Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 13: Thư nhà. Thượng




Tử Thanh nhanh nhẹn lấy cây kéo lưỡi gà đưa cho Dịch Diệp, Dịch Diệp cắt bỏ luôn đại khố của người bị thương, xem xét vết thương, thở phào: “Còn may, xương không gãy.”

Rửa vết thương, bôi thuốc, băng bó, động tác của Dịch Diệp nhanh nhẹn nhẹ nhàng, sau một hồi cũng đã xử lý đâu ra đó.

“Vết thương không thể gặp nước, tốt nhất bên chân này cũng đừng cử động, không thì vỡ toác ra đấy… Mỗi ngày cứ giờ Mùi và giờ Tuất chỗ của ta sẽ sắc một chén thuốc đưa qua cho cậu.” Dịch Diệp lấy một trúc bài cũ trong tráp, dùng dao cạo đi vết mực cũ, rồi mới hỏi tên người bị thương, thuộc Hoả nào Ngũ nào viết đầy đủ.

Bên này người bị thương còn chưa đi, lại có một người khác dáng thấp béo rất chắc nịch, là Ngụy Tiến Kinh thuộc đội ngũ đầu bếp trong quân, vịn cổ rảo bước đến, thấy vết máu trên giường bèn nhíu chặt mày.

“Đôn Tử, cổ anh sao vậy?” Từ Đại Thiết tò mò chào hỏi.

“Đã mấy ngày rồi, cổ bị đau.” Ngụy Tiến Kinh thấy Tử Thanh còn non nớt quá, không tin tưởng qua chỗ cô, đi thẳng sang chỗ Dịch Diệp, “Gần đây, ta còn hay cảm thấy ngón tay run lên, bả vai mỏi kinh khủng, sau đó không ngoặc tay ra sau được luôn.”

Người bị thương được đưa đi, Tử Thanh lấy nước sạch, dùng sức giặt sạch vết máu trên vải thô.

Dịch Diệp cho Ngụy Tiến Kinh ngồi xuống trước, đưa tay bóp vai hắn mấy cái, thấy cứng như tấm thép, thuận tay đập hắn mấy cái, quay sang Tử Thanh nói: “Vai thiết bản.”

Tử Thanh “Ừ” đáp, hiểu ý hắn, khom người đi tìm miếng biêm thạch* dùng để cạo gió.

(*) miếng đá nhỏ mỏng để cạo gió.

“Vai thiết bản là sao vậy, nghiêm trọng lắm à?” Ngụy Tiến Kinh ngạc không biết bọn họ định làm gì, vội hỏi, “Đừng dùng kim nha, muốn dùng cái thứ đồ chơi kia à, vậy ta thà không xem bệnh.”

Dịch Diệp cười nói: “Yên tâm, không cần châm cứu… đầu tiên xoa quanh cổ, rồi xem tay ta này, trên trên, dưới dưới, trái trái, phải phải, đau thì kêu lên.”

Ngụy Tiến Kinh quả nhiên gào oa oa mấy tiếng, Đế Tố vén rèm vào, cười nói: “Đôn Tử, ông ăn thứ gì mà gào đến mức đó vậy, không biết còn tưởng con heo nào phát xuân chứ.”

“Thằng chíp hôi mi!” Ngụy Tiến Kinh thuận tay tụt giày vải ném qua, Đế Tố cười hì hì vọt ra sau lưng Từ Đại Thiết, giày vải bay thẳng ra ngoài cửa, hắn vội la lên: “Còn không mau lượm lại cho ta?!”

Đế Tố khoanh ngực, không dời nửa tấc, ngó Ngụy Tiến Kinh cười hắc hắc không ngừng: “Ông xin tôi đi, xin tôi đi!”

Ngụy Tiến Kinh quắc mắt dựng mày, Dịch Diệp chen vào cười nói: “Cởi vừa đúng lúc, cởi luôn cái kia đi, cởi luôn cả y phục nhé!”

