--- 09/05/2022 ---
Gọi điện đến xưởng dệt á?
Đồng Tuyết Lục nhíu mày.
Có chuyện gì thế này?
Dựa vào khoảng cách thì người ở Bắc Hòa phải chưa nhận được thư mới đúng chứ, trừ khi...
Trừ khi bọn họ đã biết được chuyện này bằng cách khác.
Đồng Tuyết Lục nhanh chóng tỉnh táo lại, mỉm cười nói: "Vậy ạ, cảm ơn thím Lâm!"
Nói xong, cô đi thẳng qua người vợ ông Lâm.
Vợ ông Lâm:?
'Vậy ạ' là như thế nào? Người bình thường chẳng phải sẽ hỏi xem là gọi đến nói cái gì sao?
Đồng Tuyết Lục cư xử khác thường làm cho vợ ông Lâm không kịp trở tay, bà ta cắn răng đuổi theo cô: "Cháu không muốn biết bà nội cháu gọi điện đến nói gì à?"
"Bà cháu nói gì thế ạ?" Đồng Tuyết Lục nói với vẻ mặt không quan tâm.
Vợ ông Lâm cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cứ nghĩ là sẽ làm cho cô phải khó xử, nhưng cô còn không thèm nhướng mày một cái, cũng không thèm nói lớn tiếng...
"Bà nội cháu nói mấy đưa các cháu đều là một lũ nhóc không có lương tâm. Ba mẹ cháu mất là chuyện lớn, vậy mà các cháu lại không báo cho bọn họ. Đến lúc bọn họ lên Bắc Kinh, nhất định phải dạy dỗ mấy đứa!"
Giọng nói của vợ ông Lâm giống như tiếng chiêng đồng, vang vọng trong sân.
Những người ở gần đó nghe thấy thế, ánh mắt đều đổ dồn vào người Đồng Tuyết Lục.
Sao vậy?
Chẳng lẽ mấy đứa trẻ của Đồng gia thật sự không báo tin về cho người nhà ở quê sao?
Đột nhiên, phía sau có tiếng động lớn.
Mọi người quay sang nhìn thì thấy củi khô trên tay Đồng Gia Tín rơi xuống đất, vẻ mặt cậu ta vô cùng kinh ngạc.
Đồng Gia Minh đứng ở bên cạnh cậu ta, nét mặt thoáng chút bối rối.
Vợ ông Lâm thấy hai anh em họ đã về thì càng trở nên phấn khích: "Ôi, hai anh em cháu về thật đúng lúc! Lúc trước là Gia Minh gọi điện về quê báo tin buồn đúng không? Bây giờ bà nội cháu lại gọi điện đến đây nói là trước giờ cháu chưa từng báo tin cho bọn họ. Cái này người xưa nói là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh ra đã biết đào hang... Có một số người sinh ra đã giỏi nói dối rồi!"
(*) Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh ra đã biết đào hang: ý là ba mẹ nào thì con nấy
Đồng Gia Minh ôm chặt bó củi trong tay, mím chặt môi.
Đồng Tuyết Lục cau mày tỏ vẻ quan tâm nói: "Thím Lâm, đầu óc thím có phải có vấn đề không? Có cần cháu giới thiệu bác sĩ khám cho thím một cái không?"
Cô dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói lời chọc tức người ta nhất.
Đúng là cô có khác.
Vợ ông Lâm tức tím tái mặt mày: "Cái con bé chết tiệt này, mở miệng ra là nguyền rủa người khác. Còn trẻ mà đã chua ngoa như thế, mày không sợ tương lai không lấy được chồng à!"
Đông Tuyết Lục tỏ vẻ vô tội: "Thím Lâm à, cháu không có nguyền rủa thím đâu nha! Mọi người trong khu đều biết là từ sau khi bà nội cháu phát điên, đầu óc không tỉnh táo, không nhớ gì hết. Cháu tưởng thím Lâm cũng không nhớ được gì nên mới hỏi thím có muốn đi khám bác sĩ không thôi."
"..."
Vợ ông Lâm tức đến mức suýt nữa thì lệch cả mũi!
Đồng Tuyết Lục lại làm như không thấy, tiếp tục nói với vẻ mặt vô tội: "Nếu không thì thím Lâm chờ một chút cũng được, đợi bà nội cháu đến đây rồi hai người tổ chức, cùng nhau đi khám bác sĩ... Chưa biết chừng còn có thể rẻ hơn một ít."
"Xì..."
Nghe Đồng Tuyết Lục nói, người trong sân suýt nữa bị sặc nước bọt của chính mình.
Mới chỉ nghe đi mua đồ này kia cùng nhau chứ chưa bao giờ nghe tổ chức đi khám bệnh cùng nhau cả!
Vợ ông Lâm bị bẽ mặt, tức đến mức nghẹn họng, cơ mặt giật giật: "Tao nhổ vào! Trí nhớ của tao hoàn toàn bình thường, có đầu óc nhà mày không tốt thì có!"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đúng vậy, trí nhớ của bà nội cháu đúng là không được tốt. Ba mẹ cháu vừa xảy ra chuyện, Gia Minh đã lập tức gọi điện về, người nghe điện thoại chính là bà nội cháu. Nhưng lúc đấy không ai biết là trí nhớ của bà có vấn đề, ai mà ngờ được là bà cháu lại quên mất chuyện này, bây giờ còn gọi điện thoại đến chất vấn bọn cháu. Bọn cháu thật sự vô tội mà!"
