Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 453: Chuyên gia nã pháo nhau




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: thegioitruyen.com

Tô quản lý quay đầu lại chua sót nhìn Lý Dương.

Lần trước Lý Dương cùng Hầu lão tranh chấp người thắng lợi cuối cùng là Lý Dương, nhưng biểu hiện lúc đó của Hầu lão làm cho mọi người rất không hài lòng.

Cuối cùng phải do Đường tổng tự mình ra mặt thay Hầu lão xin lỗi mới tạm thời giải quyết chuyện này, Tô quản lí không ngờ lần thứ 2 Lý Dương tới nơi này vẫn đụng phải Hầu lão.

Hơn nữa lúc gặp còn là lúc mà Hầu lão tranh chấp với người khác, lúc này hắn cũng có chút lo lắng.

-Lý cố vấn, hay là trước hết chúng ta đi xem thứ khác, gần đây mới mua được một ít đồ sứ không tệ, có vài món còn là tinh phẩm của lò nun Quan gia

Sau khi suy nghĩ, Tô quản lí muốn mọi người đi nơi khác để tránh gặp phải phiền phức. Hắn biết ân oán của Lý Dương và Hầu lão không phải Đường tổng ra mặt là có thể biến mất, nó chỉ tạm thời bị đè nén xuống mà thôi.

Hơn nữa hắn còn biết Hầu lão không phục Lý Dương lám, tuy rằng hắn không dám trực tiếp nhằm vào Lý Dương, nhưng sau lưng vẫn nói xấu Lý Dương, nói Lý Dương có thành tựu hiện tại không phải dựa vào chính mình mà dựa vào người khác mơi có, nếu Lý Dương một mình thì không là cái gì cả.

-Không cần, đã đến thì đi xem thôi

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hắn hiểu ý của Tô quản lý, có điều hắn cũng không nghĩ gì, chuyện lần trước hắn không có lỗi gì, hiện tại khi thấy tên này hắn cũng không cần phải rời khỏi, nếu không thì người ta sẽ cho là hắn chột dạ.

Lý Dương không phải là một người thích gây chuyện nhưng hắn không phải là người sợ phiền phức.

-Lý Dương, sao vậy?

Hà Kiệt đi tới nghi hoặc nhìn Lý Dương, hắn và đám người Mao lão không biết Lý Dương từng có xung đột với Hầu lão, chuyện này Lý Dương không có nói với người ngoài, Quang Vinh Bảo Trai càng không có nhắc tới.

-Không có việc gì, tranh chữ rất không tệ, nếu có thể tìm được một bức tranh tinh phẩm thì Hà lão nhất định sẽ rất thích

Lý Dương quay đầu lại cười cười, việc này không thể nói cho Hà Kiệt, nếu không thì không biết vị Hà thiếu này sẽ làm chuyện gì nữa.

-Tinh phẩm làm gì có thể dễ tìm như vậy

Hà Kiệt lập tức cười khổ, hắn biết ông mình cũng thích tranh chữ, nhưng mà những thứ nổi tiếng phần lớn đều đã rơi vào tay viện bảo tàng. Hà Kiệt cũng không dám dùng đặc quyền của mình để đi lấy những bức tranh này, nếu để cho Hà lão biết thì hắn nhất định sẽ rất thảm

-Từ từ sẽ thấy, không vội

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, Bạch Minh, Mao lão và thầy Thái đều nghi hoặc nhìn Lý Dương một cái rồi cùng nhau lắc lắc đầu.

-Anh rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là phế phẩm? Cái gì sửa chữa hay không? Tôi nói cho anh biết, tranh này quả thật đã sửa chữa qua nhưng nó không phải là phế phẩm, cổ hạo sau khi sửa chửa qua giá trị vẫn rất cao, bức cổ họa này 65 vạn đã là giá rất thấp rồi

Giọng của Hầu lão to hơn không ít, mọi người trong phòng đều nhìn về hướng Hầu lão, Tô quản lí cười khổ nhìn Lý Dương một cái rồi nhanh chóng chui vào bên trong.

Nơi này là là địa bàn của hắn, chuyên gia và khách hàng tranh chấp thì hắn phải có mặt, nếu không thì hắn sẽ thất trách.

Kỳ thật Tô quản lí cũng không muốn gặ vị Hầu lão này, ên này là một người tính tình nóng nảy, không muốn nghe người khác nói hắn không tốt, cũng không thể nghe lọt tai lời phê bình của người khác với những gì mà hắn đã xem xét. Vì thế tên này hàng năm đều có vài lần cãi nhau với khách hàng, lần trước tranh chấp với Lý Dương cũng là nguyên nhân như vậy.

