Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 178: Tiếng đàn chưa tuyệt. Bốn




Trong cung Cam Tuyền, đám vũ cơ ca múa uyển chuyển, người dẫn đầu là Lý Mỹ Nhân mà Lưu Triệt sủng ái nhất.

Từ ngày đi săn Lý Cảm bị giết, Hoắc Khứ Bệnh bị đuổi đi, mấy ngày nay tâm tình Lưu Triệt đều cực kì sa sút. Lý Mỹ Nhân phí hết tâm tư tập luyện vũ khúc mới, cũng chỉ mong có thể làm khuôn mặt Lưu Triệt giãn ra đôi chút.

Lưu Triệt nằm nghiêng trên giường rồng, hai mắt tuy là đang ngó vũ đạo, nhưng thần thái thẫn thờ, không biết thả tâm trí lạc phương nào.

Thần tử bên dưới đều hiểu tâm tình ngài ủ dột, không ai dám mở miệng đùa giỡn.

Vệ Thanh yên lặng ngồi, khuôn mặt cũng mang muộn phiền. Mấy ngày liên tiếp ông đều suy nghĩ tìm một thời cơ tâm tình Lưu Triệt tốt hơn một chút, để có thể biện hộ cho Khứ Bệnh, nhưng Lưu Triệt vẫn cứ mãi sầm sì. Nhìn Lưu Triệt, ông có thể rõ ràng bệ hạ không dứt được Khứ Bệnh, từ nhỏ Khứ Bệnh ra vào trong cung, tính nết cũng có bảy phần tương tự bệ hạ, rất được bệ hạ sủng ái. Với bệ hạ mà nói, Khứ Bệnh không hề chỉ là thanh lợi khí tuyệt thế trong tay ngài mà cũng xem như là nửa đứa con trai.

Cho nên, bệ hạ mới tức giận đến thế, mãi lâu không thể tiêu tan.

Nghĩ đến đây, Vệ Thanh thầm thở dài, ông không dám tùy tiện khuyên can, cũng chính là vì vậy. Thời cơ không đúng, ngược lại sẽ làm lửa giận bệ hạ càng cháy hung hơn.

“Bệ hạ, quận Sóc Phương gửi tấu gấp, là Đại Tư Mã Phiêu Kỵ Tướng quân sai người đưa tới.” Vì đã là xích bạch nang mang bôn mệnh thư, lại là tấu trình của Đại Tư Mã Phiêu Kỵ Tướng quân, nội thị không dám chậm trễ, chịu mạo hiểm chen ngang bài ca múa, bẩm lên Lưu Triệt.

Lưu Triệt chợt ngồi thẳng dậy, vội la: “Mau trình lên!”

“Vâng.”

Lý Mỹ Nhân thấy bệ hạ có công vụ, bèn ngừng bước múa, tiếng sáo trúc dừng bặt, nàng ta dẫn theo chúng vũ cơ yên lặng lui xuống.

Vệ Thanh ngồi rất gần ở dưới tay Lưu Triệt, nghe nội thị rất rõ, cũng không che giấu, thẳng lưng lo lắng nhìn ngoài điện.

Người tấu bước nhanh lên điện, quỳ xuống, móc túi xích bạch từ trong ngực trình lên.

Nội thị nhận lấy, hối hả bước nhanh trình lên Lưu Triệt.

Lưu Triệt vội mở dây buộc chặt túi ném sang một bên, lấy giản trát bên trong, nhíu mày xem xét…

Vệ Thanh nhìn chằm chằm giản trát trong tay ông ta, Khứ Bệnh không phải đứa bé lỗ mãng, phải dùng tới bôn mệnh thư, nhất định là chuyện rất gấp, lẽ nào là có quân tình khẩn cấp?

Thấy mày Lưu Triệt nhíu càng chặt, lòng Vệ Thanh cũng chùng xuống thật sâu.