Những người khác nghe thấy thế, sự nghi ngờ trong lòng cũng tan biến.
Mặc dù trước đây họ cũng đã nghe về chuyện bà cụ Đồng gia phát điên nhưng lại không biết là nghiêm trọng đến mức này, chuyện quan trọng như thế mà bà ấy cũng quên.
Nghe nói khi bà ấy phát điên còn có thể đánh người. Xem ra, đến lúc bà ấy tới đây còn phải bảo bọn trẻ tránh xa bà ấy một chút mới được!
Vợ ông Lâm lại giở giọng khinh thường: "Vô tội cái rắm! Ông Lâm nhà tao nói là bà nội mày nói chuyện vô cùng tỉnh táo, rõ ràng là không giống như bị điên..."
'Choang' một cái!
Đồng Tuyết Lục giật lấy cái bát trong tay vợ ông Lâm, ném xuống đất!
Vợ ông Lâm:... Bát của tôi!
Nhưng bà ta còn chưa kịp chửi lên thì Đồng Tuyết Lục đã khóc trước, mắt đỏ hoe: "Thím Lâm, lúc trước thím đến Từ gia, xúi giục bọn họ không trả lại công việc cho bọn cháu, lần này lại bảo chị em bọn cháu nói dối trước mặt mọi người... Cho cháu hỏi, rốt cuộc là Đồng gia bọn cháu đã làm gì có lỗi với thím mà thím cứ phải nhằm vào bọn cháu như thế?"
Vợ ông Lâm: "Tao..."
Đồng Tuyết Lục không cho bà ta cơ hội để mở miệng, cô đột nhiên tiến sát lại chỗ vợ ông Lâm rồi nói nhỏ: "Cái đồ phù thủy mặt rỗ nhà bà, nhìn đã thấy xấu rồi, tôi chưa gặp ai xấu như bà đấy. Bà suốt ngày nhằm vào tôi như thế, thật ra là vì ghen tị vì tôi xinh đẹp đúng không?"
Vợ ông Lâm không thể tin nổi, trợn tròn mắt: "Mày... Mày!"
"Mày cái gì mà mày! Bà còn lo tôi không lấy được chồng, tôi xinh như thế này sợ gì không lấy được chồng. Cho dù không lấy được chồng cũng còn hơn là bà lấy phải ông Lâm mặt nhăn như quả táo tàu!"
Miệng lưỡi của Đồng Tuyết Lục trơn tru, nói không cần dừng để thở.
Vợ ông Lâm tức đến mức phát run cả người, bà ta nhảy dựng lên túm lấy tóc của cô: "Cái con ranh con chết tiệt này, bà mày xé rách mồm mày ra!"
Đồng Tuyết Lục tránh về phía sau một bước, đồng thời hoảng sợ hét ầm lên: "Thím Lâm, thím làm cái gì vậy?"
Thím Thái và má Từ ra ngoài mua đồ ăn, về đến nơi thấy vậy thì lập tức đi đến, một người túm lấy tay của vợ ông Lâm.
Những người khác ở trong khu cũng không ngờ vợ ông Lâm tự nhiên lại đánh người nên đều chạy nhanh đến đây.
"Vợ ông Lâm, bà làm cái gì thế? Nói chuyện thì nói, sao lại ra tay đánh người?"
"Đúng vậy, chẳng phải chỉ là đánh rơi cái bát thôi sao, cần gì phải đến mức này?"
"..."
Vợ ông Lâm tức đến nỗi muốn giết người!
Đây đâu phải chuyện một cái bát, đây là chuyện liên quan đến mặt mũi, lòng tự trọng!
Thím Thái túm chặt cánh tay của bà ta: "Vợ ông Lâm, bà đã già rồi mà suốt ngày cứ đi bắt nạt một con bé con, bà không biết xấu hổ à?"
Má Từ nhổ một ngụm nước bọt vào mặt vợ ông Lâm: "Phì! Bà ta thì biết xấu hổ là cái gì! Bà ta mà biết xấu hổ thì đã chẳng vì một miếng ăn mà thù đến tận bây giờ!"
"..."
Vợ ông Lâm tức đến mức suýt nữa thì ngất xỉu, con mẹ nó, nước bọt bắn cả vào mắt bà ta rồi!
Hai mắt Đồng Tuyết Lục đỏ hoe: "Ngựa hiền thì bị người cưỡi, người hiền thì bị bắt nạt! Cháu phải đến hỏi lãnh đạo của xưởng xem có phải là bọn họ sẽ trơ mắt nhìn đám cô nhi bọn cháu bị công nhân trong xưởng bắt nạt thế này không!"
Đồng Gia Minh ôm bó củi đi đến nói: "Chị, em đi với chị. Gia Tín, em đi báo cảnh sát đi!"
Đây là lần đầu tiên Đồng Gia Minh gọi Đồng Tuyết Lục là chị.
Có lẽ cậu ta không thật tâm gọi Đồng Tuyết Lục là chị, nhưng cô cũng không cần. Ngược lại, Đồng Tuyết Lục rất hài lòng với phản ứng là sự hiểu ý của cậu ta.
