Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 72: Tập kích. Hai




Vì Tử Thanh và Dịch Diệp đềy là y sĩ nên không tham gia vào trận tập kích này, hai người dắt ngựa nhìn chốn binh khí chém giết trong ngọn lửa xa xa, ngoài tiếng chém giết, mơ hồ còn nghe thấy tiếng phụ nữ trẻ em gào khóc.

Một tiếng trẻ con cực kỳ yếu ớt nhỏ bé khóc i ỉ, như sấm sét hỏa thạch truyền đến tai Tử Thanh, giây lát đó, trái tim chợt co thắt đau đớn.

Nó chỉ là một đứa trẻ con.

Một đứa trẻ con không có chút nào năng lực tổn thương cũng không có chút năng lực phản kháng nào.

Tử Thanh yên lặng nhìn biển lửa đang thiêu đốt, quân Hán đang đuổi thêm nhiều người từ trong lều vải ra ngoài. Trong ngọn lửa phun ra nuốt vào, từng bóng người lảo đảo gào khóc, trơ mắt nhìn sân nhà của mình bị gót sắt giẫm đạp, bị lửa rực đốt thành tro tàn.

Hít một hơi sâu, Tử Thanh xoay người lên ngựa, nói rất nhanh với Dịch Diệp: “Em đi xem xem có ai bị thương không!” Dứt lời liền khẽ quát một tiếng, ngựa vọt tới hướng biển lửa.

Thi Hạo Nhiên từ phía sau vội chạy tới, là tới tìm Tử Thanh. Từ sau chuyến đi đại mạc Tử Thanh chữa khỏi vết thương vai của cậu, trừ Hình Y Trưởng, cậu ta đã hơi có chút tin tưởng cậu thiếu niên này, bị rết cắn cũng nhớ muốn tìm cậu ấy. Không khéo là, vừa lúc trông thấy Tử Thanh đang mau chóng rượt theo.

“Tử Thanh! Cậu…” Thi Hạo Nhiên gào đến lạc giọng, Tử Thanh đã phóng ra ngoài ba bốn trượng, cộng thêm ầm ĩ xung quanh, dĩ nhiên không nghe thấy.

Vốn đã sắp lên ngựa, Dịch Diệp vừa thấy cậu lập tức cung kính hành lễ: “Trường Thủy Giáo Úy, ngài…” Hắn nhìn thấy Thi Hạo Nhiên cau mày, mặt đầy đau đớn.

“Anh, y sĩ?”

“Vâng, tôi là anh trai Tử Thanh.”

Nghe nói là anh Tử Thanh, Thi Hạo Nhiên mới miễn cưỡng nhìn hắn, nói: “Lưng ta vừa mới bị rết cắn, vô cùng đau đớn!”

“Ngài mau gỡ giáp, ta xem thử.”

Thiên tính người y sĩ, Dịch Diệp mau mắn tay chân bận rộn.

Chương 3: Tập kích. ba

Trên đất trống bộ lạc, Hoắc Khứ Bệnh hờ hững đảo mắt qua đám tù binh Hung Nô quỳ la liệt trên đất, thong thả tới lui mấy chuyến, tựa như không quá hài lòng.

Triệu Phá Nô sải bước tới, nhỏ giọng bẩm: “Hỏi ra, Hưu Đồ Vương cùng Jin Midi Hưu Đồ Vương tử hôm trước vừa đi Hồn Tà Vương bộ, vừa lúc đều không có mặt.”

Hoắc Khứ Bệnh dùng ngón tay day thái dương, đảo mắt nhìn quanh mình, cau mày nói: “Cũng không dặn kiềm chế chút, đốt sắp nửa số lều rồi? Lão Triệu, anh cho người tìm hết thứ có thể ăn ra, toàn quân chỉnh đốn tạ chỗ, hai canh giờ sau xuất phát.”

“Rõ.”

Triệu Phá Nô nhận lệnh, lúc xoay người đụng phải Mông Đường mặt đầy u ám đón đầu, ngay sau đó lại thấy Tử Thanh, Zashim, bọn Khúc trưởng.

“Các người… thế này là sao?” Triệu Phá Nô thấy Mông Đường đi thẳng qua chỗ Hoắc Khứ Bệnh, bèn hỏi viên Khúc trưởng phía sau, “Quách Minh, có chuyện gì?”

Quách Minh thi lễ với Triệu Phá Nô trước, sau đó trề môi nhìn Tử Thanh nói: “Chẳng qua ta chỉ đùa giỡn với một ả người Hung Nô, thằng nhóc kia tự dưng lồng lên như kẻ điên, ta phát hiện thì ra nó quen biết với ả Hung Nô ấy, tình nghi nó tư thông ngoại địch, nên ta đặc biệt đến bẩm báo Tướng quân.”

“Không thể nào…” Triệu Phá Nô thấy tên nhóc gã chỉ là Tử Thanh, thầm lắc đầu không ngừng.

