Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 167: Đại chiến




Thiển Tố Vân không trả lời Minh Hạo, hai mắt nhắm lại, hồi lâu sau nàng hai mắt mở ra, thần sắc khôi phục bình tĩnh như trước. Chỉ là còn có một chút nhàn nhạt lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Không, cho dù ta có chết cũng không đồng ý."

Sau đó mặc kệ hắn phản ứng, nàng quay qua nhìn đám kia thánh phật, cổ phật, nói ra: "Ta cần sự giúp đỡ các ngươi."

Đám thánh phật, cổ phật không chút do dự gật đầu, cung kính nói: "Chúng ta sẵn sàng thưa phật chủ!"

Minh Hạo nghe nàng nói ngẩn ra, "Chẳng lẽ phải dùng sức mạnh bắt ép nàng?"

Tại lúc này, 10 vị thánh phật, 5 vị cổ phật bao vây Thiểu Tố Vân thành vòng tròn, mỗi người hai tay nắm lấy nhau, sau đó cùng nhau niệm tụng một câu: "Phật Thiên Hợp Thể."

Đám người thánh phật, cổ phật thân thể sáng lên, tất cả biến thành quả cầu đen nhập vào cơ thể Thiểu Tố Vân.

"Ầm!"

Thân thể Thiểu Tố Vân bắt đầu lớn ra, 10m, 100m, 1000m, 10000m....

Tại thời khắc này, một tôn phật màu vàng cao hơn ngàn vạn trượng ngàn mắt ngàn tay xuất hiện.

Thần thánh cứu độ cứu bi chúng sinh khí tức mãnh liệt mà ra, thiên địa chúng sinh lập tức bị cái này thần thánh khí tức độ hóa, trên mặt đều mang theo ý quy y thành tâm.

Thiểu Tố Vân sau khi biến thân xong, nàng ngẩng đầu xuống, thần sắc bình tĩnh nhìn Minh Hạo nói: "Ngươi muốn thân thể ta? Đến đây đi."

Ngắn gọn, tích súc, không dài dòng. Nói xong nàng thuấn di rời đi, dù sao hai người ở cấp độ này đánh nhau Phật Giới có thể bị phá hủy.

Minh Hạo không nói gì, chỉ là mỉm cười, bên trong có chút tà ác, có chút từ bi, sau đó không nhanh không chậm đi theo nàng.

...

Tại hư không đen tối.

Minh Hạo cùng Thiểu Tố Vân đứng đối diện nhìn nhau.

Minh Hạo nhìn nàng, nói: "Ta cũng không muốn lấy mạnh ăn hiếp yếu, ngươi ra tay đi."

Nói xong hắn thần sắc kiêu ngạo xem thường khoanh tay lại, chờ đợi nàng ra chiêu.

"Biển Khổ Vô Biên, Quay Đầu Là Bờ!" Thiểu Tố Vân thần sắc bình tĩnh, mở miệng nói ra. Lúc này cả người nàng phật quang sáng chói, chiếu sáng hư không, mở miệng chính là câu chân ngôn.

Phật quang nhu hòa từ người nàng phát ra mãnh liệt..

Theo đó, Minh Hạo đang đứng trong hư không cảnh tượng thay đổi.

Xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện tình cảnh toàn là biển, biển này không phải màu xanh bình thường, mà là màu đen như mực, tựa như biển này bị nhà máy formosa đầu độc đồng dạng.

Bên trong biển truyền ra ngàn vạn tiếng kêu cứu khổ sở, liên miên không dứt bên tai hắn, có khổ tiền, có khổ tình, có khổ sinh, có khổ tử....

-Sinh khổ

Con người khổ trong sự sinh sống. Người ta khổ từ khi còn là bào thai trong bụng mẹ.

Con phải nằm trong bụng mẹ chật hẹp, cũng là khổ.

Mẹ phải mang nặng đẻ đau biết bao khó nhọc, đó là khổ. Sinh con ra rồi thì cha mẹ cũng phải khổ.

Con người sống trên đời phải mưu kế sinh nhai, cũng là khổ.

-Lão khổ

Khi đến tuổi già thì thân thể trở nên già nua, mắt mờ, tai điếc. Đó là khổ.

-Bệnh khổ

Con người phải chịu đau đớn, khổ sở cả về thể xác và tinh thần khi mắc bệnh. Đó là khổ.

-Tử khổ

Khi sắp chết thì sợ hãi tinh thần, ngạt hơi rất khổ. Chết đi rồi thì thân xác phân hủy, hôi tanh. Gia quyến đau lòng. Đó là khổ.

