Nhắc đến Nhậm tổng, tiếng khóc của Văn Tương lập tức ngưng lại, chỉ sót lại tiếng nức nở rất nhỏ.
"Sao cậu cứ khóc trước mặt tôi hoài thế? Thấy tôi dễ bị bắt nạt lắm à? Lẽ ra cậu phải đến trước mặt Nhậm Đàn Chu mà khóc, xem anh ấy có phản ứng cậu không."
Văn Tương giương đôi mắt tròn xoe đẫm nước lên, Quý Ngưỡng Chân thậm chí cảm giác được hai cánh môi phía dưới lòng bàn tay mình cũng đang run run.
"Nói thật với cậu vậy, cậu căn bản không phải khẩu vị của Nhậm Đàn Chu, anh ấy sẽ không thích Omega như cậu." Quý Ngưỡng Chân vẫn che miệng cậu ta không buông, "Cậu có biết vì sao không?"
"Bởi vì cậu do người khác đưa đến cho anh ấy."
Ghét bị sắp đặt, trèo lên càng cao thì càng không thể chịu đựng.
Không chỉ Nhậm Đàn Chu, Quý Ngưỡng Chân cũng thế.
"Cho nên cậu ở trước mặt anh ấy có ăn mặc gợi cảm thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng."
Đây là lần đầu tiên Văn Tiên thấy biểu tình nghiêm túc như thế của Quý Ngưỡng Chân, cậu ta ngây ngốc đến mức quên cả chớp mắt.
Thấy cậu ta đã không còn rơi nước mắt nữa, Quý Ngưỡng Chân thả tay, rút hai tờ khăn giấy đậy lên mặt cậu ta.
Quý Ngưỡng Chân thực lòng cảm thấy Văn Tương không được Nhậm Đàn Chu nhìn vào mắt là vì bản thân Nhậm Đàn Chu có vấn đề, trừ phi kỳ mẫn cảm xuất hiện nhân tố nào đó không thể khống chế, nếu không nhìn anh như là không có nhu cầu về phương diện kia.
Trước đây Quý Ngưỡng Chân cũng rất tò mò buổi sáng lúc ngủ dậy anh có bị cái đó đó không, còn khuyên anh nếu có bệnh gì khó nói về phương diện này thì phải mau đi chữa mới được.
Không lâu sau đó, bởi vì việc ngoài ý muốn xảy ra trong kỳ mẫn cảm mà Nhậm Đàn Chu đã tự chứng minh một vài chuyện về năng lực của mình với cậu.
Quả thật là không được, vừa tiến vào, còn chưa đâm được mấy cái đã bắn.
Tối đó Quý Ngưỡng Chân uống không ít, chỉ có mười phút bắt đầu kia coi như tỉnh táo, sau đó thì hoàn toàn bất tỉnh, thế nên dù mấy lần sau đó Nhậm Đàn Chu bù đắp thế nào, cậu cũng không biết.
"Quan hệ của tôi và anh ấy không như cậu nghĩ, dù sao nhiệm vụ của cậu thất bại không liên quan gì đến tôi, đừng có đổ lỗi lên đầu tôi."
Văn Tương không hé răng.
Quý Ngưỡng Chân mất hết hứng thú chơi, duỗi eo một cái rồi đi thẳng lên phòng tập thể dục trên tầng. Vừa tập được nửa tiếng thì Văn Tương bê một đĩa trái cây đi lên, được cắt tỉa thành đủ loại hình dáng khác nhau, còn cố tình xếp thành hình trái tim.
"Cậu làm gì?"
Quý Ngưỡng Chân ấn nút tạm dừng, đi xuống, "Dì Phương sẽ không xếp mấy thứ này."
Dì Phương cắt trái cây chỉ biết đặt các miếng đã được cắt vào đĩa, thậm chí nhìn còn có hơi lộn xộn.
Văn Tương đưa đĩa trái cây đến trước mặt Quý Ngưỡng Chân, "Cái này do tôi làm, trước đây tôi từng làm phục vụ ở bếp nhà hàng, kinh nghiệm hai năm cắt tỉa trái cây... Tôi muốn xin lỗi thiếu gia, thật sự rất xin lỗi."
Quý Ngưỡng Chân cũng không phải người nhỏ nhen, đầu tiên cậu rút điện thoại ra chụp một tấm, sau đó cầm một miếng dưa hình con thỏ lên, cắn cái đầu của nó, "Không nhìn ra cậu còn có tài nghệ này nha, con thỏ nhỏ này nhìn cứ như điêu khắc ra ấy."
"Tôi gửi cho Nhậm Đàn Chu xem."
Chiến điện thoại mới mà Chu Án đưa cho Quý Ngưỡng Chân cũng chỉ lưu số của Nhậm Đàn Chu và Chu Án.
