Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 59: Đường về. Sáu




Thấy tình thế không ổn, Midi đứng bên cạnh vội hoà giải: “Trời cho hắn khuôn mặt không được đẹp, mặt lại có vết sẹo, nên không muốn gặp người… Cha, để con đưa họ đi.”

Đại Vu sư cực kỳ tinh mắt, thoáng thấy một góc vỏ đao lấp ló dưới áo bào Oman, bèn nhảy xuống ngựa đến ngăn trước mặt Oman, lạnh lẽo nói: “Ta không biết thì ra người Hán cũng biết dùng loan đao đấy?”

Gã bỗng vươn tay, định giật khăn che mặt của Oman.

Oman đã đề phòng từ trước, lùi một bước, khiến tay gã rơi vào hư không, nghiêng sang Tử Thanh nói nhỏ: “Cậu đi mau!”

Quả nhiên Tử Thanh từ bên cạnh đã rời khỏi hắn, trong lúc đám người chưa kịp phản ứng, cô đã sải bước tới cạnh Midi, sắc lạnh chủy thủ lóe lên, kề sát cổ Midi, trầm giọng nói: “Không kẻ nào được nhúc nhích… Oman, cậu mau đi dẫn ngựa!”

“Lớn mật!” Hưu Chư Vương không ngờ tên thiếu niên gầy gò này dám uy hiếp Midi, cả giận nói.

Tử Thanh không đáp, hơi ghì chủy thủ, trên cổ Midi ngay tức khắc xuất hiện một vệt máu, một giọt máu tươi chảy xuống, Hưu Chư Vương giận đến xanh mặt, song không dám tiến lên.

“Cùng đi thôi!” Oman trầm giọng, kéo Midi ra sau lưng, chủy thủ của Tử Thanh vững vàng kề cổ Midi, vết máu chợt đập vào mắt, mọi người đều không dám nhúc nhích.

“Đừng sang đây, nếu không sẽ giết hắn!”

Ba người lùi ra hướng chuồng ngựa.

Loan đao cũng đã rời vỏ, Oman nắm thật chặt trong tay, ánh mắt đề phòng nhưng chân bước không mảy may chậm trễ.

Chuồng ngựa ngay cạnh chỗ ngoặt, con huyền mã đang mất kiên nhẫn phát ra tiếng phì phì trong mũi, tỏ vẻ chờ đợi đã lâu. Oman nhanh tay nhanh chân tháo dây cương, dẫn ngựa đến, cho Tử Thanh lên ngựa trước…

“Để ta ngồi phía sau, như thế bọn họ sẽ không dám bắn tên vào các cậu.” Midi thì thào nhỏ đến mức không thể nghe được.

Oman nhìn hắn, đáy mắt lộ tia kinh ngạc, ngây ra trong chớp mắt xong lập tức kéo hắn lên lưng ngựa, cho ngồi sau lưng Tử Thanh. Bản thân mình cũng nhanh chóng xoay người lên thớt ngựa đỏ thẫm. Hai con ngựa phá sương tuyết, bay thẳng ra ngoài.

Hưu Chư Vương trơ mắt nhìn bọn họ biến mất trong sương tuyết, quay ra sau quát: “Còn không đuổi theo cho ta! Nếu Midi có chuyện gì, các ngươi cũng đừng hòng quay về!”

Vừa dứt lời, lập tức bảy tám người sau lưng ông ta lao ra, đuổi theo hướng Tử Thanh Oman biến mất.

Đại Vu sư ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Midi không sao cả đâu, ông không nhìn ra vốn dĩ Midi có chủ ý giúp đỡ bọn hắn à, nếu không đã nhảy xuống rồi, sao lại thành thật ngồi lên ngựa vậy.”

Hưu Chư Vương trừng mắt nhìn gã, nặng nề nói: “Midi là con ta, ngươi ăn nói cẩn thận.”

Biết Hưu Chư Vương cực kỳ bảo vệ người con trưởng, Đại Vu sư ngượng ngùng cười trừ, tất nhiên không nói tiếp, chỉ nói: “Nên đi xem thằng bé thử, không biết hai gã người Hán này có dùng yêu pháp gì không.”



Nghe vậy, Hưu Chư Vương dù tức giận nhưng cuối cùng vẫn không yên tâm, hối hả đi vào lều Zashim. Đại vu sư âm thầm hừ lạnh, cũng lập tức đuổi sát.

Đội gió đạp tuyết bôn ba cả đêm, đám người đã mỏi mệt hết sức, bị lạnh cóng không ít, ngựa lạc đà cũng đầy vẻ mệt mỏi. May sao ở gần cửa thung lũng có một tảng đá lớn chắn gió, đám người lùa ngựa lạc đà vào, lượm lặt cành khô đốt lửa, đang vây quanh đống lửa, một lát sau mới từ từ hồi lại sức.

Đế Tố vẫn mãi nghĩ tới Tử Thanh, gặm bánh mì mấy miếng lại nhoài người thò đầu ra ngoài nhìn quanh, đôi khi cảm giác thoảng nghe tiếng vó ngựa, liền chạy ra ngoài đợi, nhưng luôn thất vọng quay về.

“Tướng quân.” Triệu Phá Nô đưa một miếng bánh mì hâm nóng tới.

Hoắc Khứ Bệnh lòng không yên nhận lấy, cắn phát, ánh mắt âm u nhìn đống lửa, hình như cũng không ngon miệng cho lắm.

Biết Tướng quân có chuyện lo lắng trong lòng, Triệu Phá Nô không dám hầu chuyện, xoay qua Đế Tố, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc thì y thuật của Tử Thanh thế nào?”

