Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 138: Biệt ly khổ. Năm




Người cầm đầu kia, vóc người cũng không tính thật khôi ngô, khuôn mặt đen bóng, mày rậm dính thành hàng, chói mắt nhất chính là một vết sẹo cực kì dữ tợn ở trên mặt từ trái sang phải, vắt ngang qua bộ mặt, cực doạ người.

“Thố Ung Đắc Lặc! Đệ nhất dũng sĩ Hung Nô!”

Lý Cảm theo Lý Quảng thủ ở biên tái nhiều năm, đã từng thấy người này, sắc mặt cũng cực kì không dễ coi. Năm đó anh ta đã từng tận mắt nhìn thấy Thố Ung Đắc Lặc vung một roi, đánh chết tươi một Hán tốt, nứt xương đứt gân, sức cánh tay kinh người kia vượt quá giới hạn của người thường. Trong tình cảnh phe mình chỉ có ba người, cho dù là Lý Cảm, phản xạ đầu tiên trong vô thức cũng là nghĩ cách né đi.

Dù chưa gặp, nhưng tên tuổi vị đệ nhất dũng sĩ Hung Nô này Tử Thanh đã từng nghe qua, biết gã vốn là ái tướng thủ hạ của Y Trĩ Tà, chỉ là không biết tên này xuất hiện ở đây phải chăng cũng là vì Oman?

“Các người đi mau!” Oman đang nghiến hàm răng nhẹ gầm.

Dù nghe thấy Oman, ngay lúc đó trong tình trạng Lý Cảm Tử Thanh đều biết người tới là kẻ địch khó đỡ, nhưng không một ai chuyển hướng quay lại, chỉ là không hẹn mà cùng hãm tốc, ghìm cương chạy chầm chậm, khẩn trương suy nghĩ nên ứng đối thế nào.

Chưa tới một lát, bọn người Hung Nô ăn mặc như người Hán đã chạy đến trước mặt họ, ghìm chặt dây cương, không thèm để ý đến Lý Cảm và Tử Thanh, chỉ dùng tiếng Hán lớn tiếng hò hét với Oman, muốn hắn tháo khăn che mặt.

“Trên mặt hắn đang phát sởi, không thể ra gió.” Tử Thanh ở bên vội nói.

Thố Ung Đắc Lặc lạnh lùng liếc Tử Thanh, hiển nhiên không tin cô, quát tháo người bên cạnh: “Bắt hắn lộ mặt cho ta!”

Mấy tên Hung Nô đang muốn động thủ, Oman vẫn luôn im lặng ngồi trên lưng lạc đà bỗng mở miệng, ngữ điệu như bạn cũ gặp nhau tám chuyện: “Không biết là chuyện lớn bực nào mà có thể kinh động đến đệ nhất dũng sĩ Hung Nô xuất hiện ở vùng biên tái nho nhỏ này nhỉ?”

Nghe thấy, Thố Ung Đắc Lặc vốn không đổi sắc giật giật khóe miệng, nhìn Oman chậm rãi tháo khăn che mặt.

“Quả nhiên là ngươi! Ta biết mà. Sao hả, vội về Lâu Lan ư?”

Oman cười nhạt, xem như chấp nhận.

“Chó vẫn là chó, trốn chui trốn nhủi mấy năm nay rồi.” Thố Ung Đắc Lặc cười rộ, vết sẹo trên mặt uốn éo đầy dị dạng, “Chi bằng vẫn nằm dưới lòng bàn chân ta ngoan ngoãn làm một chân quản gia, lúc nào cũng còn xương thừa thưởng cho ngươi, hôm nay cũng đâu trở thành bộ dáng thế này, đến mạng còn không cứu nổi.”

Bị gã sỉ nhục, Oman không phản bác, cười nói: “Hóa ra chuyến đi này là vì ta, thật là không dám nhận.”



Dù sao vẫn còn đang ở trong phạm vi đất Hán, trước mắt lại là Hung Nô bị quân Hán đánh cho đại bại, không nên ở đây lâu, Thố Ung Đắc Lặc không muốn tốn nhiều môi lưỡi với hắn, rung cổ tay, một cây roi dài sắc đen bóng lưỡng bay lên không, dài chừng sáu thước, trên roi phủ kín những chiếc gai ngược be bé như vảy con thuồng luồng ác độc, nhìn thật đáng sợ.

Về cây roi này, Lý Cảm từng chứng kiến, đánh vào thân người không chỉ gãy xương đứt gân, mà gai ngược trên roi còn sẽ tươi sống móc rách một khối da thịt lớn, rất ác độc; nếu bị cuốn vào cổ, chỉ kéo một cái, cả cái đầu sẽ bay ra ngoài.

“Xem như số ngươi gặp may, không rảnh để từ từ giày vò ngươi, sẽ cho ngươi thống khoái!” Thố Ung Đắc Lặc lạnh lùng nói, huơ roi căng vung ra.

“Gượm đã!” Oman nói.

“Sợ chết à? Muộn rồi, lần này ngươi không chết không được!”

Oman lắc đầu nói: “Giết ta thì được, có điều hai bọn chúng là ta thuê tới, việc này không liên can gì đến chúng, ngươi hãy thả bọn chúng đi.”

Nghe vậy, khóe môi Thố Ung Đắc Lặc từ từ nở nụ cười, càng lúc càng vang, mãi một lúc, gã chợt thu tiếng cười: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, là con chó ti tiện bị ta giẫm dưới chân thôi, xứng bàn điều kiện với ta sao?”

“Ta không phải ra điều kiện với ngươi, là ta đang cầu xin ngươi.” Giọng Oman bình thản nhìn gã.

