Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
-Thầy Bạch, ngài sao vậy?
Trần Vi nhẹ nhàng kéo góc áo Bạch Minh, Bạch Minh lập tức quay lại nhìn thoáng qua Trần Vi, vẽ mặt của hắn làm cho tim Trần Vi đập nhanh hơn.
Người luôn lạc quan yêu đời như Bạch Minh không ngờ lại nở một nụ cười chua sót, cái dạng này của Bạch Minh Trần Vi mới thấy lần đầu.
-Tiểu Lý, Lý huynh đệ a, cậu giấu diếm chúng tôi thật khổ!
Bạch Minh đột nhiên lắc lắc đầu, hai mắt Trần Vi trừng lớn, Bạch Minh không ngờ lại đổi xưng hô với Lý Dương, từ tiểu Lý đã biến thành Lý huynh đệ, một chút thay đổi này với người khác thì không có gì nhưng với Trần Vi thì khác, cô đã phát hiện ra có gì đó không bình thường.
Tiểu Lý, đó là xưng hô giữa người lớn với người trẻ tuổi, trước đó Bạch Minh và Mao lão đều gọi như vậy, với người trẻ tuổi thì gọi như vậy không có gì sai cả, con của bọn họ cũng không nhỏ hơn Lý Dương nữa là.
Nhưng mà hiện tại Bạch Minh không ngờ lại gọi Lý Dương là huynh đệ, đây chính là xưng hô ngang hàng, nói cách khác, Bạch Minh đã đem hắn trở thành người cùng thế hệ, cái cùng thế hệ này không phải là tên tuổi mà là tư lịch (tư cách và sự từng trải).
Ở giới đồ cổ có được tư lịch, hơn nữa tư lịch cũng không kém hơn Bạch Minh, nếu không thì hắn cũng sẽ không chủ động đổi xung hô như thế này.
Cho nên Trần Vi càng thêm kinh ngạc, cho dù là Lý Dương có kiếm lời được trăm triệu cũng không thể nào có được tư lịch như đám người Mao lão, xem bộ dáng của Mao lão dường như cũng không có phản đối, diều này càng làm cô cảm thấy kỳ quái.
-Tiểu Lý a, cậu giấu chúng tôi thật khổ, thật không ngờ, cậu, cậu lại còn trẻ như thế này!
Mao lão thở dài một hơi, vẻ mặt của ông không khác Bạch Minh bao nhiêu, việc này làm cho Trần Vi mở to hai mắt hơn nữa.
Ngay cả Mao lão cũng có nhận xét như vậy, Trần Vi lúc này đã có chút mơ hồ, cô không hiểu là có chuyện gì xảy ra mà trong nháy mắt thái độ của hai người với Lý Dương lại có sự chuyển biến lớn như vậy.
-Ngừng!
Trần Vi đột nhiên kêu một tiếng, sau khi kêu xong mặt cô lập tức đỏ lên, đây là thói quen nhỏ của cô khi kết thúc một tiết mục, cô quýnh lên không ngờ lại kêu như vậy.
-Xin lỗi, thấy Bạch, Mao lão, rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Trần Vi có vẻ rất là sốt ruột, Vương Giai Giai và Cố Nhã Tĩnh cũng tò mò nhìn bọn họ, thái độ của bọn họ đối với Lý Dương thay đổi quá đột nhiên làm cho hai người không biết đã xảy ra chuyện gỉ nữa.
-Lý huynh đệ, Ngọc Thánh a, thật không ngờ Ngọc Thánh lại còn trẻ như vậy, không hổ là chuyên gia trẻ tuổi nhất của viện bảo tàng Cố Cung, bội phục!
Bạch Minh ôm quyền nhìn Lý Dương nói, lời nói của hắn không mang theo một chút châm chọc nào, tài năng của Lý Dương đã thuyết phục bọn họ, sao khi biết sự thật trong lòng bọn họ chỉ còn cách cảm thán.
-Ngọc Thánh, chuyên gia viện bảo tàng Cố Cung, rốt cuộc là như thế nào vậy?
Trần Vi lại ngây dại một chút, chuyện ở Bình Châu rất nổi tiếng, Bạch Minh và Mao lão đều có nghe nói qua, việc này Trần Vi cũng biết, nhưng cảm thụ của cô và hai người Bạch Minh Mao lão là không giống nhau.
Về phần Lý Dương có thân phận chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung, Mao lão và Bạch Minh từ sớm đã biết, lúc biết bọn họ còn thảo luận qua một phen.
-Tiểu Trần, cô quên rồi ư, báo đồ ngọc Bình Châu!
Mao lão mỉm cười nói một câu, Trần Vi trong nháy mắt sững sờ đứng ở đó, sau khi được Mao lão nhắc nhở cô cuối cùng cũng nhớ tới tin tức ầm ĩ này, có điều ầm ĩ thì torng trong giới chơi ngọc, người bình thường rất ít biết được việc này.
-Nam Vương Bắc Thánh, Ngọc Thánh Lý Dương, anh chính là Ngọc Thánh?
