Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
Lý lão đệ, cậu xem khối nguyên thạch này thế nào?
Tư Mã Lâm chưa kịp chạy đến chổ Lý Dương đã gọi lớn, trên tay hắn cầm một khối nguyên thạch nặng khoảng 5kg. Đến nơi, Lý Dương sau khi xem tỉ mỉ khối nguyên thạch xong thì đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Tư Mã Lâm hỏi:
-Bao nhiêu tiền vậy?
-8 vạn.
Tư Mã Lâm giơ khối nguyên thạch lên cười hi hi, khối nguyên thạch này không to lắm, cũng chỉ thuộc loại bình thường thôi, hơn nữa vỏ ngoài của nó có màu vàng cát pha chút màu trứng muối, trên thân nguyên thạch còn có hai vết nứt, nhìn tổng thể thì nó có hình bầu dục, với loại nguyên thạch như thế này giá cũng không cao lắm, tám vạn là hơi đắt rồi.
Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, theo hắn nó cao tay khoảng 6, 7 vạn là cùng.
Lý Dương, tôi nói cho cậu biết, lần đầu tiên nhìn thấy nó là tôi đã có linh cảm tốt rồi, vì vậy đã lập tức mua nó về, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như vậy, tôi tin tưởng vào trực giác của tôi.
Tư Mã Lâm vừa nhìn biểu hiện của Lý Dương đã biết anh ta nghĩ gì rồi, liền vội vàng giải thích, cũng lúc đó hắn đưa mắt nhìn xung quanh thấy chẳng có ai sử dụng máy giải đá cả.
-Đang lúc không có người, Lý lão đệ, cậu giúp tôi cắt khối nguyên thạch này nhé?
Tư Mã Lâm hai tay ôm nguyên thạch đưa về phía Lý Dương, Lý Dương cười khổ lắc lắc đầu nói:
-Anh Tư Mã, không phải anh có linh cảm tốt sao, việc gì phải để tôi cắt chứ?
-Cảm giác vẫn là cảm giác, để cho cậu cắt thì cảm giác càng chắc chắn hơn, tôi tự cắt cũng được thôi.
Tư Mã Lâm cười hi hi, hắn đúng là có cảm giác với khối nguyên thạch này thật, 8 vạn cũng không phải là đắt, vì vậy mà hắn đã mua nó. Chỉ tiếc là hắn không tin tưởng vào cảm giác của mình lắm, hắn nhờ Lý Dương cắt xem mình có thể hưởng được một chút may mắn từ Lý Dương không.
Tư Mã Lâm cứ đứng bên cạnh máy giải đá, máy giải đá ở quảng trường này hình như là người ta thuê dùng cả, chỉ cần không có ai dùng là những người khác có thể dùng được.
-Cái này, xin lỗi, ông có thể đợi một chút được không?
Người lúc nãy vừa bán nguyên thạch cho Lý Dương chợt gọi Tư Mã Lâm một tiếng, Tư Mã Lâm quay lại nhìn hắn, rồi nhìn đống phế liệu bên cạnh, hỏi:
-Anh muốn tiếp tục giải thạch sao? Vậy thì nhường cho anh đó.
Tư Mã Lâm biết quy tắc giải thạch ở vùng này, hắn hỏi xong liền ôm khối đá của mình về.
-Ý tôi không phải như vậy, lúc nãy tôi có bán cho cậu này một khối nguyên thạch, tôi muốn hỏi xem bây giờ cậu ấy có giải luôn không?
Người kia lắc đầu nhìn về phía Lý Dương nói. Anh ta đã mất niềm tin ở mấy khối đá này rồi, tuy nhiên anh ta lại hiếu kì muốn biết tình hình như thế nào, xem khối đá mà Lý Dương mua có đem lại thu hoạch gì không, chí ít nếu Lý Dương không thu được cái gì thì anh ta cũng sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.
-Ý anh là muốn biết xem bây giờ tôi có giải nửa khối đá này không hả?
Lý Dương kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt, trên mặt hắn lộ vẻ cổ quái, bên trong miếng nguyên thạch này toàn là Phỉ Thúy, ở đây giải để anh ta nhìn thấy chắc anh ta hối hận đến ho ra máu mất.
-Đúng vậy, nếu không tiện thì thôi vậy.
Anh ta gật đầu nói, vẻ hơi thất vọng.
-Được thôi, để tôi giải.
Lý Dương lại đưa ánh mắt cổ quái nhìn anh ta, rồi lập tức đi đến bên chổ giải thạch, đặt miếng nguyên thạch lên trên máy giải.
-Anh Tư Mã, anh đợi tôi làm xong rồi hãy làm nhé.
