Chương: Mục Đích
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Một canh giờ sau, Hồng Liên Thành, bên trong một ao sen.
Một đóa liên hoa huyết sắc cao cỡ một người chậm rãi chui từ sâu trong sao sen ra, không lâu sau liền lộ ra mặt nước.
Liên hoa giãn ra, bên trong lộ ra Mạc Phàm và Hàn Nguyệt tiên tử.
Nơi này là một thông đao nối từ địa ngục Hồng Liên ra bên ngoài, trải qua tầng tầng lớp lớp trận pháp bảo hộ, cho dù bị người ta phát hiện cũng khó tiến vào địa ngục Hồng Liên.
Cho nên phần lớn người tiến vào địa ngục Hồng Liên đều không lựa chọn triệu hoán cửa địa ngục Hồng Liên, mà thông qua những mật đạo này.
Mật đạo như vậy có tổng cộng 82 cái, thông tới mỗi nơi ở Tu Chân giới.
Liên hoa vừa mở ra, liền thổi về bờ biển.
Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm và Hàn Nguyệt tiên tử lên bờ, đóa liên hoa kia nhanh chóng khép lại chui vào trong ao sen.
- Hàn Nguyệt tiên tử muốn đi tìm Vô Phong sư thúc ta, hay là muốn tiếp tục đi cùng ta, ta có một số việc muốn làm, có khả năng tạm thời không trở về Thần Nông Tông.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Đại kiếp nạn mà ngươi nói là chuyện gì thế?
Hàn Nguyệt không đáp hỏi ngược lại.
Ma Đồng tiên đoán là có đại kiếp nạn, bên trong có nhắc tới bà và Thái Thượng Cung.
Lúc trước bà rất tò mò, rốt cuộc là kiếp nạn gì, vậy mà liên lụy tới Thái Thượng Cung, Thần Nông Tông và Hồng Liên Nhất Tộc.
Nhưng ở trong địa ngục Hồng Liên vẫn không có cơ hội hỏi.
- Thái Thượng Cung, Hàn Nguyệt tiên tử còn có thể khống chế không?
Mạc Phàm hỏi.
Trước đây rất lâu, Thái Thượng Cung vì một đại kiếp nạn mà gần như bị diệt môn, Thái Thượng Cung cũng vì vậy mà biến mất khỏi tầm nhìn.
Nhưng thường cách một thời gian, sẽ có truyền nhân của Thái Thượng Cung rời khỏi Thái Thượng Cung tới, Hàn Nguyệt tiên tử là một trong số đó.
- Không thể!
Hàn Nguyệt nhíu mày, lắc đầu.
Khi bà chưa rời khỏi Thái Thượng Cung, Thái Thượng Cung chỉ có mình bà, bà có thể khống chế Thái Thượng Cung.
Nhưng một khi rời khỏi, bà sẽ mất phần lớn khống chế đối với Thái Thượng Cung.
Mãi đến khi bà tiến vào Thiên Tâm Cung, bà hoàn toàn không còn bất luận cảm ứng gì với Thiên Tâm Cung.
- Nếu tiên tử không thể, vậy có khả năng là một vị tiền bối y đạo nào đó của Thái Thượng Cung tiên tử gây ra rồi.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Lúc trước hắn hoài nghi, Thái Thượng Cung xuất hiện ở Thần Nông Tông thả Thái Thượng Thiên Ma là do Hàn Nguyệt tiên tử gây ra, Vô Duyến Châu chỉ là cơ hội mà thôi.
Nhưng nếu Hàn Nguyệt không thể khống chế Thái Thượng Cung, vậy chỉ có thể là những người khác của Thái Thượng Cung vì trả thù chủ nhân của Vô Duyến Châu mà làm ra.
Bình thường y tiên rất ít khi trở mặt với người khác, tuy người của Thái Thượng Cung vô tình, còn vì tình sở khốn, cho nên khả năng thích giết lần nhau là rất lớn.
- Tiểu tử, ngươi có ý gì, đừng tưởng rằng ngươi khôi phục trí nhớ của ta, ta không dám giết ngươi, người có quan hệ với Vô Phong, có khả năng bị ta giết bất cứ lúc nào đấy.
Hàn Nguyệt nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên lạnh lùng.
Mạc Phàm cười khinh thường, nói chuyện mà hắn biết cho Hàn Nguyệt tiên tử nghe một lần.
- Vậy mà Thiên Ma của Thái Thượng Cung đối phó người của Thần Nông Tông dễ dàng như vậy, sớm biết như thế, ta về Thái Thượng Cung, không cần tới Thiên Tâm Cung làm gì.
Lông mày Hàn Nguyệt giãn ra, có vẻ đăm chiêu nói.
Lúc ấy bà muốn trả thù Vô Phong, khổ sở không có biện pháp, đại cung chủ dụ dỗ, cho nên mới tới Thiên Tâm Cung.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lắc đầu không nói gì.
Không thể không nói, nữ nhân tàn nhẫn đúng là đáng sợ.
- Hàn Nguyệt tiên tử, bây giờ dùng Thái Thượng Thiên Ma thì muộn rồi, tiên tử không thể làm gì được Thần Nông Tông bọn ta đâu, ngươi dùng phương pháp này cũng như vậy.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hàn Nguyệt lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, lúc này trong mắt mới thu lại hàn quang.