Bên này, Mông Đường đã báo cáo xong với Hoắc Khứ Bệnh, cuối cùng cứng rắn bổ sung một câu: “Tử Thanh tuy là người của Chấn Vũ doanh ta, nhưng nếu thật sự cậu ta có tình nghi tư thông Hung Nô, ta chắc chắn tự tay chém hắn.”

Hoắc Khứ Bệnh nghe xong, quét mắt nhìn Zashim trước.

Zashim tóc tai xộc xệch, chân trần đạp trên đất lạnh, vạt áo phất phơ trong gió, ẩn hiện lộ bàn chân trắng nõn. Nàng ta im lặng ôm con trong ngực, dịu dàng nhìn từng hơi thở của con, tựa như tất cả mọi thứ chung quanh đều không liên quan đến bản thân.

“Tử Thanh, đứa bé này chính là lần trước cậu cứu hả.” Chàng hầu như hiểu rõ câu chuyện ngay lập tức.

Tử Thanh gật đầu: “Vâng, nàng ấy chính là Zashim mẹ đứa bé.”

“Zashim, Vương phi Hưu Đồ Vương.” Chỉ một thoáng, sắc lạnh chợt lóe trong đôi mắt Hoắc Khứ Bệnh, quay lại tới gần Quách Minh, lạnh lùng nói, “Ngươi, dám vô lễ với Vương phi!”

“Ti chức, ti chức…” Quách Minh mù mờ, gã chẳng hiểu nổi đoạn đối thoại giữa Tướng quân và Tử Thanh, “Ti chức tưởng nàng ta chỉ là một ả Hung Nô bình thường, lúc người Hung Nô xâm chiếm biên quan đã làm nhục con gái nhà Hán ta, ti chức cũng chỉ muốn ăn miếng trả miếng…”

“Quân pháp lệnh rõ, không được cưỡng gian xâm phạm phụ nữ trẻ em, kẻ trái lệnh trảm.”

Hoắc Khứ Bệnh vốn không thèm để ý lời gã giải thích, chỉ lạnh nhạt tuyên bố.

“Tướng quân thứ tội! Ti chức biết sai rồi!” Quách Minh cuống cuồng xin tha, “Tướng quân thứ tội! Tướng quân thứ tội!”

Xuất chinh Hung Nô, của cải thu hoạch được, bao gồm cả đàn bà cũng xem như là chiến lợi phẩm, dẫu biết rằng cần chờ triều đình nhà Hán ra lệnh công bố rõ ràng ban thưởng, nhưng bản thân họ là quân sĩ, nếm tươi mới trước vốn dĩ cũng là lệ cũ trong quân, xưa nay cũng không bị truy tra đến cùng. Đây là lần đầu gã theo Hoắc Khứ Bệnh xuất chinh, quả không ngờ tới vị Tướng quân trẻ tuổi này không chỉ luyện binh khác thường, mà thưởng phạt cũng khắc nghiệt vậy, không chút cẩu thả.

Triệu Phá Nô ở bên nhìn một lát, thấy Quách Minh nhìn mình cầu giúp đỡ, bèn lại gần ghé tai Hoắc Khứ Bệnh thì thầm câu gì.

“A, anh bảo cha hắn là Quách Tiến à,” Hoắc Khứ Bệnh quay lại, nhìn Triệu Phá Nô chằm chằm nói, “… không biết.”

Thấy Tướng quân đã hạ quyết tâm giả vờ ngu ngơ đến cùng, Triệu Phá Nô đành lùi qua một bên.

Quách Minh thất vọng tràn trề, quỳ xuống đất nói: “Ti chức biết tội, xin Tướng quân cho ti chức một cơ hội lập công chuộc tội, ti chức có máu chảy đầu rơi cũng cam tâm tình nguyện.”

“Quân lệnh như núi.”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn hắn, chỉ nói bốn chữ.

Đầu Quách Minh ầm một tiếng, biết khó thoát khỏi cái chết. Tử Thanh ở bên cạnh, không ngờ rằng Hoắc Khứ Bệnh có thể chấp pháp như núi thật. Tuy trong quân có điều lệnh, bắt được tặc phụ chưa có văn bản ban thưởng rõ ràng mà gian phạm sẽ dùng quân pháp luận xử, nhưng khi chấp hành thật, lại ít càng thêm ít, một mặt tất nhiên là quân pháp có chỗ lỏng lẻo, mặt khác người Hung Nô xâm chiếm Trung Nguyên nhiều năm, dân cực kỳ oán hận, trong binh sĩ có hành động như thế kẻ làm tướng bình thường cũng sẽ không truy cứu quá mức.

“Trói hắn lại, hỏi chém trước quân.” Hoắc Khứ Bệnh nói.

Đuốc giơ cao, chiếu đất trống sáng như ban ngày.

Quách Minh bị trói, quỳ gối trên đất lạnh, không nhúc nhích, hờ hững nhìn chằm chằm về phía trước. Dù sắp bị hỏi chém nhưng thực chất bên trong gã vẫn là một người lính, sẽ không làm loại chuyện gào khóc xin tha.

