Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 93: Khiêu khích. Bốn




Dẫu hiểu là phải tỉ võ với Cao Bất Thức, nhưng trận đấu ban nãy Tử Thanh hoàn toàn không để ý, lúc này thấy Cao Bất Thức chắp hai tay sau lưng, tức ý là không cần đến hai tay, chỉ nghĩ là quy định tỷ thí như vậy, cũng chắp tay mình ra sau lưng.

Thấy cô như vậy, trong đám có tiếng thấp giọng cười nhạo, tất nhiên là nghĩ cô không biết trời cao đất rộng, còn Hoắc Khứ Bệnh cứ như được xem chuyện vui, nụ cười thoắt ẩn hiện bên môi.

Oman bỏ rượu thịt, đứng bên sân, chuyên chú nhìn Tử Thanh.

Hai người không cần tay, đến cùng đấu là đấu thế nào, ai cũng rất hiếu kỳ, huống chi so với Cao Bất Thức thì Tử Thanh càng nhỏ bé đến đáng thương, không khỏi khiến người cảm thấy lo là cô có bị Cao Bất Thức một cước đá văng ra ngoài không nữa.

“Tỷ võ chạm đến là thôi, không được gây thương tích!” Hoắc Khứ Bệnh cất cao giọng nói.

Cao Bất Thức cười ha hả: “Tướng quân yên tâm, chút phân tấc ấy Lão Cao vẫn còn.” Chúng tướng cười rộ, nghĩ ban nãy Tướng quân không nói mà giờ mới lên tiếng, tất nhiên là sợ Cao Bất Thức đả thương Tử Thanh.

“Rõ.”

Tử Thanh nhận lệnh, di chuyển qua lại, tuy hai tay đã chắp sau lưng nhưng mắt đã nhìn Cao Bất Thức đăm đăm, vào thế đề phòng.

Tiếng gió chợt quét, Cao Bất Thức sáp gần mấy bước, chân dài quét ngang tới.

Hơi lui nửa bước, Tử Thanh ngửa đầu né qua, nhấc mũi chân đá ra, mau lẹ vô cùng, nhắm đến mấy chỗ ma huyệt trên chân Cao Bất Thức chia ra đá mấy cái. Rượu vào rồi, thần trí cô vẫn nhanh tỉnh táo, tuy khó tránh khỏi có phần không không chế được lực đạo nên ra tay không nhẹ không nặng. Vừa tung mấy đá, sức quá lớn, khiến Cao Bất Thức bị đá tê rần nửa người, lảo đảo lùi lại mới đứng vững.

Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười.

“Cậu nhóc giỏi lắm…” Cao Bất Thức khen một tiếng, thu lại ý đùa giỡn qua loa.

Ánh lửa chập chờn, hai người chân đấu chân, đánh rất đặc sắc.

Mặc dù Cao Bất Thức người cao to chân dài, lại không hề lấn lướt được Tử Thanh nửa phần, vất vả lắm mới xông đến trước người đã bị Tử Thanh dùng vai huých mấy cái, sức càng lúc càng lớn, chỉ thấy tức ngực không kìm chế được, lùi mấy bước thở dốc. Cũng may Tử Thanh không phải là người nôn nóng muốn thắng ngay lập ức, chỉ đứng tại chỗ chờ anh ta nghỉ ngơi một lát.

Oman vừa cười vừa reo hò: “Hay!”

Đám người vây quanh xem trận đánh, dẫn đầu là Phương Kỳ, không khỏi có phần ngạc nhiên, cứ tưởng trận đấu này Cao Bất Thức sẽ trên cơ Tử Thanh như diều hâu vồ gà con, nào ngờ được chỉ vừa đánh mấy hiệp Cao Bất Thức đã rơi xuống thế dưới. Phương Kỳ khó tránh khỏi thầm nghi ngờ rằng Cao Bất Thức cũng cố ý nhường Tử Thanh, nhưng hai người đánh rất kịch liệt, chiêu chiêu rất thực, đúng là không giống giả vờ.