Đồng Gia Tín không hiểu vì sao mọi chuyện lại phát triển đến bước này, nhưng từ trước đến nay cậu ta luôn nghe lời anh hai. Cậu ta gật đầu nói: "Vâng, em đi luôn đây!"
Nghe thấy mấy chị em Đồng gia vừa muốn báo cảnh sát, vừa muốn đến xưởng tìm lãnh đạo... Cuối cùng mẹ ông Lâm cũng không thể ngồi yên nữa.
Bà cụ lao ra khỏi nhà nhanh như một cơn lốc xoáy, đi đến trước mặt vợ ông Lâm.
'Bốp' bà cụ tát một cái vào mặt vợ ông Lâm: "Cái mụ đàn bà hết thuốc chữa này, cả ngày không chịu làm gì cứ đi khắp nơi gây rắc rối. Cô mau xin lỗi bé cả ngay!"
Vợ ông Lâm bị mẹ chồng tát cho một cái, mặt nhanh chóng sưng đỏ lên: "Mẹ, con..."
"Con cái gì mà con! Mau xin lỗi cho tôi, nếu không thì cút ra khỏi nhà, về nhà mẹ đẻ của cô đi!"
Vợ ông Lâm vô cùng tức giận, bà ta không cam lòng nhìn Đồng Tuyết Lục: "Bé cả à, là thím không biết ăn nói, thím xin lỗi cháu!"
Bình thường, Đồng Tuyết Lục ở trong khu rất dễ nói chuyện, nhưng lần này lại không chịu thương lượng: "Xin lỗi thì có ích gì, nếu xin lỗi là xong thì cần gì đến công an nữa? Gia Tín, em mau đi báo công an đi, tí nữa đưa đồng chí công an đến thẳng nhà máy để tìm bọn chị!"
Mẹ ông Lâm tức giận, nghiến răng nhảy dựng lên tát cho vợ ông Lâm hai bạt tai: "Đồ đàn bà không có tiền đồ, nhìn xem cô đã làm ra chuyện tốt gì đi! Nếu hôm nay bé cả không chịu tha lỗi cho cô, ngày mai tôi sẽ bảo Đại Lâm ly hôn với cô!"
Nếu chuyện này mà đến tai lãnh đạo thì không khéo con bà sẽ mất việc mất!
Lúc này, vợ ông Lâm mới biết sợ: "Bé cả, thím biết thím sai rồi, cháu tha lỗi cho thím lần này đi!"
Những người khác trong khu tập thể cũng khuyên nhủ cô.
"Ôi Bé cả à, đều là hàng xóm láng giềng cả, có gì thì từ từ rồi nói, cần gì đến mức phải báo công an!"
"Đúng đó, phiền phức như thế cũng không tốt đâu!"
"Vợ ông Lâm cũng hơi vô tâm nhưng bây giờ bà ấy cũng biết lỗi sai cháu tha lỗi cho bà ấy lần này đi. Sau này bà ấy mà còn dám như thế thì bọn tôi sẽ mắng bà ấy thay cháu!"
Những người này chính là kiểu thế nào cũng nói được.
Đồng Tuyết Lục chửi thầm trong lòng nhưng ngoài miệng lại nhẹ nhàng nói: "Nếu mọi người đã nói như thế thì cháu sẽ nghe mọi người. Nhưng mà... Vì để cho thím Lâm ghi nhớ sai lầm của mình thì cháu mong là thím ấy có thể về nhà mẹ đẻ nửa tháng để suy nghĩ."
Vừa rồi mẹ ông Lâm còn lo Đồng Tuyết Lục sẽ đưa ra yêu cầu gì quá đáng, nhưng sau khi nghe cô nói là để con dâu mình về nhà mẹ đẻ nửa tháng để tự kiểm điểm thì bà cụ không do dự mà gật đầu luôn: "Bé cả, cháu yên tâm. Bây giờ bà sẽ bảo nó mau chóng về nhà mẹ đẻ!"
Vợ ông Lâm nghe bà cụ nói vậy thì vội vàng nói: "Mẹ, con..."
"Con cái gì mà con! Mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi cho tôi!"
Mặt vợ ông Lâm méo xệch, nhưng bà ta có nói hết lời thì Đồng Tuyết Lục vẫn cứ khăng khăng bắt bà ta về nhà mẹ đẻ để hối lỗi.
Mặc dù mọi người không hiểu vì sao Đồng Tuyết Lục lại nhất quyết bắt vợ ông Lâm về nhà mẹ đẻ, nhưng bọn họ cảm thấy không làm phiền đến cục công an thì không có vấn đề gì lớn.
Vì vậy nên cũng không ai đứng ra nói giúp cho vợ ông Lâm. Cuối cùng, vợ ông Lâm ôm gương mặt sưng đỏ, tức giận rời khỏi khu tập thể.
Lúc mọi người giải tán hết, Đồng Miên Miên mới chạy ra khỏi phòng bằng đôi chân ngắn: "Chị!"
"Chạy chậm thôi, cẩn thận không ngã!"
Thấy Cục bột nhỏ chạy về phía mình, Đồng Tuyết Lục vội vàng ôm lấy cô bé.
