Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 34: Chuyện cũ. Hạ




Tử Thanh Lý Cảm dắt ngựa của mình, ra ngoài doanh trại.

Trên đường đi, thấy Tử Thanh chỉ trầm tư không nói, Lý Cảm cũng nhẫn nại, chờ ra cửa doanh một mạch đến chỗ người khói thưa thớt, mới ngừng bước.

“A Nguyên, mấy năm qua cha ta vẫn luôn rất hối hận, ông cũng đang tìm mọi người…” Anh ta đứng ngay trước gót ngựa cô, hai mắt nghiêm túc nhìn cô, làm cô muốn tránh cũng không thể, “Chuyện năm ấy, là bởi vì thế nên em còn trách ta ư?”

Tử Thanh lắc đầu, nói khẽ: “Năm ấy dù tôi còn nhỏ, nhưng cũng biết không liên quan gì đến huynh.”

Lý Cảm khẽ thả lỏng ngữ điệu, hỏi tiếp: “Chú Tần… phải chăng chú ấy vẫn còn trách cha ta?” Anh ta thấy Tử Thanh không đáp, cảm nhận được đáp án, nhưng tinh thần thểu não rối trí, thở dài: “Quan ngoại Trí Thủy, là sai lầm đúc thành rất lớn của cha, nhiều năm qua ông hối không kịp, đã thành một tâm bệnh. Nếu chú Tần có thể tha thứ cho ông ấy, có phải chịu đòn nhận tội, cha cũng chịu.”

Tử Thanh vẫn không nói, hốc mắt hơi phiếm hồng, cụp mắt cúi đầu, dắt ngựa vòng qua chỗ anh ta đi tới.

“Nguyên!” Lý Cảm đuổi lên trước, không cách nào dừng cô, bèn đưa tay níu cánh tay cô: “Là vì chú Tần, nên em không chịu theo ta đi à? Nhưng chả lẽ chú ấy không biết rằng để em ở lại trong quân là nguy hiểm bực nào, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ…”

Tử Thanh tùy ý để anh ta níu lấy, mạnh mẽ ép chua xót nơi chóp mũi, chìa ra một vẻ mỉm cười: “Lý gia ca ca, huynh có còn nhớ tiệm tào phớ đầu đường Lũng Tây trước đây chúng ta thường đi ăn chứ, đã qua bao năm, không biết còn ở đó không?”

Lý gia ca ca — tiếng gọi của cô lập tức kéo Lý Cảm về những năm tháng trước đây, nhiều năm trôi qua, rốt cuộc lại được nghe thấy nàng ấy gọi mình, không kìm được ấm áp phun trào trong lòng, hốc mắt dậy sóng.

“Em, em đến Lũng Tây lâu vậy, không đi xem thử sao?” Anh ta hết sức khiến giọng mình thật tự nhiên.

“Không có, vẫn ở mãi trong quân, chưa từng ra ngoài.”

Lý Cảm cười nói: “Vậy chúng ta đi tìm thử xem, còn người nghệ sĩ Lưu niết tò he nữa, nói không chừng ông ấy vẫn còn ở đó. Lúc nhỏ mỗi khi em đứng trước quầy hàng ông ấy là nhấc không nổi bước chân, lại không nỡ mua.”

Tử Thanh mỉm cười, xoay người lên ngựa, mềm mại nói: “Được, chúng ta đi tìm xem.”

Thấy nét mặt cô mềm đi nhiều, Lý Cảm tất nhiên rất vui, huống hồ giờ còn sớm, khuyên nàng ấy cũng không vội một chốc, bèn lên ngựa. Hai người hai ngựa, rong ruổi về hướng nội thành Lũng Tây.

Đêm qua mưa một trận, gột rửa con đường Lũng Tây đến bóng loáng không dính nước, quầy hàng hai bên đường lớp chen lớp, vô cùng náo nhiệt, nhìn không hết điểm cuối.

Sáu năm chưa bước đến đây, Tử Thanh nhìn lòng đường bằng đá xanh dưới lòng bàn chân, bên tai là tiếng người huyên náo, không khỏi thảng thốt, như rằng chỉ cần cô chạy như bay, là có thể dọc theo con đường về được đến nhà.

Vẫn như lúc nhỏ, Lý Cảm đưa tay nắm chặt tay cô, lọt vào giữa dòng người lui tới.

