựa đang chờ, cậu mau sang bên ấy.”

Trường An… Tử Thanh giật mình, theo phản xạ cùng Oman liếc nhau.

“Oman có thể cùng đi với tôi được không?” Tử Thanh hỏi.

Từ lần Oman hút độc chữa thương cho Tướng quân, Triệu Phá Nô đã không còn khoảng cách với hắn ta, thế là không ngăn cản, chỉ nói: “Ta nghĩ là không sao, nhưng tốt nhất cậu nên lại hồi bẩm với Tướng quân một tiếng.”

Hồi bẩm với Tướng quân… Tử Thanh thở dài, gật nhẹ.

Triệu Phá Nô sát tới gần rỉ tai cô: “Nhớ nói thêm mấy lời mềm mỏng vào, đừng chọc giận Tướng quân nữa đấy.”

“Tướng quân, ngài đã hết giận rồi?” Cô cẩn thận hỏi.

Triệu Phá Nô suy nghĩ một lát, đau thương nói: “Ta không nhìn ra được, tóm lại, cậu hành sự cẩn thận!”

Dắt ngựa sang hướng Đông Nam, dưới một gốc tùng già xa xa quả có một chiếc xe thiên hiển* mái lụa đen, thoáng thấy người đang ngồi trên lưng ngựa bên cạnh là Bá Nhan, còn có Vệ Kháng, Tử Thanh đang định sang thì nghe có tiếng gọi sau lưng:

(*) loại xe ngựa có mái che dài, thời Hán

“A Nguyên…”

Oman ngoái lại, lạnh nhạt hừ một tiếng.

Ngừng bước chân, Tử Thanh do dự một lát, cuối cùng ngoảnh lại, nhìn Lý Cảm.

“Em không theo họ về doanh sao?” Lý Cảm ra hiệu toàn quân Hán đang cách đó không xa.

“Không, tôi theo Tướng quân về Trường An.”

Lúc này Lý Cảm đã thấy xe ngựa xa xa, cười khổ, lưỡng lự hỏi: “Hoắc Tướng quân, ngài ấy… đã biết em là…”

Tử Thanh hiểu lời anh ta chưa thốt, thản nhiên nói: “Ngài ấy không biết.”

“Cha ta đã đi xin Hoắc Tướng quân, muốn em rời quân, đáng tiếc Hoắc Tướng quân không cho phép.” Lý Cảm nhìn cô, ân cần nói, “Nguyên à, em nên vì bản thân ngẫm lại, ở lại trong quân rốt cuộc là không ổn, em…”

“Chuyện của cô ấy không cần ngươi nhọc tâm tổn trí.” Oman lạnh lùng chen lời.

Lý Cảm ngậm miệng, chỉ lẳng lặng nhìn Tử Thanh, ánh mắt đau xót và không biết làm thế nào nhìn thật xúc động.

Sau khi về Trường An, có lẽ rằng chẳng bao lâu sẽ đi Lâu Lan, lần này từ biệt, e là rất khó gặp lại, Tử Thanh nghĩ, lại nhìn Lý Cảm, thù hận ngày cũ trong lòng tiêu tan đi rất nhiều…

“Oman, ta muốn nói với huynh ấy mấy câu.” Cô khẽ bảo Oman.

Oman nhìn cô chằm chằm, không nói gì, quay người đi.

Tử Thanh quay sang Lý Cảm, cúi đầu lặng im một lát, mới nói: “…Chẳng mấy chốc tôi sẽ rời quân, huynh và cha huynh không cần quan tâm đến chuyện của tôi.”

Mắt Lý Cảm tỏa sáng, vui vẻ không hết: “Thật ư, em đã nghĩ ra cách thoát thân? Để ta giúp em sắp xếp chỗ ở…”

“Không cần!” Tử Thanh nhanh chóng từ chối.

“Vậy em, muốn đi đâu?”



