Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 20: Mộ hoang (Trung)




“Tên Cao Bất Thức này sao lề mà lề mề thế, sao còn chưa đến?” Triệu Phá Nô nhìn quanh quất về hướng Đông Bắc.

Hoắc Khứ Bệnh không kiên nhẫn phất tay: “Không đợi anh ta nữa, chúng ta đi trước, có bản lĩnh tự anh ta tìm đến.”

“Được!” Triệu Phá Nô cười nói, đi gọi Mông Đường, “Có chỗ bắt cá ngon đây, cậu đi không?”

Trong lòng nhớ tới tám trăm sĩ tốt dưới tay, sợ không có mặt mình lại có chuyện gì, mặt Mông Đường lộ vẻ khó xử, từ chối: “Ta ở đây làm thịt rừng, tối nay sẵn để Tướng quân nhắm rượu.”

Hoắc Khứ Bệnh không miễn cưỡng, nói: “Thế cũng được, chỗ ta sẽ giành chút rượu, đợi anh tới.” Chàng thong thả bước tới thớt ngựa đen trước mặt, giật cương xoay người định đi.

Trong quân gần nửa năm, hiếm lắm mới có dịp được Hoắc Khứ Bệnh để ý đến, thực sự không cam tâm để ngài cứ đi như thế, lòng Đế Tố khẽ động, không biết lấy dũng khí ở đâu, vội lẻn đến trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, ôm quyền hành lễ: “Tướng quân muốn nướng cá, tiểu nhân có thể nhặt củi cho Tướng quân.”

Hoắc Khứ Bệnh chưa nói, Mông Đường đã lạnh nhạt: “Cậu thân phận gì mà đòi đến tham gia náo nhiệt.”

Đế Tố run lên, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.

May Hoắc Khứ Bệnh lại không chấp, cười nói: “Ta đang cần hai người nhặt củi nhóm lửa… Cậu kia, cùng đi đi.” Chàng thuận miệng gọi Tử Thanh bên kia.

Tử Thanh hơi khựng người, vô thức từ chối luôn: “Ti chức là y sĩ, phòng có chuyện ngoài ý muốn gì, hay là ở lại chờ lệnh thích hợp hơn.”

Hoắc Khứ Bệnh không ngờ bị cô cự tuyệt, nhẹ nhướng mày, cố ý bắt bẻ: “Ý cậu là, nếu Tướng quân ta có điều bất trắc bên ngoài, thì cũng không cần biết.”

“Ti chức không dám.” Tử Thanh vụng nói, không biết đôi co với chàng, cứng rắn nói, “Ti chức chỉ là không thể tự ý rời vị trí.”

Hoắc Khứ Bệnh bị chặn họng, hơi cất cao giọng: “Mông Đường!”

Tuy là Tướng quân, nhưng chung quy tuổi vẫn quá nhỏ, còn chưa hết tâm tính thiếu niên, Mông Đường thầm than, ra lệnh: “Tử Thanh, ta tự có sắp xếp, cậu gom củi nổi lửa cho Tướng quân đi.”

Thấy Mông Đường đã lên tiếng, Tử Thanh hết cách, đành nhận lệnh: “Rõ!”

Hai người họ quay lại dắt ngựa, Triệu Chung Vấn đón lấy hỏi thăm, cả hai kể rõ chi tiết. Vừa nãy thấy họ xuất hiện bên cạnh Tướng quân, sợ có xảy ra rắc rối gì, Triệu Chung Vấn vẫn luôn canh cánh, giờ mới thả lỏng, căn dặn Đế Tố phục vụ cho tốt, tuyệt đối đừng có ăn nói lung tung.

Đế Tố đáp vâng luôn mồm, rối rít lên ngựa, đuổi theo Hoắc Khứ Bệnh Triệu Phá Nô. Tử Thanh thu lại không vui trong lòng, giục ngựa đuổi theo cậu ta.

Chỗ “bắt cá ngon lắm” mà Triệu Phá Nô nói đúng là không dễ tìm, mãi đến một chỗ trước cánh rừng rậm, chỉ có thể xuống ngựa dắt bộ. Bấy giờ đã gần đến đầu hè, oanh bay cỏ mọc, bốn người tạt vào rừng, ngoài tiếng chim, lúc nào cũng có tiếng côn trùng không biết tên kêu vang.