“… Cởi y phục? Làm gì?”

“Nhiều lời quá, cởi cởi cởi…” Đế Tố vọt tới, ba chân bốn cẳng giúp Dịch Diệp cởi đồ, vừa cười trên nỗi đau của người khác, nhìn thấy Ngụy Tiến Kinh thịt thừa đầy người, bèn bùi ngùi đầy hâm mộ, “Đôn Tử à, buổi tối ông trộm ăn bao nhiêu thịt, mới ra dáng thế này thế!”

“Ăn vụng gì hả, mi đừng nói nhảm!” Cúi xuống nhìn thịt trên người, lại nhìn quanh, ngoài Từ Đại Thiết hơi khỏe mạnh, mấy tên kia đều gầy gò, Ngụy Tiến Kinh như không biết nói gì, chỉ làu bàu: “Ta đâu giống mấy người chớ, ngày ngày mấy người phải thao luyện, thịt đâu có chỗ lớn.”

“Chia một nửa thịt ông qua chỗ tôi, xem thử tôi có lớn hay không lớn.” Đế Tố bấm lưng thịt hắn một cái, trơn nhẵn, dinh dính như muốn nhỏ ra dầu.

Vừa đau vừa nhột, Ngụy Tiến Kinh vừa tránh qua một bên vừa đá Đế Tố. Dịch Diệp ra hiệu Đế Tố nhích sang một bên, cho Ngụy Tiến Kinh ngồi thẳng dậy, ấn tay lên trước ngực hắn, xoa bóp từ Thiên Đột đến Cưu Vĩ, hạ giọng nói: “Đau thì phải kêu lên nhé!”

Một đường đè xuống, Ngụy Tiến Kinh gào kêu đau không ngừng, Dịch Diệp không làm gì được: “Cậu đừng hò hét lung tung, đau thật sự mới kêu thôi.”

“Đau thật mà!” Ngụy Tiến Kinh nhe răng trợn mắt nói, “Cậu ra tay nhẹ chút.”

Dịch Diệp lắc đầu, đứng dậy: “Vậy cậu nằm xuống đi… nguyên một người đầy thịt vầy, muốn xuất hạt ra cũng chẳng dễ.”

Tử Thanh đứng bên cạnh một hồi, cầm miếng biêm thạch trong tay, bảo Dịch Diệp: “Để em.”

Dịch Diệp còn chưa lên tiếng, Ngụy Tiến Kinh đã nghiêng đầu ngờ vực nói: “Cậu? Được không đó?”

Dịch Diệp nhíu mày ngó người đầy thịt của Ngụy Tiến Kinht, lắc đầu nói với Tử Thanh: “Cậu ta dày thịt, ta thấy thôi dùng ống giác hơi đi.”

“Ừm.” Tử Thanh lấy bình nhổ bằng trúc đến, khẽ cười, ngồi xuống bên giường bảo Ngụy Tiến Kinh: “Hơi đau một chút, anh cố nhịn, không cần kêu thành tiếng.”

Lấy cây đèn đồng lại, nghiêng nhẹ đổ mấy giọt dầu lên lưng Ngụy Tiến Kinh, Dịch Diệp nín cười nói: “Thân thịt này của cậu chảy cả dầu ra ngoài, tiết kiệm cho chúng ta không ít dầu đấy.”

Ngụy Tiến Kinh bất đắc dĩ cười gượng.

Đốt một bó cỏ khô nhỏ, sau đó dùng ống trúc nhanh chóng chụp xuống, Tử Thanh bắt đầu từ vai trái hắn, lập tức tiếng gào kêu đau bên tai không dứt.



Dịch Diệp nín cười, thỉnh thoảng liếc qua.

Đế Tố lấy tay bịt tai, khom người xem, chỗ giác hơi xong trên chiếc lưng mập xuất một lớp hạt tím đen chi chít chằng chịt, chậc chậc nói: “Cái này hay nha hay nha, Thiết Tử, xíu nữa ta cũng giác cho ông phát.”