“Hai bát đậu hũ, một bát cho hai phần mật ong.” Tìm được quầy đậu hũ, Lý Cảm quen thuộc dặn.

Chủ tiệm râu tóc hoa râm giương mắt quét qua, hơi ngẩn người, xem xét Lý Cảm Tử Thanh tường tận một lát, giật mình cười rộ: “Không phải Lý gia Tam công tử sao? Còn cô bé này, tên là gì í nhỉ?… Trưởng thành rồi, lớn cả rồi, bao năm rồi cơ mà!”

Lý Cảm cười nói: “Bao nhiêu năm rồi bọn cháu cũng còn lưu luyến đậu hũ các chú đây, tay nghề chú, không bị mai một đi đấy chứ.”

“Sao có thể chứ.”

Râu rậm hoa râm cười hắc hắc không ngừng, nhanh tay nhanh chân múc hai bát đậu hũ, một bát trong ấy thêm hai thìa mật ong, rồi bưng nó đến trước mặt Tử Thanh.

“Cô nhóc, tinh nghịch thế, ăn mặc như con trai vậy. Nhưng cô ăn mặc thế này thật so với cha cô đúng là một mô hình khắc ra… trong nhà khoẻ cả chứ?” Râu rậm hoa râm xoa đầu Tử Thanh.

“Đều khoẻ cả ạ.” Tử Thanh cười cười, dù không tự nhiên lắm, cũng không né tránh, vẫn mềm mỏng giống cô bé của sáu năm trước.

Lý Cảm nhìn cô, ý cười không kìm được tràn ra, cũng đưa tay sờ đầu cô.

Hai người ăn rất chậm, từng ngụm từng ngụm nhỏ, Tử Thanh vùi đầu ăn chuyên chú, còn Lý Cảm thì quá nửa thời gian đều nhìn cô, thi thoảng mới nhấp một miếng đậu hũ cho hợp cảnh.

“Ăn ngon không?” Anh ta hỏi.

Tử Thanh ngước lên, “Ừm”, rồi lại cúi đầu, một lát sau đã ăn sạch. Sau đó cô móc trong người ra hai đồng, đặt lên bàn.



Lý Cảm cười nói: “Em có được bao tiền, còn cướp thanh toán.”

“Lúc nhỏ, vẫn luôn là huynh trả, giờ cũng nên để tôi trả một lần.” Tử Thanh không nhìn anh ta, đảo mắt lên con đường bằng đá xanh, giọng rất nhỏ, “… Luôn là tôi thiếu huynh, có thể trả chút nào hay chút đó vậy.”

“Em đừng nói vậy, là nhà ta thiếu em mới phải.”

Nhìn dáng cô nhỏ bé gầy gò, không biết mấy năm qua đã trôi qua như thế nào, Lý Cảm dằn cơn nghẹn trong cổ xuống, giữ tinh thần gượng cười nói: “Chú dì Tần đang ở đâu? Ta muốn đi thăm bọn họ.”

Tử Thanh nhìn anh ta, hồi lâu cúi đầu, thản nhiên nói: “Không cần.”

“Em nhập quân, họ có biết?”

“Biết.”

Tử Thanh đáp rất kiên quyết, đứng dậy cám ơn Râu rậm hoa râm, bước ra ngoài đường.

Lý Cảm sải bước đuổi kịp, sóng bước cùng cô, khó hiểu ngờ vực nói: “Coi như chú Tần… nhưng sao dì Tần lại cho phép chứ?”

Đám người rộn rộn ràng ràng, Tử Thanh chỉ cắm cúi đi, tựa như hoàn toàn không nghe anh ta hỏi, Lý Cảm thấy rùng mình, định giữ cô lại, lại bị cô nhẹ tránh thoát.

“Có phải chú Tần gặp chuyện gì rồi?!” Nghĩ với thân phận người Mặc gia của Tần Đỉnh, Lý Cảm lo lắng bất an, ngăn trước mặt Tử Thanh.

Dừng bước, ánh mắt Tử Thanh vượt khỏi người anh ta, bình tĩnh nhìn tới nơi nào đó ở phía trước.

“… Hàng tò he đã đi rồi.” Cô nói.

Lý Cảm quay lại, nhìn theo ánh mắt cô, quầy hàng tò he lúc còn bé vẫn ở dưới cây táo lớn, giờ đây chỉ còn một người bán phấn son đứng dưới cây táo rao hàng.