-Ái biệt ly khổ

Con người phải chịu khổ khi yêu mà lại phải chia lìa điều mình yêu, hàng ngày đem lòng mong nhớ. Đó là khổ. Có hai loại ái biệt ly khổ: sinh ly (chia lìa nhau khi còn sống) và tử biệt (chia lìa nhau khi chết).

-Sở cầu bất đắc khổ

Con người khổ khi không được toại (bất đắc) nguyện vọng, tham muốn, khao khát của bản thân (sở cầu). Chẳng hạn, lúc đói thì muốn có cái ăn cái mặc; lúc no lại muốn giàu sang phú quý.

-Oán tăng hội khổ

Con người chịu khổ khi phải tiếp xúc với những thứ mà không thích hoặc oán ghét.

-Ngũ uẩn khổ

Con người khổ vì có sự hội tụ và xung đột của ngũ uẩn. Chẳng hạn, mơ ước quá thì cũng khổ, biết nhiều thì cũng khổ.

...

Minh Hạo nhìn xem khắp nơi đều là biển không thấy đất liền, tựa như biển này thật sự mênh mông vô tận không thấy nơi cuối cùng.

Hắn mỉm cười từ bi, hai tay chắp lại, khí tức phật pháp cứu độ chúng sanh lan tràn ra, nụ cười của hắn tựa như vĩnh viễn không thay đổi, cho dù ngàn thế sinh linh có vẫn diệt, vật đổi sao dời, thì nụ cười này mãi mãi vĩnh viễn vẫn in trên môi hắn.

Nụ cười này vừa ra, tại một khắc này toàn bộ nơi biển thay đổi, từ màu đen xấu xí triệt triệt để để biến thành màu xanh dương xinh đẹp nhu hòa.

Tiếng kêu khổ cũng là biến mất, trở nên thanh tịnh yên bình.

Đây chính là trong truyền thuyết một nụ cười làm tan chảy thiên địa vạn vật. Một nụ cười độ hóa chúng sanh, một nụ cười đem tất cả dơ bẩn thế gian đều gột rửa sạch sẽ.

Tại lúc này, Minh Hạo nói ra câu chân ngôn: " Quay Đầu Là Bờ." Lập tức cảnh tượng xung quanh hắn thay đổi, trở về hư không đen tối lúc trước.

Minh Hạo nụ cừời từ bi biến mất, thay vào đó là nụ cười tà ác, nhìn đối diện Thiểu Tố Vân nói ra: "Tới ta."

Nói xong, hắn một tay vươn ra hư không, bàn tay năm ngón chụp lại một cái.

"A~"

Thiểu Tố Vân nghe hắn nói sắc mặt biến đổi, muốn tiếp tục nói ra câu chân ngôn, lúc này đột nhiên nàng cảm giác nơi ngực vô cùng đau đớn, không khỏi la thảm một tiếng.

Chỉ thấy hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái bàn tay màu đen, nó vươn ra ngoài, năm ngón tay chính xác bám vào nơi ngực của nàng, bốp thật mạnh một phát, đến nổi áo ngoài bị xé rách, lộ ra bên trong một mảnh trắng như tuyết vếu, trên vếu in hình dáng màu đen của năm ngón tay để lại.

Bàn tay đen bốp thêm vài cái, cho đến khi như đã thỏa mãn thú tính của mình mới rút trở về.

"Chà, mềm đó, không hổ là Phật Chủ a, độ mềm khác so với người thường, hơn nửa mùi đúng là thơm a..." Minh Hạo bốp xong để bàn tay đen lên mũi ngửi ngửi vài cái, vô sỉ nhìn Thiểu Tố Vân cười nói.

"Ngươi! Ta muốn giết ngươi!" Thiểu Tố Vân nhìn nơi song phong mình in dấu tay, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, hai mắt rực lửa, trong lòng nàng ngày càng thịnh nộ dần chuyển thành sát khí, lúc này nàng hoàn toàn thật sự nổi khùng.

Tại mấy ngàn năm này nàng luôn giữ mình trong sạch, cho dù ở khi nàng còn là chiến tướng dưới thời Lý Thất Dạ cho đến giờ cũng không ai đụng nàng, cho dù người đó là Lý Thất Dạ. Nhưng hiện tại bị tên Minh Hạo này vô sỉ bốp, sự trong sạch của mình hoàn toàn bị hủy hắn.