Đồng Miên Miên lao vào trong lòng chị gái, nói bằng giọng non nớt: "Chị, lúc nãy Miên Miên nghe lời chị, Miên Miên không chạy ra ngoài!"
Cục bột nhỏ nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh, tròn như hai trái nho, vẻ mặt giống như đang nói: 'Chị, chị mau khen là em rất ngoan đi.
Đồng Tuyết Lục mềm lòng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Miên Miên nhà chúng ta giỏi quá!"
Trải qua chuyện lần trước của Đồng Chân Chân, ngoài việc tự kiểm điểm bản thân, cô còn dạy Đồng Miên Miên là lần sau nhìn thấy cô cãi nhau với ai thì phải trốn đi để bảo vệ chính mình trước.
Lúc đó, Cục bột nhỏ nghe xong còn không vui, nói phải giúp chị đánh nhau với người xấu. Đồng Tuyết Lục phải an ủi cô bé, nói là đợi khi nào cô bé lớn lên thì sẽ giúp cô đánh nhau với người xấu, như thế Cục bột nhỏ mới miễn cưỡng đồng ý.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Miên Miên đỏ ửng, thẹn thùng lấy hai viên kẹo trái cây từ trong túi ra rồi nói: "Chị, chị ăn đi!"
Đồng Tuyết Lục nói: "Đây là kẹo Miên Miên cố tình để dành cho chị sao?"
Đồng Miên Miên cười híp mắt, gật đầu: "Thím cho Miên Miên ba cái kẹo, Miên Miên một cái, chị một cái, anh hai một cái."
Vừa dứt lời thì Đồng Gia Tín chạy tới: "Em không công bằng, của anh ba đâu?"
Em gái đúng là cái đồ vô ơn! Cậu ta đối xử với cô bé tốt như thế, vậy mà cô bé cho Đồng Tuyết Lục kẹo trái cây chứ không cho cậu ta.
Đồng Gia Tín: Tức thật.
Bàn tay mũm mĩm của Đồng Miên Miên ngọ nguậy, sau đó cô bé giơ hai ngón tay lên: "Miên Miên chỉ có ba viên, không có của anh ba."
Đồng Gia Tín tức giận nói lẩm bẩm: "Cái con nhóc ngu ngốc, hai với ba cũng không phân biệt được!"
Cục bột nhỏ nhìn ngón tay ngắn tũn của mình, vẻ mặt ngơ ngác.
Trái tim của Đồng Tuyết Lục run lên vì cô bé, cô giúp Miên Miên nâng thêm ngón tay út lên rồi nói: "Đây mới là ba, lúc nãy là hai."
"Chị, chị giỏi quá!"
Đồng Gia Tín:?
Rõ ràng là cậu ta chỉ ra trước, sao không khen cậu ta giỏi? Đứa em út này, đúng là không công bằng đến hết thuốc chữa rồi!
Đồng Gia Minh không nhìn nổi dáng vẻ ngu ngốc của em trai nên đưa kẹo trái cây cho cậu ta rồi bảo cậu ta đưa Đồng Miên Miên đi chơi.
Hoàng hôn buông xuống đỏ cả bầu trời, khói bếp lượn lờ trong khu tập thể.
Đồng Tuyết Lục nhìn thoáng qua bầu trời một cái rồi chuẩn bị về nhà nấu cơm.
Đồng Gia Minh đi theo cô, hỏi bằng giọng trầm thấp: "Vì sao lúc nãy cô nhất định phải đuổi thím Lâm về nhà mẹ đẻ?"
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết lục cong lên, khẽ cười nói: "Đương nhiên là để đề phòng bọn họ 'song tiện hợp bích' rồi."
Nếu Tạ Kim Hoa với vợ ông Lâm mà gặp nhau thì cô sẽ rất đau đầu.
Vậy nên hôm nay vợ ông Lâm đã tự tìm đường chết, cô dứt khoát 'hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng', nhân cơ hội này đuổi bà ta về nhà mẹ đẻ.
Nửa tháng sau bà ta ở nhà mẹ đẻ về thì chắc chắn cô đã xử lý xong đám người ở Bắc Hòa kia rồi.
Song kiếm hợp bích?
Đồng Gia Minh nhíu mày, cậu ta không hiểu vợ ông Lâm thì có liên quan gì đến kiếm.
(*) Cách phát âm của chữ 'tiện' với chữ 'kiếm' trong tiếng Trung giống nhau nên Đồng Gia Minh mới hiểu lầm câu nói của Đồng Tuyết Lục thành 'song kiếm hợp bích'.
Đồng Gia Minh cảm thấy bà ta giống một cái chổi lông gà thì đúng hơn.
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu ta thì tốt bụng giải thích một chút: "Được rồi! Tôi nói là 'Tiện' chứ không phải 'kiếm', tiện trong tiện nhân."
Đồng Gia Minh: "..."
===
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Đồng Tuyết Lục mở cuộc họp gia đình đầu tiên.
Tham gia buổi họp có Đồng Tuyết Lục, Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín.
Người vắng mặt: Đồng Miên Miên.