“Chỗ này cách con sông rất xa, sao có cá được nhỉ?” Tử Thanh yên lặng theo sau, nhìn bốn bề thầm nghĩ.

Lại đi một đoạn, Hoắc Khứ Bệnh chợt ngoái lại hỏi Đế Tố: “Cậu giỏi tìm nguồn nước, đã đến đây, cậu không ngại thử chút xem, tìm ra nguồn nước gần nhất đi.”

Thì ra Tướng quân có ý muốn thử ta, Đế Tố mừng thầm trong bụng, cao giọng hô: “Rõ.”

Cậu lập tức dừng bước, ổn định tâm tình, nhắm hai mắt, chỉ dùng mũi hít thở sâu; sau một lát, cậu hơi nghiêng đầu về hướng Tây Nam, lại ngửi thật sâu… Đột nhiên, cậu choàng mở mắt, xoay mặt hướng Tây Nam bước vội mấy bước, hít hít, rồi tràn đầy tự tin bẩm với Hoắc Khứ Bệnh: “Dọc theo hướng này, không ngoài nửa dặm, nhất định sẽ có nước chảy.”

Hoắc Khứ Bệnh và Triệu Phá Nô liếc nhau, người trước lộ nụ cười mỉm, người sau thì vừa mừng vừa sợ.

“Thằng nhãi này, còn mạnh hơn chó săn của Lâm Uyển!” Triệu Phá Nô bước tới học theo Đế Tố hít hít, ngạc nhiên nói, “Cậu nghe được gì thế? Sao ta ngửi không thấy.”

Đế Tố cười nói: “Có không khí ẩm, mũi tôi cảm giác được.”

Tử Thanh cũng thử hít một hơi, ngoài mùi cỏ cây thơm ngát đều chẳng nghe thấy mùi gì khác, không khỏi ngầm phục thiên phú dị bẩm của Đế Tố.

Hoắc Khứ Bệnh dắt ngựa, vượt qua cậu ta, vừa đi tới vừa hỏi: “Mai này vào đại mạc, cậu còn chắc chắn không?”

Đế Tố cũng không hề khiêm tốn, ngửa đầu đắc ý nói: “Lúc bé từng theo cha tôi vào đại mạc, tôi từng tìm được sông ngầm.”



“Thật à? Cậu cũng đừng khoác lác nhé…” Hoắc Khứ Bệnh quay đầu nghiêm túc nhìn cậu ta, “Sông ngầm nấp kín dưới lớp cát, sao cậu có thể tìm ra được?”

“Nếu như hỏi tôi đến cùng làm sao tìm ra thì tôi cũng chẳng nói được, nhưng chỉ là tôi biết nó ở đâu thôi..” Đế Tố gãi gãi cổ, hình như chính mình cũng có phần hoang mang.

Hoắc Khứ Bệnh không hỏi nữa, cười cười, đi tới trước.

Triệu Phá Nô đi ngang, vỗ vỗ vai Đế Tố: “Cậu thật đúng là có phúc.”

Lại đi một đoạn, có thể loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy róc rách xen lẫn tiếng côn trùng kêu, Đế Tố biết mình không nói sai, lòng càng đắc ý, thả chậm bước thì thào với Tử Thanh: “Nếu chỗ này ổn thiệt, lần sau bọn mình dẫn bọn Lão Đại cùng tới.”

Tử Thanh chỉ cười nhạt một tiếng, không đáp lại.

Đợi đến gần, quả nhiên có một đầm sâu, Hoắc Khứ Bệnh cột ngựa xong, thò đầu thăm dò lũ cá, ngạc nhiên nói: “Đã rất lâu không đến, sao cá cũng không nhiều nhỉ?”

Nghe vậy, Triệu Phá Nô buộc ngựa xong cũng thò đầu nhìn, nhíu mày tiếc nuối nói: “Đúng là không nhiều, xem ra thật sự thiếu ăn rồi.” Dứt lời, anh ta lấy mũi tên từ trong ống tên, và một sợi dây thừng nhỏ không biết lấy ở đâu ra cột vào đuôi tên, lắp lên cung, nhắm chuẩn, bắn xuống đầm.

Đế Tố tò mò, đi theo thò đầu căng não muốn xem Triệu Phá Nô làm thế nào bắn được cá, chỉ thấy đầm nước xanh biêng biếc không thấy đáy, cá vẫy vùng quẫy đuôi trong nước, chao lên liệng xuống, rất ư tiêu dao.

