Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 886# 2




 

 

 

Chương: Lam Dương Chết
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Không chỉ Long Ngạo Thiên nhướn mày, sắc mặt những người khác cũng thay đổi.

Thần Nông Phù, ở đây chỉ sợ không ai không biết thứ này.

Chiêu bài của Thần Nông Tông, bán tiên khí tiêu hao duy nhất, là thứ tốt làm một tu sĩ sống lại.

Cho dù là Nguyên Anh kỳ, hay là tu sĩ Đại Thừa kỳ, chỉ cần trên người có Thần Nông Phù đều có thể sống lại hoàn mỹ.

Cho dù là đối với người đang ngồi, cũng là bảo mệnh chi vật khó có được.

Vậy mà trên người Lam Dương có Thần Nông Phù, chuyện này nằm ngoài dự kiến của bọn họ.

- Long Ngạo Thiên, thả Lam Dương sư huynh của ta ra, Thần Nông Phù thuộc về ngươi.

Sắc mặt Mạc Phàm khó coi, cao giọng nói.

Thần Nông Phù đã bị Long Ngạo Thiên lấy đi, nếu không kết thúc, Lam Dương sư huynh thật sự phải chết.

- Thả sao?

Long Ngạo Thiên cất Thần Nông Phù.

Thứ này có thể lọt vào mắt tu sĩ Đại Thừa, tất nhiên có thể lọt vào mắt anh ta, không có lý do gì không lấy.

Khóe miệng anh ta nhếch lên, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, còn chưa tới lượt ngươi, ngươi như vậy là vi phạm điều lệ đấy?

- Không tuân theo quy định sao?

Mạc Phàm lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.

Vừa rồi Long Ngạo Thiên làm không ít chuyện không tuân theo quy định, nếu hắn làm như vậy coi là không tuân theo quy định, vậy tính như thế đi.

- Thả sư huynh ta.

- Thả sao, chuyện này phải đợi anh ta chịu thua mới được, như vậy, ngươi bảo sư huynh ngươi nói hai chữ “chịu thua”, ta sẽ tha cho anh ta, hay là ngươi quỳ xuống với ta, cầu xin ta một phen, có lẽ ta sẽ kết thúc trận quyết đấu này.

Long Ngạo Thiên cười gằn nói.Lam Dương chỉ là lợi tức, cuối cùng là Mạc Phàm.

Mạc Phàm là một người sắp chết trên tay anh ta, sao có thể bảo anh ta buông tay được.

Mạc Phàm quỳ với anh ta trước mặt nhiều người như vậy, anh ta có thể suy xét.

Dù sao Lam Dương chỉ là đồ bỏ đi đối với anh ta.

Mạc Phàm híp mắt thành đường ngang, sắc bén nở rộ trong mắt hắn.

Yết hầu của Lam Dương sư huynh bị Long Ngạo Thiên đánh nát, lại bị phong thần hồn, chịu thua thế nào?

Hắn định đồng ý với Long Ngạo Thiên, một ngụm máu tươi của Lam Dương như mũi tên nhọn phun lên mặt Long Ngạo Thiên.

Đồng thời giọng Vô Phong vang lên.

- Con đứng ở đó là được, con đã làm đủ rồi.

Mạc Phàm đưa Thần Nông Phù trân quý như vậy cho Lam Dương, lại bị Long Ngạo Thiên vạch trần, ai cũng không có biện pháp.

Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên.

Đây là lựa chọn của Lam Dương, cho dù Mạc Phàm quỳ trước mặt nhiều người như vậy, Long Ngạo Thiên chưa chắc sẽ thả Lam Dương.

Long Ngạo Thiên lau máu trên mặt, nhíu mày, trong mắt đều là dữ dằn.

Lam Dương này đã là con mồi trong tay anh ta, mặc anh ta xâu xé, ngay cả Thần Nông Phù đều bị anh ta đoạt, vậy mà dám làm càn với anh ta, đúng là không biết sống chết.

- Lam Dương, nếu ngươi muốn chết, vậy ta thành toàn ngươi, nếu có lưu thần hồn thì đi sống lại, nếu không có thì hồn phi phách tán đi.

Năm ngón tay của Long Ngạo Thiên mở ra, một tiểu thái dương xuất hiện trong tay anh ta.

Anh ta nhét tiểu thái dương vào trong miệng Lam Dương, sau đó ném Lam Dương sang một bên như ném chó chết.

Sắc mặt Lam Dương thay đổi, một quyền đập vào huyệt Đàn Trung của mình, muốn phun viên tiểu thái dương kia ra.

Nhưng tiểu thái dương kia không chỉ không ra, trái lại còn bành trướng trong cơ thể anh ta.

“Xoẹt!” Âm thanh như lụa bị xé vang lên, khe hở xuất hiện trên mặt Lam Dương.

Lam Dương sờ mặt mình, nhíu mày.

Ngay sau đó.

Vô số khe hở xuất hiện trên toàn thân anh ta, hào quang vạn trượng phóng từ trong khe hở ra, quang mang chói mắt bao bọc Lam Dương ở bên trong.

“Bùm” một tiếng thật lớn, bụi bặm mênh mông, trên lôi đài không thấy bóng dáng Lam Dương.