Nghe vậy, Từ Đại Thiết lắc đầu lia lịa.

“Ai vậy, gào như vậy không gọi sói đến không được mà!” Triệu Chung Vấn bưng xong tô canh gừng đã nấu xong lên, liếc thấy Ngụy Tiến Kinh khóc như quỷ khóc sói gào trên giường, cười nói: “Thì ra là Đôn Tử, bình thường ăn cho mập thây, thảo nào tiếng kêu cũng vang hơn kẻ khác.”

Ngụy Tiến Kinh đau đến không đếm xỉa tới bọn họ, chỉ hỏi Tử Thanh: “Được chưa? Được chưa? Còn phải bao lâu nữa?”

“Đã bắt đầu xuất hạt.” Tử Thanh không ngừng tay, vững vàng lăn bình đi đi về về, “Giờ chắc không còn đau như vừa nãy nhỉ?”

“Ừm… hình như khá hơn chút.” Ngụy Tiến Kinh ngừng đoạn, “Nhưng vẫn đau!”

“Nhịn thêm đi.” Tử Thanh ôn hòa nói.

“… Ờm.”

Ngụy Tiến Kinh đau đến hơi choáng, buồn bực đáp.

Đưa canh gừng cho Từ Đại Thiết, dặn anh uống hết một hơi nhân lúc còn nóng, Triệu Chung Vấn bèn lại gần xem náo nhiệt, nhìn cái thứ đỏ tía đỏ tía, vừa dầu, vừa thịt, cười to: “Đôn Tử à, đầu bếp đúng là đầu bếp, giác hơi cũng có thể làm ra một món thịt kho tàu, hiếm có hiếm có.”

Nghe thấy, cả đám nhìn vai béo của Ngụy Tiến Kinh, đều cảm thấy rất chi tượng hình, cười vang. Cả Tử Thanh cũng nhịn không được nhìn miếng “thịt kho tàu”, không đành lòng giác tiếp.

Khó khăn lắm hai bên vai đã giác xong, Dịch Diệp cầm chén gốm múc chút lại canh gừng còn thừa đưa cho Ngụy Tiến Kinh, cười nói: “Đợi lát cậu thử cử động cổ, xem thế nào?”

Ngụy Tiến Kinh khoác lại áo cộc, nhấp một hớp canh gừng, theo lời xoay cổ xung quanh, quả nhiên cơn đau giảm nhiều, vui vẻ nói: “Tốt hơn nhiều! Đa tạ đa tạ!” Nửa câu sau là quay sang Tử Thanh nói.

Tử Thanh mỉm cười: “Vừa giác xong khí huyết có hơi hư, anh nghỉ một lát hãy về.”

Đế Tố cười nói: “Đúng đúng, nghỉ một lát, đúng lúc nói xem bình thường cậu ăn vụng thứ gì mớ ra được thế này thế.”

Nhấp tiếp một hớp canh gừng, Ngụy Tiến Kinh mới tức giận trừng hắn: “Làm đầu bếp vốn dĩ dễ béo mà, mi từng thấy đầu bếp nào gầy chưa hả? Mi cho là ta muốn béo vậy à!… Thêm nữa, chỗ chúng ta đây có thể có thứ gì tốt chơ chứ, không phải ăn mấy thứ mấy người ăn sao, so với đầu bếp chuyên dùng cho Tướng quân còn kém xa ấy!”

Nghe hắn nói vậy, cả đám đều nổi cơn tò mò.

Đế Tố ngạc nhiên: “Không phải Tướng quân ở Hổ Uy doanh ư? Ngài có đầu bếp chuyên dùng?”

“Dĩ nhiên, mười người đó, chỉ chuyên hầu hạ một mình ngài ấy, nghe nói trong đó còn có ngự trù Thánh thượng dành riêng cho ngài.”