Triệu Phá Nô bước lên, đưa chén rượu đến bên miệng gã, Quách Minh không từ chối, uống một ngụm lớn, rượu mạnh trào ra thuận theo chiếc cằm chảy vào trong áo bào.

“Có lời gì muốn nhắn gửi lại không?” Triệu Phá Nô hạ giọng hỏi.

“Không, ta đã làm thì dám nhận. Tướng quân bắt ta giết gà dọa khỉ, ta cũng không có gì oan ức.” Quách Minh đã nghĩ rõ ràng, khàn giọng nói.

Triệu Phá Nô im lặng, không nói nữa, lùi sang bên cạnh.

Mọi người đều tề tựu, toàn vùng đất trống lặng ngắt như tờ, không chỉ quân Hán, kể cả tù binh Hung Nô cũng đang lẳng lặng chờ lấy…

Mặt Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng, cao giọng: “Phạm tốt Quách Minh, gian phạm phụ nữ, trái quân lệnh ta, hỏi chém trước quân, răn đe!” Dứt lời một câu ngắn gọn, không chút do dự quay sang đao phủ khẽ gật đầu.

Ánh đao lướt qua!

Đầu người rơi xuống đất, cơ thể Quách Minh quỵ ngã thật mạnh.

“Chúng tướng nghe lệnh, ai còn dám làm trái quân lệnh, nghiêm trị không tha!” Hoắc Khứ Bệnh trầm giọng quát.

“Rõ!” Tiếng hô đồng thanh như sấm rền lăn qua.

Tử Thanh quay về lều vải bị tàn phá, lấy giày cho Zashim, phủ thêm cho nàng ta một lớp áo choàng, từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm tư. Đối mặt với Zashim, trong lòng cô chỉ có nỗi áy náy, nhưng cô biết, áy náy là thứ vô dụng nhất trên đời, cô đã chẳng làm được gì.

Một vú già trong đám tù binh Hung Nô nơm nớp lo sợ chạy ra, hầu Zashim mang giày, định ôm đứa bé giúp nàng ấy. Tay vừa chạm đến đứa bé, Zashim bèn chấn kinh mãnh liệt, theo bản năng ôm chặt đứa bé vào trong ngực, mãi đến khi thấy rõ người trước mắt, mới thả lỏng, để vú già ôm đứa bé sang một bên.

Nhẹ lòn ngón tay vào mái tóc đen nhánh của cậu bé, nàng quyến luyến không thôi ngắm nó. Tử Thanh ở bên cạnh thấy, trong lòng khó chịu, định an ủi nhưng cũng không biết nên nói gì, bỗng dời sang chỗ khác, đi tới đi lui.

“Tử Thanh.” Tướng quân cách đó không xa gọi cô.

Tử Thanh sải bước qua, ôm quyền hành lễ, yên lặng chờ Tướng quân giao phó.

“Người phụ nữ này và đứa con cô ta rất quan trọng, trước đây cậu đã cứu thằng bé, vừa rồi lại cứu cô ta, nhất định cô ta rất cảm kích cậu.” Hoắc Khứ Bệnh nói, “Cậu lựa lời an ủi cô ta, đừng để cô ta bị sợ hãi. Bảo với cô ta, triều đình nhà Hán luôn tử tế với tù binh, chắc chắn sẽ không tổn thương cô ta và đứa nhỏ.”

“Rõ.” Tử Thanh nhận lệnh, quay người định đi gấp.

“Chờ chút…” Hoắc Khứ Bệnh gọi cô lại, nhìn cô chằm chằm mãi lâu, nhíu mày, chìa bàn tay tới, bép bép bép bép vỗ lên gò má cô mấy cái, “Vực tinh thần lên xem nào, cuộc chiến này vừa mới bắt đầu, mặt ủ mày chau sao đi tiếp được!”

Chàng vỗ không mạnh, gương mặt không cảm thấy đau mà trái lại nóng hầm hập, Tử Thanh không biết làm sao lùi ra mỉm cười, nói: “Rõ!”

Bỗng sau lưng truyền đến tiếng kinh hô, Tử Thanh ngoái lại nhìn, thấy mấy quân sĩ thất kinh chỉ vào một chỗ lều vải rực cháy sợ hãi kêu lên, khó khăn lắm mới thấy một góc áo choàng thoắt hiện ở mành lều, chính là tấm áo vừa rồi cô phủ thêm giúp Zashim.

“Cô kia, cô kia cứ thế nhào vào!” Có người kêu to!

Vú già ôm đứa bé, đứng đó, khuôn mặt phủ kín nếp nhăn giàn giụa nước mắt.

Lửa cháy hừng hực trên lều, thi thoảng vọng tới tiếng răng rắc giá đỡ đốt gãy, cả căn lều vải sắp đổ sụp xuống…

Một người vọt chạy xông vào!

Hoắc Khứ Bệnh bình tĩnh nhìn bóng dáng cậu ấu thụ kia biến mất trong lửa, lần đầu trong đời, đầu ngón tay rét run, không thể thở nổi.