Đọc qua một lần, lại đọc qua một lần nữa, Lưu Triệt mới buông giản trát, “Trong quận Sóc Phương bị lũ lụt nhiều nơi, lại có dịch bệnh nghiêm trọng xuất hiện. Truyền khẩu dụ của trẫm, Thái y lệnh nhanh chóng sai người đi Sóc Phương, Đại Tư Nông nhanh chóng điều vận lương thảo, dược liệu đến Sóc Phương.”

“Rõ.”

Lưu Triệt im lặng, tựa như có chuyện khó quyết trong lòng, sau một lát lại nói: “Lại truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh Đại Tư Mã Phiêu Kỵ Tướng quân lập tức về Trường An.”

“Rõ.”

Vệ Thanh nghe vậy, tâm tư lơ lửng nhiều ngày rốt cuộc có thể đáp xuống đất, khép chặt mắt, âm thầm nhả một hơi dài thả lỏng.

“Chờ một lát!” Lưu Triệt đột nhiên nói.

Vệ Thanh căng thẳng trong lòng, nhìn bệ hạ.

Lưu Triệt nhìn ông, “Trọng Khanh, bảo Vệ Kháng nhà ông đi Sóc Phương một chuyến, đưa Khứ Bệnh về cho trẫm. Tính nết đứa nhỏ kia ông cũng biết, nói với nó, trẫm…”Ông dừng hồi lâu, mãi không nói tiếp, cảm thấy mình có chỗ ấm ức.

Vệ Thanh vẫn đang chờ.

“… Tóm lại, cứ bảo nó về trước đi.” Lưu Triệt mỏi mệt nói.

“Rõ.”

Vệ Thanh lập tức đứng dậy cáo lui, đi tìm Vệ Kháng, vì Vệ Kháng cũng đến cung Cam Tuyền nhưng không dự thính.

Tìm được Vệ Kháng, Vệ Thanh dặn: “Bảo với Khứ Bệnh, cơn giận bệ hạ đã tan, triệu nó mau trở về.”

“Bệ hạ chịu cho biểu huynh về thật ạ?” Vệ Kháng vui vẻ nói.

“Lần này bệ hạ đã thả cho một bước dài, nhất định bảo nó không được hành động theo cảm tính nữa, chọc giận bệ hạ, mau chóng quay về mới phải.” Vệ Thanh dặn dò, “Còn con, nghe nói tình hình bệnh dịch ở Sóc Phương rất nghiêm trọng, con phải cẩn thận, nước lương thực đều tự mang đi.”

“Con đã hiểu.”

Vệ Kháng đang đợi xuất phát, thì thấy một nội thị bên cạnh Lưu Triệt vội vàng chạy đến.



“Bệ hạ đặc biệt gọi thần tới dặn dò một câu,” nội thị đè giọng thật nhỏ, “Tình hình bệnh dịch Sóc Phương rất nghiêm trọng, chỉ sợ Phiêu Kỵ Tướng quân phu nhân khó mà may mắn thoát khỏi, xin khuyên Phiêu Kỵ Tướng quân nén bi thương.”

Nghe vậy, Vệ Kháng ngẩn ra, chưa kịp phản ứng, thì nội thị đã khom người lui xuống.

“Cha, đây là…” Vệ Kháng không hiểu, nhìn Vệ Thanh.

Sắc mặt Vệ Thanh cứng đờ, thở dài: “Bệ hạ chỉ chịu cho Khứ Bệnh trở về, muốn cô ta, chết ở Sóc Phương.”

Vệ Kháng lo sợ không yên, hoài nghi hỏi: “Vậy con nên làm gì?”

Vệ Thanh không nói, dáng vẻ Tử Thanh hôm đi săn ở cung Cam Tuyền hiện ra trong đầu, thở dài, tính cô bé kia đúng thật là cương liệt, còn ở trước mặt bệ hạ nói ra lời đại nghịch bất đạo. Lúc ấy là vì còn trở ngại Hoắc Khứ Bệnh, nhưng cơn nghẹn này làm sao bệ hạ nuốt trôi.

Là cậu của Khứ Bệnh, Vệ Thanh cũng không muốn nhìn thấy Khứ Bệnh mệt mỏi vì cô.