“Ngự trù! Thế thì bữa ăn ngài ấy cũng giống như Thánh thượng rồi!” Từ Đại Thiết nuốt nước miếng, mơ màng nói, “chắc có nhiều thịt mỡ lắm đây…”

“Ông ngốc à, sao mà Thánh thượng chỉ ăn mỗi thịt mỡ chứ.” Đế Tố đã cười nhạo Từ Đại Thiết, bản thân nhíu mày suy nghĩ, “Chắc chắn là dê nướng cả con, mà không chỉ một con đâu…”

Dịch Diệp, Triệu Chung Vấn nghe xong cười không ngừng, nhưng cười thì cười, quả là họ cũng chẳng thể tưởng tượng một bữa ngự thiện có dáng vẻ thế nào.

Ngụy Tiến Kinh không kiên nhẫn khoát tay, nói: “Đã bảo các cậu đúng là đồ nhà quê rồi, ngự thiện rất được coi trọng đấy, ta nghe nói có một món, nghé con chưa đầy tháng, chỉ lấy thịt trên sống lưng thôi, như thế nấu ra miếng thịt mới mềm nhất.”

Nghe xong, Triệu Chung Vấn đầy đau lòng vả miệng: “Nghé con chưa đầy tháng à, sao có thể ăn vậy! Đợi trưởng thành là một chân cày ruộng giỏi rồi. Ở làng chúng ta, giết nghé con sẽ bị trời phạt đó!” Lúc ở nhà nguyện vọng lớn nhất của anh ta chính là mua được trâu cày ruộng, hay một con bê nhỏ cũng được, tiếc là chẳng đủ đồng lượng. Giờ nghe được còn có người ăn thịt nghé con, lòng lập tức đau như cắt.

“Phì phì phì! Cậu nói bậy bạ gì đó! Coi chừng người ta nghe thấy!” Ngụy Tiến Kinh vội la lên.

Triệu Chung Vấn lắc đầu thở dài, tự biết đã lỡ lời, không lên tiếng.

“Tướng quân chúng ta cũng ăn như thế hả?” Đế Tố tò mò hỏi.

Ngụy Tiến Kinh lắc đầu: “Cái đó ta cũng không biết, nghe nói còn có môi tinh tinh gì đó… nhưng đâu có nghe nói Tướng quân chúng ta nuôi tinh tinh trong doanh trại nhỉ.”

“Môi tinh tinh, cái quái gì…” vốn dĩ chưa từng thấy qua tinh tinh, Đế Tố nhíu mày, “Mấy thứ tào lao này mà họ cũng dám ăn. Ta nói này, dê nướng nguyên con là ngon nhất, dầu mỡ xèo xèo bốc ra, thế mới gọi là thơm…” Cậu ta nhắm mắt hạnh phúc hít thật sâu, cứ như món dê nướng nguyên con đang bày trước mặt.



Từ Đại Thiết ở bên cạnh chảy nước miếng theo.

“Tối nay trong doanh trại có món dê nướng nguyên con đó, nhóc có lộc ăn rồi!” Ngụy Tiến Kinh cười nói.

Đế Tố kinh ngạc mừng rỡ hỏi: “Thật chứ?! Sao hôm nay có chuyện tốt đến thế?”

“Đêm qua có tám người bắn trúng đầu nhang, cầm được đồng vàng, bèn gom ít đồng lượng, Mông Giáo Úy mình cũng trợ cấp chút ít, đưa qua trưởng bếp bọn ta, bảo đêm nay nổi lửa nướng dê cả con ở trường trận.” Ngụy Tiến Kinh cười hắc hắc không ngừng, “Đêm nay có rượu có thịt, các cậu cứ vui vẻ đi thôi.”

“Mông Giáo Úy chịu bỏ tiền mời sĩ tốt ăn thịt ư,” Dịch Diệp ngạc nhiên tặc lưỡi tán thưởng, “Bình thường thấy anh ta hung thần ác sát, không ngờ có tấm lòng đó nha.”

