Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
Trong khu giao dịch tự do mọi người thường chọn lựa nguyên thạch, Lý Dương thật không ngờ là không thấy bọn người Tư Mã Lâm đâu, một người cũng không thấy.
Trong quảng trường, rất nhiều người không ngừng qua lại. Những người mua đổ thạch ngày hôm nay cũng ra sức bán hàng, lần lượt giới thiệu đặc điểm nguyên thạch của mình vẫn khách hàng xung quanh. Số lượng đổ thạch trên rất nhiều quầy hàng đều tăng lên, thậm chí có quầy hàng còn bày 4, 5 trăm khối nguyên thạch các loại, ri rít nhau!
Hôm nay là ngày cuối cùng của Công Bàn, nếu không bán nhiều nguyên thạch hơn một chút thì sẽ không còn cơ hội nữa rồi, rất nhiều người đều đem toàn bộ số nguyên thạch cất giữ ra bày bán.
Còn những người sưu tầm đồ đá ngày hôm nay cũng rõ ràng nhiều hơn mấy ngày trước.
Mấy người này, có nhà sưu tầm chờ đến ngày cuối cùng ra tay, cũng có người góp vui, còn có một số là nhưng chuyên gia đổ thạch cả công ty đá quý dự thầu xong ở Ám Tiêu thì quay lại, cộng thêm số nguyên thạch bày ra tăng lên nhiều, lúc này một quảng trường lớn đã có vẻ chật chội.
- Lý lão đệ, cậu quay lại lúc nào vậy?
Lý Dương đang đi thì phía sau vang lên tiếng nói, vừa quay đầu thì nhìn thấy bọn người Vương Hạo Dân đi đến, gọi Lý Dương là Vương Hạo Dân đang đi ở đầu.
- Tôi vừa mới quay lại, hôm nay đông người thật!
Lý Dương nhìn đám đông xung quanh, vô cùng cảm thán nói. Xung quanh có không ít người cũng đang nhìn hắn, còn có người lén bình luận gì đó, hơn nữa Lý Dương rõ ràng cảm thấy, xung quanh hắn có không ít người một mực lặng lẽ đi theo.
- Đúng vậy, ngày cuối cùng bao giờ cũng đông người, cậu xem đây là cái gì?
Vương Hạo Dân lặng lẽ cười, từ trong tay Trương Vĩ giật lấy tờ báo đưa cho Lý Dương, chưa cả xem nội dung nhưng Lý Dương đã nhận ra phần nào báo đồ ngọc Bình Châu.
Mở ra xem, đúng là báo đồ ngọc Bình Châu hôm nay, trang đầu tiên là ảnh màu, bên cạnh còn có tiêu đề rất lớn.
Nhìn thấy tấm ảnh màu này, Lý Dương không khỏi cúi đầu xuống. Tấm ảnh này chính là chụp hình khối Phỉ Thúy trong suốt mà hôm qua hắn đã tìm ra, cũng không biết chụp lúc nào, hình ảnh Lý Dương trong bức ảnh có vẻ vô cùng chuyên tâm.
Còn bức ảnh này đã chụp lại rõ ràng diện mạo của Lý Dương, không giống như báo lần trước, chỉ có nửa người Lý Dương, mặt đang đeo kính.
Khó trách xung quanh có rất nhiều người chú ý đến hắn, nếu Lý Dương đeo kính giải thạch thì e rằng người chú ý đến hắn sẽ càng nhiều hơn.
- Lý lão đệ, phóng viên viết tin này thật không có trách nhiệm gì cả, Thiệu Ngọc Cường làm sao mà có thể sánh với hắn được, không ngờ lúc viết về cậu còn nhắc đến Thiệu Ngọc Cường.
Vương Hạo Dân đứng bên cạnh Lý Dương, bất bình nói. Tấm hình này không sao nhưng bài viết bên cạnh lại khiến họ vô cùng tức giận, vừa rồi lúc bọn họ xem tờ báo này đã thảo luận rồi.