Đồng Tuyết Lục nhìn hai anh em bọn họ rồi nói: "Hai cậu cũng nghe thấy lời của vợ ông Lâm rồi, chậm nhất là ngày kia mấy người ở quê sẽ tới đây, tiếp theo chúng ta sẽ phải đánh một trận rất cam go. Chắc các cậu cũng hiểu điều này?"
Ông lớn đáng gờm nhất trong tương lai Đồng Gia Tín giơ tay, giành quyền lên tiếng trước: "Hiểu! Bọn tôi hiểu rất rõ!"
Ông trùm giả nai trong tương lai Đồng Gia Minh gật đầu, lúc nào cũng kiệm lời.
Đồng Tuyết Lục xem như vừa lòng với sự phối hợp của hai người: "Mặc kệ hai cậu nhìn tôi với con mắt như thế nào, nhưng tiếp theo các cậu cần phải tuyệt đối tin tưởng tôi, phối hợp với tôi... Các cậu có làm được không?"
Đồng Gia Tín nghe xong thì quay sang liếc anh hai mình một cái.
Đồng Gia Minh gật đầu, không hề do dự.
Đồng Gia Tín thấy anh mình gật đầu thì đảo mắt một cái rồi cũng gật đầu theo.
Tuy rằng cậu ta vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Đồng Tuyết Lục, nhưng thà sống chung với Đồng Tuyết Lục còn hơn ở cùng với đám châu chấu ở quê!
Đồng Tuyết Lục sẽ không đánh chửi bọn họ, đối xử với em gái út cũng tốt... Quan trọng nhất là cô nấu ăn siêu ngon!
Chỉ cần điều cuối cùng này thì mặc kệ trong quá khứ cô đã làm sai bao nhiêu chuyện, cậu ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mấy người ở quê thì khác. Trước kia, mỗi lần đến đây, bọn họ đều bắt nạt ba anh em bọn họ... Nhất là em gái út, lần nào cũng bị trêu cho khóc.
Lần nào bọn họ đến là lại bắt ba mẹ cậu ta phải chi tiền, bữa nào cũng phải ăn thịt... Vì thế, mỗi lần bọn họ đến, nhà cậu ta lại có thêm một khoản nợ!
Đồng Tuyết Lục nói tiếp: "Tốt lắm, tiếp theo tôi sẽ phân công nhiệm vụ. Đồng Gia Tín..."
"Có!"
"Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Miên Miên. Sau khi người ở quê đến, cậu xin nghỉ học mấy ngày sau đó trông coi Miên Miên, không rời nửa bước, không được để cho em ấy chịu bất cứ tổn thương nào... Cậu có thể làm được không?"
Có lẽ khi người khác nghe thấy như thế thì sẽ cảm thấy cô phản ứng hơi quá, nhưng khi nghĩ đến những gì được miêu tả trong sách thì cô còn muốn giết chết Đồng Ngạn Lương.
Phải rồi, trong sách viết Đồng Ngạn Lương chính là cái tên anh họ đã quấy rối Đồng Miên Miên, một tên siêu cặn bã!
Vốn dĩ, Đồng Gia Tín cảm thấy là để cho cậu ta bảo vệ em gái thì hơi phí phạm tài năng, nhưng khi nghe là không cần đi học thì hai mắt sáng rực lên.
"Có thể! Tôi nhất định sẽ bảo vệ em gái thật tốt, sẽ không để con bé phải chịu bất cứ tổn thương gì."
Cậu ta vừa nói xong thì Đồng Miên Miên đang ngủ trên giường tự nhiên trở mình,lí nhí nói mơ: "Anh ba thật đáng ghét, không cho anh ba ăn kẹo!"
Vẻ mặt Đồng Gia Tín nhăn nhó: "..."
Em gái đúng là cái đồ vô ơn!
Đồng Tuyết Lục cười mỉm, quay sang nhìn Đồng Gia Minh: "Ngày kia cậu cũng xin nghỉ ốm sau đó đến nhà ga đón người. Khi đón được người rồi thì đừng đưa bọn họ về nhà vội..."
"Vậy thì đưa bọn họ đi đâu? Đến khách sạn hả?" Đồng Gia Tín hiếu kỳ, vội vàng hỏi.
"Đưa bọn họ đến tiệm ăn nhà nước."
Đồng Gia Tín nghe xong, đôi lông mày rậm cau có giống như hai con sâu róm: "Sao lại phải đưa bọn họ đến tiệm ăn nhà nước?"
Những người kia đáng ghét như thế, cậu ta không muốn chi cho bọn họ dù chỉ một đồng.
Đồng Tuyết Lục nói: "Cái này thì cậu đừng quan tâm, tôi đã sắp xếp hết rồi."
"Anh hai, anh xem chị ấy kìa!"
Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ khinh thường, như thế mà còn đòi tố cáo cô.
Đúng là 'gà tiểu học' có khác!
(*) Gà tiểu học: chỉ những người có đầu óc non nớt, suy nghĩ ngây thơ.
Đồng Gia Minh không kích động như Đồng Gia Tín, cậu ta suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được."
Đồng Tuyết Lục thấy thế thì hài lòng gật đầu, cô quay sang nói với Đồng Gia Tín: "Học tập anh hai của cậu đi!"
Tính cách của Đồng Gia Minh rất chín chắn, bình tĩnh, là một trợ thủ đắc lực.
