Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 17: Thao luyện. Trung




Cách đó chưa đến mười trượng, đám binh lính ở Chấn Vũ doanh không chỉ nghe được mùi thơm, còn nhìn thấy được nhà bếp đang dọn ra một bàn bánh canh thịt trâu tạp nóng hôi hổi.

Người ăn chẳng hề có chút ý tứ kiêng dè, cứ thế đĩnh đạc ngay ở nơi họ có thể phóng mắt tới, dùng đũa gắp, từng miếng từng miếng nhai nuốt, rồn rột húp canh nóng, nước canh nóng chảy theo khóe miệng còn không màng chùi, ăn đến ồn ào rộn rã.

“Thiết Tử, anh có tiền đồ tí được không, chùi nước dãi đi kìa.” Đế Tố tức giận cầm tay Từ Đại Thiết chùi miệng anh ta.

Nhìn người ăn đến vui sướng cách đó không xa kia chằm chằm không chớp mắt, Từ Đại Thiết ra sức nuốt nước miếng: “Cậu nói xem, họ có thể chừa chút dư thừa cho chúng ta không? Tớ cũng muốn ăn.”

“… Ta chỉ cần húp chút nước cũng được.”

Triệu Chung Vấn rên rỉ, nuốt hai khay đậu dính khét, cảm thấy cả người đều khét lẹt.

Dịch Diệp tinh mắt, ngó thấy Hoắc Khứ Bệnh cũng ở trong đó, thở dài: “Vốn dĩ ta tưởng bánh canh chỉ cấp cho mỗi mình Hoắc Tướng quân, ai ngờ bọn hắn ai cũng đều được ăn. Cậu nói xem, nếu nhiều chút, chừa chút cho chúng ta thì tốt biết bao nhiêu.”

Đế Tố hùng hổ nói: “Chúng ta thì đứng trong mưa cho đến tận trưa, cho chúng ta ăn đậu khét. Bọn hắn ngược lại thì sướng rồi, chả phải làm gì, chỉ chơi thôi, còn được ăn bánh canh! Hoắc Tướng quân còn nói trong quân thưởng phạt phân minh gì chứ, ta thấy đều là nói xàm hết!…”

Cậu vẫn đương căm phẫn đầy bụng, thình lình bị Triệu Chung Vấn dữ tợn khõ đầu một cái.

“Nhãi ranh mi ngậm miệng đi! Đừng gây tai hoạ cho ta!” Triệu Chung Vấn hạ giọng quát.

Có tiếng bước chân nặng nề từ sau lưng họ đi tới, Đế Tố đương muốn cãi lại, chợt quay đầu phát hiện người đi tới chính là Mông Đường, không biết hắn có nghe thấy mình không, cứng đờ cả người, đứng ngẩn người không nhúc nhích.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Đế Tố, dù chân Mông Đường không ngừng bước, nhưng lại lạnh lùng hừ một tiếng, Đế Tố sợ hãi đến dựng tóc gáy. May mà hắn chẳng nói gì, đi thẳng xuyên qua đám người, đi về phía Hổ Uy doanh.

“Anh ta cũng muốn ăn hả?”

Từ Đại Thiết ngây ngô hỏi, lơ đãng nói ra lời trong lòng hơn phân nửa người Chấn Vũ doanh.

Trên dốc núi, một đám đồng loạt trương mắt nhìn Mông Đường trân trân.

Mông Đường đi tới trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, ôm quyền chào quân lễ. Hoắc Khứ Bệnh nghiêng người dựa vào tảng đá lớn bên cạnh, vẻ nhàn rỗi, không đến mức là không kiên nhẫn nhưng cũng có thể nhìn ra là không chuyên tâm lắm, phất tay miễn lễ cho Mông Đường, ngoái lại dặn binh lính bên cạnh câu gì đấy.

Tên binh tốt kia nhận lệnh, không ngoài dự liệu của cả đám, quả nhiên đã vào bếp bưng khay bánh canh, quay lại.

“Mông Giáo Úy thật sự là đi ăn bánh canh hử?” Đế Tố thất vọng.

Hai tay khoanh ngực đứng, thầm đè nén lại trong dạ dày, Tử Thanh lắc đầu nói nhỏ: “Tôi đoán, Mông Giáo Úy sẽ không ăn.”

Triệu Chung Vấn tán đồng gật gù: “Ta cũng cảm thấy hắn sẽ không ăn.”

“Bánh canh ngon vậy, không ăn thì ngốc quá!” Từ Đại Thiết không hiểu.

