Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 169: Thiện Nhi ra đời. Ba




Đang nói, nghe có tiếng vó ngựa không xa, trong thành Trường An vốn có lệ du ngoạn cuối thu, người ra ngoài du ngoạn thời điểm này dĩ nhiên là không ít, cho nên ba người đều không lấy làm lạ, tiếp tục tán gẫu.

Chỉ sau chốc lát, mười mấy người áo gấm cưỡi ngựa vòng từ phía bên kia rừng tùng vòng qua, Hoắc Khứ Bệnh thoáng nhận ra ngay bọn hắn đều là Kỳ Môn lang, mà người kia dẫn đầu là Vệ Kháng.

Nhìn thấy Đại Tư Mã Phiêu Kỵ Tướng quân Hoắc Khứ Bệnh ở đây, đám Kỳ Môn Lang rối rít xuống ngựa, cung kính thi lễ với Hoắc Khứ Bệnh và Quan nội hầu Lý Cảm.

Chỉ trừ mỗi Vệ Kháng, tuy cậu ta cũng xuống ngựa nhưng cũng không thi lễ, hai mắt hung tợn bắn tới Lý Cảm.

“Vệ Kháng, hôm nay Cậu có ở nhà không?” Hoắc Khứ Bệnh mở miệng hỏi.

Vệ Kháng tạm thời thu tầm mắt dán lên Lý Cảm, lạnh lùng nhìn Hoắc Khứ Bệnh, “Nếu Đại Tư Mã thật có lòng thăm hỏi cha ta, sao không tự mình đến nhà, không phải là không còn mặt mũi gặp cha ta à?”

Câu này rất nặng, nhất là ngay trước mặt đám Kỳ Môn Lang, không cho Hoắc Khứ Bệnh còn tí ti mặt mũi nào. Mấy hôm nay Tử Thanh ở mãi trong nhà không ra, cộng thêm Hoắc Khứ Bệnh lệnh gia nhân giữ mồm, cô hoàn toàn không hề hay biết chuyện xảy ra trong triều, đột nhiên nghe thấy thái độ của Vệ Kháng đối đãi Hoắc Khứ Bệnh thật không biết giữa Vệ Hoắc đã có chuyện gì, rất giật mình.

Hoắc Khứ Bệnh vốn có ý tốt, biết phân nửa Vệ Kháng là vì chuyện hôm qua Lý Cảm đánh cậu vẫn canh cánh trong lòng, muốn giải hòa hai người họ, thấy cậu ta cũng căm tức mình vậy, thầm thở dài, thản nhiên nói: “Không biết đã làm cậu hiểu lầm ở chỗ nào, nói vậy, ngày mai ta sẽ đến thăm nhà.”

“Hừ… môn khách Đại Tư Mã đông đảo, bận rộn sự vụ, sao dám phiền ngài đại giá.” Vệ Kháng cười lạnh, liếc nhìn Lý Cảm, “Xem ra các người ở đây trò chuyện vui vẻ lắm, thảo nào Quan nội hầu dám can đảm xông vào Vệ phủ ta đánh người, hóa ra là có Đại Tư Mã làm chỗ dựa sau lưng.”

Hôm qua tận mắt thấy Lý Cảm đánh Vệ Thanh, Vệ Kháng giận không kìm được muốn đánh trả, lại bị Vệ Thanh ngăn lại. Thấy cha không chỉ không cho phép mình ra tay với Lý Cảm mà còn lệnh không thể lộ ra việc này ra ngoài, điệu bộ hoàn toàn muốn bấm bụng chịu đựng. Vệ Kháng không thể nào hiểu được, càng không thể nuốt trôi cơn giận này.

Lý Cảm không ngờ chuyện này lại liên luỵ đến Hoắc Khứ Bệnh, mới đứng dậy bảo Vệ Kháng: “Chuyện hôm qua không hề liên quan gì đến Phiêu Kỵ Tướng quân, là một mình Lý Cảm ta gây nên. Ta dám làm dám chịu, cậu có chuyện gì cứ việc tính vào ta.”

“Được lắm, là ngươi nói đó!”

Tuy rằng biết quá nửa là mình không phải đối thủ của Lý Cảm, song vì chuyện cha chịu nhục, nom tư thế Vệ Kháng như định đánh nhau sống chết với Lý Cảm. Đám Kỳ Môn Lang ở phía sau cậu ta đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc có nên lên khuyên giải không, do dự không quyết.

