Siêu Ngọt! Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 160: Em trai của anh bắt nạt em!




Nhìn thấy Nhị Mao đang điên cuồng lấy lòng người khác, Tiểu A Ly lại đen mặt, tỏ vẻ không hài lòng.

Cậu túm lấy đuôi Nhị Mao, ôm nó vào lòng. Cậu bé nhỏ xíu, cũng không lớn hơn con ch.ó là bao, kéo nó về phòng.

Cảnh tượng đó như thể Thẩm Chiêu Chiêu là kẻ xấu đến giành chó của cậu.

Thẩm Chiêu Chiêu:......

Rõ ràng đó là con ch.ó của cô, tại sao cô lại không thể chơi với nó?

"Em trai anh bắt nạt em." Thẩm Chiêu Chiêu quay người, ánh mắt u ám nhìn Thịnh Trử Ý.

Tiểu quỷ không nói một lời mà cướp chó của cô, lại còn không cho nó tiếp xúc với cô, thật là quá đáng.

Thịnh Trử Ý nhìn vẻ mặt ấm ức của cô thì mỉm cười, xoa đầu cô: "Đừng buồn, để anh mua cho em một con khác!”

Thẩm Chiêu Chiêu lập tức bắt được sơ hở trong lời nói của anh, ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh nói: "Mua một con khác? Không phải anh nói là nhặt được sao?" Cô đã bảo mà, làm sao một con ch.ó ba nghìn tám tệ lại dễ nhặt đến vậy!

Thịnh Trử Ý chợt lỡ lời, thoáng chốc sững lại, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, tự nhiên nói: "Ý anh là anh sẽ mua cho em một con khác, dù sao thì nhặt được một con khác cũng khó."

"Thật à?"

Trong lòng Thẩm Chiêu Chiêu đã gieo mầm nghi ngờ, tự nhiên sẽ không thể vì mấy câu nói của đối phương mà buông bỏ nghi ngờ, cô không kiềm được mà hỏi: "Thịnh Trử Ý, anh có dám thề rằng anh thực sự đã nhặt được Nhị Mao không? Nếu anh nói dối, anh sẽ độc thân đến cuối đời."

Khoé miệng Thịnh Trử Ý giật giật, sắc mặt âm trầm nói: "Hãy coi như anh chưa nói gì cả, anh nghĩ rồi, em nên dành nhiều thời gian cho việc học, có lẽ sẽ không có thời gian nuôi chó đâu."

Thẩm Chiêu Chiêu:......

Cô sai rồi, có thể rút lại lời vừa nói được không?  



Chỉ tiếc rằng, trên đời này có tất cả mọi thứ, chỉ thiếu thuốc hối hận!

LattesTeam

Cứ như vậy, Thẩm Chiêu Chiêu mất đi cơ hội nuôi một Nhị Mao khác.

Sau khi ăn xong, Tần Tố Tâm còn đặc biệt làm một số món để hai người mang về, dặn họ để vào tủ lạnh, khi muốn ăn thì lấy ra hâm nóng là được.

Ngoài ra, bà còn chuẩn bị cho họ một đống trái cây và đồ ăn vặt nhập khẩu, để họ mang về ăn.

Bà cũng không quên dặn dò: "Nhớ ăn trái cây mỗi ngày, ăn hết thì nói với dì Tố Tâm, dì sẽ chuẩn bị cho các con, muốn ăn gì thì cũng gọi cho dì Tố Tâm, dì làm xong sẽ gửi qua cho các con. Hai con sống bên ngoài, nhất định phải tự chăm sóc tốt cho bản thân. Có chuyện gì thì nói với dì Tố Tâm, dì Tố Tâm sẽ giải quyết giúp các con."

Thẩm Chiêu Chiêu nắm tay bà, nói: "Dì Tố Tâm, dì thật tốt bụng, con muốn làm con của dì luôn." Từ lúc ba tuổi, tâm nguyện này vẫn không thay đổi.

Tần Tố Tâm cười nói: "Có gì khó đâu? Con kết hôn với Ý Ý, chẳng phải con sẽ là con của dì Tố Tâm sao?"

Từ nhỏ, hai nhà đã nói đùa nhau mãi, Thẩm Chiêu Chiêu cũng không cảm thấy xấu hổ.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thịnh Trử Ý, làm mặt lạnh nói: "Con không muốn, anh ấy chỉ biết bắt nạt con thôi."

Nghe vậy, Tần Tố Tâm không thể nhịn cười.

Bà biết rõ con trai mình, người bình thường anh còn không thèm để mắt đến, vậy mà anh lại bắt nạt cô gái này, điều này đủ để chứng minh rằng cô gái này có địa vị không hề nhỏ trong lòng con trai bà.

"Vậy con phải tìm cách để bắt nạt lại, đừng sợ, dì Tố Tâm sẽ ủng hộ con." Tần Tố Tâm nháy mắt với cô, cười nói.

"Vâng!" Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu thật mạnh, còn không quên gửi cho Thịnh Trử Ý một ánh mắt thách thức.