Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 24: Lũ lụt. Trung




Quãng thời gian này, người các doanh huấn luyện chung với Chấn Vũ doanh ngày càng nhiều, thường xuyên là năm, sáu ngàn người ngựa cùng thao luyện trận pháp, đôi khi thậm chí lên tới số vạn. Chiến trận lớn như vậy, như cùng một khối khổng lồ ầm ầm chuyển động, mỗi người, mỗi một con ngựa, xen lẫn nhau dùng hết tốc lực đánh thẳng vào, chỉ cần hơi lơ là nghe lầm hiệu lệnh sẽ lập tức bị nghiền nát bấy.

Mặc dầu ngoài mặt không nói gì, nhưng ai nấy đều đã hiểu trước đó Hoắc Khứ Bệnh gây khó đủ đường thật sự là có nguyên do, nhiều phàn nàn ngấm ngầm sau lưng chàng cũng ít đi.

Thời tiết ngày một nóng, thao luyện càng thêm gian khổ, có khi không làm gì, chỉ mặc một bộ giáp đứng dưới trời cay độc kia, mồ hôi trên người tuôn ra như suối, làm nhu y ướt đẫm rồi lại ướt, chiều đến cởi ra, nước muối trắng đọng một lớp trăng trắng.

“Mấy hôm nay trong doanh trại bị cảm nắng không ít…” Dịch Diệp vừa giã cối đá, vừa than.

Tử Thanh không lên tiếng, ở sau tấm bình phong xách nước, khẽ nhăn mày, mấy hôm nay cô bị nhiệt nổi một mảng rôm sảy, ngứa đến cực kì khó chịu, mỗi ngày phải dội nước rồi bôi ít thảo dược tính mát mới đỡ chút.

Dịch Diệp trút nước thuốc trong cối đá ra, hỏi: “Đủ chưa, không thì ta giã thêm.”

“Đủ rồi ạ.”

Tử Thanh nhận lấy, ra sau tấm bình phong tự bôi lên, may mà tay cô dẻo, cũng có thể tự bôi sau lưng.

Dịch Diệp khẽ xoay qua phía giường, than thở: “Cứ tiếp tục thao luyện thế nữa, ta cũng không chịu nổi, mà cho dù chúng ta chịu được thì ta thấy con ngựa kia cũng không chịu được.”

Tử Thanh vẫn không lên tiếng, cô biết Dịch Diệp càm ràm chỉ cần có người nghe, chứ không cần người đáp lại.

Đột nhiên nghe cửa bị người đẩy mạnh đánh rầm, Tử Thanh cả kinh nhanh chóng choàng nhu y, nước thảo dược cũng vô ý văng đầy đất. Dịch Diệp hối hả nhoài người ra định ra trước chặn người tới.

Người xộc vào là Từ Đại Thiết, mặt căng cứng, với khổ người như cậu ta tư thế đó đúng là khiến người ta có phần rụt rè. Sức cậu ta cơ bản Dịch Diệp chẳng thể ngăn được, đổi lại Dịch Diệp còn bị cậu kẹp bả vai, ghìm đến không động đậy được…

“Thiết Tử, có chuyện gì từ từ nói…” Dịch Diệp khó nhọc nói.

“Dịch Đại ca! Dịch Đại ca!” Khuôn mặt căng cứng bỗng sụp đổ, Từ Đại Thiết oà oà khóc lớn, “Anh giúp tớ nghĩ cách đi, giúp tớ…”

“Rồi rồi rồi, ta giúp cậu ta giúp cậu ta nhất định giúp cậu,” thấy nước mắt nước mũi còn có nước bọt của Từ Đại Thiết cùng nhau phóng tới mặt mình, Dịch Diệp rối rít an ủi cậu ta liên mồm, mà cơ bản không hiểu đến cùng là có chuyện gì. Hắn trộm nhìn ra hướng cổng, quái lạ là không nhìn thấy Triệu Chung Vấn hay Đế Tố, không ai có thể nói cho hắn biết đến cùng là chuyện gì.

Thừa dịp Từ Đại Thiết chùi nước mũi, Dịch Diệp cẩn thận từng tí một chui ra, thu xếp cho cậu ta ngồi xuống giường.

“Thiết Tử, có chuyện gì? Ai khi dễ cậu à?” Hắn đoán mò.

Từ Đại Thiết nói ấm ớ không rõ: “Bọn hắn nói… nhà của tớ… nước… cũng bị mất.”

Lúc này Tử Thanh đã sửa sang quần áo, bước ra từ sau tấm bình phong, nhíu mày cùng Dịch Diệp liếc nhau, nghe xong bọn họ đã hiểu lời Thiết Tử.

