Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên

Chương 90: Cô chỉ muốn Vĩnh An công chúa




Ba ngày sau Lâm Đế tỉnh lại, đáng tiếc vẻn vẹn chỉ là tỉnh lại mà thôi, ngay cả đứng dậy ông cũng không thể.

Thái y nói không sai, trải qua nhiều năm hàn độc tích lũy đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, những năm nay sức sống của ông đều dựa vào việc hao sinh mạng để đối lấy, đến hiện tại, thuốc thang đã không thể cứu nổi thân thể bị đan dược tàn phá nặng nề nữa. Đơn thuốc thái y kê ông chỉ cần uống vào sẽ nôn bằng sạch, dù trong điện đốt hỏa lô ấm như giữa trưa hè, nóng đến mức cả người Lâm Đế đều toát mồ hôi đầm đìa nhưng ông vẫn cảm thấy lạnh.

Trong cung đã bắt đầu chuẩn bị quốc tang.

Lâm Khuynh căn bản không còn thời gian chú ý đến sức khỏe của phụ hoàng, cho nên tâm tình cũng không quá khó chịu. Mật thám ở Tống Quốc lần nữa gửi mật thư khẩn báo Hoàng Tử Ung Quốc đã gặp Tống Đế. Mặc dù không biết hai người đã nói gì, nhưng lúc hoàng tử nước Ung ra về thần sắc vui vẻ. Ngay sau đó Tống Đế lập tức cho truyền Quốc Cữu Dung Diễn và Uy Vũ tướng quân cánh tay đắc lực cùng Tống Đế đánh Đông dẹp Bắc tiến cung, có thể thấy được chắc chắn Tống Quốc sắp có động tĩnh lớn.

Sứ thần Đại Lâm mới đến Lâm Thành của Tống Quốc, dựa theo tình hình này chỉ sợ không kịp ngăn cản Tống Ung liên minh.

Cả vương triều Đại Lâm nhất thời hoảng sợ, Hề Hành Cương đang chấp hành quân vụ bên ngoài cũng nhận được ý chỉ lập tức hồi kinh, sau đó lĩnh quân điều phối 8 vạn binh mã tức tốc chạy tới biên cương, chờ mệnh lệnh.

Vào thời điểm Ung Quốc ung dung chờ nhận hồi đáp về việc liên minh, Đại Lâm sục sôi sẵn sàng nghênh đón địch, Tống Kinh Lan lại tự dẫn 10 vạn binh mã ngự giá thân chinh, đi đến giao thủy ngăn cách hai nước Tống Lâm trên sông Hoài.

Hoàng Tử Ung Quốc đang thảnh thơi đợi tin từ Tống Đế nhận được mật báo sợ ngây người suýt ngã khỏi ghế.

Chúng ta còn đang chờ ở đây? Ngươi đã đi rồi???? Vậy rốt cuộc là kết minh hay không kết minh???

Tống Kinh Lan thân chinh, Quốc Cữu Dung Diễn tạm thời giám quốc. Hoàng tử Ung Quốc không đợi nổi nữa nhờ quan viên thông truyền trực tiếp đến thẳng phủ Quốc Cữu nói lý.

Dung Diễn mới từ trong cung về, vừa xuống xe đã thấy Hoàng Tử Ung Quốc hùng hùng hổ hổ đi tới.

Dung Gia gene tốt, toàn sinh ra tuấn nam mỹ nữ. Dung Diễn dù đã quá trung niên nhưng khó che giấu được nét phong lưu, tuấn dật, một đôi mắt hồ ly đẹp câu hồn đoạt phách lại có chút ngả ngớn phong tình, khi híp mắt cười lên giống như che giấu vô số ý đồ xấu.

Bị tên tiểu bối không có lễ nghi chặn đường, ông ta cũng không nổi giận, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười hỏi: "Tam hoàng tử, chuyện gì khiến ngài tức giận đến vậy?"

Hoàng tử Ung Quốc sắp bị làm tức chết rồi, nổi nóng nói: "Các người không biết xấu hổ còn nói? Hoàng Đế của các ngươi rốt cuộc có ý gì?"

Dung Diễn vô cùng thành khẩn đáp: "Ngài cũng thấy rồi đó, tình hình hiện tại thế nào thì chính là thế ấy, có ý gì Tam hoàng tử muốn hỏi biết có thể tự lĩnh hội."

Hoàng tử Ung Quốc:????

Trước thường nghe người Trung Nguyên thích nói ẩn ý, quanh co, bây giờ được đích thân trải nghiệm đúng là danh bất hư truyền.

Tên Tống Đế giảo hoạt này còn chưa ký kết minh ước với mình, đã lén lút dẫn binh đánh trận, rõ ràng muốn nhân cơ hội độc chiếm Đại Lâm, cướp đoạt thành quả thắng mà bọn họ đã trù tính nhiều năm.