Lam Dương, chết!

Trên đài cao, sắc mặt không ít cao thủ tông môn trầm xuống.

Thực lực của Long Ngạo Thiên này thì khỏi phải nói, nhưng ra tay cũng quá độc ác rồi.

Tuy Ngạo Nhật Sơn Tông bất hòa với Thần Nông Tông, nhưng trực tiếp đánh đệ tử đối phương chết không toàn thây, quá ác độc rồi.

Nhất là Vô Phong, trên mặt ông vẫn không có một chút gợn sóng, lúc này sắc bén lóe lên trong mắt ông, cắt chén trà trong tay ông thành ba mảnh.

Không đợi nước trong chén rơi xuống, sắc bén trong mắt ông biến mất, chén trà khôi phục như thường.

Long Tại Uyên thì cười khẽ, nâng chén trà lên uống.

Thực lực của Lam Dương vượt qua dự kiến của ông ta, nhưng kết quả vẫn nằm trong lòng bàn tay ông ta.

Hiện giờ chỉ là mới bắt đầu mà thôi, trò hay còn ở phía sau.

Dưới đài, quả đấm của Mạc Phàm vang ken két.

Hắn vốn tưởng rằng chuẩn bị hoàn hảo, ai biết ngay từ đầu đã thế này, Lam Dương bị Long Ngạo Thiên đánh nát.

Tuy Lam Dương để lại tinh huyết và thần hồn, có thể sống lại, nhưng cần thời gian dài để khôi phục.

Ngoài ra chuyện này sẽ trở thành ấn ký lau không sạch cả đời Lam Dương sư huynh.

Nếu không phải hắn nhúng tay vào chuyện này, Lam Dương sư huynh sẽ không đi tới bước đó.

Hắn nâng mắt nhìn Long Ngạo Thiên trên đài cao, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Long Ngạo Thiên, hôm nay, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.

- Vậy sao, ta có Thần Nông Phù, ngươi giết ta, ta sống lại là được, đúng rồi, nếu ngươi giết ta, đừng nghĩ gặp lại Tiểu Tuyết.

Long Ngạo Thiên nói với vẻ khinh thường.

- Vậy ngươi cũng cần phải chết.

Mạc Phàm nhíu mày nói.

Hắn vốn định đánh Long Ngạo Thiên gần chết, sau đó phế bỏ, cuối cùng lấy mạng Long Ngạo Thiên trao đổi Tiểu Tuyết.

Hiện giờ hắn không định làm vậy.

Hắn phải ở đây, tự tay giết Long Ngạo Thiên trước.

Nhưng mà trước đó…

Ánh mắt hắn lạnh lùng, nhìn về phía Long Ngạo Quang đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông ở đối diện.

Hắn không biết vì sao Long Ngạo Quang cố ý đổi để đứng đối diện hắn, nhưng Long Ngạo Quang phải chết.

- Ta đợi ngươi tới giết ta.

Long Ngạo Thiên nói với vẻ khinh thường.

Có nhiều người muốn giết anh ta lắm, nhưng không có bản lĩnh này.

Long Ngạo Thiên nói xong, giọng đệ tử Đạo Môn kia vang lên.

- Long Ngạo Thiên đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông thắng, tổ tiếp theo, Vương Dương đệ tử của Thánh Môn đối đầu với Gia Cát Thanh của Gia Cát gia.

Trận đấu kế tiếp, phía Nam Bắc không khác trước, Long Ngạo Thiên của Ngạo Nhật Sơn Tông, Trương Thiên Phong của Đạo Môn, Bạch Tiểu Thiên của Bạch gia, Vương Dương của Thánh Môn và Bắc Ly Thu Nguyệt của Chân Võ Tiên Cung thắng.

Phía Đông Tây, ngoại trừ Mạc Phàm còn chưa lên lôi đài, bốn người khác đã chọn xong, theo thứ tự là Tương Thiên của Quân Đình, Hà Bất Khí của Quỷ Thần Thiên, Tuyệt Tâm tiên tử của Thái Thượng Cung, Tuệ Trí hòa thượng của Bỉ Ngạn Tự.

Những trận đấu này, tuy có người bị trọng thương rời khỏi, nhưng không như Lam Dương bị Long Ngạo Thiên giết chết.

Theo kết cục Tuệ Trí hòa thượng thắng, giọng đệ tử Đạo Môn vang lên.

- Trận cuối cùng trong vòng hai, Mạc Phàm đệ tử của Thần Nông Tông đối đầu với Long Ngạo Quang đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Giọng nói mới vang lên, trước mắt không ít người sáng lên.

Những cuộc tranh tài vừa rồi có phấn khích, nhưng kém so với cuộc tranh tài của Ngạo Nhật Sơn Tông và Thần Nông Tông không ít.

Nhất là vừa rồi, Ngạo Nhật Sơn Tông lại giết người của Thần Nông Tông.

Long Ngạo Quang nghe thấy tên mình, giống như sớm có chuẩn bị, lắc mình một cái lên trên đài, ngoắc ngón tay với Mạc Phàm.

- Tiểu tử, ngươi không định báo thù à, còn chưa lên?