Chương: Đến Vùng Hoang Vu
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Mạc Phàm vươn một tay ra, trên tiểu sơn màu bạc lóe sáng hồ quang, rơi lên trên tay hắn.
Trong lôi vân co rút lại, Ngao Sương rung thân mà ra, hóa thành hình người vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện bên cạnh Mạc Phàm.
Ba ngày ba đêm phóng lôi điện, n
ếu không phải Mạc Phàm luôn nhìn chăm chú, cô đã sớm mặc kệ rồi.
- Mạc Phàm, thứ này luyện thành rồi sao?
Ngao Sương nhìn tiểu lôi sơn huyền ảo trên tay Mạc Phàm, mê man hỏi.
Lẽ ra luyện chế pháp bảo đều nên có dấu hiệu rất vĩ đại, tiểu lôi sơn này ngoại trừ thể tích càng ngày càng nhỏ, thì không có thay đổi gì khác.
- Xem như là vậy.
Mạc Phàm đánh giá tiểu lôi sơn, lạnh nhạt nói.
- Không có một chút dị tượng báo hiệu bảo vật luyện thành, gì mà xem như là vậy, luyện thành thì luyện thành, không luyện thành thì không luyện thành.
Ngao Sương bĩu môi, không hài lòng lắm nói.
Càng ở bên Mạc Phàm nhiều, cô lại càng ghét Mạc Phàm.
- Vẫn hấp thu quá ít lực lượng lôi điện, nhưng đã có mô hình mới rồi.
Mạc Phàm không tức giận, nói thẳng.
Từ lúc hắn trọng sinh tới nay, lôi sơn này là pháp bảo cường đại nhất hắn luyện chế.
Nguyên liệu là khối Lôi Minh Thạch thật to thì không nói, bên trong có gần 10 vạn minh văn, hắn và Ngao Sương phóng lôi điện ba ngày sẽ đủ sao?
Hai bọn họ phóng lôi điện như vậy, ít nhất phải ba năm mới chứa đầy lôi sơn, luyện thành lôi sơn hoàn toàn.
Nếu lôi sơn vừa thành, chỉ sợ sẽ có lôi minh ngàn dặm, đánh xuống lôi kiếp cũng không phải không có khả năng.
Hiện giờ sao, bọn họ chỉ hợp nhất minh văn trên lôi sơn, thành lập căn nguyên của lôi sơn, tương đương với chế tạo một đạn pháo, bên trong chỉ đưa vào 1% đạn pháo, sao có thể trông cậy đạn pháp này sẽ kinh thiên động địa, cử thế cộng minh?
- Chúng ta tiếp tục.
Ngao Sương nhướn mày, không phục nói.
Cô vất vả ba ngày ba đêm, vậy mà Mạc Phàm nói quá ít lôi điện, rõ ràng là đang khinh thường cô.
Cô mở miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã mềm nhũn.
Ba ngày còn chưa đủ, không biết tiểu sơn này có thể hấp thu bao nhiêu lôi điện, lại để cô phóng thích lôi điện nữa, không phải sẽ khiến cô mệt chết à.
- Không cần, đợi sau này cô có rảnh, tìm một nơi có lôi trạch, tự mình luyện nó hoàn toàn đi, bây giờ tôi phải đi rồi.
Mạc Phàm lắc đầu.
Lôi trạch là trời sinh có dáng vẻ của lôi điện, lôi trạch lôi điện cấp cao ngưng tụ thành đầm nước, cho dù là cấp thấp quanh năm cũng sẽ có lôi điện đánh xuống.
Cho dù Ngao Sương tìm được lôi trạch cấp cao, cũng phải mất 9 ngày, bây giờ hắn không có nhiều thời gian đi tìm lôi sơn luyện chế hoàn toàn với Ngao Sương.
Ở đây ba ngày, lôi sơn đã luyện thành, đã đến lúc tới cửa địa ngục rồi.
- Cậu dùng bán thành phẩm này à, thứ này có tác dụng không?
Vẻ mặt Ngao Sương nghi ngờ hỏi.
Cô biết mục đích Mạc Phàm tới nơi này, là muốn tới cửa địa ngục cứu một tiểu nha đầu.
Chỉ dựa vào bán thành phẩm này, cô thực hoài nghi nó có tác dụng không, phải biết rằng người Mạc Phàm sắp đối phó ở cửa địa ngục không phải là người bình thường.
- Tôi cũng không biết, nhưng chắc như vậy đủ rồi.
Mạc Phàm nắm lấy lôi sơn, nhìn thoáng qua phía Tây Bắc.
Uy lực của lôi sơn mạnh như thế nào, phải thử qua mới biết được.
- Nếu cô muốn biết uy lực của nó mạnh cỡ nào, có thể đi theo tôi nhìn xem.
Mạc Phàm mới vừa bước đi, bỗng nhiên dừng bước lại nói.
- Bản công chúa có thể đi cùng cậu sao?
Lông mày Ngao Sương nhướn lên, đầy hứng thú nói.
Cô đang ở độ tuổi tò mò với rất nhiều thứ, lần trước lúc Mạc Phàm đi Nhật quốc cô đã muốn đi theo, nhưng Mạc Phàm lại sắp xếp cho cô nhiệm vụ bảo vệ Giang Nam.
Lần này Mạc Phàm đi tới cửa địa ngục, người Mạc Phàm sắp đối mặt không kém hơn Abe Seimei, cho dù Mạc Phàm không bảo cô đi, cô cũng vụng trộm đi theo tới đó.
