Chương: Diệt Thi Long
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
- Các người có thể tiến vào tiên mộ, nhưng có một số chuyện tôi phải nói cho các người, ông, ông, ông tốt nhất là nên rời đi, nếu không tiến vào tiên mộ tôi sẽ bắt đầu đuổi giết các người.
Mạc Phàm chỉ Cửu Luân đại sư, Buka và A tiên sinh Chiến Quốc cùng mấy gương mặt dị quốc.
Trái lại hắn không có thành kiến với người dị quốc, nhưng hắn từng đồng ý với Giang Thành và Long Bác, đồ trong tiên mộ không thể rơi vào tay tu sĩ dị quốc.
Hắn biết những thứ này rất đặc biệt, tất nhiên những thứ quan trọng vẫn nên ở trong tay mình thì hơn, không có lý do gì khác, đổi lại là ai cũng như vậy.
- Cho nên tốt nhất là các người nên suy nghĩ kỹ càng, muốn vào hay là rời đi.
Mạc Phàm nói tiếp.
Đám Cửu Luân nhíu mày, sau đó cười lạnh lùng.
- Đã sớm nghe nói Mạc tiên sinh không nhiều tuổi, nhưng thực lực thông thiên, hơn nữa tính cách rất bá đạo, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền, nếu Mạc tiên sinh có ý kiến với dị quốc chúng tôi như vậy, vậy chúng tôi phải xem thực lực của Mạc tiên sinh thế nào, hi vọng vào tiên mộ, Mạc tiên sinh sẽ không khiến chúng tôi quá thất vọng.
Cửu Luân mỉm cười, không sợ hãi nói.
Đã lâu rồi ông ta không gặp được đối thủ thế lực ngang nhau, nếu không phải bận rộn xử lý một số chuyện, ông ta đã sớm đến Hoa Hạ khiêu chiến Mạc Phàm.
- Ông sẽ không thất vọng, ông sẽ chết.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Vậy chúng ta đi vào gặp, Mạc tiên sinh, bây giờ mời cậu mở cửa tiên mộ ra.
Cửu Luân đại sư nói.Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, bốn thanh kiếm xuất hiện trước người hắn.
Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, nhìn về phía bốn thanh kiếm kia.
Âm thanh “xoẹt xoẹt” vang lên, giống như tám thanh kiếm được rút ra.
Một thanh lại đến một thanh, không lâu sau, bốn phía sân che kín bởi từng đạo kiếm khí.
Những kiếm khí này hình thành một đạo vách tường kiếm, liên tục bao vây sân lại.
Kiếm khí bức người giống như bảo kiếm vô cùng sắc bén để trên xương sống, khiến lưng người ta cảm thấy lạnh lẽo, thân thể không tự chủ được run rẩy.
- Không hài lòng thì cứ đến đi.
Nói xong Mạc Phàm thấy người của Kiêu Long, Tôn gia và Hắc Thị đã chuẩn bị xong, thì xoay người đi sâu vào trong nhà giam rộng lớn.
Giữa nhà giam, một cự long dài trăm thước không có một chút khí tức, nhưng cơ thể không bị mục rữa, giống như ngủ thiếp đi.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua cự long này, làm như không nhìn thấy nhà giam có thể trấn chết cự long, lập tức đi về phía nhà giam.
Trước mắt không ít người sáng lên, tất cả đều nhìn Mạc Phàm và nhà giam.
Nhà giam tối đen giống như đúc bằng sắt tỏa ra hắc quang nhàn nhạt, bên ngoài tràn đầy hoa văn như long lân, không chỉ khiến người ta có cảm giác vạn năm bất diệt, còn khiến người ta có cảm giác tim đập rất nhanh, giống như không thể tiến vào nhà giam này.
Nếu nói Vạn Diệt Lao Lung này là một cái lồng sắt, vậy nhà giam mà Thiên Thành Diệt sử dụng lúc trước như lưới sắt, không chịu nổi một kích.
Hai tay Mạc Phàm cầm kiếm, đến gần sát nhà giam, hai kiếm âm dương trên tay giống như cảm nhận được lực lượng của Vạn Diệt Lao Lung, hai màu trắng đen sáng lên.
Hai màu này bao vây nhà giam ở bên trong, nhà giam khủng bố giống như sắt thép gặp ngọn lửa nhiệt độ cao, trực tiếp bị hòa tan, Mạc Phàm đi vào trong, thoải mái như không gặp vật cản.
Sắc mặt không ít người ở đây thay đổi.
Không phải bọn họ chưa từng thử Vạn Diệt Lao Lung, mỗi lần mở ra đều có người muốn đi vào thông qua Vạn Diệt Lao Lung, nhưng phần lớn người đi vào không bị trấn chết như con rồng kia, mà trực tiếp nổ tung, không còn sót lại thứ gì.
Mạc Phàm tiến vào Vạn Diệt Lao Lung, vậy mà không xảy ra chuyện gì.
Chỉ trong phút chốc Mạc Phàm đã đến giữa Vạn Diệt Lao Lung, đến bên cạnh con rồng kia.
- Bị trấn trăm năm, ngươi có thể rời đi rồi.
Mạc Phàm nheo mắt, hai tay hợp thành một, hai kiếm hắc bạch như sống mái với con rồng, quấn lấy nhau.