Sau khi trải qua chuyện lần trước, hắn đã bị Đường Xuân Minh gọi lên nói chuyện nên tính tình cũng đã thu liễm rất nhiều. Gần đây việc làm ăn của Quang Vinh Bảo Trai đột nhiên tốt lên, sau khi xem xét xong vài món đồ tốt, tính tình của tên này lại khôi phục như xưa, trước đó hắn cũng đã từng tranh chấp với một vị chuyên gia khác rồi

Có điều tranh chấp với khách hàng như thế này ngoại trừ Lý Dương ra thì vẫn là lần đầu, không ngờ lại trùng hợp như vậy, vừa lúc Lý Dương đang đi tới, hiện tại trong lòng Tô quản lí đang mắng nhiết thậm tệ tên này, không có chuyện gì lại đi tranh cãi với khách hàng làm gì.

-Hầu lão, tôi không hiểu nhiều bằng ngài, nhưng ít nhất thì tôi cũng biết tranh cổ sau khi sửa chữa thì giá trị không còn cao như lúc đầu, bức tranh này không tệ, nhưng bán đấu giá cùng lắm chỉ có 60 vạn, các người lại ra giá 65 vạn, đây không phải là cho giá cao hay sao?

Người khách hàng này khoảng 40 tuổi, nhìn bộ dáng thì giống như là người sưu tầm dân gian hoặc là thương nhân thích sưu tầm đồ cổ.

-Đi, chúng ta đến xem

Đứng ở bên ngoài chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong, hơn nữa cũng không thể biết được bọn họ đang tranh chấp gì, Bạch Minh thì đã bị việc này hấp dẫn, hắn quyết phải vào trong xem coi có chuyện gì xảy ra.

Mao lão, thầy Thái cũng đi theo, hai người cũng muốn xem thử xem khách hàng và chuyên gia của Quang Vinh Bảo Trai rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Hà Kiệt cũng đi theo phía sau hai người, Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể đi theo.

Gian phòng tranh chữ vốn đã có hơn 10 người, cộng thêm đám người Lý Dương nữa thì đã có hơn 15, 16 người, nếu phân tán ra thì không sao, nhưng hiện giờ mọi người đều tập trung lại một chỗ nên nhìn có vẻ rất chật chội, Lý Dương lại đến sao nên chỉ có thể đứng bên ngoài.

-Bức tranh Đại Trầm Thuyên, không tồi

Bạch Minh cuối cùng cũng đã chen được vào trong, Mao lão có vóc người nhỏ nhắn, có điều mọi người đều nhận ra ông nên khi thấy ông đến đều nhường chỗ cho ông đi vào.

-Đại Trầm Thuyên là ai?

Hà Kiệt nhỏ giọng hỏi Lý Dương một câu.

-Ở thời Thanh có hai người gọi là Trầm Thuyên, đều là hoạ sĩ, do cùng tên nên mọi người chia ra gọi họ là Đại Trầm Thuyên và Tiểu Trầm Thuyên để dễ phân biệt, Đại Trầm Thuyên là người Triết Gian, tự Hành Chi, từng du học ở Nhật Bản

Lý Dương cười cười, lại nói tiếp:

-Tranh của hắn thuộc trường phái Hoàng gia thời Tống, cũng có chút tương tự với Lữ Kỉ thời Minh, bởi vì tranh của hắn rất tinh xảo, tạo hình chuẩn xác sinh động nên tranh của hắn rất được hoan nghênh ở Nhật, cho dù là thời hiện đại thì người Nhật vẫn rất thích sưu tầm tranh của hắn nên giá thị trường không thấp

-Không hiểu

Hà Kiệt mờ mịt lắc đầu, Lý Dương cười khẽ một tiếng, đây là một nhân vật lịch sữ, nó là thường thức cơ bản của người torn giới đồ cổ, Hà Kiệt không có tiếp xúc với đồ cổ nên không hiểu cũng là chuyện bình thường.

Với dân gian mà nói, họa sĩ cổ đại bọn họ chỉ biết vài người như là Đường Bá Hổ mà thôi, những người khác bọn họ đều không nghe nói tới.

-Chúng tôi ra giá đều có căn cứ, nếu như chê đắt thì đừng mua, đứng có ở đây mà nói cái gì ra giá cao, tôi thấy anh là một người không hiểu tranh chữ, không hiểu nghệ thuật thì có

Giọng của Hầu lão lại vang lên, mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn hắn, mà người khách hàng kia thì ngẩn người sau đó sắc mặt chuyển thành giận dữ.