Dịch Diệp chỉ khựng giây lát, lập tức tỉnh táo lại, miễn cưỡng cười nói: “Cậu đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn, bọn họ đang trêu chọc cậu chơi thôi.”

Giơ ống tay áo xì mũi một phát thật vang dội, Từ Đại Thiết nghẹn ngào nói tiếp: “Không phải, không phải, hôm nay tớ gặp Nhị Cẩu Tử cùng làng tớ, hắn vừa nhận được thư, nói làng tớ đều bị ngập cả, cả nhà hắn đều chạy trốn tới nhà ông chú. Tớ hỏi, mẹ tớ với em tớ đâu, hắn nói không thấy.”

Tử Thanh yên lặng múc một bầu nước trong vạc đưa cho cậu ta uống.

“Dịch Đại ca, anh nghĩ ra chủ ý gì giúp tớ với, tớ muốn về nhà! Tớ muốn về nhà ngay bây giờ! Nhưng bọn hắn không cho tớ ra ngoài…”

Dịch Diệp nghe muốn chấn kinh: “Cậu xông ra cửa doanh à? Không động tay động chân với người ta chứ?”

Từ Đại Thiết lắc đầu: “Không có, bọn hắn nói tớ không có tiền trong người, có để tớ ra ngoài, tớ cũng không đến được nhà.”

Dịch Diệp Tử Thanh đều ngầm thở phào, thầm khen binh sĩ thủ doanh lanh trí, nếu không tay Từ Đại Thiết này đầu toàn cơ bắp, nếu đối cứng, không đánh nhau không được. Lén xông ra cửa doanh ấy là đại tội, suy xét kỹ lại, kéo Từ Đại Thiết đi chém cũng không chừng.

“Lão Đại đâu?” Dịch Diệp quái lạ, chuyện lớn vậy sao không thấy Triệu Chung Vấn.



“Không biết.”

Mấy hôm nay, Triệu Chung Vấn luôn một kiểu tâm sự nặng nề linh hồn không ở thể xác, Từ Đại Thiết trước giờ vừa có chuyện là chạy đi tìm anh ta còn lần này theo bản năng không đến hỏi, mà chạy tới chỗ Dịch Diệp biết chữ.

“Lão Đại không biết việc này hả?”

Từ Đại Thiết lắc đầu: “Không biết, tớ còn chưa gặp anh ấy đâu… anh tìm cách giúp tớ đi, tớ phải có tiền, tớ phải về nhà!”

“Ta biết ta biết…” Dịch Diệp đặt tay lên vai cậu ta, nhìn như trấn an thực ra là cứng rắn ghìm lại, “Chuyện này không vội vàng được, cậu từ từ nghe ta bảo này.”

“Anh nói, anh nói đi, tớ nghe.”

Từ Đại Thiết gấp rút không chờ kịp.

Dịch Diệp thật ra cũng không có ý tưởng gì, chỉ nghĩ rằng buộc phải trấn an Thiết Tử này lại đã, trước mắt chắc chắn là cậu ta không thể về nhà, mà có về cũng chưa chắc tìm được người nhà, chi bằng ở lại trong doanh thành thành thật thật chờ tin.

“Thiết Tử, ta cảm thấy hắn không thấy mẹ và em gái cậu cho thấy là họ đều trốn ra được, nói không chừng hiện cũng đang ở trong nhà người thân thích.” Dịch Diệp nói, “hơn phân nửa là mẹ con họ muốn viết thư gửi cho cậu rồi, nếu cậu đi, không nhận được thư thì làm sao?”

Tử Thanh ở bên cạnh im lặng nghĩ, nếu mẹ và em gái Thiết Tử gặp khó, rốt cuộc thì cậu ấy không gặp được, nên thế nào mới phải đây. Nghĩ bụng, lòng như bị hòn đá đè trĩu nặng,

“Thân thích nhà tớ?” mày Từ Đại Thiết nhíu thành cục sắt, cố gắng suy nghĩ đến cùng thì nhà mình còn có ai thân thích.

Dịch Diệp Tử Thanh liếc nhau, đều lo lắng.

Đúng vào lúc này, cửa bị một người như một cơn gió phá xông vào, phóng thẳng đến Dịch Diệp, chụp cánh tay hắn, dùng lực lớn đến mức làm Dịch Diệp gần như muốn bổ nhào.

“Lão Đại?!” Tử Thanh vốn định đỡ hắn, ngỡ ngàng khi thấy được người tới.

Cặp mắt đã nhiều ngày không thấy chút ánh sáng của Triệu Chung Vấn loé lên, móc thẻ thư từ trong ngực vội nói: “Nhanh nhanh nhanh, đọc đọc thư giúp ta!”

“Cuối cùng cũng nhận được tin!” Tử Thanh vui mừng.