“Vệ Kháng!” Hoắc Khứ Bệnh trầm giọng quát, đồng thời ngăn ở trước người Lý Cảm, “Việc này Cậu đã không muốn lộ ra, đệ chớ sinh thêm sự cố!” Tuy không phải là cha con ruột thịt song Hoắc Khứ Bệnh còn hiểu tâm tư Vệ Thanh hơn cả Vệ Kháng, chuyện Lý Quảng tự tử, bất kể có vì mình mà chết hay chăng, trong lòng Vệ Thanh từ đầu đến cuối vẫn có một phần áy náy với ông ấy. Nếu Lý Cảm lại vì Vệ Kháng mà xảy ra chuyện, thì lại càng khiến Vệ Thanh càng thêm khó chịu trong lòng.

“Quả nhiên là huynh giúp đỡ hắn!” Vệ Kháng hung hăng nói, nhổ toẹt ra đất một phát thật mạnh, “Uổng công cha xem huynh như con ruột, ông ấy đối đãi huynh còn tốt hơn là ta. Thật không ngờ, đúng là nuôi ong tay áo*!”

(*) từ gốc là sói mắt trắng

Đối mặt với lời nhục mạ của cậu ta, Hoắc Khứ Bệnh đứng thẳng trước mặt cậu, sắc mặt trắng bệch, trong tay áo tay nắm thành đấm, cố nhịn không động tay chân với Vệ Kháng. Đáy lòng chàng biết rõ, tính Vệ Kháng ngay thẳng, là kẻ chỉ có cơ bắp, chuyện trên triều đình Vệ Kháng chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài mà không hiểu nổi bên trong.

“Đi!” Vệ Kháng xoay người lên ngựa.

Đám Kỳ Môn Lan đi cùng cậu ta cũng không dám ở lâu, cũng không dám bỏ cấp bậc lễ nghĩa, rối rít thi lễ cáo từ Hoắc Khứ Bệnh rồi mới đua nhau lên ngựa. Vó ngựa tung bay, l đám người vun vút nhanh chóng biến mất nơi cuối đường.

Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi thu tầm mắt, cố gắng cười cười, nói: “Vệ Kháng cậu ấy xem như vẫn còn là một cậu bé.” Sau đó chàng chầm chậm ngồi xuống.

Đúng vậy, xét về tâm tư thì Vệ Kháng chỉ có thể xem như một đứa bé. Lời trẻ con Hoắc Khứ Bệnh không cần bận tâm, nhưng nó quả thực đã làm chàng tổn thương.

Sắc mặt Tử Thanh nhợt nhạt yên lặng nhìn chàng, trong ánh mắt có sự đau lòng không hề che giấu. Cô hiểu tình cảm giữa Tướng quân và Vệ Thanh, tuy không biết giữa họ rốt cuộc là chuyện gì nhưng tận đáy lòng Tướng quân thủy chung vẫn xem Vệ Thanh như phụ thân, sẽ vĩnh viễn không thay đổi.

“Là ta liên lụy ngài!” Lý Cảm không nghĩ sự việc sẽ diễn biến thành thế này, giọng toát vẻ mệt mỏi và bất lực, “Ta sẽ…”

“Không, không liên quan đến anh.” Tay Hoắc Khứ Bệnh vung trên không, dứt khoát ngắt lời Lý Cảm.

Dĩ nhiên Lý Cảm cũng biết chuyện trong triều đình đương lúc Phiêu Kỵ Tướng quân như thái dương đang thịnh còn Đại Tướng quân như mặt trời đang lặn, ạnh ta không phải người giỏi về những đạo lý này, song biết chắc chắn là có nguyên do trong đó, nhưng đến cùng thì vì đâu dẫn đến cục diện này thì anh cũng không biết.

Anh ta miễn cưỡng cười cười, “Vậy ta cũng yên lòng.”

Dứt lời, anh một mình chậm rãi rời đi, không cáo từ, cũng không nói muốn đi về đâu, cứ từng bước từng bước biến mất vào giữa rừng tùng.

Tử Thanh ngỡ ngàng nhìn bóng lưng anh ta biến mất, lại quay sang nhìn Hoắc Khứ Bệnh.

“Đừng lo, không có chuyện gì đâu.”