Tình cảm giữa Khứ Bệnh và cô ấy cực thắm thiết, nếu bệ hạ muốn cô ấy chết, nhưng lại không muốn bị Khứ Bệnh ghi hận… Vệ Thanh nhìn Vệ Kháng, hồi lâu mới hỏi một câu: “Ta nhớ ban đầu cô bé ấy làm y sĩ trong quân nhỉ?”

“Vâng, hình như vậy.”

“Y sĩ chẩn trị bệnh nhân, bị dịch bệnh truyền nhiễm, cũng là chuyện bình thường. Con rõ chưa?”

Vệ Kháng ngẩn ra mãi lâu, mới choàng tỉnh, “Cha, người là muốn con…”

“Cô bé ấy là hậu nhân Mặc gia, với bọn họ mà nói, tuyệt đối sẽ không chối từ những chuyện thế này.” Vệ Thanh chợt thấy gợn lên trong lòng khó chịu một trận. Trên đời này, có thể còn lại được mấy người Mặc gia?

“Cha, vậy con đi.”

“Kháng nhi,” Vệ Thanh gọi lại, “Nhớ, muôn vàn không được để cho Khứ Bệnh phát hiện.”

“Con biết.”

Thổ thành Quảng Mục.

Tử Thanh đến cạnh xe ngựa lấy tiền, sai gia nhân đi mua toàn bộ số bánh nướng có thể mua được, sau đó ra ngoài thành phân phát. Sợ dân lánh nạn vì tranh giành mà xảy ra đánh nhau, Đế Tố dẫn môn hạ tặc tào cùng tới hỗ trợ.

Một người phụ nữ liều mạng chụp lấy, suýt thì mới cầm tới, người mềm oặt đổ xuống, ngã ngay trước mặt Tử Thanh. Tử Thanh bèn nhanh chóng đỡ lấy bà, lúc đụng đến, phát hiện da thịt bà nóng đến kinh người, hiển nhiên là đang phát sốt.

“Nhanh, mang nước lại!”

Tử Thanh vịn bà ta, nhận chén nước, đưa đến cạnh miệng bà.

Bà ta đưa tay vịn bát, uống từng ngụm một, ống tay áo trượt xuống, chợt thấy trên cánh tay có mấy nốt ban màu tím đen!

Đế Tố nhìn thấy trước tiên, giật nảy người, vội la lên: “Không được, cô ta mang dịch bệnh!”

Người xung quanh nghe thấy, tất cả đều nhanh chóng lùi xa người phụ nữ kia, chỉ còn Tử Thanh còn vịn bà ta.

“Mau thả cô ta xuống, ” Đế Tố vội la Tử Thanh.

Tử Thanh cố sức nhẹ nhàng buông người phụ nữ kia, lại không vội đi, nửa quỳ bên bên cạnh bà, cầm tay bắt mạch, mày càng nhíu chặt…

Trong “Tố Vấn” có nói: Năm loại dịch dễ đến, tất cả đều dễ lây nhiễm, không bàn lớn nhỏ, bệnh trạng tương tự.

Đế Tố cau chặt mày nhìn cô.

Tử Thanh từ từ ngẩng lên, nhìn cậu ta, lắc đầu.

Dịch bệnh rất khốc liệt, qua đêm mà chết hoặc chết ngay tích tắc, đều có cả, với y thuật thô thiển của cô, trước mắt không có năng lực trị liệu loại dịch bệnh này.

Đế Tố vội ra lệnh cho người tìm xe cút kít đến.

Tử Thanh đỡ người đàn bà ấy lên xe, sau đó từ tìm nước rửa sạch tay, thay y phục trên người, lông mày nhíu sâu chưa từng buông lỏng.

“Đế Tố, cậu có thể mời y công trong thành đi theo không, y thuật ta còn thô sơ, không ra quyết định được, phải thương lượng với họ mới được.”

Đế Tố khẽ gật đầu, “Được.”