- Muốn đi thì thay quần áo rồi đi theo tôi.
Mạc Phàm không quan tâm lắm nói.
Tốt xấu gì Ngao Sương cũng luyện chế lôi sơn giúp hắn, mang theo cô đi trải nghiệm vậy.
Ngao Sương xoay một vòng, áo ngủ trên người lập tức biến thành bộ đồ thể thao, tóc buộc đuôi ngựa, trên đầu có một chiếc mũ thể thao, khí tức thanh xuân tỏa từ người cô ra.
- Không cần thay, chúng ta có thể đi luôn bây giờ, chúng ta đi tới đó thế nào đây?
Cô không kiêng nể gì kéo cánh tay Mạc Phàm, lè lưỡi nói.
Mạc Phàm lắc đầu không nói gì, ném lôi sơn lên trên đất, lôi sơn lập tức biến thành một chiếc máy bay chiến đấu màu bạc lộng lẫy.
- Đi lên đi, chúng ta ngồi thứ này tới cửa địa ngục.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Bán thành phẩm này còn có thể biến đổi trạng thái à?
Trước mắt Ngao Sương sáng lên, kinh ngạc vui mừng nói.
- Thứ này có thể biến hóa ra mấy chục loại, đợi tôi đưa nó cho cô, cô chậm rãi nghiên cứu đi, đi thôi.
Mạc Phàm không quan tâm lắm, nói.
Chỉ là mấy trận pháp biến hóa mà thôi, không phải là vấn đề gì khó.
Hai mắt Ngao Sương tỏa sáng, giống như nhìn thấy một bảo bối mới, cô nhảy lên trên lôi sơn, sờ bên này sờ bên kia, không khác gì đứa bé mới lớn.- Quá đẹp trai, bản công chúa thích, khà khà!
Mạc Phàm khẽ thở dài, hắn tạo mấy pháp ấn, lôi sơn hóa thành máy bay chiến đấu không ngừng tỏa ra điện quang trong không trung, tiếng sấm ù ù vang vọng không trung, lao thẳng về phía Tây Bắc, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên ở phía sau, tốc độ vô cùng nhanh, trong chớp mắt đã biến mất ở trên mặt biển.
… C
ôn Luân, một vùng hoang vu liếc mắt một cái không trông thấy vùng bên cạnh.
Rõ ràng là ban ngày, mặt trời nhô lên cao, nhưng bất luận là mặt trời hay bầu trời đều luôn có màu xám.
Không chỉ có vậy, trên mặt đất cũng là màu xám, ngoại trừ thỉnh thoảng có thể thấy xương người lẫn xương động vật ra, thì có thể thấy cát đá và một ít cỏ.
Từng đạo khe hở sâu không thấy đáy, rộng hẹp không đồng nhất hoành thất thụ bát trên vùng hoang vu này, chia nơi này ra làm vô số vùng nhỏ.
Thỉnh thoảng có từng đạo lôi điện huyết sắc như kiếm bay tự nhiên đánh xuống, ở phía xa nhìn lại, bầu trời cũng được những kiếm bay này chia ra làm từng vùng nhỏ.
Cả nơi này đều vô cùng tiêu điều, bi thương lạnh lẽo, bi thương tử vong, và hơi thở nguy hiểm.
Mà lúc này một đám người mặc cổ trang đứng trong không trung, giống như thần tiên nhìn xuống vùng hoang vu.
- Không phải tên tiểu tử kia không dám tới cứu người đấy chứ?
Một lão giả mặc đạo bào màu đen trong đó nhìn phía xa vắng vẻ nói.
Trên người lão giả này phiếm hắc quang nhàn nhạt, thỉnh thoảng có từng đạo tia chớp huyết sắc như kiếm bay rơi xuống người ông ta, trên hắc quang xuất hiện một hư ảnh Bát Quái, lôi điện huyết sắc lập tức giống như trâu đất xuống biển, biến mất không thấy.
Nếu Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn còn sống, nhất định sẽ nhận ra lão giả mặc đạo bào này, vì lão giả này chính là sư tổ của bọn họ, Quỷ Vô Tà sư phụ của Quỷ Thần Tử.
- Nha đầu kia vẫn còn ở bên trong, chắc chắn Mạc Phàm sẽ tới thôi.
Ánh mắt Tần Vô Nhai liếc qua giữa cửa địa ngục, lạnh nhạt nói.
Chỗ ông ta nhìn, trên một cái thập tự giá có một cô gái đang hấp hối, trôi nổi trên không khe hở hoành thất thụ bát, xung quanh có từng đạo lôi điện nổ tung.
Cô gái này không phải người khác, đúng là Tiểu Lan.
Lúc này sắc mặt Tiểu Lan trắng bệch như tờ giấy, hai tay bị đinh bạc đâm xuyên qua lòng bàn tay, máu tươi nhuộm đỏ thập tự giá bằng bạc.
Bởi vì mất quá nhiều máu, hơi thở của cô cũng rất mong manh.
Nhưng mỗi khi Tiểu Lan sắp không chống đỡ nổi, đều có Ma Pháp Trận xuất hiện trên đỉnh đầu cô.
Thanh quang rơi xuống, Tiểu Lan cận kề cái chết được cứu trở về.
Tần Vô Nhai vừa mới nói xong, vẻ mặt một phụ nhân mặc cung trang bên cạnh ông ta khẽ đổi, nhìn về phía xa.
- Cậu ta đến rồi!