Hoắc Khứ Bệnh an ủi cô, vì làm ra vẻ điềm nhiên như không, chàng còn nhón tay lấy quýt, lúc lột lại bởi vì dùng sức quá mạnh, nước quýt bắn ra, nửa trái quýt đã bị chàng bóp bể.

Tử Thanh yên lặng đặt mớ quýt đã lột gọn ghẽ trong tay mình lên tay chàng, lấy lại phần quýt bị chàng bóp nát.

“Ta không sao, thật đấy.” Hoắc Khứ Bệnh cắn một miếng đã hết nửa trái, nhai lấy nhai để trong miệng, tầm mắt không một tiêu điểm rơi vào chỗ nào đó xa xa, không giống như đang nhìn cái gì, mà như là vì cố gắng tạo cho mình một chút dáng vẻ tự tại.



“Em biết.” Tử Thanh im lặng một lát, nói: “Nếu vừa rồi em đánh cậu ta một trận, chàng có thể cảm thấy khá hơn chút nào không.”

Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười, thu tầm mắt về nhìn cô: “Giờ em còn biết nói đùa cơ đấy, em mà cũng là người biết động tay chân à?”

“Em đánh hai quyền trong lòng, một quyền đánh vào bụng, còn một quyền đánh vào trên mặt cậu ấy.” Vẻ mặt Tử Thanh đầy thành thật.

Hoắc Khứ Bệnh buồn cười, cũng chân thành nói theo cô: “Với sức lực của em, không phải đánh cậu ấy rớt răng mất à!”

“Vâng, cậu ta còn phải phun một búng đầy bọt máu, tung tóe hết ở chỗ đó.”

Cô chỉ vào chỗ nước quýt bị bắn ra từ chỗ chàng.

Thật hiếm khi được nghe cô nói xàm vô ích vậy, dù biết là cô cố ý chọc mình, chàng vẫn không nhịn được cười ha hả.

Lần này Tử Thanh ốm nghén rất dữ dội, lại bị chính miệng mình miêu tả đến buồn nôn, che miệng muốn ói. Hoắc Khứ Bệnh vội lo lắng nhìn cô thăm dò, thở một hơi thật dài, ôm cô: “Đi thôi, bọt máu này nhìn buồn nôn quá, chúng ta mau về đi.”

Cô che miệng, cau mày ngó chàng.

“Rồi rồi rồi, ta không nói ba chữ kia nữa.” Hoắc Khứ Bệnh bất đắc dĩ cười nói, muốn quản cô đúng là chẳng có chút biện pháp nào cả, “Em chớ suy nghĩ về nó nữa.”

Đêm hôm đó, Tử Thanh lại bị ngứa cả người, tuy trong phủ có thuốc bôi ngừng ngứa, nhưng vì trước đó Hình Y Trưởng đã thông báo, bảo là để tốt cho thai nhi, lúc mang thai tốt nhất là không nên uống bất kì thuốc gì, thuốc bôi cũng chớ bôi. Thế là Tử Thanh cũng đành cắn răng chịu đựng.

Thấy cô nhịn cơn khó chịu, vì để phân tán tâm tư của cô, Hoắc Khứ Bệnh bèn ngồi chơi cùng, lôi vài chuyện vặt vãnh lý thú ngày xưa nghe được kể cho cô.

“Như thế không đúng.”

Tử Thanh nhăn mày suy nghĩ, cô vừa nghe Hoắc Khứ Bệnh kể về câu chuyện gã thợ săn trong núi gặp phải Hồ tiên.

“Sao lại không đúng?”

“Chàng mới vừa nói, Hồ tiên đều có pháp lực, khiến người ta nhìn không rõ cũng không nhớ được tướng mạo bọn chúng. Nếu vậy thì, làm sao tay thợ săn kia biết là hắn gặp phải Hồ Tiên chứ?” Tử Thanh ngạc nhiên nói.

“…” Hoắc Khứ Bệnh hơi ngây một lúc, ngẫm nghĩ một chút nói, “Có lẽ là trên người Hồ tiên có mùi, thợ săn ở trên núi nhiều năm tự nhiên vừa ngửi đã ra.”

“Mùi khai của cáo?”

Tử Thanh vừa mới nói mấy chữ, không biết sao lại thật như ngửi được mùi khai của con vật hoang, dạ dày lại cồn cào một trận, cau mày khom lưng.

Thấy dáng vẻ cô, Hoắc Khứ Bệnh thở dài thườn thượt, nói: “Làm sao đây… thôi chúng ta đổi qua chuyện khác vậy.”