Hoàng tử Ung Quốc nào dám đợi thêm, từ phủ Quốc Cữu trở về lập tức mang theo tùy tùng rời Lâm Thành, ra roi thúc ngựa chạy về Ung Quốc, quyết không để lỡ thời cơ tranh đoạt giang sơn.

Mấy ngày sau, tin tức Tống Kinh Lam thân chính đến giao thủy giáp ranh hai nước trên sông Hoài truyền về kinh thành Đại Lâm.

Tất cả mọi người, ngay lúc này đều ý thức rõ ràng: Chiến tranh sắp nổ ra.

Trong khoảng thời gian này Lâm Khuynh ngày ngày ở trong chính điện nghị sự, không phút giây nào dám buông lỏng, thậm chí khi ngủ cũng không dám ngủ say, tâm trạng thấp thỏm.

Nửa đêm thình lình nghe một chuỗi tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa điện, không đợi cung nhân đến gọi dậy, chàng ta đã tự xoay người, ngồi vào bàn, trầm giọng hỏi cung nhân tiến vào báo tin: "Tống quốc đã xuất binh?"

Cung nhân kia lập tức quỳ gối, cuống họng nghẹn ngào: "Thái tử, bệ hạ băng hà rồi."

Cùng lúc đó trong cung truyền đến bảy tiếng chuông tang.

Người phụ hoàng chấp niệm trường sinh, bấy lâu nay phải dùng thuốc duy trì sự sống của chàng, rốt cuộc vào đêm hôm đó đã nhắm mắt xuôi tay.

Lâm Khuynh choáng váng, trước mắt tối sầm.

Hết chuyện này đến chuyện khác dồn dập đổ tới.

Dù đã chuẩn bị từ sớm, nhưng việc Lâm Đế băng hà vẫn khiến toàn dân bàng hoàng, kinh đô phủ một màu u ám, nặng nề. Không ít người bắt đầu thu thập hành lý trốn khỏi kinh thành trong đêm.

Nhưng có thể chạy trốn đến đâu??? Một khi Tống Ung liên thủ tấn công, Đại Lâm sẽ lập tức chìm trong ngọn lửa chiến tranh thảm khốc.

Sáng sớm hôm sau, bách quan tề tự, Lâm Khuynh đăng cơ.

Tang sự của tiên hoàng đã chuẩn bị đâu vào đó theo đúng kế hoạch tiến hành, nhưng bất luận kẻ nào cũng chẳng có thời gian đau thương. Dù sao tình hình trước mắt quá cam go, chẳng mấy chốc Tống Ung sẽ đánh tới, việc cấp bách hiện tại chính là làm sao để triệu tập đủ binh lực chống cự sự tiến công từ hai phía.

Cơ nghiệp mấy trăm năm của Đại Lâm có thể giữ vững trong tay Lâm Khuynh được hay không, phải qua trận chiến này mới nắm rõ.

...

Phía bắc sông Hoài, Trấn Quốc Tướng Quân Hề Tuân suất 7 vạn binh mã hạ trại bên bờ sông Hoài, mặt đối mặt với 10 vạn đại quân Tống không xa. Hai quân giằng co nhiều ngày, không bên nào có dị động. Quân Tống do đích thân Tân Tế thống lĩnh, sĩ khí tăng vọt, mỗi ngày tiếng thao luyện, duyệt binh vang rõ mồn một thẳng đến trại của Đại Lâm.

Mà quân Đại Lâm bên này, bởi vì Tiên Hoàng băng hà, tân đế kế vị, lại nghe tin tức Ung Quốc đang chấn chỉnh binh mã chuẩn bị áp sát biên giới Ung Lâm, ai cũng hiểu trận này hung hiểm cam go, lành ít dữ nhiều cho nên bầu không khí tương đối ngưng trọng. Mỗi người đều siết chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị sẵn tinh thần tử chiến với địch.

Một ngày này trận địa sẵn sàng đón địch đã chuẩn bị xong, thì đột nhiên quân Tống bên kia bờ giương lên cờ xanh.

Ở thời đại này cờ xanh đồng nghĩa với đàm phán.

Lính liên lạc tức tốc truyền tin về. Lúc này Hề tướng quân cùng các tướng sĩ đang nghiên cứu địa đồ.

"Đàm phán?" Nam tử trung niên nhiều năm chinh chiến sa trường nét mặt uy nghiêm, thanh âm trầm thấp nặng nề: "Chắc chắn?"

Lính liên lạc cung kính thưa: "Đúng là cờ xanh không sai."