Màu đen chuyển sang màu trắng, màu trắng chuyển sang màu đen, một trường kiếm màu xám mờ xuất hiện trong tay hắn.
- Phá cho tôi!
Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, trường kiếm đâm thẳng về phía thi long.
“Xì!” Trường kiếm như cắt đậu hủ, đâm vào trong mi tâm thi long.
“Rống!” Một tiếng long ngâm chấn động thiên địa vang lên, thi long đang nhắm mắt mở mắt ra, hai đạo hắc quang tỏa ra, thi long khổng lồ bắt đầu chuyển động, giống như một cự xà chị chém đến đầu, thân thể vũ động điên cuồng, kình phong cường đại lan ra xung quanh.
Cùng lúc đó, hai màu hắc bạch mang theo thiêu hủy một phần Vạn Diệt Lao Lung từ thi long cuồng vũ khôi phục, lan tràn ra những khu khác trên sân.
Đám Trương Huyền Lăng nhíu mày, sắc mặt thay đổi, thân thể nhoáng lên một cái vội vàng lùi về sau.
Nếu bọn họ có thể ngăn cản Vạn Diệt Lao Lung, đã sớm đi vào.
- Mạc tiên sinh, không phải cậu muốn mở Vạn Diệt Lao Lung sao, cậu đang làm cái gì vậy?
Trần Vô Cực lạnh giọng hỏi.
- Thi long này bất diệt, các người không vào được tiên mộ đâu, trừ phi các người muốn chết.
Vẻ mặt Mạc Phàm bình tĩnh như nước, nói.
Thi long này không phải bị Vạn Diệt Lao Lung trấn phong mà chết, mà là khởi nguồn khiến Vạn Diệt Lao Lung có thể duy trì lực lượng lâu như vậy.
Thi long là sinh vật bất tử, bản thân xen vào sinh tử, hỗn độn, lực bất sinh bất tử hỗn độn vừa vặn là cội nguồn của Vạn Diệt Lao Lung.
Nếu thi long này bất diệt, cho dù hắn chém như Vạn Diệt Lao Lung của Thiên Thành Diệt vạn lần, Vạn Diệt Lao Lung cũng sẽ nhanh chóng khôi phục như thường.
Khi nói chuyện, tay hắn chấn động, Âm Dương Pháp Kiếm biến mất hoàn toàn vào đầu thi long này, ấn thân thể thi long vào trong lòng đất.
“Rầm!” Một cái hố sâu xuất hiện trên sân, vết rạn như mạng nhện lan tràn ra xung quanh.
Vừa rồi sân còn hoàn hảo không tổn hao gì, trong chớp mắt tứ phân ngũ liệt.
- Diệt cho tôi!
Tinh quang trong mắt Mạc Phàm tăng vọt, Âm Dương Pháp Kiếm trong tay hắn tỏa ra ánh sáng màu xám cũng nổ tung bùm bùm.
Trong hôi quang, thi long vũ động thân thể to lớn điên cuồng như bị điện giật cứng ngắc lại.
Ngay sau đó từng đạo vết rạn xuất hiện trên người thi long, hôi quang nở rộ từ trong vết rạn.
“Bùm!” Một tiếng thật lớn, sơn diêu địa động, xung quanh được hôi quang bao phủ.
Hôi quang tắt, thi long biến mất, Vạn Diệt Lao Lung khiến tim người ta đập nhanh cũng sụp đổ, dần dần biến mất, cửa đá chậm rãi lộ ra.
Trên mặt mọi người hiện lên vui mừng, Vạn Diệt Lao Lung bị hủy, thứ có thể khiến bọn họ kiêng kị cũng ít đi một chút.
So với Vạn Diệt Lao Lung, Mạc Phàm yếu hơn nhiều.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn cửa đá một cái, ngón tay sáng lên, quỷ tỉ xuất hiện trong tay hắn.
Trong cửa đá tỏa ra một đạo bạch quang, chiếu lên quỷ tỉ.
Quỷ tỉ lập tức bay từ trong tay Mạc Phàm ra, bay về phía cánh cửa chậm rãi nhập vào trong.
“Ken két…” Tiếng cơ quan chuyển động vang lên.
Cửa đá chậm rãi hạ xuống đất, đại môn phong cách cổ xưa ở tận cùng cũng mở ra, linh khí tràn đầy lan từ trong đại môn ra ngoài.
- Người có thể đi vào, có thể đi vào.
Mạc Phàm nói với đám Trương Huyền Lăng.
Đám người này nhìn tiên mộ, yết hầu nhúc nhích, một đám bóng dáng nhoáng lên một cái lao vào trong.
Chỉ trong phút chốc mọi nười biến mất vào trong đại môn tiên mộ.
Đúng lúc này, không biết người nào kêu lên.
- Liều mạng!
Không ít người vẫn không nhịn được, trong chớp mắt pháp khí và pháp thuật trên người đều khai hỏa hết, tốc độ cũng đến cực hạn, xông vào bên trong.
Mạc Phàm giống như đã sớm dự đoán được, dưới chân vừa động, một Vạn Diệt Lao Lung khác bao quanh đại môn lại, hắn xoay người biến mất vào bên trong đại môn.