Phía bên này, Cao Bất Thức không khóa tay sau lưng nữa, gọi to Tử Thanh: “Chắp tay đánh nhau không nhanh nhẹ, chúng ta thả ra đánh, mới sướng!”



Tính Tử Thanh hiền hoà, anh ta nói gì thì là thế, bèn gật đầu nhận lời, không còn chắp tay.

Tay đã cởi trói, Cao Bất Thức chợt thấy nhẹ nhõm, không vướng víu nữa bèn nắm chắc quả đấm, híp mắt nhìn Tử Thanh một lát, ra thế, song quyền vù vù xé gió như hổ mọc hai cánh, lao thẳng tới.

Trước đó đánh một trận men rượu Tử Thanh dần dâng lên, giơ tay nhấc chân đều nhẹ như trong mộng. Thấy anh ta khí thế hung tợn, trái lại trong lòng không chút kiêng kị, ngửa mặt xoay người tránh hai quyền, vây ra sau người. Một cước câu lấy chân anh ta, cùng phát song chưởng, vỗ mạnh trên lưng Cao Bất Thức, động tác nối tiếp như nước chảy mây trôi…

Chân bị khóa, sau lưng bị cú đập mạnh, Cao Bất Thức còn không kịp phản ứng đã bổ nhào ra đất.

Chúng tướng xôn xao.

Có vẻ Hoắc Khứ Bệnh cũng khá kinh ngạc, trong mắt có phần ngợi khen không che giấu được.

Cao Bất Thức trở mình, vội la lên: “Không tính không tính, vừa rồi là ta đứng chưa vững, chúng ta lại đi!” Dứt lời, thủ thế song quyền, lại đánh tới Tử Thanh.

Tử Thanh lắc nhẹ người, để nắm đấm to bằng chũm chọe gào thét sượt qua bên da mặt, chỉ cách hơn tấc. Lúc này cô mới đưa tay chụp lấy tay trái Cao Bất Thức, lựa thế quấn theo mấy cái, Cao Bất Thức thấy gân tay tê dại một hồi mới dùng tay phải tới cứu, Tử Thanh cũng đã ấn bả vai anh ta, hai tay khẽ chống, cả người bay qua đỉnh đầu anh ta nhảy sang một bên, kéo tay phải anh ta một phát ném người qua vai, Cao Bất Thức đã bị cô quẳng thẳng ra đất.

Cú rơi rất nặng, tầm vóc Cao Bất Thức vạm vỡ, lúc rơi mạnh xuống đất, mặt đất muốn chấn động.

Trong lúc đám người trợn mắt hốc mồm, Oman ung dung rót rượu, nghĩ kịch hay vậy phải vừa uống vừa xem mới có mùi vị.

Hoắc Khứ Bệnh hơi cúi đầu như cố nén cười bên môi.

Cao Bất Thức xoay người bật dậy, hãy còn như bị rơi vào sương mù, mặt đầy kinh ngạc nhìn Tử Thanh lom lom, tự nhủ thầm nói: “Thằng nhỏ này làm thế nào mà…”

Đợi hơi thở bình ổn, Cao Bất Thức bước dài tới, song quyền ôm gió đánh tới mặt Tử Thanh. Tử Thanh hơi lùi nửa bước, tay thành hình mắt phượng, thọc tới hai chỗ khuỷu tay cổ tay anh ta hai cái, thừa dịp tay anh ta tê dại vô lực rũ xuống, ngay sau đó lại dùng vai va chạm, trói thẳng tay anh ta…

Xương nghe răng rắc, cổ tay như bị gãy, đau không nhịn nổi, Cao Bất Thức kêu thành tiếng.

Tử Thanh thấy thế giật cả mình, mới biết mình dùng sức quá lớn, cuống quýt nhào tới xem vết thương, miệng đầy áy náy.