Ngụy Tiến Kinh bĩu môi: “Trước đây Mông Giáo Úy là bộ hạ của Lý Quảng Tướng quân, Lý Quảng Tướng quân thương lính như con ai nấy đều biết, đại khái Mông Giáo Úy cũng học theo thôi.”

Nghe hắn nhắc Lý Quảng, Đế Tố hừ lạnh.

Tử Thanh cúi đầu, im lặng dùng thư đao phá nét bút trên tấm bảng gỗ, thẻ gỗ đã chất một đống nhỏ bên cạnh tay, như chẳng nghe thấy Ngụy Tiến Kinh.

Mãi lâu, Đế Tố khẽ nói: “Quan tâm hắn học ai làm gì, chúng ta có thịt ăn rượu uống là được.”

Triệu Chung Vấn thuận tay đập cậu: “Mi mới bao nhiêu lớn, uống rượu gì.”

“Uống rượu thì thế nào? Từ trong bụng mẹ ta đã uống được rồi, đêm nay cho ông mở mang kiến thức một chút về tửu lượng của ta nhé, chỉ cần rượu bao đủ là được!” Đế Tố dương dương đắc ý, song nghĩ đến một chuyện, đưa tay chụp Từ Đại Thiết, “Thiết Tử, đêm nay là ai gác trạm?”

Từ Đại Thiết ngẩn ra, mấy chuyện này anh ta nào nhớ nổi, quay lại nhìn Triệu Chung Vấn: “Lão Đại, đêm nay là ai đứng gác trạm?”

“Chính là hai người các cậu, gác ở cổng hướng Nam chuồng ngựa”

Triệu Chung Vấn đáp rất kiên quyết.

Nghe vậy, Đế Tố uể oải đập đầu vào Từ Đại Thiết: “Sao lại cứ phải là đêm nay… Thiết Tử, thịt không có, rượu cũng mất!”

Thấy thế, chung quy vẫn là đứa con nít, Dịch Diệp cười không ngừng lắc đầu.

Thư đao vẫn còn cạo trên tấm gỗ, Tử Thanh có vẻ như không quá để ý đến đối thoại của bọn họ, chợt lên tiếng: “Tôi có thể thay cậu đứng gác trạm.”

“…”

Đế Tố bỗng ngẩng lên, suýt thì đập vào cằm Từ Đại Thiết, không tin nổi nhìn Tử Thanh: “Cậu đứng gác thay ta á? Không muốn ăn dê nướng nguyên con ư?”

Tử Thanh ngẩng lên khẽ cười cười: “Không ăn cũng không cần gấp.”

“Cậu thật sự chịu thay ta hả? Cậu đừng đổi ý đấy nhé, có thịt có rượu đấy!” Đế Tố nói.

“Tôi chưa bao giờ uống rượu.”

Đế Tố cười ha ha, xông lên ôm chặt Tử Thanh: “Đa tạ đa tạ! Lần sau nếu cậu có việc, ta nhất định sẽ thay cậu!”

Phía bên kia, Từ Đại Thiết nhíu mày nhăn mặt nhìn Đế Tố, buồn bực nói: “Tớ cũng muốn ăn thịt dê.”

Thấy Tử Thanh không đi, Dịch Diệp đã muốn lên tiếng, nhưng Triệu Chung Vấn đã trước một bước, tiến lên vỗ vỗ sau lưng Từ Đại Thiết.

“Ta thay cậu đứng gác.

“Lão Đại thay tớ?” Từ Đại Thiết vui vẻ nói.

“Ừm.”

“Anh không muốn ăn thịt dê hả?”

Triệu Chung Vấn ra vẻ không thèm để ý: “Không thiếu một bữa này.”

Dụ hoặc của rượu thịt dù lớn thật, nhưng Triệu Chung Vấn và Mông Đường có rạn nứt, tự mình còn có chính khí, không muốn lây dính ánh sáng của hắn, huống hồ Mông Đường cũng chưa chắc chào đón, chẳng bằng dứt khoát không đi, còn đơn giản hơn.