Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 42: Hành trình. Hai




Căn cứ vào chỉ lệnh Khúc trưởng truyền đạt lại, hai người Tử Thanh Đế Tố trước bữa sáng phải đến Hổ Uy doanh, cho nên lúc thao luyện buổi sớm xong hai người vội vàng từ biệt bọn Triệu Chung Vấn, phóng ngựa đuổi đến Hổ Uy doanh.

Thông báo ở cổng doanh xong, có quân sĩ tới, dẫn họ thẳng vào một góc võ đài. Đã có mười mấy người ngựa chờ ở đó, người dẫn đầu chính là Hoắc Khứ Bệnh.

“Bẩm Tướng quân, người đã đưa đến.” Quân sĩ đến bẩm Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh tùy ý gật đầu, phất tay bảo quân sĩ lui ra, hờ hững quét mắt sang Tử Thanh và Đế Tố. Mấy người sau lưng chàng thấy thì ra là phải chờ hai tên binh sĩ nhỏ tầm thường này, tự nhiên không để vào mắt, không hài lòng lắm phàn nàn: “Ranh con tụi bây ngon giấc nhỉ, để bọn ta đợi ở đây gần nửa canh giờ.”

Trong mệnh lệnh Khúc trưởng chỉ bảo là trước bữa sáng, cũng không nói cụ thể giờ yêu cầu, Tử Thanh Đế Tố dù đều cảm thấy oan uổng, nhưng cả hai đều cúi đầu cụp tai, không dám giải thích chứ đừng nói là phản bác.

Cũng may Hoắc Khứ Bệnh không bảo phạt, nhảy lên huyền mã, cất cao giọng nói: “Xuất phát!”

Lập tức, mười mấy người gồm cả Triệu Phá Nô, Cao Bất Thức xoay người lên ngựa, Tử Thanh Đế Tố hối hả đuổi theo. Một nhóm gần hai mươi người vụt phóng theo hướng tây bắc.

Toán người ngựa này, Hoắc Khứ Bệnh là Tướng quân, Triệu Phá Nô là Ưng Kích Tư Mã, Cao Bất Thức là Giáo Úy, trong mười mấy người còn lại có mấy người là Trung Lang tướng, hầu như đều xuất thân từ Vũ Lâm lang quan, tất nhiên không ai để đám tiểu binh tiểu tốt cỡ như Tử Thanh Đế Tố vào trong mắt. Trên đường đám người có hỏi có đáp, thỉnh thoảng vui đùa giận mắng, không ai đếm xỉa đến Tử Thanh Đế Tố. Hai người họ đành ngây ngốc đi theo, căn bản không biết đi đâu, làm gì.

“Nghe thấy tiếng nước chảy không?” Lao vụt gần một canh giờ, Đế Tố ngoái đầu hỏi Tử Thanh, “Phía trước có con sông, nước rất xiết, ta có thể cảm giác được.”

Tử Thanh nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên tiếng nước sông ầm ầm mỗi lúc một vang: “Là Hoàng Hà?”

Lại đi một đoạn, từ xa xa có thể thấy bến đò, chạy gần đến, cả đám xuống ngựa. Có người chờ sẵn ở đây chào đón, dẫn họ vào trong một căn phòng, cung kính bẩm với Hoắc Khứ Bệnh: “Theo lời căn dặn của Tướng quân, đội lạc đà phía bên kia đã thuê xong, gấm vóc lụa là cũng đã chuẩn bị trên thuyền.”

Tử Thanh hơi sửng sốt, vì bày biện trong căn phòng trước mặt họ là toàn bộ những thứ mà đội buôn bình thường bôn ba đại mạc cần dùng.

“Gỡ giáp, mọi người tìm y phục thích hợp với mình tự thay, vừa mặc là được, không rề ra chọn lựa, thuyền đang chờ…” Triệu Phá Nô cất giọng dặn dò, lời còn chưa dứt đã bị một bộ áo bào ném qua che ngay trên đầu.

Ngay sau đó, Đông Trung Lang tướng Đàm Trí bên cạnh nhét một đôi giày hơi cũ vào trong tay Triệu Phá Nô, cười nói: “Cậu không cần chọn, đôi này thúi nhất, cậu dùng thích hợp nhất.”

Triệu Phá Nô kéo áo trên đầu xống, ôm giày, thu hạ trên đầu áo bào, ôm giày, vẫn tốt tính thúc giục: “Lên thuyền sẽ có phần ăn sáng, đừng nói ta không báo cho các cậu.”

“Không nói sớm thế cậu, bỏ đói chúng ta nửa ngày trời.”



Lại một đôi vớ vải cũ ném qua, Triệu Phá Nô nhận hết, ôm quần áo đi thay.

Tử Thanh đã cởi giáp, ngay trước mặt mọi người dĩ nhiên không cách nào cởi nhu y, đành chậm rãi thay vớ giày trước. Đế Tố nhanh nhẹn thay xong, thấy nét mặt Tử Thanh thì chợt hiểu, con ngươi xoay tít một vòng, nâng một tấm áo bào bằng da cao cao, quay ra sáng ra vẻ tự nhủ: “Không có côn trùng đó chứ?”

Chỉ cần một chớp mắt được tấm áo che chắn, Tử Thanh cực nhanh cởi nhu y đỏ thẫm ra, mặc tấm nhu y màu xanh đá hơi cũ kia vào.

Một bàn tay to lớn kéo tấm áo bào da xuống, mặt Triệu Phá Nô xuất hiện ngay trước mắt, đầy nghi ngờ nói: “Có côn trùng hử? Hèn gì ta thấy hơi ngứa?” Anh ta nhướn vai này rồi rụt vai kia, cả người không được tự nhiên.