Nhịn đau vận động cổ tay mấy cái, biết không gãy, Cao Bất Thức xưa nay rộng rãi, thở phào xong bèn không nhịn được cười ha hả, tự giễu: “Biết vậy đừng dùng tay, vừa ra tay cái thì suýt nữa bị cậu phế đi rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh cũng sải bước xuống sân, thấy Cao Bất Thức không sao bèn xách Tử Thanh ra quát: “Đây là lão Cao cố ý nhường cậu, lẽ nào không nhìn ra, sao lại đến nông nổi ra tay không biết nặng nhẹ.”

“… Tướng quân nói sai rồi, ta đâu có nhường cậu ấy, tiểu huynh đệ này có tài thật đó, lão Cao ta tâm phục khẩu phục. Hơn nữa, nếu cậu bé còn giấu sức đấu với ta thì chẳng phải là xem thường ta sao, thế mới đáng bực đấy.” Cao Bất Thức che chở ngược cho Tử Thanh, “Lại lại lại, tiểu huynh đệ, hai ta lại đấu.”



Tử Thanh lắc đầu nguầy nguậy.

“Sao, cậu xem thường ta à?!” Cao Bất Thức trừng cô.

Tử Thanh vội nói: “Sao dám? Nhưng tôi mới uống rượu nên có chỗ không kiềm chế được sức, thôi ngày khác tỉ thí cho thỏa đáng.”

“Ha ha ha, ta cũng uống rượu mà, sao không có bản lĩnh như cậu.” Cao Bất Thức suy nghĩ một lát, “Tất nhiên là quyền cước ta không bằng cậu, hay chúng ta so thứ khác.”

Tử Thanh vẫn lắc đầu: “Tối nay tuyệt đối không đấu nữa, hôm khác đi ạ.” Vừa rồi suýt chút cô lỡ tay bẻ gãy cổ tay Cao Bất Thức, trong lòng đang hoảng loạn, mới hiểu vì sao sao cha dạy uống rượu hỏng việc.

“Tướng quân, ngài dọa cậu ta làm cái gì, ngài xem!”

Cao Bất Thức phàn nàn đổ lên Hoắc Khứ Bệnh.

“Lựa hôm khác tỷ thí cũng được mà.” Hoắc Khứ Bệnh cười vỗ vỗ anh ta, “Anh qua đây uống rượu mới là chuyện chính!” Dứt lời một tay kéo Tử Thanh, một tay kéo Cao Bất Thức, cùng đi tới bên cạnh đống lửa.

Trong chốc lát chư tướng cũng vầy lại quanh lửa tiếp tục ăn thịt uống rượu.

Phương Kỳ không quá ngon miệng, trong đầu cứ nhớ mãi cảnh đấu ban nãy, nghi hoặc hỏi người khác: “Ti Luật Trung Lang Tướng cao minh thế thật ư? Hay người Hung Nô kia cố ý thua cậu ta, để chúng ta xem thôi?”

Người khác nhíu mày: “Có muốn cố ý thua cũng không đáng thua thảm vậy đi.”

Vừa lúc Bá Nhan ngay bên cạnh, nghe vậy cười giễu: “Ta nói này các cậu đúng là bụng ruột gà nhỏ mọn quá đi, cậu ta thắng Cao Bất Thức thì là giả vờ, chả lẽ chém chết Chiết Lan Vương cũng là giả sao?”

Phương Kỳ xem thường nói: “Chuyện cậu ta chém chết Chiết Lan Vương, ta cũng không thấy.”

“Ta thấy này!” Bá Nhan thản nhiên nói, trước mắt giống như cảnh chiến trường núi thây biển máu lại xuất hiện, từng khuôn mặt sống động như đập vào mặt.

“Cậu ta chém chết thật à?!” Phương Kỳ lại gần, “Chém làm sao? Nói nghe thử xem nào?”

Bá Nhan thở dài: “Dùng mạng đổi, liều mạng chịu một đao Chiết Lan Vương, cầm tên trong tay đâm xuyên cổ họng hắn, chân chính một tiễn phong hầu.”

Nghe vậy, Phương Kỳ sửng sốt, như đang tưởng tượng hình ảnh ấy.