Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 894# 2




 

 

 

Chương: Long Ngạo Thiên Chết!
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Giết Long Ngạo Thiên hắn sẽ giết, nhưng nếu có thể đưa Tiểu Tuyết về, hắn có thể cho Long Ngạo Thiên một con đường sống.

Dù sao mạng chó của Long Ngạo Thiên không thể so được với Tiểu Tuyết, thả cũng không sao.

Long Tại Uyên nhướn mày, trước mắt sáng lên.

- Tiểu Tuyết mà ngươi nói là cô gái Ngạo Thiên mang từ Địa Cầu về đúng không?

- Nếu anh ta chỉ mang một người về, vậy thì đúng rồi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Nếu là vị cô nương kia, không thành vấn đề, ngươi có thể trút giận lên người Ngạo Thiên, nhưng không thể giết, Ngạo Thiên đã bại bởi ngươi, so với vị cô nương kia, sinh tử của Ngạo Thiên không tính là gì đúng không?

Long Tại Uyên cười âm hiểm nói.

Ông ta đang lo cứu Long Ngạo Thiên dưới tay Mạc Phàm thế nào, Mạc Phàm tự mình đưa tới cửa.

Một nữ tử thế gian mà thôi, nhưng lại có huyết mạch Bạch gia.

Một khi để Bạch gia biết, bọn họ muốn giữ cũng không giữ được.

Nếu Mạc Phàm nói thật, ông ta đồng ý làm vậy.

Mạc Phàm nhíu mày, tất nhiên là hắn biết tâm tư của Long Tại Uyên, cứ thả Long Ngạo Thiên như vậy cũng không phải không thể được.

Nhưng mà…

Hắn nhìn thoáng qua Long Ngạo Thiên, do dự một lát, còn chưa đưa ra quyết định.

Bỗng nhiên cơ thể Long Ngạo Thiên đứng thẳng, một Nguyên Anh hai màu vàng đen lập tức phá thể mà ra, giọng nói của anh ta vang lên theo.

- Tiểu tử, ngươi muốn lấy lại Tiểu Tuyết, đó là chuyện không có khả năng, cho dù ta chết cũng không để ngươi đạt được cô ấy, lần này ta thua, nhưng chúng ta còn gặp lại, lần sau gặp lại, sẽ là ngày ta giết ngươi.

Trước khi anh ta tới đã chuẩn bị biện pháp sống lại, cho dù chết, anh ta cũng không để Mạc Phàm đạt được Tiểu Tuyết.

Nói xong, trong chớp mắt hai màu vàng đen trên Nguyên Anh của anh ta đại phóng, lực lượng cuồng bạo phóng thích từ Nguyên Anh của anh ta mà ra.

Trên đài cao, sắc mặt Long Tại Uyên thay đổi, bất mãn nói:

- Ngạo Thiên, còn không mau dừng tay nhận thua, con muốn làm gì thế?

Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên phá phong, hoàn toàn có cơ hội nhận thua.

Long Ngạo Thiên vì một nữ nhân thế gian, tình nguyện tự bạo cũng không nhận thua, là hành động ngu ngốc cỡ nào?

Mạc Phàm nhíu mày, sắc bén hiện lên trong mắt hắn.

Không đợi Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên tự bạo, một ấn phù xuất hiện trên tay hắn, hắn nắm lấy Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên.

Trong chớp mắt năng lượng trên Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên ổn định lại, tự bạo bị ép ngưng.

- Ngươi không có khả năng còn sống trước mặt ta, nhưng mà muốn chết, cũng cần phải đạt được sự đồng ý của ta.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, trầm giọng nói.

Hắn vốn định thả mạng chó của Long Ngạo Thiên, đổi về Tiểu Tuyết, Long Ngạo Thiên thà chết cũng không chịu khuất phục.

Được thôi, hắn không dùng biện pháp này đổi Tiểu Tuyết nữa.

Ngạo Nhật Sơn Tông bắt Tiểu Tuyết dễ dàng, cứ thế đưa trở về, cũng quá tiện nghi cho Ngạo Nhật Sơn Tông, vậy thì đổi phương pháp khác.

Long Ngạo Thiên cũng vậy, muốn chết không dễ như thế đâu.

Hắn phong ấn Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên, một tay nhét Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên trở về.

- Ngươi thích móc mắt người khác như vậy, đôi mắt của ngươi chưa từng bị ai lấy đi đúng không?

Mạc Phàm cất Bát Phi, lạnh lùng nói.

Không phải Long Ngạo Thiên lấy mắt Tiểu Vũ sao, hắn cũng cho Long Ngạo Thiên nếm thử cảm giác bị lấy đi đôi mắt.

Một tay của hắn vươn về phía Long Ngạo Thiên, cơ thể Long Ngạo Thiên lập tức bay lên.

Tay hắn vừa động, tiếng hét thảm vang lên.

Đôi mắt của Long Ngạo Thiên lập tức bay về phía hắn, trên gương mặt anh tuấn của Long Ngạo Thiên xuất hiện hai lỗ thủng đáng sợ.

Năm ngón tay Mạc Phàm nắm chặt, tiếng nổ mạnh rất nhỏ lập tức vang lên, đôi mắt bị hắn bóp mạnh.