Khi binh tốt bưng bánh canh lại đưa cho Mông Đường. Mông Đường chỉ lo tập trung nói chuyện với Hoắc Khứ Bệnh, không thèm nhìn tới đẩy ra, tên binh tốt đành lùi qua một bên.

Đế Tố ngạc nhiên nói: “Lão Đại, sao mấy người biết hắn sẽ không ăn?”

Tử Thanh nhìn Đế Tố, cười nhạt không nói. Triệu Chung Vấn cũng chỉ cười, không giải thích. Dịch Diệp cười nói: “Mông Giáo Úy là ai chứ, chả lẽ giống như cậu, chỉ nghĩ tới ăn!”

“Dân lấy ăn là trời, này có gì sai.”

Đế Tố dửng dưng đáp trả.



Tử Thanh mắt lạnh quan sát, thấy thái độ Mông Đường dù rất cung kính nhưng Hoắc Khứ Bệnh cũng chẳng nói với anh ta mấy câu, có khi thậm chí còn ngắt quãng bông đùa với người khác, đối xử với Mông Đường rất miễn cưỡng. Mông Đường có vẻ cũng ý thức được, không bao lâu bèn quay về, mặt vẫn đơ đơ trước sau như một, nhưng bước chân có hơi trì nặng.

Bị phơi trong mưa hai canh giờ, phần thức ăn lại rõ ràng bên nặng bên nhẹ, lạnh nhạt với Mông Đường, ở trong mắt Hoắc Khứ Bệnh xem ra là không xem Chấn Vũ doanh ra gì. Nghĩ đến mai này có thể phải theo tay Tướng quân như thế này ra chiến trường, lòng Tử Thanh bị một tảng đá lớn đè nặng trĩu.

Vất vả lắm người Hổ Uy doanh mới ăn xong bánh canh, Hoắc Khứ Bệnh tán gẫu với Triệu Phá Nô và người quen một hồi, vô tình đưa mắt nhìn thấy bên cạnh dốc núi hãy còn hơn một ngàn binh linh ướt sũng đứng đấy, mới gửi lính truyền lệnh tới nói đôi câu. Lính truyền lệnh đi tới chỗ Chấn Vũ doanh…

“Tướng quân có lệnh, nếu có ai trong Chấn Vũ doanh thích xúc cúc thì có thể ở lại, còn lại về doanh.” Lính truyền lệnh cất cao giọng hô.

Chúng sĩ tốt ngây ra, đầu như nhúng nước.

Mông Đường vội bước lên trước, hỏi: “Chả lẽ chiều nay không thao luyện nữa?”

Lính truyền lệnh cười đáp: “Tướng quân đá xúc cúc còn chưa hết hứng, tí nữa còn phải chơi tiếp, hôm nay sẽ không thao luyện… Đúng rồi, trong doanh của ngài có người giỏi xúc cúc hãy chọn ra sáu, bảy tên chơi với Tướng quân.”

“Không có.” Mông Đường sùng mặt dứt khoát nói, quay sang chúng sĩ tốt quát: “Lên ngựa! Về doanh!”

“Rõ!”

Chúng sĩ tốt nhận lệnh, bị đùa bỡn như vậy đều giận mà không dám nói gì, tất cả rào rào lên ngựa, một đường bùn đất tung tóe quay về doanh.

Ngày hôm sau, vẫn đợi đến giữa trưa, mọi người mới biết: do hôm qua Hoắc Tướng quân uống rượu quá lượng, mới thức dậy, nhưng vì đầu còn có chỗ chưa tỉnh táo nên hủy buổi thao luyện.

Ngày thứ ba, Hoắc Khứ Bệnh vẫn không xuất hiện, nhưng Triệu Phá Nô tới, không hề thấy sắc mặt không tốt của Mông Đường, cứ cười tủm tỉm túm hắn đi mất. Gần ngàn tên sĩ tốt không có hiệu lệnh gì, đành đứng nguyên tại chỗ chờ, chờ một mạch cho đến khi mặt trời lặn phía Tây, sao mọc đầy trời…

Ngựa có thể cúi đầu ăn cỏ.

Song người thì chỉ có thể đứng nhìn bọn chúng ăn.

Ngày thứ tư.

Món cháo đậu khét khó mà phân biệt cũng đã liên tục ăn hai, ba ngày, lại bị bỏ đói trọn một ngày, cho dù ngày hôm đó thời tiết rất trong lành, trên đường đi thao luyện, chúng sĩ tốt cũng không còn dáng vẻ phấn chấn tinh thần trước kia, mặt đều lộ chút vẻ bơ phờ. Không ai mong chờ hôm nay có thể đàng hoàng thao luyện một lần. Hoắc Tướng quân có lộ diện không đã là khó nói, mà ngài có lộ diện, cũng chưa chắc đã thao luyện, mà khả năng đá cúc còn lớn hơn chút. Chỗ trông chờ duy nhất là, không biết thức ăn sẽ có chút cải thiện không.