Cho dù cậu ta không hiểu rõ kế hoạch của cô nhưng cũng sẽ không phản đối cô ở trước mặt người ngoài.
Cậu ta đã thực hiện được lời hứa với cô... Cho dù không thể hoàn toàn tin tưởng cô nhưng ít ra sẽ không làm vướng chân cô.
Đồng Gia Tín: "..."
Cậu ta cảm thấy mình bị khinh thường.
Rất tức giận.
Đồng Tuyết Lục không thèm quan tâm đến tính khí của Đồng Gia Tín, cô tuyên bố chấm dứt buổi họp sau đó đi ra ngoài tắm rửa, đi ngủ.
Cô phải chuẩn bị tốt tinh thần để nghênh đón trận chiến cam go sắp tới!
===
Ngày hôm sau, mấy chị em Đồng gia đương nhiên vẫn ăn cháo với dưa chua.
Tục ngữ nói: 'Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan'.
(*) Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan: Chuyển từ tiết kiệm sang phung phí thì dễ, từ phung phí sang tiết kiệm thì rất khó.
Trước đây ăn ngon, dạo này ăn toàn dưa chua với cả bắp cải luộc... Mấy anh chị em bọn họ đều không quen.
"Khi nào chúng ta mới có thể ăn thịt?"
Phương châm sống của Đồng Gia Tín là: Cuộc sống mà không có thịt thì không ổn!
Đồng Tuyết Lục húp một ngụm cháo khoai lang rồi nói: "Nhanh thì bảy ngày, chậm thì mười ngày."
Cô cho bản thân mười ngày. Chậm nhất là mười ngày, cô sẽ giải quyết xong đám châu chấu biến thái ở Bắc Hòa.
Đồng Gia Tín nhai nhóp nhép, còn phải đợi mười ngày nữa mới được ăn đồ ăn ngon, đúng là khổ quá mà! Đều do đám người ở dưới quê kia, đúng là mấy người đáng ghét!
"Hắt xì!"
Lúc này, Tạ Kim Hoa đang ngồi trên tàu hỏa thì tự nhiên hắt xì hơi, nước bọt bắn hết lên mặt Đồng Ngạn Lương ngồi đối diện bà ta.
Đồng Ngạn Lương dùng tay áo lau mặt, nói với vẻ ghê tởm: "A a, bà nội, nước bọt của bà thối thật đấy! Bao lâu bà không đánh răng rồi?"
Vừa nói xong, mấy người ở xung quanh đều quay sang nhìn, có người còn không nhịn được mà bật cười.
Tạ Kim Hoa bị cười đến mức mặt đỏ bừng.
Bà ta không nỡ mắng cháu mình nên gân cổ lên mắng người xung quanh: "Cười cái gì mà cười? Cẩn thận không cười tắc thở đấy!"
Nghe xong, có người khó chịu lên tiếng: "Bà già, bà nói chuyện khó nghe thế, xem ra miệng của bà đúng là thối thật!"
Tạ Kim Hoa đập mạnh xuống bàn nói: "Cậu có biết tôi là ai không? Cậu còn dám nói lung tung, cẩn thận không tôi cho cậu ăn cơm tù đấy!"
Người kia nghe thấy thế thì không thể không đánh giá đám người Tạ Kim Hoa một lượt.
Mà nhìn tới nhìn lui vẫn thấy nhà này trông tồi tàn kinh khủng, nhìn kiểu gì cũng không giống người có đẳng cấp.
"Bác gái, vậy bác nói xem bác là người thế nào?" Có người tò mò hỏi.
Tạ Kim Hoa lạnh lùng 'hừ' một tiếng, có vẻ đắc ý nói: "Cả nhà ba mẹ nuôi của cháu gái tôi đều là người có chức có quyền ở Thành phố Bắc Kinh, bọn họ rất tốt với cháu gái tôi. Nếu mấy người dám đắc tội với tôi, tôi sẽ bảo bọn họ bắt hết mấy người lại!"
Có người không tin nói: "Bác gái à, không phải là bác đang nói khoác đấy chứ? Nếu ba mẹ nuôi của cháu gái bác đang làm chức to thật thì sao ngay cả bộ quần áo hẳn hoi cũng không mua được cho bác thế?"
Tạ Kim Hoa bĩu môi rồi cười nói: "Mấy người thì biết cái gì? Tôi vừa mới nhận lại cháu gái, tôi sẽ về bảo nó tìm việc làm ở cơ quan cho hai chú của nó. Chắc chắn là nó không dám từ chối!"
Mọi người thấy bà ta nói cụ thể như thế thì không thể không tâng bốc để nịnh bà ta.
"Ôi bà đúng là có phúc, sau này các con đều vào làm việc trong cơ quan nhà nước... Công ăn việc làm ổn định như thế thì cả đời không cần lo không có cơm ăn rồi!"
Tạ Kim Hoa vênh mặt, kiêu ngạo như một con công già bị rụng lông: "Đương nhiên rồi! Lần này bọn tôi đến đây thì không nghĩ đến chuyện về quê nữa, chúng tôi đến đây để làm người thành phố!"
"Nhà bác đông người như thế, cho dù có hai người con vào làm cơ quan nhà nước thì e là cuộc sống cũng rất vất vả đấy."