Thố Ung Đắc Lặc ngẩn ra giây lát, ngồi nghiêng ngả trên lưng ngựa, móc lỗ tai, không tin được hỏi người xung quanh; “Ta không nghe lầm chứ, nó nói là đang cầu xin ta à?” Năm đó vì muốn thằng bé Oman cúi đầu xin tha, gã đã đánh Oman đến thoi thóp, sau đó cột vào cọc gỗ chịu mặt trời thiêu cháy ruồi muỗi đốt, tra tấn không còn hình người, cũng không thể nghe được chữ ấy từ miệng Oman.

“Đúng thế, ta đang cầu xin ngươi.” Oman bình tĩnh lặp lại, “Nếu ngươi thấy phải quỳ xuống cũng được, ta cũng có thể quỳ. Không phải ngươi luôn rất hy vọng được nhìn thấy ta cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mặt ngươi ư?”

“Không phải ngươi thà chết cũng không cúi đầu sao? Thố Ung Đắc Lặc nhẹ lắc đầu, nhẹ ước lượng cây roi trên tay, lườm Tử Thanh Lý Cảm, “Sao đến hôm nay vì hai người này cam tâm quỳ xuống chứ? Bọn chúng là gì của ngươi?”

“Thuê trên đường thôi. Dẫu sao thì ta rốt cuộc cũng là người chết, không đáng kéo người không liên can đệm lưng, miễn cho chúng oán hận ta.”

Hiển nhiên là nhác nghe hắn giải thích, Thố Ung Đắc Lặc xem roi, dắt khóe miệng cười nói: “Vậy thì quỳ một cái cho ta xem.”

Bị năm sáu chục tên Hung Nô vây quanh, hai người Tử Thanh Lý Cảm tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ, không nhúc nhích như tượng nhìn tất thảy xảy ra trước mắt…

Nhìn thấy Oman giữa tiếng cười nhạo của mấy tên Hung Nô từ từ xuống lạc đà, Tử Thanh chỉ thấy máu trong người mình dồn hết lên đỉnh đầu, hít thở càng khó khăn.



Mà Oman, sắc mặt hắn từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh lạnh nhạt, cả trong chớp mắt hai đầu gối thả mạnh xuống đất, trên mặt hắn cũng không có một tơ một sợi biến hóa.

Thố Ung Đắc Lặc cưỡi trên lưng ngựa, có phần thỏa mãn dùng chân cọ lên mặt Oman mấy lần, nhìn rõ mấy vết bùn dơ để lại trên mặt hắn.

Cho dù là thế, Oman vẫn quỳ đó, không né tránh.

“Nếu là mấy năm trước, ngươi cầu xin ta vậy, nói không chừng ta sẽ mềm lòng thật. Đáng tiếc quá đáng tiếc quá…” Thố Ung Đắc Lặc thở dài, nhẹ ném roi quàng lên trên vai Oman, “Đáng tiếc ngươi bây giờ, ngay cả tư cách cầu xin ta cũng không có.”

Vừa dứt lời, gã lắc cổ tay một cái, trường tiên đen bóng như vật sống bay lướt trên không, phóng thẳng đến cổ Tử Thanh.

Biến cố xảy ra rất đột ngột, Tử Thanh chỉ kịp cúi thấp người, trường tiên sượt ngang đỉnh đầu cô, còn chưa kịp thở dốc, trường tiên đã cuốn ngược về, sắp xẹt tới bên hông cô…

Trong tích tắc nghìn cân treo sợi tóc, chợt có một vật xé không mà đến, đón đầu mũi roi, hai vật gặp nhau phát ra tiếng va chạm kim thạch trong trẻo. Vật kia bị đánh rớt xuống đất vỡ vụn thành mấy phần, lúc này mới thấy rõ là một viên ngọc bội.

Là Lý Cảm dưới tình thế cấp bách thuận tay giật ngọc bội bên hông ném ra, vừa cứu Tử Thanh trong cơn nguy. Không hổ đi theo bên cạnh Lý Quảng nhiều năm, Lý Cảm có kinh nghiệm đối địch phong phú, phản ứng cũng nhanh, chỉ trong chớp lóa, tay kia đã rút cây nỏ từ túi yên ngựa, bắn tên, trúng ngay một tên Hung Nô gần đó.

Do sức bắn nỏ quá lớn, Lý Cảm lại nhắm chắc phương hướng, tên Hung Nô trúng tên ngã thẳng ra sau, đụng vào Thố Ung Đắc Lặc.

“Oman, lên ngựa mau!”

Tử Thanh vội nói, cùng lúc đó rút Tiểu Hoàng nỏ, thừa kẽ hở này bắn một kẻ gần Oman nhất té xuống ngựa, sau đó, dùng sức ép người định ngăn cản Oman.

Thố Ung Đắc Lặc phía bên này giận điên, lắc roi một cái, không còn khinh địch như cú trước mà tiếng xé gió, kình phong lớp lớp ập tới Tử Thanh.

Vì đang cố giải quyết những kẻ ngăn Oman, Tử Thanh không kịp giật cương né tránh, nghe tiếng vội nằm rạp người xuống một bên lạc đà, chỉ nghe tiếng roi rơi xuống, đau đớn như tê tim liệt phổi từ giữa hai chân truyền đến…

Ngay sau đó lạc đà thét một tiếng, quỳ rạp xuống đất, bên bụng bị trường tiên xé rách một miệng máu, da thịt nứt toác, máu me đầm đìa.

Cũng máu me đầm đìa giống như thế, là chân của Tử Thanh, đỉnh roi sượt qua suýt nữa đã giật đi một khối thịt, may mà có thịt lạc đà cản trở, chưa bị xé toác, nhưng xương đùi cũng đã gãy lìa.