Tướng sĩ chung quanh đưa mắt nhìn nhau. Phó tướng thân cận của Hề Tuân trầm ngâm nói: "Đã đến lúc này, bọn họ còn muốn đàm phán? Rốt cuộc là có ý gì?"

Hề Tuân trầm tư một chút, sau đó nhanh chân đi ra ngoài: "Ý gì, cứ gặp trực tiếp sẽ rõ."

Đến bờ sông đã thấy cách đó không xa một chiếc thuyền dập dềnh dừng giữa lòng sông.

Trên boong thuyền một người cao gầy, huyền giáp uy nghi. Bởi vì khoảng cách quá xa không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy trên vai hắn áo choàng đỏ tung bay, giọng nói theo gió truyền đền: "Hề tướng quân, nghe đại danh đã lâu, hôm nay Cô may mắn gặp mặt một lần, đúng là danh bất hư truyền."

Là... Tống Đế.

Gió to, sóng lớn, nhưng giọng nói của hắn cực kỳ rõ ràng truyền vào tai tất cả tướng sĩ bên bờ, như thể đang mặt đối mặt nói chuyện. Phó tướng thấp giọng nói: "Nghe nói Tống Đế võ công cao cường, nội lực thâm hậu. Quả là thế."

Hề Tuân nặng nề nhìn thân ảnh trên chiếc thuyền phía xa, phía sau thấp thoáng nghìn nghìn quân Tống, phủ kín một khoảng. Ông đề khí trầm giọng đáp lại: "Tống Đế có gì chỉ giáo, xin cứ nói thẳng."

Tống Kinh Lan giơ tay chỉ về phía sau cười hỏi: "Hề tướng quân ngài nhìn rõ 10 vạn đại quân phía sau Cô chứ?"

Hề Tuân dõng dạc trả lời: "Hề Tuân mắt còn chưa mờ, vẫn còn sức đánh một trận thống khoái."

Tống Kinh Lan lo lắng nói: "Hề Tướng Quân hiểu lầm, Cô mang 10 vạn binh mã đến không phải để đánh trận." Y dừng lại một chút, mỉm cười thành tiếng, giọng nói của y không nhanh không chậm bay đến tai toàn bộ tướng sĩ Đại Lâm: "Cô đến cầu thân."

Hề Tuân nhất thời cho là mình nghe lầm.

Ông ta quay đầu nhìn các tướng sĩ phía sau, quả nhiên ai cũng một bộ dạng mê man khiếp sợ. Chỉ có con trai Hề Hành Cương đi bên cạnh ông là trừng lớn mắt, trên mặt là biểu hiện không thể tin nổi.

Một loại không khí im lặng đến quỷ dị trùm lên hai bên bờ sông Hoài.

Hồi lâu sau Hề Tuân mới lấy lại bình tĩnh đề khí, lớn giọng nói: "Lời này của Tống Đế có ý gì?"

Nam tử trên boong thuyền cười lớn, xa xa hướng về phía ông chắp tay: "Hề Tướng quân trở về nói cho bệ hạ của các người, Cô chỉ cầu Vĩnh An công chúa."

Hai bên bờ sông Hoài cỏ lau trắng xóa, một cơn gió lớn ập đến khiến bông lau bồng bềnh phủ kín mặt nước hai bên bờ.

Hề Tuân còn chưa kịp phản ứng, Hề Hành Cương bên cạnh đã gầm lên một câu chửi thô tục, rút kiếm xông lên.

Hề Tuân sững sờ lập tức quát: "Hành Cương dừng lại."

Hề Hành Cương đương nhiên không nghe theo, hơi nghiêng người muốn lao lên thuyền ra sông, Hề Tuân quát lớn: "Ngăn hắn lại."

Mấy tay lính gác trạm lập tức phi thân qua đè Hề Hành Cương xuống. Y không phục cố gắng giãy dụa, đến tận lúc Hề Tuân bước tới, hai chiêu đoạt lấy kiếm trong tay con trai, nổi giật nói: "Hồ nháo."

Hề Hành Cương hai mắt đỏ ngầu, lăng lệ nhìn về phía con tàu giữa sông Hoài, hét:"Ta phải giết hắn."

Hề Tuân trầm mặt, nổi giận ra lệnh: "Bắt hắn xuống, trọng phạt."

Hề Hành Cương cắn răng, hai hốc mắt đỏ lên gần như sắp nhỏ máu, nhưng thấy thần sắc nặng nề của phụ thân chàng ta chẳng thể nói thêm câu nào.

Giải quyết xong xuôi, Hề Tuân mới hít một hơi thật sau nhìn về phía nam tử trẻ tuổi trên thuyền. Lời của quốc quân một nước há phải chuyện đùa, hắn ta giương cờ xanh đàm phán, lại một mình lên thuyền. Làm nhiều việc như vậy chỉ để đùa cợt, vậy Tống Đế không khỏi quá nực cười rồi.