Người này là một người ham mê sưu tầm, bình thường thì thích nhất sưu tầm tranh chữ, đặc biệt là cổ họa, tuy trình độ của hắn không cao nhưng vẫn tốt hơn người bình thường rất nhiều, lúc này Hầu lão lại nói hắn là người không hiểu gì cả.

Cho dù là người hiền lành thì khi có người nói mình như vậy thì cũng sẽ giận dữ, người khách này cũng vậy.

Bất quá hắn còn chưa nói gì thì Tô quản lí đã vội vàng nói:

-Ông chủ Minh, ngài đừng nóng vội, Hầu lão không có ý gì khác, hắn chỉ là người ngay thẳng mà thôi. Nếu không thì tôi mang ngài tới phòng khách quý nghỉ ngơi một lát, nếu ngài nhìn trúng bức tranh này nhưng ngại giá quá cao thì tôi có thể báo cáo với cao61 trên để xem xét

-Không cần, tôi từ bỏ

Ông chủ Minh lạnh lung liếc nhìn Hầu lão một cái rồi rời đi, hắn đã vô cùng thất vọng với Quang Minh Bảo Trai, trước đó hắn định tới nơi này mua vài thứ về, nhưng mà sau khi gặp chuyện này thì hắn nhất định là sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.

Tô quản lí rất muốn đuổi theo nhưng nhớ lại có Hầu lão ở nơi này nên trong lòng hắn cảm thấy âm thầm phát khổ, chỉ có một Hầu chuyên gia thì không có gì, nhưng mà hiện tại Lý Dương cũng ở đây, nếu Hầu chuyên gia mà làm cho Lý Dương không thoải mái thì hắn càng thêm phiền phức.

-Sáu mươi lăm vạn quả thật là có chút đắt

Một giọng nói vang lên, những người khách trong tiệm và Tô quản lý đều nhìn về nơi phát ra giọng nói.

-Ai nói?

Hầu chuyên gia mạnh mẽ quay đầu, ngay khi thấy người nói chuyện thì hắn liền ngẩn người.

-Bạch, Bạch Minh, là anh?

Người nói chuyện đúng là Bạch Minh, Bạch Minh tuy rằng còn trẻ, nhưng địa vị trong giới đồ cổ cao hơn Hầu chuyên gia nhiều, hơn nữa Bạch Minh còn có một bảo tàng tư nhân nữa.

-Thầy Thái, Mao lão, mọi người cũng tới đây?

Sau khi thấy Bạch Minh, Hầu chuyên gia lại thấy được Mao lão và Thái Quốc Khánh, hắn lập tức nhíu ày. Ba vị chuyên gia này đều có danh tiếng không thấp, so với hắn thì mạnh hơn nhiều, hắn dám ngang ngạnh với khách hàng, với một mình Bạch Minh hắn cũng dám tranh luận vài câu, nhưng trước mặt ba vị chuyên gia thì hắn lại do dự.

Tốt là hắn không thấy được Lý Dương phía sau, nếu như thấy được thì không biết hắn sẽ có suy nghĩ gì nữa.

-Nếu là một tác phẩm Đại Trầm Thuyên đầy đủ thì có lẽ có giá 65 vạn, nhưng mà bức tranh đã được sửa chữa qua thì không thể có giá như vậy được, nó giống như một cô gái bị một vết thương trên mặt vậy, tuy rằng sửa chữa tốt nhưng vẫn còn để lại một vết sẹo

Bạch Minh không để ý tới Hầu chuyên gia mà lắc đầu nói, những khách hàng xung quanh đều lắc đầu cười, mặc kệ bọn họ có nhận biết Bạch Minh hay không thì bọn họ cũng biết hiện Bạch Minh có địa vị cao hơn Hầu chuyên gia.

Vừa rồi người khách kia nói bức tranh đã sửa chữa qua thi không có giá như vậy, vừa lúc bị tên Hầu chuyên gia này phát hiện nên đã phát sinh tranh chấp, hiện giờ Bạch Minh cũng nói như vậy, dường như là hắn cô ý vậy.

Có hai khách hàng nhận ra Bạch Minh lúc này đang cảm thấy rất hưng phấn, Bạch Minh không phải là một người đơn giản, hắn cũng là một chuyên gia, hiện tại hai chuyên gia nã pháo nhau, chuyện tiếp theo nhất định sẽ rất phấn khích.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