Vừa vượt qua dốc núi, trước mắt ánh sáng phản chiếu từ kích chỉ thiên bắn vào mắt bọn hắn, huyền giáp bị lau sáng như tuyết dưới nắng trời khinh miệt nhìn bọn hắn.

Đế Tố ngầm thở một hơi, buồn bực nói: “Thế mà bị bọn hắn chiếm chỗ trước.” Dừng mắt chỗ đám sĩ tốt cầm Kình nỏ đứng phía trước Hổ Uy doanh, miễn cưỡng kìm chế ý thèm nhỏ dãi.

“Hoắc Tướng quân đến rồi!” Dịch Diệp nhìn thấy người cầm đầu, kinh ngạc vui mừng nói.

Hoắc Khứ Bệnh đưa lưng về phía họ, người khoác áo choàng đen, ám văn mặt trời thêu trên áo choàng thoắt ẩn thoắt hiện lấp lánh, có lẽ là dùng tơ vàng thêu. Tử Thanh xưa nay không thể dễ dãi chịu đại với mấy thứ hao tổn nhân lực như này, hơn nữa đối với hành vi mấy ngày gần đây của vị chủ nhân chiếc áo choàng cũng thật bất mãn, bèn lập tức dời mắt đi chỗ khác.

Chỉ lo nói chuyện với Triệu Phá Nô, dường như Hoắc Khứ Bệnh hoàn toàn không biết việc đám người ngựa Chấn Vũ doanh đã đến. Mông Đường lệnh cho mọi người xuống ngựa ở nguyên tại chờ lệnh xong, xuống ngựa, bước tới chỗ đám ngựa vây quanh Hoắc Khứ Bệnh hành lễ.

“Mạt tướng đến chậm, xin Tướng quân thứ tội.”

Nhìn thấy Mông Đường, Hoắc Khứ Bệnh gật nhẹ, ngoái đầu nhìn, đối diện với trên tám trăm cặp mắt của Chấn Vũ doanh im lặng nhìn. Chàng khẽ cười cười, quay người lại bảo Mông Đường: “Hôm nay cho bọn hắn thử nhận lệnh kim cổ kỳ xí*.”

(*) dùng trống và cờ để ra hiệu lệnh, sĩ tốt được tập luyện với hiệu lệnh trống cờ khác nhau để có hành động thống nhất.

Nhận lệnh trống cờ là hạng mục thao luyện trụ cột nhất, số lượng thao luyện của Chấn Vũ doanh vào hai tháng trước đếm được là cả chục lần, rồi từ những lần khảo hạch bằng miệng của từng Ngũ trưởng, có thể nói là hạng mục hoàn toàn không cần thiết thao luyện vào lúc này nữa. Trừ phi, Hoắc Khứ Bệnh còn có nghi ngờ trong lòng với Chấn Vũ doanh, không công nhận khả năng. Mông Đường dù kính trọng Hoắc Khứ Bệnh song trong lòng cũng khó tránh khỏi có điều buồn bực, nghiêm mặt sượng đáp: “Rõ.”

Thấy thế, Hoắc Khứ Bệnh lại cười khì, vẫy tay với hắn.

Mông Đường không hiểu, nghi hoặc đầy bụng đi qua. Hoắc Khứ Bệnh lập tức cúi người, nói vào tai hắn mấy câu. Mông Đường ngước lên, cau mày nói: “Như thế có phải không quá thỏa đáng không?”



Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Anh cứ làm theo lời ta.”

Mông Đường bất đắc dĩ, đành nhận lệnh.

“Hôm nay chúng ta cùng các huynh đệ Hổ Uy doanh cùng thao luyện cờ trống.”

Mông Đường quay lại trước mặt đám người cao giọng hô.

Nghe vậy, đám người không hẹn mà cùng nhẹ thở phào, trước đó thấy điệu bộ Mông Đường còn tưởng Hoắc Tướng quân cố ý ra đề khó muốn gây khó dễ, chả ai ngờ tới lại là chuyện nhận diện cờ trống cơ bản nhất.

“Cổ thủ vào chỗ tiên phong.” Mông Đường lại nói, “Khúc trưởng ra khỏi hàng! Đi theo ta.” Hắn dẫn tám Khúc trưởng phóng ngựa ra xa xa, thấp giọng bàn giao việc.