Trần Vi run giọng kêu lên, cô rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Mao lão và Bạch Minh lại thay đổi thái độ. Người thanh niên thoạt nhìn rất bình thường trước mặt này không ngờ lại là người có thanh danh vang dội, Ngọc Thánh-người có thể cùng Phỉ Thúy Vương ngang hàng đó.
Có thể được danh xưng Ngọc Thánh là do thực lực của Lý Dương mang lại, ngọc phỏng chế của Chu Diệp là thứ phảng chế thành công nhất từ trước tới nay, toàn bộ thế giới chỉ có mười người có thể nhận ra thứ này, mà Lý Dương chính là một trong số đó.
Có thể nói, Lý Dương ở phương diện ngọc đã đạt tới đỉnh điểm.
-Chỉ là những người ở Bình Châu nói lung tung thôi, tôi thật sự không đảm nhận nổi cái danh xưng này!
Lý Dương bất đắc dĩ cười cười, không ngờ ngay cả cái danh hiệu này bọn họ cũng biết, báo đồ ngọc Bình Châu quả thật là có sức ảnh hưởng.
-Thật là anh à, khó trách anh lại lợi hại như thế!
Sắc mặt Trần Vi đột nhiên chuyển thành vui vẻ, biến hóa cực nhanh làm cho Lý Dương sợ hãi than, Vương Giai Giai và Cố Nhã Tĩnh bên cạnh càng thêm hồ đồ, các cô cũng có xem qua tin tức nhưng chưa bao giờ xem tin tức về ngọc thạch nên với việc Lý Dương có danh hiệu Ngọc Thánh các cô không biết gì cả.
-Chị Trần, rốt cuộc là sao, mọi người đang nói gì thế?
Cố Nhã Tĩnh đi tới trước mặt Trần Vi nhỏ giọng nói, khi hỏi cô còn nghi ngờ nhìn Lý Dương.
-Các người không biết sao?
Trần Vi cười hỏi, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười, lúc này cô đã hiểu ra tại sao Bạch Minh và Mao lão lại thay đổi thái độ như thế.
-Biết còn hỏi a, hắn rất có danh tiếng sao?
Cố Nhã Tĩnh quệt quệt cái miệng nhỏ của mình, ấn tượng đầu tiên của cô với Lý Dương không tốt, tuy bây giờ đã có chút thay đổi, nhưng thay đổi cũng không nhiều, cô vẫn như cũ căm thù Lý Dương.
-Đương nhiên, Ngọc Thánh Lý Dương, hắn là người chơi ngọc giỏi nhất trong cả nước, chuyện đổ thạch của hắn ở Bình Châu đã kinh động tới tất cả mọi người trong giới đổ thạch!
Trần Vi cười gật đầu, ánh mắt cô lại bắt đầu sáng lên, đây chính là một tin tức tuyệt vời, Lý Dương không chỉ tìm được một cái bình cổ quý hiếm mà còn có một thân phận cực kỳ nổi tiếng, hơn nữa hắn lại còn trẻ như vậy, nếu Lý Dương có thể tới tham gia vào tiết mục của cô thì Hoa Dự Thu Tàng sẽ càng thêm có danh tiếng.
-Nhìn không ra!
Cố Nhã Tĩnh lắc lắc đầu nhưng không tiếp tục hỏi nữa, trên thực tế biểu hiện hôm nay của Lý Dương đã làm cho cô hoảng sợ, đặc biệt là khi Lý Dương từ từ nói về xuất xứ của cai bình. Lúc đó trên người hắn bộc lộ ra một sự tự tin làm cho mọi người giật mình.
-Lý huynh đệ, cậu ở phương diện cổ ngọc rất lợi hại, không ngờ cuậ ở phương diện đồ sứ cũng lợi hại như vậy, sau này nhất định phải học hỏi cậu rất nhiều!
Bạch Minh cảm thán nói một câu, câu nói này xuất phát từ tấm lòng của hắn. Mao lão cũng gật gật đầu, năng lực của Lý Dương trên phương diện cỏ ngọc hắn cũng có nghe qua, nhưng chưa tận mắt thấy, thế nhưng năng lực trên phương diện đồ sứ thì hắn vừa mới nhìn thấy.
Thân phận của Lý Dương bọn họ không có nghi ngờ gì nữa, Hà lão chỉ có một đệ tử, người đó cũng tên là Lý Dương. Trong vòng luẩn quẩn của đồ cổ không có cái gì là bí mật cả, đệ tử của Hà lão là một người vô cùng giỏi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hắn đã trở thành chuyên gia đỉnh cấp, việc này từ lâu đã làm cho mấy vị chuyên gia lớn tuổi đỏ mắt không thôi.
Hoàng lão và Hà lão là người cùng bối phận, cũng là người lợi hại như nhau. Hoàng lão khẳng định biết chuyện này, có lẽ là Hoàng lão thấy qua ảnh chụp hay cái gì đó có liên quan tới Lý Dương cho nên ngay lập tức nhận ra hắn chứ không giống như bọn hán tới bây giờ mới biết.