Đế Tố ngượng ngùng rút tay về, cười xòa: “Hình như là tôi nhìn lầm, là lông bị kết gút, không phải côn trùng.”

“Ờm…” Triệu Phá Nô gãi lưng đi ra tiếp tục căn dặn cả đám, “Cung, nỏ đều phải mang theo, không để lại. Chúng ta là dân buôn, cũng phải đề phòng đao khách trong đại mạc, đừng giả bộ quá mức.”

“Chúng ta sắp đi đại mạc?!” Đế Tố giật mình, bảo Tử Thanh, “Cậu có nghe thấy không, là bảo chúng ta đề phòng đao khách trong đại mạc.”

“Ừm.” Tử Thanh buộc xong áo ngoài, đeo cung tên lại trên lưng, mơ hồ cảm thấy đã hơi hiểu mục đích chuyến đi này của Hoắc Khứ Bệnh.

“Ê, hai thằng nhóc kia lại đây, xếp đống áo này lại, vớ giày cũng phải gọn gàng, không để bừa bãi.” Có người đương nhiên sai sử bọn họ, “Lúc về còn phải mặc đấy.”

Cũng không phải Tướng quân, cũng không biết xấu hổ ngông ngênh sai người, Đế Tố thầm lầu bầu, thì thấy Tử Thanh đã yên lặng qua xếp quần áo, đành đi theo, tức giận chồng chất lung tung.

“Cậu nói chúng ta ăn mặc thế này vào đại mạc làm gì?” Đế Tố chất đống quần áo, vừa như tự lẩm bẩm, vừa như đang hỏi Tử Thanh, “Lẽ nào Tướng quân cải trang để tập kích bất ngờ người Hung Nô một lần? Người cũng hơi ít rồi?”

“Chắc là muốn tìm đường.”

Nếu chuyến này là để dò đường, Tử Thanh hiểu ngay vì sao Tướng quân phải dẫn theo Đế Tố.

Đang nói, Hoắc Khứ Bệnh khoác áo da chồn đầu đàn từ trong phòng bước ra, ngó Tử Thanh chằm chằm, cảm thấy rất hứng thú khi thấy cô trong lớp áo dài lông xù, thuận miệng sắp xếp: “Cậu là gã sai vặt thiếp thân đi theo bên cạnh hầu hạ ta, nhớ chưa?”

Tử Thanh khựng một chớp mắt, có lẽ đây là thân phận mình phải làm chuyến này, đáp: “Rõ.”



Nghe vậy, Đế Tố không kìm nỗi mong chờ đầy cõi lòng hỏi: “Tôi cũng hầu hạ Tướng quân ạ?”

“Cậu có chuyện quan trọng hơn để làm.” Hoắc Khứ Bệnh dứt lời bèn sải bước ra cửa.

Chuyện quan trọng hơn — trong thâm tâm Đế Tố rất mừng, tự thấy mình quá có chỗ dùng.

Thấy Tử Thanh vẫn khom người xếp giày, cậu vội chọc nhẹ cô, la lên: “Cậu ngốc à, còn không mau theo sau, Tướng quân vừa mới bảo cậu hầu bên cạnh ngài mà.”

Tử Thanh nghi ngờ đứng thẳng dậy: “Hẳn ngài muốn nói là sau khi vào đại mạc chứ?”

“Ngài dù không nói, nhưng giờ cậu đi theo cũng không sai.” Đế Tố giục, “Nhanh đi nhanh đi, Mệnh lệnh của Tướng quân có thể để cậu đoán mò à, đám giày thối này cứ để ta xếp.”

Tử Thanh không còn cách nào, đành chỉnh ngay ngắn áo bào, theo sau đi ra cửa.

Vừa mới lên thuyền, đã có người la hét kêu đói với Triệu Phá Nô, tìm thức ăn khắp nơi. Sau chốc lát, quả nhiên có người theo lệnh Triệu Phá Nô khiêng ra mấy giỏ bánh mì lúa mạch thô, nặng nề quẳng lên boong tàu..

“Ăn thứ này đó hả?” Đông Trung Lang tướng Đàm Trí nhíu chặt mày.

Triệu Phá Nô đưa tay cầm miếng đầu tiên: “Thứ này không dễ hỏng, chống đói, mọi người ăn xong, phần bánh mì còn lại là lương khô mấy ngày tới… Lại lại lại, đừng khách khí, lấy thêm mấy cái…”

“Đừng gào to thế, tốt gì đâu, cậu có lòng quá à.” Lập tức có người trêu ghẹo chế nhạo.

Nói tới nói lui, cả đám người tay không rảnh rỗi, chưa tới một lúc, túi yên ngựa bọc đầy, miệng người nào người nấy đều tự lo nhai phần mình.

Đế Tố gặm bánh mì dựa vào mạn thuyền, thò người ra nhìn bọt nước bốc dưới đáy thuyền, tay kia ra sức quơ gọi Dịch Tử Thanh tới.

“Ta là lần đầu ngồi thuyền lớn vầy đây, cậu xem, đến bọt nước cũng lớn đến thế!” Cậu ta cực kỳ hưng phấn.

“Coi chừng đấy.”

Thấy cậu ta nhổm người quá đà, Tử Thanh kéo lại, rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài thuyền. Vì đang sáng sớm, sương mù trên sông rất dày đặc nên chẳng thể nhìn thấy cảnh bên kia bờ, chỉ có sương mù mờ mịt, thuyền chạy thẳng tới phía trước, khiến lòng người thấy mênh mang vô cớ.