Nghe vậy, Đế Tố hơi lưỡng lự, trong phút chốc không biết nên nói thế nào, vô tình quay đầu nhìn thấy Tướng quân đang dõi theo mình, gãi gãi cổ, thành thật nói: “Tôi cũng không biết, lúc ở trong doanh đa phần là Dịch đại ca xem bệnh, Thanh nhi phụ giúp Dịch đại ca đánh gió sắc thuốc gì đấy, rất ít khi thấy cậu ấy xem bệnh cho người ta.”

Hoắc Khứ Bệnh cụp mắt, lại cắn bánh mì, vô vị.

“Ta thấy cậu ta trị vết thương cho Hạo Nhiên cũng rất lành nghề.” Triệu Phá Nô không biết là đang an ủi ai, hay là an ủi bản thân.

Đế Tố vẫn cứ không biết điều, phiền não đầy bụng lẩm bẩm: “Đó là vết thương ngoài da, sao giống bệnh trẻ sơ sinh được. Thanh nhi, cậu ấy còn là… rơi vào tay người Hung Nô thì phải làm sao chứ?”

“Cậu ấy còn là cái gì?” Triệu Phá Nô không hiểu.

“Ơ…” Đế Tố biết mình suýt lỡ buột miệng, “Cậu ấy còn là huynh đệ của tôi.”

Bá Nhan ở bên cạnh im lặng nghe họ nói chuyện, ăn xong ổ bánh, uống mấy ngụm nước, đứng dậy sửa lại áo, bẩm Hoắc Khứ Bệnh: “Tướng quân, xin ngài đồng ý cho tôi quay lại tiếp ứng.”

Hoắc Khứ Bệnh chau mày, nhìn hắn, không lên tiếng.

“Nhỡ họ gặp phải chuyện gì, có lẽ đang cần người thì sao.” Bá Nhan dừng đoạn, rồi hạ giọng, “Xem như nếu họ không còn, chúng ta phải biết, đúng không?”

Thi Hạo Nhiên đứng phắt dậy, nói: “Tôi cũng đi! Lúc ở trong sa mạc, thằng bé rất tốt bụng, nếu không còn thì quả là đáng tiếc.”

“Vậy tôi cũng đi!” Đế Tố cũng cuống quýt đứng dậy, la lên.

Hoắc Khứ Bệnh hờ hững lườm họ: “Ngồi xuống cả cho ta…” Giọng chàng không lớn, song không ai dám trái ý, Bá Nhan, Thi Hạo Nhiên, Đế Tố đành ngồi xuống lại.



“Tướng quân…” Bá Nhan nhìn chàng, khuyên, “Hạo Nhiên nói rất đúng, thằng bé rất tốt bụng, nếu mất tích thì thật đáng tiếc!”

Hoắc Khứ Bệnh không để ý lời hắn, móc bản địa đồ da dê trong ngực ra, trên đó đánh dấu lấm tấm rất nhiều điểm, cùng với bản đồ nguồn nước đại mạc Oman đã vẽ ra, đưa cho Triệu Phá Nô: “Lão Triệu, cất kỹ mấy thứ này, nếu có sơ xuất, cẩn thận đầu của anh đấy!”

Không hiểu ý gì, Triệu Phá Nô mê mê tỉnh tỉnh nhận lấy, cẩn thận cất vào trong ngực.

“Trước giữa trưa, nếu ta chưa về, anh hãy dẫn họ vượt đỉnh Ô Sao, đi suốt đêm đến bến đò Nghịch Thủy, ở đó có thuyền tiếp ứng. Trước khi trời tối, chắc chắn ta sẽ gặp các anh ở bến đò.”

“Tướng quân!”

Không chỉ Triệu Phá Nô, mấy người khác đều hiểu ngay rằng Hoắc Khứ Bệnh muốn làm gì, tất cả đứng phắt dậy.

“Tướng quân, ngài không được tự đi! Để tôi với Hạo Nhiên đi là được!” Bá Nhan vội la lên.

Hoắc Khứ Bệnh nhìn hắn, hỏi: “Anh biết nói tiếng Hung Nô à?”

Bá Nhan run lên, đàng hoàng nói: “Không biết.”

“Hạo Nhiên, cậu biết chứ?”

Thi Hạo Nhiên cũng ỉu xìu: “Không biết.”

Triệu Phá Nô ở bên cạnh có ý tốt nhắc nhở chàng: “Nhưng mà Tướng quân, ngài cũng đâu biết nói tiếng Hung Nô chứ.”

Nghe vậy, Hoắc Khứ Bệnh một chút xíu cũng không hề vấp váp, đương nhiên nói: “Tuy ta không nói, nhưng nghe hiểu được, hơn các cậu một chút.”

“Tướng quân, quá nguy hiểm, nên để ti chức đi thôi!” Triệu Phá Nô vội la lên, “Tôi suốt ngày nghe Cao Bất Thức lải nhải, có thể hiểu ít tiếng Hung Nô.”

“Không được.” Hoắc Khứ Bệnh dứt khoát.

“Vì sao chứ?”

“Anh còn không có cả ngựa, làm sao đi.”

Dứt lời, Hoắc Khứ Bệnh không đoái hoài đến anh ta, đeo ống tên trên lưng, lấy cung, xoay người lên ngựa, dưới mắt mọi người nhanh chóng lên đường.

Triệu Phá Nô gãi đầu, khá tức tưởi: Tôi không có ngựa là do ngựa tôi bị Tướng quân cưỡi mà; chỉ cần Tướng quân không đi, không phải tôi đã có ngựa rồi sao.