“Nói không chừng đã dời đi nơi khác, chúng ta tìm tiếp thôi.” Lý Cảm nói.

Tử Thanh lắc đầu, chợt nghe giọng điệu nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Huynh còn xem tôi là một cô nhóc sao?”

Lý Cảm nhìn dáng vẻ cô, cười nói, “Em lớn thật rồi, không xem những món đồ chơi ngày nhỏ ra gì, lúc còn bé hiếm khi có thể ra phố chơi, lần nào đến em cũng phải tới thăm hàng tò he… Em ở trong quân lâu vậy, sao chưa từng ra ngoài dạo qua? Bọn họ khi dễ em sao?”

“Không phải, là tự tôi không muốn ra ngoài.”

“Sao thế?”

“Không muốn gặp người.” Tử Thanh thản nhiên nói, “Nhất là không muốn gặp những người quen biết trước kia.”

Nghe vậy, Lý Cảm ngẩn ra, hơi khựng bước, đợi tỉnh táo lại, ánh mắt ưu tư, nhẹ giọng hỏi: “A Nguyên, ngay cả ta em cũng không muốn gặp à?”

Tử Thanh im lặng không đáp.

Lý Cảm hỏi tiếp: “Mấy tháng trước, ta đến Chấn Vũ doanh, còn tỷ thí tiễn thuật với Mông Giáo Uý, em từng thấy ta rồi?”

Tử Thanh gật đầu.

Ngực bỗng phiền muộn, giữa hơi thở là đau đớn nhè nhẹ, Lý Cảm cố tự kiềm chế, thở dài: “Em vẫn hận ta.”

Tử Thanh bình tĩnh lắc đầu: “Không, tôi biết chuyện không liên quan gì đến huynh.”

“… Em còn hận cha ta.”



Cô lẳng lặng nhìn anh ta, hồi lâu, ánh mắt mang theo chút thẫn thờ cụp xuống, nói: “Tôi không biết, thật sự không biết, nên tôi không muốn gặp các người, bởi vì tôi không biết nên đối mặt với các người thế nào.”

Lý Cảm đưa hai tay nắm lấy vai cô, vội la lên: “Ta hiểu, em không cần khó xử một mình. Để ta đi gặp chú Tần! Ta xin đền tội với ông! Ta đi chịu đòn nhận tội, chỉ cần ông ấy chịu gặp ta, muốn phạt ta sao cũng được.”

Tử Thanh lắc đầu: “Ông sẽ không gặp huynh đâu… Lý gia ca ca, chuyện nhà của hai chúng ta là không có cách nào hoá giải, sau này tôi không muốn gặp lại huynh.”

“A Nguyên, em…” Lý Cảm cuống quýt, “Em có biết ta tìm em bao lâu không, mấy năm qua ta vẫn luôn đi tìm em, luôn chờ đợi em, giờ vất vả lắm mới tìm được em, em… em không thể thế này… Ta còn muốn chăm sóc cho em thật tốt…”

Vì sốt ruột, âm điệu anh ta không khỏi hơi cao, làm người ngoài ghé mắt. Tử Thanh thấy anh ta đỏ mặt, khẽ thở dài, lạnh nhạt nhỏ giọng: “Tôi không thế này thì nên như thế nào? Chả nhẽ trên đời này còn có chuyện vốn dĩ nên thế sao?” Lời thật tang thương, cực kỳ không hợp với độ tuổi của cô, Lý Cảm nghe xong sững người…

Tử Thanh tránh khỏi tay anh ta, chậm rãi thong thả đi tới, lơ đãng nói: “Nghe nói Tướng quân Lý Quảng vốn nên được phong hầu, năm đó ông ta bình định loạn người Khương, chém giết hơn tám trăm người, lập được đại công, nhưng đến nay cũng chưa thấy Thánh thượng phong thưởng. Huynh nói xem, còn có chuyện gì vốn dĩ nên như thế?”

Trong ấn tượng A Nguyên vẫn phúc hậu từ bé, là lần đầu nghe cô dùng giọng điệu mỉa mai như thế, Lý Cảm nhói lòng, không thốt ra lời.

“Tôi vẫn cứ nghĩ rằng, nếu lúc ấy cha tôi không có dẫn chúng tôi rời đi, vậy thì sau đấy Tướng quân Lý Quảng có bán cha tôi cho triều đình, đổi lấy một chức Thiên hộ Hầu không?”