- Mắt của tu sĩ Ngạo Nhật Sơn Tông sao, cũng chỉ như vậy mà thôi, còn không bằng một phần vạn uy lực của mắt bé gái nhân gian tự bạo.

- Mạc Phàm, ngươi hủy mắt của ta, đợi ta sống lại, xem ta hủy mắt Mạc gia ngươi thế nào, còn cả Tiểu Tuyết nữa, sau khi ta sống lại, người đầu tiên ta giải quyết là Tiểu Tuyết, ngươi đợi coi.

Long Ngạo Thiên vừa kêu thảm thiết, vừa quát với Mạc Phàm.

- Sống lại?

- Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể sống lại à?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Nếu ra tay, hắn còn có thể để Long Ngạo Thiên sống lại, đúng là buồn cười.

Hắn chỉ hơi suy nghĩ, là có một vạn phương pháp khiến Long Ngạo Thiên không thể sống lại.

- Mạc Phàm, ngươi đừng quên, cô nương mà ngươi muốn đang ở Ngạo Nhật Sơn Tông, tốt nhất là làm việc nên lưu một đường thì hơn.

Trên đài cao, Long Tại Uyên nhíu mày nói.

Chuyện đã tới nước này, ông ta không có biện pháp đi vào lôi đài cứu Long Ngạo Thiên.

Nhưng theo lời Mạc Phàm nói, ông ta có thể cảm nhận được Mạc Phàm rất thích cô gái kia, uy hiếp Mạc Phàm một phen cũng được.

Nhỡ đâu Mạc Phàm khiến Long Ngạo Thiên thần hồn câu diệt, hắn chỉ có thể giỏ trúc múc nước công dã tràng.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trong mắt lóe lên sắc bén, liếc mắt nhìn Long Tại Uyên một cái.

- Tiểu Tuyết đang ở Ngạo Nhật Sơn Tông, ta sẽ tới Ngạo Nhật Sơn Tông đón, ngươi có thể động vào Tiểu Tuyết thử xem, xem ra khiến Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi vạn kiếp bất phục thế nào.

Xem ra Long Tại Uyên từng gặp Tiểu Tuyết rồi, không có khả năng không biết Tiểu Tuyết là huyết mạch của Bạch gia.

Long Tại Uyên dám động vào người phụ nữ của Bạch gia, để Bạch gia biết, Ngạo Nhật Sơn Tông đợi chiến hỏa của Bạch gia đi.

Bạch gia không liên lụy nhiều như Thần Nông Tông, Bạch gia chỉ là một gia tộc cổ xưa.

Đối với thế lực xâm phạm người nhà, tuyệt đối sẽ không nương tay, nhất là phụ nữ Bạch gia.

ắ ể ế ế ầ ồ ế ế- Được lắm, tiểu tử, vậy ta nói với ngươi một câu, nếu ngươi khiến Ngạo Thiên thần hồn câu diệt, ngươi sẽ biết bọn ta xử lý cô gái kia thế nào.

Long Tại Uyên nghiến răng, lạnh lùng nói.

Một tên tiểu tử Nguyên Anh, cũng dám nói khiến Ngạo Nhật Sơn Tông ông ta vạn kiếp bất phục, khẩu khí lớn thật.

Vô Cực cùng lắm là khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, cũng không có khẩu khí lớn như thế.

Mạc Phàm cười nhạt, trên mặt không có một chút lo lắng, càng không có chút e sợ.

Hắn vươn tay về phía Long Ngạo Thiên, một ký hiệu sáng lên.

Thái dương chi lực trên người Long Ngạo Thiên mênh mông mà ra, tụ tập vào trong lòng bàn tay hắn.

Rất nhanh, thái dương chi lực trên người Long Ngạo Thiên bị hắn rút sạch không còn, ngưng tụ thành một hạt châu màu vàng cỡ quả đấm trên tay hắn.

Hắn chắc chắn giết Long Ngạo Thiên, nhưng thái dương chi lực hùng hậu như vậy không thể lãng phí.

Hiện giờ hắn yếu nhất là thái dương chi lực, nếu hắn có thái dương mạnh như Long Ngạo Thiên, dương kinh sẽ phát huy ra uy lực thế nào có thể nghĩ được.

Hắn cất hạt châu màu vàng kia đi, lấy con mắt đoạt lại được từ tay Long Ngạo Thiên.

- Long Tại Uyên, ngươi nhìn xem, ta giết Long Ngạo Thiên thế nào, Hồng Liên Diệt Thế.

Hắn đã cho Tiểu Vũ mắt, mắt hắn cũng đã mọc rồi, con mắt này đã không còn tác dụng gì, vậy dùng con mắt này của Tiểu Vũ báo thù cho người Mạc gia.

Con mắt kia bay tới giữa không trung, biến thành một đóa liên hoa huyết sắc.

Giống như lần trước, liên hoa nhanh chóng biến to, bao trọn lôi đài ở bên trong, bầu trời lại biến thành màu đỏ, đóa liên hoa lan tràn ra theo, mãi đến 999 vạn đóa.

“Bùm!” Hồng liên vĩ đại nổ tung, huyết quang đầy trời.

Huyết quang tán đi, lôi đài to như vậy, chỉ còn lại mình Mạc Phàm, nhưng không thấy bóng dáng của Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên, chết!