Nắng chiều rực lửa, có lẽ là do bị ngấm nước áo giáp quá nặng, Tử Thanh hơi mê man, buộc kỹ thớt ngựa, lấy lại tinh thần chú ý nhìn quanh, gần bên bờ suối có mấy tảng đá lớn nhỏ cao thấp không đều nằm rải rác, hoặc màu đen hoặc màu trắng, lộ giữa cỏ xanh, thật giống một ván cờ tự nhiên bày sẵn.

Cảnh tượng trước mặt nom cực kỳ quen mặt, cô bỗng dưng có chỗ không thở nổi.

Sao lại đến đây?!

Năm tháng quý báu còn sót lại trong quá khứ lướt nhanh qua trước mắt, cô như có thể nghe thấy tiếng huyên rõ ràng linh hoạt kỳ ảo tạt vào cánh rừng, lật ra tầng tầng lớp lớp tán xanh, đánh thẳng vào nơi yếu ớt nhất trong lòng cô…

Cả người cô hơi chao đảo, đưa tay vịn gốc cây bên cạnh.

“Tử Thanh, cậu mau đến xem cá này!” Đế Tố gọi, “Mau lại…”

Cậu hô to gọi nhỏ lập tức kéo một cặp mắt trợn trắng của Triệu Phá Nô: “Nhỏ giọng một chút, muốn hù cá chạy hết rồi kìa!”

Đế Tố lập tức im bặt.

“Tôi đi nhặt ít củi.” Tử Thanh nhỏ giọng bảo cậu ta, chưa đợi Đế Tố gật đầu, đã bước vào trong rừng.

Hoắc Khứ Bệnh như không chú ý lướt mắt theo bóng lưng cô, quay lại nhìn đầm nước.

Chậm rãi đi tới trước, áo giáp càng trì xuống, kéo bước chân cô càng thêm chậm. Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào nơi nào đó trong rừng, thẳng bước đi tới, mặc cho nhánh cây quệt qua người, xẹt qua mặt, tay từ đầu đến cuối vẫn cung kính khép bên người.

Cuối cùng đã đến, cô đứng thẳng, chậm rãi quỳ xuống, nặng nề dập đầu lạy ba cái.

Ánh nắng xuyên qua tán lá um tùm, chan hoà rơi xuống ngôi mộ hoang, tấm bia gỗ vốn cắm trước mộ đã ngã xiêu vẹo trong bụi cỏ dại.

Cô đứng dậy vạch cỏ rối, nhặt tấm bia gỗ lên, bắt ống tay áo tỉ mỉ lau, gió táp mưa sa, chữ khắc trên bia gỗ sớm đã loang lổ…

Đương lúc nghĩ đến thất thần, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, đã rất gần, khiến cô không kịp chuẩn bị, quay phắt lại mới phát hiện Hoắc Tướng quân đã đến phía sau mình tự lúc nào, mà có lẽ mình đã quá chuyên chú, hoàn toàn chẳng hề cảm thấy.

“Đây là củi cậu nhặt đó hử?” giọng Hoắc Khứ Bệnh mang ý chọc tức, đưa tay cầm tấm bảng gỗ, nheo mắt nhìn rõ, lẩm bẩm, “Mộ Mặc Môn Tần Đỉnh. Hắn là ai?”

Trong lúc gấp gáp, Tử Thanh vốn dĩ không biết nên đáp lại thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn chàng.

“Cậu quen à?” Chàng chau mày.



Một nỗi chua xót phun trào, Tử Thanh khó khăn lắc đầu, cô nhớ lại thân phận mình là Dịch Tử Thanh, đến từ vùng thôn quê quận Vũ Lăng vắng vẻ, cô làm sao có thể quen biết được người chôn ở quận Lũng Tây chứ.

Hoắc Khứ Bệnh hiển nhiên không tin, ánh mắt điều tra dừng trên khuôn mặt cô, nói: “Không biết, thế mà cậu còn chùi nó sạch bóng làm gì?”

“Ti chức, ti chức… chẳng qua là cảm thấy người ta được chôn trơ trọi ở chỗ này…Đúng là, rất quạnh quẽ…” Tử Thanh không giỏi nói dối, chỉ mấy câu mà nói muốn lắp ba lắp bắp, “Cho nên, cho nên…”

“Thấy cậu chùi sạch cẩn thận thế, như là quen biết.” Hoắc Khứ Bệnh nói..