"Vất vả là thế nào? Tôi còn có con trai nữa. Cách đây không lâu hai vợ chồng nó bị tai nạn mất, bọn tôi đến Bắc Kinh để cho hai đứa con dâu vào làm thay chỗ của bọn nó. Với cả con trai lớn của tôi với vợ nó chết vì tai nạn lao động, chính phủ với nhà máy phải cho nhà tôi không ít tiền trợ cấp đâu!"
Có mấy người thấy Tạ Kim Hoa cứ liên tục khoe khoang thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Không hiểu sao con trai với con dâu mất mà bà ta lại tỏ ra vui vẻ như thế...
Cũng có người thì vô cùng ngưỡng mộ: "Bác gái, nhà bác được bao nhiêu tiền trợ cấp thế? Tận hai mạng người, chắc là không được 1.000 cũng phải được 800 nhỉ?"
Tạ Kim Hoa tỏ vẻ coi thường: "Cái gì mà 800 với 1.000? Con trai với con dâu tôi đã cứu mạng con của xưởng trưởng, anh ta không bỏ ra được 2.000 thì đúng là không biết xấu hổ!" Một đám người thô tục thì biết cái gì.
2.000 tệ!
Nhiều tiền như vậy đủ để mua một ngôi nhà ở Bắc Kinh!
Nhất thời, mọi người càng thì nhau nịnh nọt bà ta.
Tạ Kim Hoa được tâng bốc cảm thấy trong lòng lâng lâng. Mọi người cứ liên tục nịnh nọt, suýt chút nữa thì tâng bốc bà ta thành Lão Phật Gia!
Ba người đàn ông ngồi trong góc không thèm để ý đến lời nói khoác của Tạ Kim Hoa, ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, không ai nói câu gì.
===
Sau khi Đồng Tuyết Lục bắt đầu đi làm lại, quả nhiên đã bị xưởng trưởng gọi đến để hỏi chuyện cuộc điện thoại.
Cũng may là cô đã chuẩn bị trước, cô đổ mọi trách nhiệm lên đầu Tạ Kim Hoa.
Mặc dù trong lòng xưởng trưởng Vu cũng phần nào cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói được là không đúng ở chỗ nào.
Có lẽ xưởng trưởng Vu không hiểu Đồng Tuyết Lục nhưng anh ta đã nhìn bọn Đông Gia Minh lớn lên, anh ta rất yên tâm với nhân phẩm của bọn trẻ.
Nếu xưởng trưởng Vu mà biết ngay từ đầu Đồng Gia Minh đã nói dối, e rằng tam quan của anh ta sẽ bị sụp đổ.
(*) Tam quan: ba quan điểm của con người về cuộc sống, thế giới và các giá trị.
Đồng Tuyết Lục ra khỏi phòng làm việc của xưởng trưởng lại bị chủ nhiệm phân xưởng Mã kéo sang một bên hỏi chuyện cuộc điện thoại hôm trước.
Cô đành phải nói lại một lần.
Chẳng mấy chốc, chuyện Tạ Kim Hoa bị điên lại lan truyền trong nhà máy.
Nó đã in sâu vào trong lòng người.
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục muốn đến tiệm ăn nhà nước để nói chuyện với Hoàng Hương Lan về chuyện của chị gái cô ấy, nhưng hôm qua cô vừa mới xin nghỉ... Ngày mai lại muốn nghỉ, nếu hôm nay cũng xin nghỉ nữa thì đúng là không hợp lý tí nào nên đành thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người trong khu tập thể đã nhìn thấy mấy chị em Đồng gia đứng ở trong sân giống như đang huấn luyện quân sự.
Đồng Tuyết Lục nhìn Đồng Gia Minh nói: "Bây giờ cậu đến nhà ga, đón được bà nội với mọi người thì đưa họ đến tiệm ăn nhà nước ăn cơm, không cần tiết kiệm tiền cho nhà mình đâu. Bà nội đã lớn tuổi rồi, sức khỏe lại không được tốt, chúng ta phải để bà sống sung sướng mới được."
Vẻ mặt Đồng Gia Minh không hề thay đổi: "Vâng, em đi bây giờ đây."
Đồng Tuyết Lục lại quay sang nhìn Đồng Gia Tín: "Em ở nhà đợi, lỡ như anh em không đón được người thì bà về đây cũng không phải đứng ngoài cửa."
Đồng Gia Tín trả lời bằng giọng to, rõ ràng: "Rõ! Em sẽ không đi đâu cả, chỉ ngồi ở cửa chờ bà nội đến!"
Đồng Tuyết Lục hài lòng gật đầu, cuối cùng là cúi xuống nhìn Đồng Miên Miên còn đang ngái ngủ.
Đồng Miên Miên dụi mắt, nói với giọng non nớt: "Bà nội ngồi xe vất vả, Miên Miễn sẽ đấm lưng, bóp vai cho bà nội."
"Miên Miên nhà chúng ta giỏi quá!" Đồng Tuyết Lục khích lệ cô bé: "Được rồi, chúng ta chia làm ba hướng làm việc đi."
Dứt lời, Đồng Gia Minh quay lưng đi ra ngoài, Đồng Gia Tín dắt Đồng Miên Miên về ngồi ở cửa nhà... Còn Đồng Tuyết Lục cũng đeo túi lên, chuẩn bị rời đi.