“Tôi tự có nơi, các người không cần lo, cũng đừng tìm tôi nữa.” Tử Thanh dừng đoạn, nói tiếp: “Chuyện trước đây, cứ để nó tan biến đi.”

Nhẹ nhàng lạnh nhạt một câu, nghe vào trong tai Lý Cảm lại nặng như ngàn cân.

“A Nguyên, em chịu tha thứ cho ta…”

Tử Thanh nhìn anh ta, trong chốc lát như quay lại thời thơ ấu, cô ôm quyền hành lễ: “Lý gia ca ca, vậy cáo từ!” Dứt lời, không nhìn anh ta, sải bước quyết tuyệt đi đến gốc cây tùng già.

Đã lâu chưa được nghe nàng ấy gọi mình “Lý gia ca ca”, Lý Cảm đứng lặng thật lâu, nhìn theo bóng lưng cô, ngọt đắng trộn lẫn trong lòng.

Oman dựa lưng vào gốc cây phía trước, ánh mắt hơi mơ màng, ngửa mặt nhìn nắng chen giữa kẽ lá trên đỉnh đầu nhảy xuống, miệng còn rỗi rãi nhai một cọng rễ cỏ. Nghe tiếng bước chân Tử Thanh đi tới, hắn ném sợi cỏ ra đất, đứng dậy, cũng không nhìn cô, đợi cô đi đến bên cạnh mới cất bước đi cùng.

“Chuyến đi Trường An, chúng ta không cần phải đi cùng Hoắc Tướng quân, chi bằng xin từ biệt hắn đi.” Hắn chợt mở miệng nói.

Nghe vậy, Tử Thanh ngơ ngẩn, chiếc xe ngựa kia đã ở phía trước không xa, người trong xe… Nếu vào lúc này đến từ biệt, có khi nào người ấy càng thêm tức giận không?

“Không nỡ à?” Oman liếc cô.

Nét mặt Tử Thanh lộ vẻ khó xử, nói: “Tướng quân còn chưa nguôi giận, giờ còn đi từ biệt, chỉ e không ổn.”

“Đã chiếm hời lớn rồi, vậy mà hắn còn không biết xấu hổ.” Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc Oman đã nổi sùng khó nguôi.

“Dù sao cũng đều về Trường An, đi chung cũng không sao.” Cô thương lượng, “Chờ đến Trường An, lại từ biệt Tướng quân vậy nhé?”

Oman hừ lạnh: “Nếu hắn lại vô lễ với cô thì sao?”

“Ta đã nói rõ với ngài rồi, tự nhiên là ngài đã hiểu, sao đường đột nữa.”

Nhìn cô bé ngốc tràn trề lòng tin này, Oman không nói tiếp, trong lòng thầm nghĩ phải canh chừng cô kỹ mới được.

Đi gần đến Thiên hiển xa, màn xe bằng vải xanh đã buông, không thấy rõ người trong xe, cũng không biết phải chăng Tướng quân đã ở bên trong đấy chưa. Bá Nhan ngồi trên ngựa nháy mắt gật đầu về phía Thiên hiển xa ra hiệu với cô nhẹ đến mức không thể thấy, Tử Thanh hiểu ý.

“Ti chức tham kiến Tướng quân!” Tử Thanh quy củ đứng hành lễ cạnh chiếc xe Thiên hiển.

Đợi mãi, mới nghe Tướng quân ở bên trong thản nhiên nói: “Đứng đấy làm gì, còn chưa lên lái xe.”

“Rõ.”

Đến lúc này Tử Thanh mới phát hiện xe không có mã phu, mới giao Tuyết điểm điêu của mình cho Oman, tự lên trước xe. Có cơn gió vừa phớt qua, màn xe khẽ đong đưa, qua khe hở bắt gặp đôi mắt Tướng quân cũng đang nhìn cô, con ngươi đen nhánh thâm trầm như mực. Chỉ một loáng nhìn như chớp loé, lòng cô chấn động chưa từng có, đợi thần trí quay về, mới thầm nghĩ quả nhiên cơn giận của Tướng quân còn chưa tiêu.