Tử Thanh cúi thấp đầu, cắn răng nhỏ giọng: “Thật sự không biết ạ.”

Hoắc Khứ Bệnh cười nhạt, nói: “Đã thế, lấy nó làm củi đốt cũng được.” Dứt lời, làm bộ định bẻ đôi tấm bia…

“Tướng quân không được!”

Tử Thanh gấp gáp, trong tích tắc bất chấp chàng là Tướng quân, một tay phóng thẳng tới cặp mắt chàng, thừa lúc chàng tránh né, chụp đoạt lấy bia gỗ, bảo vệ trong ngực.

Hoắc Khứ Bệnh tuy bị cô ép lùi một bước, song phản ứng quá nhanh, phi chân đá tới, thẳng vào mặt.

Đã giữ được tấm bia gỗ, Tử Thanh không dám động thủ với hắn ta nữa, không tránh không né, cứ thế chịu trúng một đá, ngã người ra.

“Ngươi thật to gan!” Hoắc Khứ Bệnh hừ lạnh.

Tự biết đã động chạm hắn ta, Tử Thanh cuống quýt đứng dậy xoay người quỳ xuống, nói: “Ti chức không dám, cam nguyện nhận phạt, nhưng mộ hoang có tội gì, xin Tướng quân chớ quấy nhiễu người dưới suối vàng.” Lời đến chữ cuối, nghẹn trong cổ, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ ước gì không làm y sĩ phá lao gì.

Hoắc Khứ Bệnh đang tính lên tiếng, chợt tự dưng trong rừng nổi một cơn gió, phớt qua, di chuyển giữa cây cối hoa cỏ, đến thẳng trước mặt hai bọn họ, bỗng nhiên biến mất…

Một đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt bị gió xoáy bay lên, đến giữa không trung mất thăng bằng, lượn lờ rơi xuống, đậu trên biên áo Tử Thanh.

Bia gỗ vẫn được cô ôm chặt trước ngực, đốt ngón tay trắng bệch, Hoắc Khứ Bệnh ngắm đóa hoa kia, tuy không nhìn rõ cái đầu cúi thấp của cô, nhưng cũng cảm được vẻ mặt quật cường.

“Đứng lên đi, chỉ đùa với cậu thôi, làm cậu sợ đến vậy…” Hoắc Khứ Bệnh không vui nói, “Ta có khinh cuồng cỡ nào cũng biết tôn trọng người chết chứ.”

Người trước mặt vui giận vô thường, Tử Thanh cũng không phân biệt nổi đến cùng hắn ta lúc nào là thật, lúc nào là giả, chỉ đành nghe lời đứng dậy, cụp mắt đứng.

Hoắc Khứ Bệnh lấy tay định cầm bia gỗ, Tử Thanh theo bản năng lùi một bước, càng thêm ôm chặt bia gỗ.

“Đưa cho ta.”

Hoắc Khứ Bệnh thoáng thấy nửa bên mặt của thiếu niên bị mình đá đến sưng vù, còn rướm máu, trong lòng bất giác sinh ra chút không đành lòng.

“Tướng quân…”

Tử Thanh vẫn còn nghi hoặc trong lòng, ánh mắt đề phòng nhìn chàng.

“Đưa cho ta!”

Dằn xuống cảm giác khác thường trong lòng, Hoắc Khứ Bệnh nói to hơn, bước tới, không kiên nhẫn rút mạnh bia gỗ từ trong tay cô, dùng ống tay áo phủi nhẹ, cúi người cắm bia gỗ vào trên đất ngôi mộ, rồi cẩn thận dặm lại đất xung quanh. Xem như xong, chàng vỗ bụi đất trên tay, sửa sang vạt áo, khom thấp người với ngôi mộ, cao giọng: “Tại hạ Hán Quan Quân Hầu Hoắc Khứ Bệnh, có chỗ quấy nhiễu, mong rằng Tần tiền bối thứ lỗi.”

Tử Thanh đứng bên cạnh, kinh ngạc nhìn chàng.

“Mau nhặt củi đi! Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Hoắc Khứ Bệnh xoay người lại, thấy Tử Thanh ngơ ngốc, thuận miệng quát.

Thấy hắn ta dường như không muốn ép hỏi mình nữa, Tử Thanh hơi buông lỏng, quay lại ngắm nhìn ngôi mộ, rồi y lệnh đi kiếm củi.