Đang nói, quản sự sải bước tới bên cửa, hồi bẩm: “Bẩm Tướng quân, Vệ Đại Tướng quân đã đến! Đang ở nội đường.”

Ông vừa dứt lời, Hoắc Khứ Bệnh đã đứng phắt dậy, vội vàng bước ra ngoài.

Bấy giờ trong thành Trường An đã vào giờ giới nghiêm, hẳn là Vệ Thanh có việc cực kì quan trọng mới tới, nhớ lại sắc mặt Vệ Kháng lúc ban ngày, lòng Tử Thanh chùng xuống…

Không phải Vệ Đại Tướng quân nghe lời từ một phía Vệ Kháng mà đến đây hưng sư vấn tội chứ?

Lời Vệ Kháng đã đâm Tướng quân bị thương đến vậy, nếu xuất ra từ trong miệng người cậu mà chàng kính trọng như cha, làm sao Tướng quân chịu được.

Tử Thanh suy nghĩ, lại thấy biểu cảm của quản sự cổ quái, đầy sốt ruột, không nhịn được cũng đi theo đến nội đường.

Bên trong nội đường, ánh nến sáng sủa, ngoài Vệ Thanh còn có một người, chính là Vệ Kháng.

Nhìn thấy Vệ Kháng, cuối cùng Tử Thanh cũng đã hiểu vì sao biểu lộ của quản sự cổ quái, vì hai tay Vệ Kháng ngoặc ra sau lưng, đúng là bị trói. Vừa nhìn một cái, tảng đá lớn trong lòng cô đã rơi mất, xoay người quay về.

“Cậu!”

Hoắc Khứ Bệnh bước tới thi lễ cùng Vệ Thanh trước, lại thấy dáng vẻ Vệ Kháng bèn sai quản sự lui xuống, không có sự cho phép không được vào đến.

Vệ Thanh nhấc chân đá Vệ Kháng một cước, quát lớn: “Còn không quỳ xuống xin lỗi!”



Vệ Kháng vâng dạ quỳ xuống, hai đầu gối vừa chạm đất đã bị Hoắc Khứ Bệnh xông tới một bước ngăn lại.

“Cậu à, đều là người trong nhà, chuyện có bao lớn đâu, cần gì phải xin lỗi.” Hoắc Khứ Bệnh vội đỡ Vệ Kháng dậy, cậu bé tiu nghỉu ủ rũ cụp đầu, dáng vẻ nổi giận đùng đùng đầy hùng hổ lúc ban ngày đã không còn sót lại chút gì.

“Mi còn nói đỡ cho nó, nếu trong lòng của nó còn có đứa anh họ là mi, sao lại có thể nói ra những lời kia!” Vệ Thanh trầm giọng cả giận nói, “Nghịch tử, ngươi còn không quỳ xuống!”

Vệ Kháng không dám ngỗ nghịch với cha, vội quỳ thụp xuống, mặt khác nháy mắt ra hiệu với Hoắc Khứ Bệnh chớ đến đỡ mình nữa.

“Cậu…” Hoắc Khứ Bệnh hết cách, đành xoay qua trước mặt Vệ Thanh định biện hộ giúp.

“Khứ Bệnh, con đứng sang bên này! Không được ta cho phép, không được lên tiếng.” Vệ Thanh chỉ một chỉ sang bên cạnh, đầy uy nghiêm, Hoắc Khứ Bệnh ngoan ngoãn qua đứng, không dám ngỗ nghịch với cậu, không dám hó hé tiếng nào.

Hai người họ, cứ thế một đứng, một quỳ, như trở lại thời niên thiếu, gây họa xong về nhà, cun cút thành thật theo khuôn phép chờ răn dạy.

Vệ Thanh nhìn Vệ Kháng, thở dài, “Kháng Nhi, có một số việc, có lẽ ta phải nói với con từ sớm. Nhưng đôi khi ta cũng hy vọng tự con có thể hiểu rõ. Mấy năm qua, Khứ Bệnh không dễ dàng, mãi cho đến gần đây, nó càng không dễ dàng, con có hiểu không?”

Vệ Kháng không dám lên tiếng, cúi đầu nghe.