Nhanh chóng nhìn sang nội dung bài báo, Lý Dương khẽ cười lắc lắc đầu.
Trước bài báo này là nói về việc Lý Dương giải khối Phỉ Thúy trong suốt, phía sau là bình phẩm xem Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường ai thích hợp trở thành vua Phỉ Thúy Vân Nam hơn. Người đoạt ngôi vị này năm ngoái đã già rồi, xem ra đến lúc thoái vị rồi, mọi người vốn nghĩ đến Thiệu Ngọc Cường nhưng không ngờ đến nửa đường lại xuất hiện Lý Dương. Giai đoạn gần đây những người bàn luận về vấn đề này thật không ít.
Tờ báo này còn trực tiếp nói ra vấn đề, cuối cùng còn bình luận, so sánh một chút thì Thiệu Ngọc Cường mới thích hợp trở thành vua phỉ thúy, Lý Dương chỉ là người sưu tầm đồ đá bình thường, có mấy lần may mắn mà thôi, nói cho cùng thì hoàn toàn không thể so sánh được với Thiệu Ngọc Cường.
Cũng chính là những lời này đã chọc giận mấy người Vương Hạo Dân.
- Lý lão đệ, chúng ta không thèm để ý, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến giả. Cậu và Thiệu Ngọc Cường đem ra so sánh xem ai lợi hại hơn thì ai cũng rõ rồi. Đúng rồi, cậu đầu tư xong ở Ám Tiêu chưa?
Tư Mã Lâm lên trước, khẽ hỏi. Lý Dương gật gật đầu:
- Dự thầu xong rồi, còn chờ yết tiêu thôi!
Vương Hạo Dân khẽ cười, lại nói:
- Lý lão đệ, cậu lần này nhất định là trúng thầu, hơn nữa chắc chắn là trúng quả lớn. Mấy anh em chúng tôi vừa rồi cũng dự thầu mấy khối, hi vọng có thể nhờ vào vận may của cậu mà trúng được mấy khối nguyên thạch.
- Các anh cũng đi Ám Tiêu, còn dự thầu nữa?
Lý Dương ngẩng đầu kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, đều dự thầu rồi. Tôi dự thầu nhiều nhất, dự thầu 4 khối, bọn họ đều dự thầu 2 khối.
Vương Hạo Dân khẽ trả lời.
Tư Mã Lâm cũng gật gật đầu, nói:
- Chúng tôi hôm đó cũng xem nguyên thạch với cậu, có mấy khối có vẻ không tồi liền dự thầu rồi, có thể trúng được thì trúng không thì góp vui, mọi người đều không để ý lắm!
- Đúng vậy, chúng tôi cộng lại cũng được 10 khối, đều là dùng phiếu dự thầu của Tư Mã Lâm, cũng không biết là trúng được mấy khối.
Trịnh Khải Đạt cũng nói, y hôm đó không đi xem nguyên thạch cùng, nghe theo Tư Mã Lâm cũng dự thầu một khối nguyên thạch, thuần tý là góp vui với mọi người, có trúng hay không thì không quan trọng.
- Có thể sẽ trúng một số!
Lý Dương bây giờ hiểu rồi, chẳng trách vừa rồi không tìm thấy bọn họ. Mấy người họ đi dự thầu rồi, chẳng qua không cùng điểm dự thầu với hắn. Mỗi cửa khu triển lãm Minh Tiêu đều có điểm dự thầu, khu Lý Dương dự thầu là gần đây nhất, chắc là bọn họ đi khu B, chỉ có nguyên thạch ở đó là họ đã xem qua, trước khi đi dự thầu thì nhân tiện vào xem một chút.
- Lý lão đệ, cậu đấu thầu bao nhiêu khối, nhìn nhiều nguyên thạch như vậy, ít nhất cũng phải 2, 3 mươi khối hả?