Lý Dương quay lại nói với Tư Mã Lâm xong rồi đeo kính chuẩn bị cắt đá, thực ra nửa khối đá này không nên cắt nữa, dùng đá mài mài lớp vỏ bên ngoài là có thể thấy Phỉ Thúy ở bên trong rồi. Chỉ là Lý Dương không muốn biến mình trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nên hắn đành cắt một nhát dao ở giữa khối đá, như thế cũng sẽ thấy được Phỉ Thúy bên trong, tuy nhiên nếu làm như vậy giá trị của Phỉ Thúy sẽ bị giảm đi một chút, nhưng như thế cũng không sao, một khối phế liệu tám nghìn đồng, phải thả con săn sắt mới bắt được con cá rô chứ.
-Chít chít
Lưỡi đao được cắt với tốc độ nhanh, người bán lúc nãy vẫn chưa đi, hắn hơi nghi ngờ tư thế cắt đá của Lý Dương, hắn vốn nghĩ Lý Dương mua khối đá này về để luyện tay nghề cắt, nhưng với thủ pháp cắt đá vừa rồi của Lý Dương cho thấy hắn đã là một tay cắt đá lão luyện rồi, hoàn toàn không giống như người mới vào nghề.
Mười mấy phút sau, khi nhát dao cắt đến lớp vỏ cuối cùng, sau tiếng lanh lảnh khối nguyên thạch được tách ra làm hai, để lộ mặt cắt đầy bùn đất.
Có Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt ở đây thì không cần Lưu Cương phải đụng tay vào nữa, Tư Mã Lâm bước lên phía trước dội sạch lát cắt, lập tức lộ ra một màu xanh đen tươi tắn.
-Màu xanh, màu xanh, thành công rồi.
Tư Mã Lâm kêu lớn một tiếng rồi vội vàng dội nước rửa mặt cắt còn lại, cũng y như vậy, một màu xanh đen nổi lên trên bề mặt đá.
Người bán nguyên thạch cho Lý Dương lúc nãy vẫn đứng ở đó chứng kiến từ đầu đến cuối, hắn không dám tin vào mắt mình nữa. Anh ta đứng khựng người ra một lúc rồi vội vàng bước lên phía trước nhìn khối đá vừa được cắt, đúng là màu xanh đen, có kém hơn màu xanh dương một tí nhưng chủng nước cũng không tệ, là chủng can thanh, bên trong nếu đúng là Phỉ Thúy thì giá của nó nhất định phải hơn cái giá mà Lý Dương bỏ ra mua gấp nhiều lần.
Tiếng kêu của Tư Mã Lâm lúc nãy đã thu hút thêm bốn năm người đến xem nữa, mọi người nhìn miếng Phỉ Thúy vừa được cắt ra đều gật gật đầu, màu đen chủng can thanh, đây cũng không phải là loại Phỉ Thúy thường đâu.
Lúc đó người có nét mặt khó coi nhất vẫn là người bán khối nguyên thạch đó cho Lý Dương, mặt anh ta chuyển từ trắng bạch sang hối tiếc.
Nếu anh ta kiên trì hơn một chút tiếp tục giải nửa miếng còn lại thì số Phỉ Thúy này bây giờ đã là của anh ta rồi, dù bên trong có bao nhiêu Phỉ Thúy đi nữa thì vẫn cao hơn tám nghìn tệ, tổn thất cũng có thể ít đi một chút.
Nhưng anh ta đã không đủ kiên nhẫn, cuối cùng đã bán khối nguyên thạch đi với giá thấp, bán rồi thì thôi, còn muốn người ta giải tại chổ cho mình xem nữa, đây chẳng phải là đang tự xát muối vào vết thương của chính mình sao?
-Anh bạn trẻ, nguyên thạch này là của cậu hả? Nhìn cũng được đấy chứ, tôi trả 40 vạn, cậu bán không?
Một người nhìn Lý Dương cười hỏi, theo tình hình trước mắt thì khối nguyên thạch này 40 vạn cũng xứng đáng.
An Văn Bình lúc đó đang đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Lý Dương, lần trước sau khi Lý Dương đến, trong ngoài công ty có rất nhiều lời đồn thổi về người thanh niên thần bí này. Lần trước An Văn Bình cũng đã có cơ hội chiêm ngưỡng sự thần kỳ ở Lý Dương, và lần này cũng thế, Lý Dương trúng lớn nhờ khối phế liệu mà người ta muốn bỏ đi, thật không thể tin được.
-Xin lỗi, tôi không bán!
Lý Dương cười lắc đầu, hắn không bán nửa khối nguyên thạch bao giờ, huống chi buổi bán đấu giá mà Trịnh Khải Đạt đang chuẩn bị vẫn còn thiếu Phỉ Thúy, làm sao Lý Dương có thể đem bán chúng được.
-Đúng vậy, không bán đâu!
Trịnh Khải Đạt lập tức gật đầu trả lời theo, hắn vui mừng nhìn hai miếng Phỉ Thúy đang đặt trên máy giải thạch, giao dịch nguyên thạch chỉ vừa mới bắt đầu mà Lý Dương đã cắt trúng được một miếng Can Thanh chủng, vậy là buổi bán đấu giá lại có thêm một vật phẩm nữa rồi.