Bên cạnh xe, Oman bứt bờm Tuyết điểm điêu mấy lần, phối hợp xoay người lên ngựa, ánh mắt nhẫn nại: May mà vẫn một trong xe, một ngoài xe đấy, nếu Hoắc Tướng quân dám can đảm bắt Tử Thanh vào trong xe, thì hắn chắc chắn trở mặt.

Vệ Kháng nhìn tướng mạo Oman là biết là người Tây Vực, tuy biết trong quân biểu huynh hễ có tài là dùng, người Hung Nô người Tây Vực đủ các loại, nhưng nhìn mặt mũi vóc dáng Oman không giống người dị tộc thường gặp, không khỏi nảy tò mò, nhìn hắn thêm mấy lượt, càng nhìn càng thấy vài phần quen mắt.

“Ê! Tóc Quăn kia, ngươi tên là gì?”

Vệ Kháng tùy tiện hỏi, thấy Oman ăn mặc cũng chỉ là áo bào sĩ tốt bình thường, tự nhiên cũng chỉ coi hắn là sĩ tốt thường thường mà quát.

Nếu là lúc bình thường thì không sao, song lúc này trong ngực Oman đang kìm nén cơn ngột ngạt, thêm nữa Vệ Kháng lại là em họ Hoắc Khứ Bệnh, cũng có chút giận chó đánh mèo, nghe cậu ta ăn nói kiểu đó bèn liếc mắt lạnh, không đáp lại.

“Ê! Nói với ngươi đấy! Tóc Quăn!” Vệ Kháng hơi cao giọng.

Oman vẫn lờ tịt, còn không thèm nhìn cậu ta. Thầm biết Oman buồn bực Vệ Kháng vô lễ, nhưng lại lo giữa hai người nổi lên tranh chấp, Tử Thanh kéo dây cương, sốt ruột cực kỳ, suy nghĩ nên làm thế nào giải vây đây.

Vệ Kháng sinh lòng nghi ngờ, quay qua hỏi Bá Nhan bên cạnh, ngạc nhiên nói: “Hắn ta… hay là không hiểu tiếng Hán?”



“… Có thể.” Bá Nhan hàm hàm hồ hồ đáp, hắn đã được chứng kiến đao pháp của Oman, biết tên oắt này cũng không phải dễ chọc*, tuy chỉ là sĩ tốt phổ thông nhưng ngay cả Tướng quân cũng không từng quát hắn.

“Vậy làm sao hắn nghe hiểu được quân lệnh?” Vệ Kháng càng khó hiểu.

“Nhìn cờ xí, nghe kim cổ, dù sao cũng có thể hiểu.”

Vệ Kháng nửa tin nửa ngờ, đang định hỏi lại, thì nghe Hoắc Khứ Bệnh trong xe thản nhiên nói:

“Lên đường đi.”

Roi ngựa vụt vang trên đầu ngựa, Tử Thanh giật cương, chiếc xe ngựa chậm rãi bắt đầu chạy. Cô không mấy yên lòng quay lại nhìn màn xe sau lưng, tuy không thấy Tướng quân, song vẫn lo xe ngựa dằn xóc bất lợi cho vết thương của chàng.

Chuyến này, cộng thêm quân sĩ tuỳ hành khác, toán người bọn họ tầm hơn hai chục người. Ra đến con đường nhỏ bìa rừng, lên quan đạo, trên đường rất bằng phẳng, đi cũng rất nhanh.

Ngày hè thường xuyên có dông, vừa qua buổi xế, nhìn chân trời có thể thấy mây đen lớp lớp, đâu đấy còn nghe được tiếng sấm rền.