“Sẽ không, đương nhiên sẽ không!” Lý Cảm vội la lên, “Năm đó cha ta đã hối hận ngay rồi! Ông ấy vẫn luôn xem cha em như huynh đệ…”

“Huynh đệ…” Tử Thanh đau thương cười nhạt, “Hơn tám trăm mạng người, cha nói là người thiếu nợ, nên người gánh lấy, ráng sức gánh…”

Lý Cảm nghe ra chỗ không đúng: “Chú Tần, chú thế nào rồi?”

Hai người đã đi tới chỗ trống trải, Tử Thanh không muốn nói thêm gì nữa, giương mắt nhìn anh ta: “Lý gia ca ca, hôm nay tôi có thể mời huynh ăn bát đậu hũ, quả là rất vui. Nhưng tôi đã không phải A Nguyên năm xưa, tháng ngày xưa kia rất tốt đẹp rất rất tốt đẹp, nhưng cũng không còn cách nào kéo trở về lần nữa. Hôm nay chúng ta gặp nhau xong, không cần gặp nữa.” Nói đến đây, nhìn vẻ mặt Lý Cảm, Tử Thanh hơi nghiêng đầu ra ngoài, vẫn cười nhạt, “Lúc nhỏ đọc Trang Tử không hiểu, hiện mới hiểu, cái gì là chi bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, rất tốt, cũng rất tốt.”

“Ta tìm em sáu năm, vất vả lắm mới gặp, em lại bảo ta từ nay về sau không cần gặp lại.” Lý Cảm yên lặng nhìn cô đăm đăm, “Thế này cũng gọi là rất tốt?”

“Chả lẽ phải ép tôi đến nhà huynh trả thù? Tôi không muốn làm loại chuyện đó.”

“A Nguyên…”

Tử Thanh ngắt lời anh ta, mắt đầy mệt mỏi: “Đừng ép tôi, cứ thế này, rất tốt.” Cô xoay người lên ngựa, khẽ quát ngựa, “Đi thôi, nên về doanh rồi.”

Lý Cảm đứng sững ra tại chỗ hồi lâu, mới lên ngựa đuổi theo cô, cố gắng vẫn bằng giọng mềm mỏng: “Được, ta không ép buộc em, em có thể không gặp ta, nhưng mà em không thể ở lại trong quân, việc này quá nguy hiểm!”

Tử Thanh lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện của tôi, huynh không cần xen vào.”

Lý Cảm thò người chụp dây cương cô, cặp mắt tức giận muốn toé lửa, nói: “Chuyện khác ta đều có thể mặc kệ, nhưng ta luôn muốn em tốt đẹp!”

Giữa cổ họng nghẹn như bị mắc kẹt vật lạ, Tử Thanh ngầm hít một hơi, xoay qua nhìn anh ta, chầm chậm nói: “Ta trong quân đội có việc muốn làm, đợi chuyện chỗ này, ta tự nhiên sẽ rời đi.”

“Chuyện gì?”

“Không có gì,” Tử Thanh hơi ngoảnh mặt đi chỗ khác, “Chỉ là thiếu chút nợ.”

“Thiếu nợ, bao nhiêu tiền?” Lý Cảm vội nói, “… cho dù là bao nhiêu, ta luôn có thể kiếm ra cho em.”

“Là nợ nhân tình.” Tử Thanh cười nhạt.

Nợ nhân tình thì dùng tiền trả thế nào mới hết, Lý Cảm nghẹn ngào một lát, vẫn không cam lòng thầm nghĩ: “Không có biện pháp khác sao? Không cần ở lại trong quân?”

“Ừm.”

Biết tính Tử Thanh giống cha nàng ấy như tạc, chỉ cần là chuyện gánh trên vai, có bị ép tới nửa bước cũng khó đi, cũng sẽ cắn răng chống đỡ. Lý Cảm thấy sườn mặt cô bình tĩnh không lay động, biết khuyên nữa cũng vô dụng, đành nói: “Nếu xảy ra chuyện gì, em cứ nói là thân thích của ta, có lẽ Hoắc Tướng quân vẫn nể ta mấy phần tình mọn, mặc kệ là chuyện gì, hãy để ta đến gánh vác.”

Tử Thanh chỉ cười nhạt, không nói được cũng không nói không, chỉ nói: “Tôi biết rồi.”