Quý Ngưỡng Chân gửi ảnh đi, rất nhanh nhận được điện thoại của Nhậm Đàn Chu.
Quý Ngưỡng Chân nghĩ cũng không nghĩ thẳng tay ấn từ chối, quay đầu lại hỏi Văn Tương: "Cậu còn biết làm gì, hát nhảy gì đó?"
Đáng tiếc Văn Tương tuy tay chân khéo léo nhanh nhẹn, lại không có tài nghệ gì. Bởi vì từ nhỏ gia cảnh không tốt, nếu không phải nhờ luôn chăm chỉ làm thêm thì có lẽ còn không thể học xong.
Quý Ngưỡng Chân nghe xong, rất tiếc nuối mà im lặng hồi lâu, cuối cùng bắt đầu lên mạng tìm xem quanh đây có lớp dạy nhảy múa gì không.
Bọn họ bên này tán gẫu khí thế ngất trời, Nhậm Đàn Chu ở trong phòng họp thì phân tâm mà nhìn chằm chằm điện thoại.
Gọi hai lần cho Quý Ngưỡng Chân đều không có ai nghe máy, anh bèn dứt khoát gọi số máy bàn ở nhà.
Chuyện Quý Ngưỡng Chân và Văn Tương cãi vã rất nhanh truyền đến tai Nhậm Đàn Chu.
Buổi tối Quý Ngưỡng Chân tắm xong, chuẩn bị chơi điện thoại một lát rồi đi ngủ thì Nhậm Đàn Chu đẩy cửa bước vào.
Quý Ngưỡng Chân cũng không định ngồi xuống, đang cầm điện thoại chơi đến quên trời quên đất.
Nhậm Đàn Chu đứng cạnh giường cậu, nhìn sắc mặt cậu đã tốt hơn nhiều, bèn tìm chủ đề nói chuyện với cậu.
"Dì Phương nói hôm nay em với Văn Tương cãi nhau, còn mắng cậu ta khóc?"
Quý Ngưỡng Chân không nghe nổi lời oan uổng cho người ta thế này, ném điện thoại xuống, "Nói bậy nói bạ! Là cậu ta vừa mở miệng đã tự khóc rồi, không liên quan gì đến em hết."
Nhậm Đàn Chu thuận thế ngồi xuống mép giường cậu, "Thật không?"
"Giả đấy giả đấy, là em mắng đấy thì sao nào, nếu anh đau lòng thì xuống kia mà dỗ dành người ta đi!" Quý Ngưỡng Chân chẳng buồn giải thích, đập cái bốp vào bả vai Nhậm Đàn Chu, "Ai cho anh ngồi! Có tí tự giác nào không thế!"
Nhậm Đàn Chu bị cậu đẩy mấy cái mới đứng lên, giọng nói cũng không lộ ra không vui, vẫn bình tĩnh, "Nếu cậu ta chọc em giận thì anh lập tức đuổi cậu ta đi."
Quý Ngưỡng Chân không đồng ý, khó lắm trong nhà mới có người tầm tuổi để chơi cùng, nếu đuổi đi rồi thì từ mai cậu phải sống thế nào đây?
Thấy Nhậm Đàn Chu muốn gọi điện cho Chu Án, cậu bật người nhào tới cướp lấy chiếc điện thoại màu đen kia rồi nhét vào ổ chăn của mình.
"Anh làm sếp kiểu gì thế... Thư ký Chu đã hết giờ làm rồi, anh còn làm phiền người ta!"
Omega nhỏ kia nợ nhà họ rất nhiều tiền, nếu thật sự bị đuổi ra khỏi đây thì hẳn là không còn đường sống nữa. Quý Ngưỡng Chân sợ Nhậm Đàn Chu làm thật, hùng hồn nói, "Còn như nếu phải nói thì cái nhà này đáng ghét nhất chính là anh, sao anh không tự tống mình ra đi?"
Quý Ngưỡng Chân chỉ mới giả vờ ngoan mấy ngày đã không nhịn được lộ nguyên hình.
Nhậm Đàn Chu đã sớm quen những lời gây tổn thương của cậu, nhưng đây vẫn là lần đầu cậu vì một người không liên quan mà nói như thế với anh.
"Ghét anh?" Sắc mặt Nhậm Đàn Chu cuối cùng cũng lộ ra không vui, anh đi từng bước đến gần Quý Ngưỡng Chân đứng cạnh giường, "Hôm đó em đã nói gì với anh, không phải nói là rất thích anh sao?"
- -- Lời tác giả ---
Xử nam chính là như vậy!
Xử nam chính là như vậy!
Xử nam chính là như vậy!
Tiểu Quý:... Thật hong (mặt đểu)
Anh trai:... Ai chứng kiến? Ai làm chứng? Bịa đặt bôi nhọ là phải đưa ra truy cứu trách nhiệm pháp luật (móc điện thoại gọi cho lò hoả táng)