Trương Vĩ cười ha ha hỏi, mấy người khác đều nhìn Lý Dương, đối với người sưu tầm bình thường mà nói, một lần đầu tư vào Ám Tiêu 2, 3 mươi khối đã là không ít rồi!
Lý Dương có chút do dự, còn chưa lên tiếng thì An Văn Bình ở bên cạnh đã nói toẹt ra:
- 2, 3 mươi khối là gì, Anh tổng cộng nộp hơn 400 phiếu dự thầu.
- Hơn 400, nhiều vậy hả?
Tư Mã Lâm bỗng nhiên sững người, phiếu dự thầu của Lý Dương là do Lưu Cương giúp hắn mua, mấy người vẫn cho rằng phiếu dự thầu của Lý Dương hết rồi, mua thêm một cuốn về dự thầu, không ngờ Lý Dương hôm nay lại mua tận 5 cuốn phiếu dự thầu.
Bọn người Trương Vĩ cũng có phần sững sờ, những người sưu tầm bình thường có thể dự thầu mấy chục khối nguyên thạch rất là nhiều, còn dự thầu 400 khối nguyên thạch giống Lý Dương thì e rằng chỉ có Lý Dương mới làm được như vậy.
- Đúng, thời gian tôi xem ở Ám Tiêu hơi lâu nên phát hiện một số nguyên thạch tốt nên đầu tư thêm, còn có thể trúng được bao nhiêu khối thì còn chưa biết!
An Văn Bình cũng nói rồi, Lý Dương cũng không giấu nữa, trực tiếp thừa nhận.
- Lý lão đệ, cậu thấy được thì khẳng định là nguyên thạch tốt!
Vương Hạo Dân lập tức tiếp lời, trong lòng y cũng rất ngứa ngáy, nhưng dự thầu đã kết thúc rồi, muốn cũng không thể rồi.
Cùng lúc đó, Vương Hạo Dân ra quyết tâm sau này nhất định sẽ dựng mối quan hệ tốt đẹp với Lý Dương. Hành động của y muộn rồi, mối quan hệ tốt không được như Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt với Lý Dương, chỉ có thể ở chỗ khác giở bản lĩnh ra để khiến Lý Dương trở thành bạn thật sự tốt của mình, đến lúc đó sẽ tốt hơn rất nhiều.
Những thứ khác không nói, xem ra kết quả lần đại hội giao dịch này đã rõ rồi. Bây giờ đến ngày cuối cùng, ngoài những khối nguyên thạch vẫn chưa giải ra thì trong số họ thu hoạch được nhiều nhất là Tư Mã Lâm, sau đó là Trịnh Khải Đạt, y là kém nhất. Xâu chuỗi tất cả lại, tại sao Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt lại thu hoạch được nhiều như vậy? Chẳng phải là vì quan hệ không giống nhau sao.
Thực ra, đây chỉ là ý nghĩ cam chịu của Vương Hạo Dân, trong lúc giúp đỡ thì Lý Dương không hề nặng bên này nhẹ bên kia, sở dĩ kết quả thế này là còn liên quan đến tính cách và vận mệnh của bọn họ. Tính cách của Vương Hạo Dân quá hấp tấp, nguyên thạch mua thì nhiều, cuối cùng thì thu hoạch của y lại thấp nhấp.
Tính cách của Tư Mã Lâm ổn định nhất, vận mệnh cũng không tồi, thu hoạch cuối cùng đương nhiên là cao hơn một chút, chỉ đáng tiếc là Vương Hạo Dân không nghĩ như vậy, chỉ chú tâm vào những chuyện vụn vặt.
- Chúng ta đi xem sao đi, ngày cuối cùng rồi, ước tính sẽ xuất hiện không ít nguyên thạch tốt, đừng bỏ lỡ!
Nhìn những quầy đổ thạch xung quanh, Lý Dương đột nhiên nói. Bây giờ cược thạch trên những quầy hàng đó đều nhiều hơn trước, tính ít nhất cũng phải có hơn 200 khối, hơn nữa toàn bộ số nguyên thạch rõ ràng là nhiều hơn trước.