“Kháng Nhi, con đã không còn nhỏ, nên học cách tự mình suy nghĩ mọi chuyện.” Vệ Thanh thở dài, “Con nghĩ mà coi, tại sao bệ hạ phải lập chức Đại Tư Mã, đồng thời để Khứ Bệnh và ta cùng làm Đại Tư Mã, còn để phẩm quan và bổng lộc của Phiêu Kỵ Tướng giống như Đại Tướng quân?”

“Là vì, bệ hạ xem trọng Khứ Bệnh biểu huynh…” Vệ Kháng lí nhí.

Vệ Thanh nhíu mày, bị thằng con vô tri* của mình làm đau đầu thực sự, “Là vì bệ hạ cảm thấy nhà họ Vệ chúng ta có quyền thế quá lớn trên triều chính, ngài muốn thông qua việc thiết lập hai Đại Tư Mã để cân bằng quyền thế, nói trắng ra là, muốn suy yếu đi Vệ gia.”

Đến giờ, Vệ Kháng mới kinh sợ, “Bệ hạ… muốn suy yếu nhà chúng ta ta, vì, vì sao vậy ạ?”

“Là vì nhà họ Vệ bây giờ, làm ngài có chỗ kiêng kị.” Vệ Thanh thở dài, loại chuyện thế này thậm chí không phải ông có thể khống chế được.

Vệ Kháng không hiểu, “Nhưng mà, Khứ Bệnh biểu huynh không phải cũng là người nhà mình sao?”

“Giờ thì rốt cuộc mi đã xem nó thành người trong nhà, còn ban ngày lúc mi mắng nó là nuôi ong tay áo, có từng xem nó là người trong nhà không?!” Vệ Thanh quát.

Vệ Kháng đành nín khe.

“Mi phải biết Khứ Bệnh khó khăn thế nào. Môn khách Vệ phủ vội chạy tới chỗ nó, nó còn phải nhận hết, mi cho rằng Khứ Bệnh tình nguyện làm thế à. Chỉ khi nó thuận theo ý của bệ hạ làm vậy thì mới có thể giảm đi cố kỵ của bệ hạ đối với nhà họ Vệ gia, mới có thể chân chính bảo vệ Vệ gia, rõ chưa?”

Vệ Kháng ngẩn ra hồi lâu, sau đó như choàng tỉnh từ trong mộng hiểu được, cậu ta là người chỉ có cơ bắp, lần này biết được hóa ra anh họ đã nhịn nhục đến vậy, nhìn Hoắc Khứ Bệnh với ánh mắt ước gì có thể lắc lắc cái đuôi vô hình, làm Hoắc Khứ Bệnh sởn da gà khắp người.

“Cậu, chuyện lần này có bao lớn đâu, mau cho em ấy đứng lên đi.” Hoắc Khứ Bệnh lên tiếng xin xỏ cho Vệ Kháng.

Vệ Thanh xoay qua chàng, trầm giọng nói: “Còn con nữa! Môn khách có chừng có mực thì được, chớ có vì ta mà chọc cho bực bội chính mình. Không nói tiếng nào, cho là mình có thể chống đỡ cả ngọn núi sao?” Ông ám chỉ gần đây trong đám môn khách Hoắc Khứ Bệnh người thăng quan quá nhiều, hiển nhiên là Hoắc Khứ Bệnh cố ý hành động.

“Khứ Bệnh ghi nhớ!”

“Thằng ngốc này!”

Tay Vệ Thanh ôm tới, vòng qua cổ chàng siết chặt sau gáy chàng, dùng Sức nhìn chàng.

Hốc mắt Hoắc Khứ Bệnh lập tức hơi ậng nước.

“Cha…” Vệ Kháng còn quỳ trên đất, tủi thân gọi.

Vệ Thanh khẽ đá cậu một cái, “Đứng lên đi!”

Hoắc Khứ Bệnh vội kéo Vệ Kháng dậy, hai anh em họ, anh đấm tôi, tôi vỗ vỗ anh, lại quay về dáng vẻ lúc xưa.

“Ta muốn các con nhớ kỹ một chuyện, mặc kệ là đến khi nào, mặc kệ người bên ngoài nói như thế nào, các con đều là anh em một nhà, tuyệt đối không thể có nội chiến.” Vệ Thanh nhìn hai người họ nói.

“Hài nhi ghi nhớ!” Vệ Kháng vội nói.

“Khứ Bệnh ghi nhớ!”

Vệ Thanh nhìn chằm chằm bọn hắn một lát, lắc đầu thở dài: “Hai cái thằng ngố!”