Thổ thành Quảng Mục không lớn, y công trong thành cùng lắm chỉ có năm sáu người, đều là rời xa quê hương đến, tuổi cũng không lớn, đều chưa từng gặp qua loại dịch bệnh này. Sau khi cả đám bàn bạc, chuyện cấp bách là mau chóng cách ly những người có triệu chứng bệnh, bá tánh khác cũng cần uống thuốc phòng bệnh.

Dược liệu trong thành có hạn, còn phải chạy qua huyện lân cận điều gấp, việc này Tử Thanh nói không được, phải chờ Huyện lệnh trở về mới được.

Đế Tố cầm đơn thuốc, đi vào y quán bốc thuốc sắc nấu, chính cậu ta, Tử Thanh, các y công, còn có mấy du tước môn hạ mỗi người uống một bát. Sau đó bịt khăn che kín miệng mũi, quay lại ngoài thành, từ từ kiểm tra dân lánh nạn, tất cả những người phàm là có thể bị sốt hoặc trên người đã có vết ban tím đen đều cách ly…

Sau khi Huyện lệnh quay về nghe thấy phát hiện dịch bệnh, kinh hãi, ra lệnh đưa người bị bệnh cách ly lý Phượng Minh gần thành Quảng Mục nhất, cũng là lý vừa mới dọn trống ra.

Bọn Tử Thanh lần lượt kiểm tra, phát hiện người có triệu chứng dính bệnh dịch là mười sáu người. Ngoài thành được dựng hai đại đỉnh, nhóm lửa lệnh tất cả cởi áo trụng vào trong nước nóng đun sôi, phơi khô rồi mới có thể mặc lại. Sợ có dân lánh nạn không mang đủ đủ quần áo, mọi người trong thành tập kết ít quần áo cũ phân phát cho dân lánh nạn ngoài thành. Tử Thanh sai gia nhân mua gần như toàn bộ y phục trong thành có thể mua được, đưa ra ngoài thành phân phát.

Trong thành, sát chỗ cổng thành, cũng nổi hai đống lửa lớn cháy hừng hực, người ra vào vãng lai, đều phải bước qua hai đống lửa, thiêu đốt đến nóng cả người.

Bận rộn mãi, cho đến hừng đông.

Tử Thanh đã cực kỳ mệt mỏi, dựa lưng vào gốc cây, nhìn mặt trời mọc ở đằng đông, ngẩn người nghĩ, không biết phải chăng lúc này Tướng quân đã đến chỗ Quận trưởng Sóc Phương chưa, còn nữa, phải chăng Thiện Nhi ở Trường An mới vừa thức giấc?

Đế Tố ngồi dựa xuống bên cạnh cô, móc một mẩu bánh bao không nhân từ trong ngực, xé thành hai nửa, đưa một nửa cho Tử Thanh.

Tử Thanh nhận lấy, thuận miệng cắn một miếng, cúi nhìn Đế Tố: “Cậu còn hận Lý gia không?”

Miệng nhai bánh Đế Tố ngừng một tích tắc, ngay sau đó lại nhai tiếp, thản nhiên nói: “Đã lâu lắm rồi ta không nghĩ tới chuyện này.”

“Lý Cảm chết rồi.” Cô nói khẽ.

Đế Tố chợt kinh hãi, bỗng ngẩng đầu nhìn cô, “Lúc nào? Chết như thế nào?”

“Ngay mấy ngày trước, trên bãi săn, huynh ấy trúng một tên.” Tử Thanh cho tới giờ vẫn thấy việc này không chân thực lắm. Trên chiến trường thiên quân vạn mã, hung hiểm bực nào, Lý Cảm bị vết thương lớn nhỏ vô số, cũng đều còn sống, lại bị một tên mất mạng trong chuyến đi săn.

Hình như Đế Tố cũng thấy không chân thực cho lắm, “Bọn họ… Lý Cảm chết rồi, nhà họ Lý còn ai không?”

“Trong đám tiểu bối chỉ còn lại Lý Lăng cháu của huynh ấy.”