Bá Nhan biết phía trước có quan dịch, bèn ra hiệu đám người ra roi thúc ngựa, chạy tới quan dịch. Song mây kia vần vũ quá nhanh, thoắt cái đã đến đỉnh đầu, âm u ép xuống, đám người khó khăn lắm mới thấy chỗ quan dịch thì đã nghe một cơn sấm nổ rền, giọt mưa to to nhỏ nhỏ đua nhau rơi xuống.

Đội mưa đánh xe ngựa đến quan dịch, tiểu lại canh quan dịch thấy chuyến xe đều là võ tướng, không dám sơ sót, mở dù bằng vải dầu thật dày ra đón.

Tử Thanh ra hiệu tiểu lại tới đón Tướng quân trên xe, còn mình thì vén rèm, mời Tướng quân xuống xe.

Hoắc Khứ Bệnh thấy cô dầm mưa, vẫn nghĩ tới mình trước, tuy buồn bực trong lòng còn chưa nguôi ngoai, nhủ lòng cần phải cứng rắn lên với cậu ta, nhưng đâu dễ. Ngay lúc đó chỉ ngẩn người, theo tiểu lại đưa mình đến dưới hiên, đến khi quay đầu, đã thấy Oman chụp một chiếc mũ rộng vành lên đầu Tử Thanh, ngay sau đó nâng tay áo lau đi giọt mưa trên mặt cô…

Sắc âm u trong mắt chàng càng thêm tối.

Oman giúp Tử Thanh trong mưa tháo ngựa dắt vào chuồng ngựa, rồi sắp xếp xe ngựa sẵn sàng. Đợi họ quay lại dưới hiên, Tử Thanh không chịu được hắt hơi một cái, Oman quay đi sai tiểu lại đi nấu chút canh gừng đến, vừa lúc bị Vệ Kháng nghe thấy.

“Thì ra ngươi biết nói tiếng Hán!” Vệ Kháng nhíu mày nhìn hắn chằm chằm, buồn bực nói, “Trước đó ta hỏi ngươi, ngươi vì sao không đáp?”

Oman kiêu căng liếc nhìn cậu ta, vẫn không đáp lời, phối hợp tháo mũ rộng vành, nước mưa chấn động rơi xuống bậc cấp.

“Ê! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!”

Quân hàm cao thấp có khác, dù sao mình cũng là Giáo Úy, không hiểu sao một tiểu tốt lại dám khinh khi mình vậy, Vệ Kháng càng ứa gan.

Oman vẫn phớt lờ, vẩy mưa trên đấu ra ngoài, vẽ thành một hình cung lên vũng nước đọng trên bàn bàn đá xanh dưới hiên.

“Biểu huynh, tên tiểu tốt trong quân của anh sao dám vô lễ thế?” Vệ Kháng méc Hoắc Khứ Bệnh, dù sao cũng là thuộc hạ của anh họ, không được anh họ cho phép, cậu cũng không nên tự ý dạy dỗ Oman.

Hoắc Khứ Bệnh ở bên cạnh lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Tự cho là anh họ im lặng là ngầm đồng ý, Vệ Kháng bước lên hai bước, nói: “Ta thay biểu huynh giáo huấn cái tên tiểu tốt không ra gì này!”

Dứt lời, cậu giơ tay đánh xuống, định thưởng hai bạt tai cho thằng oắt Tây Vực cái đã.

Tay còn trên không trung đã bị người bắt, là Tử Thanh ngăn trước mặt Oman, không cho đánh.

“Xin Bình Khấu Giáo Úy bớt giận, hắn, hắn…”

Cô nào biết dẻo mồm, không nghĩ ra nên tìm lý do gì giải vây, tay Vệ Kháng thì đã bị cô bóp đau điếng.

Oman ở sau lưng cô, thần sắc lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Thanh nhi, nơi đây đã không chứa ta, chúng ta hãy đi đi.”

Tử Thanh ngẩn ra…

Mưa ào ào rơi, tay Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi xoa lên vết thương, nhắm chặt hai mắt.