Siêu Cấp Thiên Phú

Chương 103: Thiên Phú Tầm Bảo




Hắn đi tới Đại căn cứ Ma Hải cũng đã được một khoảng thời gian, tự nhiên đã sớm nghe ngóng tin tức liên quan tới Nguyên Lực Đoán Thể Pháp cao cấp, nhưng vật này đều là bí mật hạch tâm của các đại thế lực, căn bản sẽ không xuất hiện ở trên thị trường.



Trừ phi hắn gia nhập vào một đại thế lực nào đó, tuyên bố hiệu trung, nếu không sẽ không chiếm được Nguyên Lực Đoán Thể Pháp cao cấp.



Hắn hiện tại chỉ có Nguyên Lực Đoán Thể Pháp trung cấp, còn là do Nhạc Linh cho hắn, Nguyên Lực Đoán Thể Pháp trung cấp có hiệu quả rất tốt, nhưng nếu như đến cảnh giới Tông Sư, hiệu quả của Nguyên Lực Đoán Thể Pháp trung cấp sẽ rất nhỏ bé, tăng cường không được bao nhiêu.



Nếu như muốn tiếp tục tu luyện, chỉ có thể dựa vào Máu hung thú đỉnh cấp.



Tông Sư nắm giữ Nguyên Lực Đoán Thể Pháp cao cấp cùng với Tông Sư không có Nguyên Lực Đoán Thể Pháp cao cấp, tốc độ tiến bộ của cả hai chính là một trời một vực.



Diệp Thiên vốn còn cho rằng sau khi đạt đến cảnh giới Tông Sư, lại đi tranh đoạt một phần Nguyên Lực Đoán Thể Pháp cao cấp, bây giờ xem ra là đã có cơ hội.



"Nhạc Linh, ta khẳng định sẽ đi!" Diệp Thiên khẳng định.



"Vậy thì tốt, hai ngày này ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một tấm thiệp mời tham gia đấu giá hội, đến thời điểm đó ngươi cứ trực tiếp đi đến nơi tổ chức đấu giá là được!" Nhạc Linh nói.



"Đa tạ!" Diệp Thiên chân thành cảm tạ, nếu để cho hắn tự mình đi kiếm thiệp mời mà nói, đoán chừng phải tốn không ít thời gian.



Sau đó hai người liền tách ra.



Về đến nhà thì đã chạng vạng tối, Diệp Vũ đã trở về từ trường học Võ Giả, khi nhìn thấy Diệp Thiên trở về, liền hưng phấn mà nhảy dựng lên.



"Anh trai, anh rốt cục cũng đã trở về!" Diệp Vũ chạy tới.



Nhưng rất nhanh, nàng liền bị tiểu Tử hấp dẫn.



"Wow, con chuột nhỏ này thật là xinh đẹp, anh trai, đây là tiểu lễ vật mà anh tặng cho em hay sao?" Trong đôi mắt của Diệp Vũ đều là ánh sao.



Không thể trách được nàng, tiểu Tử quả thực là quá đáng yêu, đặc biệt là nhúm lông màu vàng trên mi tâm đã khiến cho khí chất của tiểu Tử tăng lên một vài cấp độ.



"Ừm, đây là tiểu lễ vật cho em!" Diệp Thiên gật đầu.



Vào thời điểm Diệp Thiên đem tiểu Tử đưa cho Diệp Vũ, tiểu Tử liền phát mộng.



Tình huống này là như thế nào? Nữ nhân này là ai, nó không phải là sủng vật đáng yêu của chủ nhân hay sao, làm sao lại biến thành của nữ nhân này rồi?



"Chủ nhân, ngài có phải là đã bán ta rồi hay không?" Tiểu Tử ủy khuất nói ra ở trong đầu của Diệp Thiên.



"Không bán, chỉ là do bình thường ta bận rộn rất nhiều việc, không có thời gian chăm sóc ngươi. Đây là Diệp Vũ, em gái của ta, sau này ngươi hãy đi theo nàng, ta thấy nàng thật sự yêu thích ngươi, khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi!" Diệp Thiên giải thích.



"Không bán thì tốt, tiểu Tử sẽ nghe lời của chủ nhân!" Tiểu Tử nhu thuận nói.



Trong nhà có tiểu Tử, địa vị của tiểu Kim trong nháy mắt bị giảm đi. Nguyên bản, Diệp Vũ thường chơi đùa cùng với tiểu Kim, nhưng bây giờ có tiểu Tử, tiểu Kim kém chút nữa đã bị ném bỏ.



Đương nhiên, Diệp Vũ cũng thường xuyên tu luyện, không có cách nào bồi tiếp tiểu Tử cùng với tiểu Kim, hai con sủng vật này cũng làm quen với nhau.



Tiểu Tử: Ta gọi là tiểu Tử, to con, ngươi tên gì?



Tiểu Kim: Ta gọi là tiểu Kim, là tên do chủ nhân đặt.



Tiểu Tử: To con, ngươi có bản lãnh gì?



Tiểu Kim: Ta có tốc độ rất nhanh, hơn nữa thể lực của ta cũng rất mạnh!