Việc này Bạch Minh đã đoán đúng, Hoàng lão quả thật đã thấy qua ảnh chụp của Lý Dương, chỗ của Hoàng lão còn có bài báo đồ ngọc Bình Châu, hơn nữa kỳ nào cũng có. Ảnh chụp của Lý Dương không chỉ xuất hiện một lần trên đó nên khi gặp mặt ông có thể nhanh chóng nhận ra.
-Nào có, tôi cũng chỉ mới học hỏi mà thô, sau này còn cần mấy vị chỉ giáo nhiều hơn!
Lý Dương vội vàng lắc đầu, thái độ khiêm tốn của Lý Dương làm cho Mao lão và Bạch Minh rất có hảo cảm, hiện tại hai người đã hoàn toàn xem Lý Dương là người mình, hơn nữa còn là một đồng minh giỏi hơn chính mình nữa.
Lúc mọi người nói chuyện thì Hoàng lão củng từ khu nghỉ ngơi đi ra, trên tay còn cầm theo một cái hòm.
Hoàng lão rất thích khối Mã Thượng Phong Hầu nên dùng giá một trăm tám mươi vạn mua lại, ông đến Mộng Điệp Hiên cũng là vì khối ngọc này, ông chỉ là tình cờ thấy Lý Dương đang chiếm tiện nghi mà thôi.
Sau khi đi ra, Hoàng lão nói chuyện với Lý Dương vài câu rồi mới rời đi
Triệu quản lí biết mình không thể nào mua lại cái bìh từ tay Lý Dương, giao dịch năm nghìn vạn không phải là thứ mà hắn có thể làm chủ được.
Chiếm được cái bình này, tâm trạng của Lý Dương rất vui vẻ, lần đến phố đồ cổ này không công, lần này tương đương với việc hắn giải ra một viên Thủy Tinh Chủng.
Bất quá nếu có người dùng một viên Thủy Tinh Chủng tơi đổi với hắn chắc chắn rằng hắn sẽ không đổi, đồ tốt như vậy toàn thế giới chỉ có ba món, nếu bán đi thì rất khó mua lại được, thứ này chỉ dùng để sưu tầm là tốt nhất.
Lý Dương tin tưởng rằng khi mình già thì những thứ mà hắn sưu tầm khẳng định là rất nhiều, đến lúc đó mỗi ngày im lặng ngắm nhìn những món đồ cổ này cũng là một việc vui sướng.
Chưa tới 11 giờ bọn người Lý Dương đã quay trở lại khách sạn, Triệu quản lí kia cuối cùng cũng biết được thân phận của Lý Dương.
Biểu hiện của hắn còn kém hơn Bạch Minh, miệng hắn liên tục mở lớn tới giờ vẫn chưa khép lại được. Hắn rất khó tin tưởng việc người thanh niên trẻ tuổi nhìn giống như một sinh viên lại là chuyên gia cao cấp nhất, lần này hắn không chỉ mất đi một món bảo bối mà còn mất đi ánh mắt nữa.
Sau khi biết thân phận của Lý Dương, hắn hoàn toàn buôn tha kế hoạch thu mua cái bình, Lý Dương không thiếu tiền, bản thân lại là chuyên gia, muốn mua lại cái bình là chuyện rất khó.
Ăn xong cơm trưa, mọi người hưng phấn tiếp tục đi tới khu đồ cổ nhưng lần này không có tiếp tục đi Mộng Điệp Hiên.
Vương Giai Giai và Cố Nhã Tĩnh cũng biết được chuyện của Lý Dương, khi biết được Lý Dương còn trẻ mà đã có tài sản mấy trăm triệu, tròng mắt của Cố Nhã Tĩnh muốn rớt ra ngoài luôn.
Tiếp theo, Lưu Cương nói tới việc công ty bán đấu giá của Lý Dương đã là công ty bán đấu giá lớn nhất Trịnh Châu, Cố Nhã Tĩnh ngay lúc đó liền dại ra. Lần trước cô còn cười nhạo Lý Dương là công ty của hắn sẽ nhanh chóng phá sản, không ngờ công ty người ta lại làm ăn lời được mấy trăm triệu, hơn nữa tự thân cũng đã có tiền tỉ rồi.
Người có giá trị bản thân lớn hơn Lý Dương trong cả nước có rất nhiều, nhưng mà người vừa mới tốt nghiệp, dựa vào sức của bàn thân mà có tái sản lớn như thế thì không có mấy, có thể nói hắn là rồng trong loài người cũng không sai.
Hơn nữa Lý Dương lại có Hà lão làm chỗ dựa, lúc này Lý Dương tuyệt đối chính là bạch mã hoàng tử rong lòng rất nhiều cô gái đẹp, ngay cả Vương Giai Giai bây giờ cũng đã cảm thấy mình có chút áp lực rồi.
Buổi chiều Lý Dương cũng không mai mắn như buổi sáng, hắn không có kiếm lời được nhưng mà cũng đã mua vài món hàng trị giá vài vạn, những thứ này đều là đồ cổ, sau khi nhìn thấy những thứ này, Mao lão và Bạch Minh đều giơ ngón tay cái lên.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể kiếm được nhiều món đồ cổ như thế, hai người rất là bội phục Lý Dương.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