Người trong khu tập thể vội vàng gọi cô lại: "Bé cả, mấy đứa không định đi học với đi làm à?"
Đồng Tuyết Lục khẽ thở dài: "Bà nội cháu vì chuyện của ba mẹ cháu nên mới biến thành như vậy, mấy chị em bọn cháu muốn làm gì đó cho bà vui vẻ một chút cho nên mới cố ý xin phép trường học với nhà máy nghỉ mấy hôm để ở cùng bà. Bây giờ cháu muốn đến hợp tác xã cung tiêu để xếp hàng mua thịt, cháu sợ đến muộn không mua được thịt mất, cháu không nói chuyện với các thím nữa."
"Vậy mấy đứa mau đi đi."
Mọi người nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt vô cùng cảm động. Đúng là đứa trẻ hiếu thảo!
Đồng Tuyết Lục nhẹ nhàng nói 'vâng', vừa quay đi, khóe môi đã cong lên.
Nói dối là nghề của cô mà!
Bên phía nhà ga.
Đám người Tạ Kim Hoa thu dọn hành lý xuống xe cùng với đoàn người náo nhiệt.
Ai ngờ, bà ta vừa mới đặt một chân xuống đất đã bị một người đàn ông ở phía sau va vào. Bà ta đứng không vững, bổ nhào xuống đất, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
"Ai đi đường mà không có mắt thế, bà..."
Tạ Kim Hoa tức giận chửi ầm lên. Nhưng bà ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị người ở đằng sau đạp một cái vào mông.
"Ôi mẹ ơi..."
Bà ta bị đạp ngã sấp xuống đất, cảm thấy mặt với môi đau rát, há hốc mồm... Mùi máu tanh lan khắp khoang miệng.
"Phì phì phì!"
Bà ta bực mình ngồi xuống nhổ mấy ngụm nước bọt, một chiếc răng cửa bay ra theo.
Mẹ ơi, răng của tôi, răng của tôi!
"Bà liều mạng với mày!"
Tạ Kim Hoa hung tợn đứng lên thì nhìn thấy một người đàn ông nhặt hành lý của bà ta rồi quay đầu bỏ chạy... Lúc này bà ta mới cảm thấy có gì đó không đúng...
"Người đâu, cướp, cướp!"
Trong nhà ga vừa đông người vừa lộn xộn, không biết có ai hét lên: "Chém người, có người dùng dao chém người rồi!"
Phút chốc tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi, hành khách xung quanh đều vội vàng chạy trốn.
Hai đứa con của Tạ Kim Hoa cũng không biết là chen chúc đi đâu, bà ta thì bị người ta va vào liên tục, sau đó tự nhiên lại lao đầu vào cháu trai Đồng Ngạn Lương.
Tạ Kim Hoa giống như người chết đuối vớ được cọc: "Ngạn Lương, nhanh lên, cháu mau đi lấy lại hành lý đi!"
Lần này đến Bắc Kinh, bà ta không có ý định về quê nữa cho nên đã đưa toàn bộ người thân trong gia đình đến đây, tiền và phiếu đều để ở trong túi quần áo kia.
Đồng Ngạn Lương cũng biết việc này nên vội vàng đuổi theo: "Con mẹ nó! Mày đừng chạy, mau trả lại hành lý cho ông mày đây!"
Cậu ta còn trẻ, chân lại dài nên chẳng mấy chốc đã đuổi kịp người đàn ông đang giữ hành lý, túm được cánh tay của đối phương: "Ông giết mày, cái tên..."
"Bụp!"
Còn chưa kịp nói xong, đối phương đã đấm một phát vào mặt cậu ta.
"Mẹ kiếp, còn chưa mọc lông mà dám xưng là ông mày!"
Nói xong lại đấm 'bốp' một cái!
Đông Ngạn Lương cảm thấy mũi vừa xót lại vừa đau, nước mắt với máu mũi chảy ròng ròng.
Cậu ta đưa một tay lên sờ thì thấy tay toàn là máu.
Cậu ta, cậu ta... Chảy máu rồi!
Đồng Ngạn Lương sững sờ, khi hồi phục lại tinh thần thì tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Ông liều mạng với mày!"
Lúc Đồng Ngạn Lương ở quê cũng từng đánh nhau với người ta, cậu ta cố gắng đứng dậy nhằm vào chỗ chí mạng của đối thủ.
Vốn dĩ, người đàn ông không muốn dây dưa với với Đồng Ngạn Lương, lúc này bị chọc giận nên đạp mạnh một phát vào chỗ trí mạng của cậu ta...
Đồng Ngạn Lương kêu lên một tiếng, nét mặt cứ đen rồi lại chuyển sang đỏ, lập tức ngã xuống đất.
Hai tay cậu ta ôm vào chỗ đó, co lại như con tôm.
"Người đâu, mau đưa tôi đến bệnh viện..." Chỗ đó của cậu ta đau quá!
Đồng Gia Minh đứng ở sau cái cột chứng kiến toàn bộ sự việc. Cậu ta bình tĩnh rụt chân lại, sau đó xoay người đi ra khỏi nhà ga.
Cậu ta không nhìn thấy gì cả.
[HẾT CHƯƠNG 15]