Tiểu Tử: Xem ra năng lực của ngươi cũng không được tốt lắm nha? Ngươi có biết năng lực của ta là gì hay không? Ta thế nhưng lại nắm giữ thiên phú tầm bảo, cho dù là loại bảo vật nào cũng đều trốn không thoát khỏi con mắt của ta, ngươi nếu như trở thành tiểu đệ của ta mà nói, về sau ta sẽ mang ngươi đi tìm thật nhiều bảo vật!



Tiểu Kim: Chào đại ca!



Tiểu Tử: Ta là nữ, gọi ta là đại tỷ!




Tiểu Kim: Vâng, đại tỷ!



Chỉ cần vài câu, tiểu Kim liền bị tiểu Tử thu làm tiểu đệ, sau đó tiểu Tử cũng không cần phải đi bộ nữa, mà ngồi luôn ở trên thân hình khổng lồ của tiểu Kim, dĩ nhiên coi tiểu Kim là thú cưỡi.



Vào thời điểm Diệp Thiên nhìn thấy cảnh này, quả thực đã cười rất vui vẻ.



Thấy tiểu Kim, tiểu Tử cùng với Diệp Vũ sống với nhau tương đối hoà thuận, Diệp Thiên cũng không muốn quản nhiều.



Ngày thứ tư sau khi trở về, Nhạc Linh phái người đưa tới một tấm thiệp mời, là thiệp mời tham gia đấu giá hội. Nhận lấy thiệp mời đấu giá hội, Diệp Thiên đang chuẩn bị tu luyện, đột nhiên nghĩ tới thời gian làm lạnh của thiên phú Sao Chép đã kết thúc.



"Trước tiên liền sao chép thiên phú tầm bảo của tiểu Tử!" Diệp Thiên quyết định, loại thiên phú này quả thực là quá trâu bò, không sao chép thì đúng là có lỗi với bản thân.



"Sao chép!"



"Dung hợp!"



Thiên phú tầm bảo Cao đẳng cũng không khiến cho Diệp Thiên tiếp nhận thống khổ quá lớn, toàn thân chỉ là hơi nóng, lưu lại một chút mồ hôi mà thôi.



10 phút trôi qua, quá trình dung hợp kết thúc.




[thiên phú tầm bảo: Cao đẳng]



Nhìn qua dòng thiên phú này, Diệp Thiên vô cùng hài lòng, bắt đầu thí nghiệm một chút sự lợi hại của thiên phú tầm bảo Cao đẳng.



Một gốc nhân sâm trăm năm, một gốc Hà Thủ Ô ngàn năm, một khối Nguyên Khí Thạch.



Diệp Thiên đem ba món đồ này đặt lên trên bàn, rồi mở ra thiên phú tầm bảo.



Tiếp theo, một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.



Xoạt! Ba luồng quang mang phát ra từ bên trên ba kiện bảo vật.



Nhân sâm trăm năm phát ra quang mang màu trắng nhạt, Hà Thủ Ô ngàn năm phát ra quang mang màu trắng nồng đậm, mà quang mang Nguyên Khí Thạch hiện lên lại là màu đỏ nhạt.



Tiếp theo, Diệp Thiên lại lấy ra không ít bảo vật, dùng thiên phú tầm bảo nhìn từng cái một.



Cuối cùng, hắn cho ra một cái kết luận.



Màu sắc của quang mang có quan hệ cùng với cấp bậc bảo vật, thể đem bảo vật phân chia thành mấy cái cấp bậc từ thấp đến cao.



Bạch quang (ánh sáng trắng), hồng quang (ánh sáng đỏ), hoàng quang (ánh sáng vàng), đây là ba loại cấp bậc quang mang từ thấp đến cao.



Mà bên trong đại đa số bảo vật của Diệp Thiên đều tản mát ra bạch quang, hồng quang tương đối ít, mà tản mát ra hoàng quang thì chỉ có thiên tài địa bảo Thiên Hồn Hoa.



Về phần phía trên hoàng quang là cái gì, Diệp Thiên cũng không rõ ràng.



Cùng lúc đó, Diệp Thiên cũng thí nghiệm một chút phạm vi của thiên phú tầm bảo, kết quả biểu thị là phạm vi 10 dặm.



Chỉ cần ở bên trong phạm vi 10 dặm, hắn đều có thể cảm ứng được sự tồn tại của bảo vật, sau đó sơ bộ phán đoán ra cấp bậc của bảo vật.



Vì thế, hắn vận dụng thiên phú tầm bảo, đã thấy được ánh sáng của bảo vật lít nha lít nhít trong phạm vi 10 dặm chung quanh bản thân.



Đáng tiếc là những bảo vật này đều đã có chủ, hắn không có cách nào lấy được. Mà bên trong những bảo vật này, trân quý nhất cũng chỉ là hoàng quang mà thôi.



"Còn lại một cơ hội sao chép, đi sao chép một người nắm giữ thiên phú tu luyện siêu phàm!" Diệp Thiên dự định.



Căn cứ theo sự hiểu biết của hắn, thiên phú cao nhất tại Đại căn cứ Ma Hải chính là thiên phú tu luyện siêu phàm, hắn không có cách nào sao chép được thiên phú tu luyện cao cấp hơn, vậy cũng chỉ có thể dung hợp thêm thiên phú tu luyện siêu phàm, dự định thăng cấp thiên phú tu luyện của mình.