- Được, chúng ta đi xem sao!
Đề nghị của Lý Dương lập tức nhận được sự ủng hộ của mọi người, ngày cuối cùng lại có nhiều nguyên thạch thế này, trong lòng họ không nghĩ gì thì tuyệt đối là điều không thể, ai cũng nghĩ ngày cuối cùng mua thêm vài khối nguyên thạch tốt, giải thêm mấy lần, cơ hội như thế này chắc phải năm sau mới có.
Người xung quanh không ít, vì liên quan đến ngày cuối cùng, Lý Dương dứt khoát dùng năng lực đặc biệt luôn, không quan tâm đến việc dùng mắt thường xem nữa, như vậy việc chọn nguyên thạch sẽ nhanh hơn một chút, Lý Dương lúc này có thể nói đơn thuần là vì kiếm lời.
Lưu Cương đi kiếm một chiếc xe đẩy, đến hơn 12h trưa thì trong chiếc xe đẩy đã thêm hơn 20 khối nguyên thạch, có 8 khối là Lý Dương mua, còn lại đều là nguyên thạch do bọn người Tư Mã Lâm mới chọn lựa.
Giữa trưa bọn họ không trở về, trực tiếp ăn cơm hợp cho đơn giản. Những người sưu tầm giống bọn người Lý Dương vẫn không ít, ngày cuối cùng rồi, ai cũng không muốn lãng phí thời gian, cả buổi trưa, người ở quảng trường không hề ít hơn những lúc bình thường nhiều người nhất.
Hơn nữa, lúc ăn cơm cũng có rất nhiều máy giải thạch đang làm việc, ý nghĩa của bọn người Lý Dương vốn nhân lúc nghỉ trưa giải một chút nguyên thạch chỉ có thể là ý nghĩ mà thôi.
Ăn xong, nghỉ ngơi hóng mát một lúc, mấy người lại lập tức đi loăng quăng, số nguyên thạch mua lúc trước đã được họ cất ở nơi quản lý rồi.
- Lý cố vấn!
Vừa mới đi được nửa tiếng thì có một âm thanh trong trẻo gọi Lý Dương, ở ngang Lý Dương, An Văn Quân và Cố Lão đang đi về phía bọn họ.
- Chị ba, sao chị vẫn còn ở đây?
An Văn Bình lập tức bước ra, nhảy nhót đến bên cạnh An Văn Quân, bây giờ mới 1h trưa, lúc này An Văn Quân bình thường là đang nghỉ trưa rồi.
- Bọn người Cố lão nhân thời gian cuối cùng đi xem cược thạch ở khu giao dịch tự do, xem có tìm được một số nguyên thạch tốt hay không, các cô sao lại ở đây? Buổi trưa vẫn chưa về sao?
An Văn Quân trả lời An Văn Bình, mắt thì lại nhìn thẳng vào Lý Dương.
- Không, bọn người Anh Lý muốn chọn nhiều nguyên thạch một chút nên chưa về!
An Văn Bình kéo cánh tay An Văn Quân, ra sức lắc lắc đầu, cơm hộp thật không ra sao, vị đại tiểu thư này rất nhiều năm rồi không ăn cơm hộp thế này, nếu không phải là thật sự đói thì e rằng không thể ăn nổi, không giống mấy người bọn Lý Dương ăn sạch sẽ không còn gì.
- Chị hiểu rồi.
An Văn Quân gật đầu, trong mắt mang theo ánh kì quái, còn nhìn xa xăm, cuối cùng nói với Lý Dương:
- Tôi nghe người khác nói, sáng hôm nay Thiệu Ngọc Cường cũng ở trong khu giao dịch tự do, xem nguyên thạch ở khắp nơi, còn mua mấy khối nữa, không biết y định làm gì!
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