Dịch Diệp cũng vui lây, gỡ mộc kiểm, đọc lướt qua một lần, lập tức nhẹ thở phào: “Lão Đại, mẹ và vợ của anh hiện giờ đều ở trong nhà cậu anh, người đều không sao cả!”

Triệu Chung Vấn nhắm chặt mắt, thở ra một hơi, rốt cuộc đã biết tin người nhà bình an vô sự, sau chớp mắt, hỏi tới ngay: “Còn hoa màu thì sao?”

“Đều không còn, ngay cả nhà…” Thấy sắc mặt Triệu Chung Vấn, Dịch Diệp không dám nói nữa, miễn cưỡng an ủi: “Người không sao đã là vô cùng may mắn rồi, phải không, Lão Đại?”

Sắc mặt Triệu Chung Vấn tái nhợt đến mức doạ người, dịch chuyển bước chân, không biết nên chạy đi đâu, mãi mới ra vẻ kiên cường cười cười: “Thật ra ta đã sớm liệu đến, con nước kia mà tới, vài mẫu đấy ắt chẳng gánh nổi… Ta đã sớm liệu đến… sớm đoán được.”

“Lão Đại…”

Biết Triệu Chung Vấn xem ruộng như tính mệnh, Dịch Diệp Tử Thanh trong phút chốc đều không biết nên an ủi anh ta thế nào.

Từ Đại Thiết chen đầu vào, đỏ hai mắt, ồm ồm nói: “Lão Đại, còn thư mẹ và em gái tớ, sao tớ còn chưa nhận được?”

Triệu Chung Vấn ngẩn ra nhìn cậu, không biết nói sao.

“Sắp rồi sắp rồi, chắc thẻ thư cũng đã trên đường, đợi một lát.” Dịch Diệp kéo Từ Đại Thiết về, lựa lời an ủi.

Bữa cơm chiều, Tử Thanh yên lặng đem thịt trong chén mình, cũng chỉ có hai miếng thịt mỡ và ít thịt vụn, đẩy hết vào chén Từ Đại Thiết. Dịch Diệp cũng bắt chước, đem phần thịt của mình cho Từ Đại Thiết; còn Đế Tố, tuy có phần không nỡ, cũng gẩy qua cho Thiết Tử. Thịt trộn cơm, Từ Đại Thiết hai ba miếng đã ăn xong sạch, không cười ngây ngô như trước mà chỉ bưng cái chén không ngơ ngơ ngẩn người. Cậu ta vốn dĩ là người không vướng tâm sự nhất trong bọn, giờ bỗng nhiên thành người ôm tâm sự nặng nhất.



Ăn cơm xong, Triệu Chung Vấn nhờ Dịch Diệp viết thư về nhà ông cậu, ngoài chuyện vấn an, còn cẩn thận hỏi thăm tình hình ruộng đất. “Chờ nước lui, nói không chừng còn có thể kịp trồng vụ khác…” Triệu Chung Vấn cau mày, tự ậm ờ lải nhải, người khác cũng nghe không rõ.

Thư đã đưa ra, cứ thế lại qua một tháng, thao luyện dưới ánh mặt trời nóng bức nhất trên đỉnh đầu, mồ hôi thấm trọng giáp, mọi người đều khổ không tả xiết. Mà từ đầu đến cuối tin tức của mẹ với em gái Từ Đại Thiết hoàn toàn không có, trong lòng ai nấy đều biết dữ nhiều lành ít, có điều ngoài mặt vẫn cố gắng nhẹ nhõm để trấn an Thiết Tử.

Triệu Chung Vấn ngày ngày nhớ mong đồng ruộng, nhận được thẻ thư chờ mong, song không phải của mẹ anh ta, mà chỗ gửi là ông cậu. Lời thư không hề dài, chỉ mấy câu: Mẹ và vợ anh đã rời đi, chắc là đến trong quân tìm anh ta; mặt khác giữa mẹ và mợ anh có chút hiểu lầm, mong sau khi gặp nhau anh lựa lời khuyên giúp.

Chuyện này với Triệu Chung Vấn mà nói, ngay tức khắc giống như mìn sắp nổ trên đất bằng, anh ta cả kinh đứng sững không thốt ra lời. Mẹ xưa nay tranh cường háo thắng, anh ta biết, chắc là ở nhà cậu tự thấy ăn nhờ ở đậu sống thật bực bội, mới rạn nứt với mợ, trong cơn nóng giận đã đi khỏi nhà cậu. Nhưng thứ nhất là hiện nay các nơi đều vướng thiên tai, bên ngoài rất loạn, hai người họ phận đàn bà xa xôi ngàn dặm muốn đến Lũng Tây tìm anh ta nói nghe thì dễ; thứ hai anh ta thân ở trong quân, chỉ là một Ngũ trương kiêm Kỳ thủ, chẳng có một nửa chức quan lận lưng, các bà tới, phải thu xếp sao đây?