Hề Tuân vốn nghi hoặc vì sao Tống Đế tập trung hỏa lực lại không chịu công, giờ phút này mới dần dần hiểu rõ ý đồ của vị tân Đế này.

Ông có điều suy tư, liền phân phó tướng lĩnh: "Mang thuyền đến, ta sẽ lên thuyền đàm phán cùng hắn."

Phó tướng lo lắng khuyên ngăn: "Tướng quân sợ có mai phục."

Hề Tuân trầm giọng: "Hắn còn không sợ, ta sợ cái gì."

Rất nhanh binh sĩ đã đem đến một chiếc thuyền nhỏ, Hề Tuân một mình lên thuyền, chờ đến khi gần áp sát chiếc thuyền của Tống Đế mới đề thân bay lên boong thuyền.

Đây cũng là lần thứ nhất ông được thấy tận mắt vị Tống Đế hung ác máu lạnh hơn cả lang sói trong truyền thuyết, cũng kinh ngạc chẳng kém hoàng tử Ung Quốc. Chỉ là ông không biểu lộ ra, khuôn mặt vẫn giữ nét uy nghiêm, lạnh lùng cố hữu, chỉ trầm giọng hỏi: "Hề mỗ nghe nói, Tống Đế đã ký minh ước cùng Ung Quốc, hôm nay nói lời kia là ý gì?"

Tống Kinh Lan cười một tiếng, ra hiệu cho thị vệ phía sau. Hắn lập tức bê thánh chỉ cung kính dâng lên.

Tống Kinh Lan đưa quyển trục kia cho Hề Tuân, cười nói: "Đây là minh ước Cô đích thân viết. Nguyện cùng Đại Lâm vĩnh kết hòa hảo. Phàm trong thời gian Cô còn tại vị, Tống Lâm hòa bình, chung tay đẩy lùi ngoại địch, vĩnh viễn không giao chiến."

Con ngươi Hề Tuân hơi phóng đại, đưa tay cầm quyển trục kia lên tỉ mỉ xem xét. Bên trong quả nhiên ghi rõ ràng, minh bạch các điều lệ. Còn có ấn đỏ ngọc tỷ của Đại Tống bảo chứng.

Với kinh nghiêm sa trường dày dặn cùng kiến thức sâu rộng của mình vậy mà lúc này Hề Tuân vẫn không khỏi chấn động. Ông chậm rãi cuộn thánh chỉ lại, liếc mắt nhìn chằm chằm vị hoàng đế trẻ tuổi, trầm giọng nói: "Việc này Hề mỗ sẽ hồi bẩm bệ hạ."

Tống Kinh Lan mỉm cười: "Chờ tin lành từ quý quốc."

Hề Tuân ôm quyền, quay người về thuyền nhỏ.

Mấy ngày sau, phong minh ước được tức tốc gửi đến kinh đô.

Trong khoảng thời gian này Lâm Khuynh lao lực quá độ, nghe nói chiến báo gửi đến từ biên cương khó tránh khỏi lo lắng, bồn chồn, sợ rằng tin dữ báo về.

Đến tận khi nhìn thấy Hề Tuân cùng phong Minh ước, toàn bộ lo âu trong lòng chuyển thành chấn kinh. Vị tân đế trẻ tuổi ngồi trên long ỷ thật lâu không nói lên lời.

Thái giám hầu hạ còn tưởng thư chiến bại, hai chân run rẩy suýt chút không đứng vững thì nghe tân đế chậm rãi nói: "Truyền Vĩnh An công chúa đến."

Trong khoảng thời gian này Lâm Phi Lộc một mực túc trực bên linh cữu, hai đầu gối đã quỳ đến không còn cảm giác, thình lình nghe Lâm Khuynh truyền triệu, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chuyện lớn phát sinh.

Quân Đại Lâm bại rồi sao?

Muốn cô mang hoàng hậu sắp chuyển dạ đào tẩu?

Cô mang theo tâm tình vô cùng phức tạp tiến vào điện, đến tận khi Lâm Khuynh giao lá thư cùng phong minh ước cho cô, Lâm Phi Lộc vẫn còn ngẩn người.

Rất lâu sau, cô chậm rãi giương mắt nhìn thần sắc ngưng trọng của hoàng huynh, hoài nghi chỉ vào ngực minh: "Vĩnh An công chúa??"

Lâm Khuynh trầm trọng gật nhẹ đầu.

Lâm Phi Lộc:...

Đệt!!!! Kịch bản thế thân đâu? Sao đột nhiên lại chuyển thành kịch bản hôn quân yêu mỹ nhân không cần giang sơn thế này???? Cua gắt vậy ai đỡ nổi?