Triệu Chung Vấn cúi đầu kiểm tra túi cờ một lần, thấy cờ các loại đều đủ, yên tâm. Từ Đại Thiết xách trống cưỡi ngựa ra khỏi hàng, trong phút chốc không biết nên đặt trống ở đâu, nhìn quanh bốn phía, thì thấy trống Hổ Uy doanh đã lắp xong, bèn xách trống qua lắp song song với trống Hổ Uy doanh.

Hắc hắc… He he… anh ta ngây ngô cười, vụng về định lấy lòng viên Cổ thủ kia, người kia không hiểu sao mặt đầy hờ hững, hoàn toàn không thấy lòng hăng hái nhiệt tình của anh ta. Dán phải mông lạnh, Từ Đại Thiết gãi đầu, đành lùi về cạnh trống mình. Trái lại Đế Tố ở trong đội nhìn thấy dậm chân: “Chân còn không to bằng cánh tay Thiết Tử, ra vẻ cái gì!”

Không bao lâu, Mông Đường và tám Khúc trưởng quay lại, Khúc trưởng về đúng chỗ mình đứng yên, không thấy hành động khác thường. Đám người cảm thấy hơi không hiểu, nhưng không kịp cho bọn họ suy nghĩ nhiều, kèn lệnh vang dài, trống trận nổi lên…

Thoạt đầu vẫn chỉ là thao luyện đơn giản nhất, bắt đầu từ lên ngựa, xuống ngựa, sau đó là giục ngựa tiến lên một trượng, hai mươi trượng, mấy thứ này đối với chúng sĩ tốt thật sự mà nói cũng chỉ là luyện quá thành thục, Hoắc Khứ Bệnh cũng tới tới lui lui thao luyện mấy chục lần.

Sau đó thì rẽ trái, rẽ phải, thứ này vốn dĩ cũng đơn giản, đối với Dịch Diệp Tử Thanh mà nói, chỉ cần tập trung nhìn cờ lệnh trong tay Triệu Chung Vấn, nghe lệnh chuyển hướng là được.

Lúc đầu tốc độ còn chậm, đổi tới đổi lui, cũng không khó; tiếp đến trống trận hơi gấp, ngựa từ dạo bước đổi thành chạy chậm, đạp đạp lẹt xẹt đi bộ, thao luyện dễ dàng thế cộng thêm tiết trời ấm áp, cũng khiến người ta thấy có mấy phần rỗi rãi.

Trống lệnh chợt đổi.

Một lệnh kỳ màu đỏ chợt xuất hiện trong tay Triệu Chung Vấn.

Ngay lúc đó, Khúc trưởng rống hết sức, như muốn cật lực át tiếng vó ngựa:

“Rẽ trái! Rẽ trái!”

“Rẽ trái?!” Dịch Diệp ngơ ngẩn, hắn nhớ cờ lam mới rẽ trái mà, nhưng…

Không cho hắn suy nghĩ nhiều, tiếng rống Khúc trưởng vẫn tiếp tục, còn dẫn đầu rẽ trái nữa, bên cạnh đã có một số người không hề nghĩ ngợi quay đầu ngựa, rẽ trái theo Khúc trưởng.

Có người giục ngựa đi sang bên trái, có người giục ngựa hướng qua bên phải.

Lại đều tiến vào chính giữa.

Lập tức va vào nhau thành một cục.

Ngựa hí người rống, bên tai không dứt, tình cảnh hỗn loạn không kham xiết.

Tử Thanh vốn đi bên phải ngoài cùng nhất, nghe lệnh xong cũng không đi sang trái, mà theo lệnh kỳ rẽ phải, nên lông tóc không tổn hao gì. Thấy Dịch Diệp xui xẻo nhất, bị va đến người ngã ngựa đổ, cô vội xuống ngựa, kéo ngựa Dịch Diệp dậy rồi mới đỡ Dịch Diệp bị ngựa đè nửa người: “Anh! Không sao chứ?”

“Không sao!” Dịch Diệp thử đi vài bước mới phát hiện chân đau, “… Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, tổ tông phù hộ!” Hắn tất tả đi thăm con ngựa, may mà ngựa khỏe, bị ngã một phát cũng không sao.

Đế Tố linh hoạt, ngựa ngã nhưng người không sao, vọt ra khỏi chỗ hỗn loạn, tức giận cau mày — Hổ Uy doanh đã rẽ phải xong ghìm ngựa nhìn với ánh mắt hoặc đùa cợt, hoặc cười cợt, hoặc khinh miệt, như đang xem vở hài đáng cười.

Nhìn Hoắc Khứ Bệnh ung dung thả ngựa tới, mặt như cười như không. Mông Đường theo sát phía sau, âm trầm buồn bực, giấu cơn giận trong lòng không phát.