Đế Tố chẳng suy tính trong lòng, nghe xong chỉ cười hì hì: “Ra là tẩu tử muốn tới, hay nha, từ lâu ta đã muốn nhìn một chút xem Mai Chi tẩu tử có đẹp không…ui chao…”

Dịch Diệp thúc chỏ vào cậu một cái, ra hiệu im lặng, Đế Tố càng khó hiểu: “…Tẩu tử muốn tới, không phải chuyện tốt sao?”

Triệu Chung Vấn tỉnh táo lại, miễn cưỡng cười cười: “Phải, là chuyện tốt.”

Tử Thanh nhẩm tính quãng đường và số ngày, thầm thở dài, không muốn nói ra miệng, miễn tăng thêm phiền não cho Triệu Chung Vấn.

“Thiết Tử đâu?”

Đế Tố nhìn chung quanh, bỗng phát hiện sao không thấy bóng Từ Đại Thiết.

“Mới vừa rồi còn nhìn thấy cậu ấy… Cậu ấy không theo tới à?” Dịch Diệp không để ý, thuận miệng hỏi Đế Tố.

“Không có.” Đế Tố gãi cổ, rôm sảy nổi trên cổ tầng tầng lớp lớp ngứa đến khó chịu cả người, bèn gác chuyện này lại, đi hỏi Tử Thanh ít nước thảo dược trước.

Tử Thanh lấy cối đá ra giã, mới giã một khắc, đã nghe bên ngoài cách đó không xa có tiếng rất ầm ĩ, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng Từ Đại Thiết gào như thú bị nhốt —

“Tớ muốn về nhà! Về nhà…”

Đám người kinh hãi, Đế Tố phản ứng nhanh nhất, giành trước tông cửa xông ra, mấy người kia đuổi theo sau.

Dưới trời chiều, trên mặt khóe miệng và khóe mắt Từ Đại Thiết đều rách cả, máu mũi ròng ròng, hai tay bắt chéo sau lưng, trói gô bị áp giải, miệng còn không ngừng gầm thét.

“Thiết Tử! Thiết Tử!…” Đế Tố cuống quýt đến độ không kìm được, nhưng ngoài gào một tràng thì cũng chả biết nên làm gì.

“Cậu ấy đã phạm vào chuyện gì?”

Triệu Chung Vấn ngăn trước mặt, hỏi người áp giải, lại bị xô ra.

“Ta là Ngũ trưởng cậu ấy!” Triệu Chung Vấn vội nói.

Nghe vậy, người áp giải dừng bước, tức giận nói: “Gan còn lớn hơn trời, dám xông ra doanh, còn làm bị thương mấy huynh đệ của bọn ta.”

Bọn Tử Thanh nghe nói, đều chùng người, tội lỗi này, trói Thiết Tử đem ra trước mặt Mông Đường chẳng khác nào là con đường chết. Ngôn Tình Cổ Đại

Triệu Chung Vấn vừa vội vừa tức, giơ tay bốp Từ Đại Thiết một phát mạnh: “Cái đồ ma chướng! Đồ ma chướng này!”

“Huynh đệ, huynh đệ…” Dịch Diệp sáp đến ra mặt, tay chỉ thẳng vào đầu, “Đầu óc cậu ta không ổn lắm, gần đây lại bị nóng bức mê muội tinh thần, không phải thật sự muốn xông ra ngoài doanh đâu, các anh đừng chấp nhặt cậu ấy…”

Tất cả là người một doanh, cộng thêm Dịch Diệp là y sĩ đối xử mọi người rất hiền lành, cũng có chút nhân duyên, người áp giải biết dụng ý của hắn, song không biết làm sao nói với bọn họ: “Trễ một bước rồi, huynh đệ, cậu ta đả thương mấy người, nãy đã có người bẩm báo Mông Giáo úy.” Ngụ ý là, ngay bọn hắn muốn ra ơn cũng không thể, dứt lời, bèn áp giải Từ Đại Thiết tiếp tục đi.

Bọn Triệu Chung Vấn đầy lo lắng, đành đi theo sau, thẳng tới ngoài trướng của Mông Đường, trơ mắt nhìn Từ Đại Thiết bị đẩy đi, nín thở im lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.

Bên ngoài trướng còn đang cột mấy thớt ngựa, một con trong số đó bước thong thả mấy bước, ngả đầu vào cổ Tử Thanh ủi ủi. Làm Tử Thanh đang chăm chú hết sức rất kinh hãi, nhìn lại mới phát hiện nó chính là thớt huyền mã của Hoắc Khứ Bệnh, chắc còn nhớ từng được ăn hỏa liên châu, nên đặc biệt thân mật với cô.