- Ngươi truyền tống ta tới nơi này làm gì, bây giờ ta chưa muốn nhìn thấy huynh ấy, ta đi cùng ngươi.
Hàn Nguyệt tiên tử nói.
Mấy ngày nay tuy bà bị giam ở Ma Hồn Trì, nhưng biết được không ít chuyện.
Quả thật là bà được Mạc Phàm đưa từ Thiên Tâm Cung về, còn chữa trị cho bà ở ngay trước mặt đại cung chủ.
Mới đầu bà có cảm giác, đó là giết đệ tử của Thần Nông Tông.
Nhưng nghĩ đến Vô Phong bảo Mạc Phàm làm việc này, bà lại hơi nương tay.
Nếu còn chưa rõ ràng, vậy đi theo Mạc Phàm một thời gian vậy.
Mạc Phàm kém xa Vô Phong, nhưng trải qua một đoạn thời gian quan sát, cũng là một tiểu tử thần bí còn rất thú vị.
Đợi bà nghĩ kỹ, lại đi tìm Vô Phong cũng không muộn.
- Tiên tử muốn đi cùng ta sao?
Mạc Phàm nhíu mày, lộ ra chút do dự.
Tu vi của Hàn Nguyệt tiên tử đang khôi phục, dù vậy cũng có thực lực cao thủ Đại Thừa, hắn muốn đi làm việc, quả thật cần một cao thủ như Hàn Nguyệt tiên tử.
Nhưng Hàn Nguyệt tiên tử là người có bối phận như sư cô hắn, trong Thức Hải của hắn có phong ấn của Vô Phong sư thúc, gần như là một đôi mắt của Vô Phong sư thúc, nơi này lại là người yêu sư thúc, cảm giác không được tốt lắm.
- Sao thế, có vấn đề gì không, tiểu tử?
Hàn Nguyệt nhíu mày, hỏi.
- Tiên tử muốn đi theo ta thì đi thôi.
Mạc Phàm bất đắc dĩ nói.
Lúc này Hàn Nguyệt tiên tử còn đi theo hắn, nếu Hàn Nguyệt tiên tử có ý nghĩ cực đoan gì, hắn còn có thể khuyên bảo một phen.
Dù sao hắn cũng cứu Hàn Nguyệt tiên tử một lần, Hàn Nguyệt tiên tử cậy mạnh thế thôi, nhưng ít nhiều gì cũng nghe một chút.
Nếu để Hàn Nguyệt tiên tử rời đi một mình, nhỡ đâu bà bị chuyện gì kích thích, cũng là một chuyện phiền phức.
- Đúng rồi, tiên tử, ta nhớ rõ ngươi từng nói, hai đời trước từng gặp ta, có thể nói cho ta biết một số chuyện không?
Mạc Phàm lại nói tiếp.
Sau khi Hàn Nguyệt tiên tử tỉnh lại, nói hai đời trước từng gặp hắn.
Hắn còn chưa làm rõ chuyện mình trọng sinh, sư phụ hắn và hắn chỉ suy đoán mà thôi, rất có khả năng đời trước của hắn liên quan tới chuyện hắn trọng sinh.
- Đúng là hai đời trước ta gặp ngươi, nhưng ta không biết ngươi là ai, cũng không có ai biết.
Hàn Nguyệt suy nghĩ một lát nói.
Bà thật sự từng gặp Mạc Phàm, còn không chỉ một lần, ở các nơi khác nhau, nếu không, bà sẽ không vừa gặp Mạc Phàm đã nhận ra Mạc Phàm luôn.
Nhưng dựa theo trí nhớ kiếp trước của bà, bà tra xét rất nhiều lần, đều không tra được Mạc Phàm là ai, đây cũng là một trong những nguyên nhân bà đi theo Mạc Phàm.
- Không biết ta là ai, vậy trong hai đời trước tiên tử nhìn thấy ta là cùng một người sao?
Mạc Phàm nhíu mày, hỏi tiếp.
Phải.
Hàn Nguyệt gật đầu.
- Mạo muội hỏi một câu, kiếp trước tiên tử là ai?
- Đợi ngươi khôi phục trí nhớ kiếp trước của ngươi, sẽ biết.
Á ắÁnh mắt Hàn Nguyệt phát lạnh, lạnh lùng nói.
- Được rồi, chúng ta đi thôi, tiên tử.
Trong đôi mắt Mạc Phàm hiện lên thất vọng, bất đắc dĩ nói.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ có chút manh mối, ai biết bị đứt như vậy.
- Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi tới nơi này, là muốn tìm thứ gì.
Hàn Nguyệt tiên tử nhíu mày, hỏi.
Đại kiếp nạn của Thần Nông Tông hạ xuống, Mạc Phàm không trở về Thần Nông Tông, lại đến nơi này, chắc chắn là có mục đích khác.
- Ta tới đây sao?
Mạc Phàm nhìn thoáng qua bốn phía, cười khẽ.
- Ta tới nơi này, là tìm một bảo cụ ta dùng để luyện đan.