"Chết đi tên súc sinh!" Thiểu Tố Vân thét lên một tiếng, không còn giữ được bình tĩnh rời xa hồng trần kia, nàng hiện tại cũng không quan tâm đến người được Lý Thất Dạ giao sứ mệnh, nàng quyết định dùng toàn lực giết chết tên súc sinh trước mắt này để rửa sự trong sạch của nàng!

Thiểu Tố Vân tóc dài tung bay, toàn thân phật quang màu vàng chuyển thành màu đỏ như máu, phía sau luân hồi bàn xoay chuyển điên cuồng.

Từng đợt khí tức kinh khủng từ người nàng truyền ra, bên trong có sát khí, có phật khí, có nộ khí!

Trong nháy mắt, hư không run rẩy bắt đầu vỡ vụn, nhật nguyệt chìm nổi, âm dương đảo loạn, chúng sinh lầm than!

Phật rất ít khi nộ, nhưng một khi nộ, thây chất như núi, máu chảy như sông!

Ngàn tay ngàn mắt ngưng tụ ra từng quả cầu ánh sáng khổng lồ. Những quả cầu này vừa ra, thiên địa run rẩy, hư không băng liệt, từng luồng hủy thiên diệt dịa tràn ngập thế gian.

"Chết đi!" Thiểu Tố Vân hoàn toàn bị tức giận làm mờ lý trí, nàng hai mắt đỏ lên, thét dài một tiếng, từng quả cầu dùng tốc độ đánh xuyên hư không, trong chốc lát bắn tới người Minh Hạo.

Minh Hạo nhẹ nhàng cười không hiện ra sợ hãi, hai tay chắp lại với nhau, khí tức nửa phật nửa ma một lần nửa hợp lại, trở thành một loại khí tức bất diệt tuyên cổ, vô địch thiên địa!

Sau lưng hắn chợt hiện ra một tôn bóng người khổng lồ, trái phật, phải ma. Tại thời khắc này, tôn bóng người vừa xuất hiện liền đem toàn bộ thế gian sinh linh một trận kinh sợ, chư thiên vỡ vụn, tinh hà nát tan, đại đạo rền vang.

Tôn bóng người này giơ lên một ngón tay cái, sau đó nhẹ nhàng nhấn về phía trước một cái.

Cái nhấn này vừa ra, đánh nát cửu thiên thập địa, xuyên qua vạn cổ trường hà, tựa hồ toàn bộ phiến thiên địa này không có gì có thể ngăn cản cái nhấn kinh khủng này của hắn.

"Ầm!"

Từng đoàn quả cầu ánh sáng đang chợt bay nổ tung thật mạnh, tựa như bị thứ gì kích nổ nó.

Nhìn thấy cảnh này sắc mặt Thiểu Tố Vân đại biến, từng quả cầu sáng trên ngàn cánh tay ngàn mắt tiếp tục tạo ra, đem bắn tới phía trước.

"Ầm ầm ầm ầm!"

Hủy thiên diệt địa tiếng nổ vang lên, đem mảnh này hư không trong nháy mắt vỡ vụn.

Nhưng đáng tiếc, dưới một nhấn kinh thiên diệt địa này, cho dù Thiểu Tố Vân cố gắng như thế nào đều không thể ngăn cản nó.

Rốt cuộc chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cái nhấn đã đánh tới người nàng. "Oanh!" Một tiếng, cả thân thể Thiểu Tố Vân bị đánh bay ra xa, sắc mặt hoàn toàn chuyển trắng, trong miệng liên tục phun ra máu tươi.

Quần áo trên thân thể nàng hoàn toàn bị hủy, lộ ra một trương thân thể lòa lỗ trắng như tuyết xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc hiện tại trên thân thể nàng bị đánh thủng vào trong, lộ ra một cái lỗ máu to tại nơi ngực nàng.

Thiểu Tố Vân bay ra đằng xa hư không, sắc mặt không còn chút máu, nhìn về phía nam tử như phật như ma kia, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, tầm nhìn xung quanh của nàng ngày càng mờ đi, mí mắt ngày càng nặng nề, rốt cục không chịu nổi ngất xỉu...

(G9)

...

( đoạn dưới là làm vui nhé:)

Tại lúc này, Minh Hạo nói ra câu chân ngôn: "Biển Khổ Vô Biên, Ta Đái Vào Là Được."

Nói xong, hắn như thật sự cở quần ra, một vòng nước vàng đen từ jj hắn bay ra, bắn vào biển...

Video chickent nude dance!(18+):

https://www.facebook.com/anhhaiphecan/videos/691951137629107/