Sau khi cắt xong số Phỉ Thúy còn lại trở nên dễ giải hơn, chỉ cần men theo lớp vỏ cắt xuống, chỉ vài phút là xong một miếng, chưa đầy nửa tiếng, tất cả lớp vỏ đã được cắt ra, để lộ số Phỉ Thúy bên trong.
-Mỗi miếng ít nhất cũng được trên 45 vạn, hai miếng là trên 100 vạn rồi.
Tư Mã Lâm lập tức định giá cho hai miếng Phỉ Thúy, người đã bán nguyên thạch cho Lý Dương đến lúc này thì không kìm được nữa, cơ mặt run run, hắn vội đặt số nguyên thạch chưa bán lên máy giải đá. Việc Lý Dương trúng lớn lại một lần nữa mang lại hi vọng cho hắn, hắn còn hai khối còn to hơn khối nguyên thạch của Lý Dương lúc nãy nữa, nếu mà gặp được may mắn như Lý Dương thì không những hắn không bị lỗ vốn mà còn kiếm thêm được ít nữa.
Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, người này có giải nữa cũng thế thôi, Phỉ Thúy đã được giải ra hết rồi, nhưng thật tiếc là không thuộc về hắn.
-Anh Tư Mã, chúng ta kiếm chổ khác giải nguyên thạch của anh nhé?
Lý Dương quay đầu nói với Tư Mã Lâm, hắn không muốn nói thêm với người đang có chút điên cuồng bên cạnh nữa. Trường hợp này ở Nam Dương thỉnh thoảng cũng có gặp, còn ở Bình Châu thì là chuyện bình thường rồi.
Ngoài ra, giao dịch nguyên thạch Bình Châu còn có một tên gọi khác nữa, đó là “ Trò chơi của những kẻ điên”, người điên bán, người điên mua, còn có người điên chờ đợi nữa, nếu ai mà tâm lý không có khả năng chịu đựng tốt thì tốt nhất không nên chơi trò chơi này.
-Được
Tư Mã Lâm lập tức gật đầu, lúc nãy hắn đã biết khối nguyên thạch mà Lý Dương vừa giải chỉ được mua với giá 8 nghìn tệ, biết được chuyện này xong hắn càng thêm phấn khích, đến phế liệu mà cũng có thể trúng lớn, đúng là sự may mắn trong người Lý Dương vẫn còn, dù Lý Dương không giúp hắn giải, chỉ đứng bên cạnh thôi cũng được rồi.
Tuy nhiên lúc đó Tư Mã Lâm đã quên mất một chuyện, đó là Lý Dương cũng đã gặp thất bại không chỉ một lần.
Cái máy giải vừa tìm được cũng ở ngay bên cạnh, đó là của một cô gái người Miến Điện thuê dùng, dù sao thì máy đó bây giờ cũng không ai dùng cả.
Sau khi Tư Mã Lâm đặt khối nguyên thạch lên thì Lý Dương mới vận dụng khả năng đặc biệt của mình để quan sát nó. Tất cả những thứ chứa trong khối lập thể này lập tức được hiện ra.
Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tư Mã Lâm một cái, chẳng lẽ con người thực sự có giác quan thứ sáu? Trực giác của Tư Mã Lâm đúng là lợi hại thật, khối nguyên thạch này không những trúng mà còn trúng lớn nữa.
-Đùng đùng đùng đùng!
Tư Mã Lâm vừa cầm dao định cắt thì từ xa dội lại một tràng pháo lớn, tất cả mọi người đều dồn cặp mát nhìn về phía phát ra tiếng pháo, có pháo chứng tỏ có người lại trúng lớn rồi.
ở Bình Châu này, nếu không phải trúng từ mấy trăm vạn trở lên thì người ta sẽ không đốt pháo đâu, cũng không phải là người ta quy định như thế, nếu không giải được Phỉ Thúy tốt thì người ta cũng ngại đốt pháo chúc mừng, miếng Phỉ Thúy mà Lý Dương giải được lúc nãy giá cũng chưa phải là cao nên hắn không đốt pháo.
Tiếng pháo thu hút không ít người chạy đến, Tư Mã Lâm thở dài một cái, hắn bắt tay vào việc vắt đá, tiếng máy cắt làm át luôn tiếng pháo.
-Chít chít
Nguyên thạch từ từ được cắt ra, cũng không biết là vì sao mà Tư Mã Lâm cảm thấy hơi lo lắng, nguyên thạch trị giá mười vạn như thế này không biết là hắn đã cắt bao nhiêu lần, lúc cắt khối nguyên thạch đầu tiên hắn cũng không đến nổi lo lắng như vậy.
Chưa đầy mười phút, lưỡi dao cắt dường như đã đi hết phần thân nguyên thạch , Trịnh Khải Đạt đã xách nước đứng chờ sẵn rồi, lưỡi dao chưa dừng lại hắn đã dội nước vào. Nước làm lộ một màu xanh mơn mởn trên bề mặt cắt, cả hai người khựng người lại một lúc, khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng khôn xiết.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