Tướng quân Lý Quảng chinh chiến cả đời, cuối cùng tự tử bỏ mình, ba người con trai đều chết, chỉ còn mỗi một đứa cháu là Lý Lăng.

Đế Tố thở dài đánh thượt, không biết sao, sau khi nghe chuyện Lý Cảm đã chết, trong lòng cậu có một cảm giác mơ hồ bất an và sợ hãi, như nhìn thấy rõ trong đó có một bàn tay khổng lồ, làm những người cậu ta từng hận từng bước một chết đi. Nhưng giờ cậu cũng đã không còn hận thù…

Bỗng, ở chỗ dân tị nạn đang vây quanh đại đỉnh phía đông sưởi ấm vọng đến một trận ồn ào.

Tử Thanh chạy tới, nhìn thấy một người mới ngã xuống đất, đã hôn mê bất tỉnh, xung quanh là dân tị nạn dạt ra xa xa.

Cô cúi người định bắt mạch, người này đã mất một cánh tay, nhìn kỹ mặt hắn, cô lấy làm kinh hãi, người trước mắt lại chính là Công Tôn Dực ở Lũng Tây không từ mà biệt. Không biết sao hắn lại đến đây, lại còn bị nhiễm dịch bệnh.

“Ban nãy ở các lượt kiểm tra, hắn đã tránh né.” Trong đám nạn dân có người sợ hãi nói.

Công Tôn Dực đã bị sốt đến mê man, nhưng vẫn còn nhận ra Tử Thanh, dùng cánh tay còn sót lại níu chặt tay cô, “Mau cứu ta, mau cứu ta, ta không muốn chết, không muốn chết…”

“… Bọn ta đang nghĩ cách.”

Tử Thanh chỉ có thể nói vậy, nhìn Đế Tố nghiêm túc gật đầu.

“Ta không đi lý Phượng Minh, ta không đi, vào đó chính là chờ chết, ta không muốn…” Công Tôn Dực cố giãy giụa, nhưng vì sốt cao thể lực tiêu hao nghiêm trọng, hắn giãy giụa cũng chỉ di chuyển người chút thôi.

“Nhanh, đưa hắn vào lý Phượng Minh đi!” Đế Tố vội ra lệnh người đến khiêng đi, lại bảo Tử Thanh, “Cô mau đi rửa tay thay y phục! Nhanh!”

Cậu ta nóng ruột xua tay gấp gáp muốn cô đi mau, đến mức Tử Thanh có thể nhìn ra ngay cơn khủng hoảng từ đáy lòng cậu.

Tuy đã dùng rất nhiều biện pháp phòng ngừa, nhưng dịch bệnh vẫn lan tràn với tốc độ khó mà tưởng tượng,

Thường là người ban ngày còn tỉnh táo sáng láng, đến đêm đã sốt cao không lùi, thổ huyết, chảy máu mũi, thần trí mơ hồ không rõ, bị vội vã đưa vào lý Phượng Minh.

Bởi đúng là đã bó tay hết cách, Tử Thanh và mấy y công chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa*, thương thảo ra mấy phương thuốc, cho bệnh nhân thử một lần. Bọn họ chia làm hai đường, một đường đi hương Ngũ Bộ, đưa thuốc phòng dịch cho nạn dân; một đường khác đưa dược liệu vào lý Phượng Minh, chọn ra hai ba bệnh nhân, thử nghiệm trên người họ một lần.

(*) xem như đã hết hy vọng vẫn thử một lần, có kết quả xấu cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Tử Thanh nhìn lại Công Tôn Dực, trên người hắn đã xuất hiện rất nhiều đốm đen, đã hôn mê bất tỉnh, cơ bản là không rót thuốc vào được.

Sắc thuốc, mớm thuốc, còn phải chú ý tự cách ly với người bệnh, Tử Thanh và hai gã y công khác loay hoay sứt đầu mẻ trán, nhưng kết quả không như ý người, bệnh nhân không có chút chuyển biến tốt đẹp. Mà người đưa tới lại ngày càng nhiều, người chết cũng ngày càng nhiều…