Sau khi lên xe, Quý Ngưỡng Chân nằm bò trên chiếc bàn nhỏ viết giấy vay nợ, lề mà lề mề viết xong đưa đến trước mặt Nhậm Đàn Chu.
"Em viết xong rồi, anh xem đi."
Nhậm Đàn Chu không nhận, bảo cậu giơ tờ giấy lên trước ngực.
Quý Ngưỡng Chân chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn làm theo, sau đó nghe thấy tách một tiếng, cậu ngẩn ra hồi lâu mới phản ứng lại là mình vừa bị chụp ảnh lưu lại làm chứng cứ.
Nhậm Đàn Chu chụp xong mới nhận lấy giấy vay nợ của cậu cẩn thận đọc, không hề nể nang nói: "Chữ viết ẩu thật."
Quý Ngưỡng Chân cực kỳ cực kỳ cạn lời với hành động vừa rồi của anh, càng không cần nói trong lòng đang không thoải mái cỡ nào, "Cũng chẳng phải kỳ thi thư pháp, anh còn bắt em phải viết đẹp thế nào nữa!"
Nhậm Đàn Chu gấp tờ giấy lại rồi bỏ vào túi, sau đó cầm chiếc máy tính bảng lên xem công việc, bút trên tay thi thoảng lại viết viết gạch gạch gì đó, cho đến tận khi xe đi vào khuôn viên biệt thự vẫn không nói thêm một lời với Quý Ngưỡng Chân.
Phản kháng của Quý Ngưỡng Chân như sương đánh vào quả cà, cứ thế bị ngó lơ, cậu tức giận nhích mông ngồi sát với cửa xe, kéo khoảng cách với Nhậm Đàn Chu ngồi cùng ghế sau ra thành mười vạn tám ngàn mét.
Nhậm Đàn Chu cũng không ôm cậu, cậu thích ngồi xa bao nhiêu thì ngồi, xuống xe tự chạy về nhà luôn cũng được.
Quý Ngưỡng Chân cho rằng, dùng quan hệ giữa hai người, nói phải viết giấy vay nợ thì quá xa lạ rồi, càng đừng nói cứ như là đang cho vay nặng lãi.
May là không có lãi, nếu không chắc cậu còn phải suy nghĩ đắn đo thêm mới dám nhận số tiền này.
Quý Ngưỡng Chân nghẹn cả một đường, đợi về đến nhà, còn chưa xuống xe đã thấy người giúp việc trong nhà đứng chờ sẵn ở cổng.
Dì Phương giống như đã đứng đợi rất lâu, vừa thấy xe lập tức chạy tới mở cửa cho Nhậm Đàn Chu, chủ tớ hai người nhỏ giọng nói mấy câu.
Quý Ngưỡng Chân xuống xe chậm một bước, chờ cậu đi tới, dì Phương đã báo cáo xong.
"Ở đâu?" Nhậm Đàn Chu vừa đi vào nhà vừa hỏi.
Dì Phương bỗng liếc Quý Ngưỡng Chân một cái rồi mới trả lời: "Đang ngồi trong phòng khách phụ ạ, lúc đến ăn mặc quá... tôi đã lấy áo cho cậu ấy khoác tạm."
Quý Ngưỡng Chân nghe lỏm được hai câu, lập tức vui vẻ nhảy tót đến bên cạnh dì Phương, cười hì hì hỏi: "Nhà mình nay có khách tới chơi ạ? Ai thế dì?"
Dì Phương lịch sự cười với cậu coi như đáp lại, thấy sắc mặt của Nhậm Đàn Chu không tốt cho lắm, Quý Ngưỡng Chân lại càng tò mò.
Vào đến cửa, Quý Ngưỡng Chân rướn cổ ngó vào phòng khách phụ, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một bóng người đang ngồi, nhìn ra được là một Omega.
"Em lên tầng." Nhậm Đàn Chu rõ ràng không muốn cậu theo vào, dùng giọng điệu gần như là ra lệnh: "Đi ngủ."
Quý Ngưỡng Chân giờ này còn ngủ nghê gì nổi nữa, cậu phản kháng: "Là Omega nhỉ, muộn thế này mà lại có Omega đến? Ai thế, em quen không?"
"Không phải chuyện của em."
Omega kia nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, chậm rãi xoay người, chiếc áo khoác bọc lấy người cũng rơi xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, vừa vặn cho Quý Ngưỡng Chân nhìn rõ.
"Cậu ấy là nhân viên phục vụ trong nhà hàng mà?" Quý Ngưỡng Chân há hốc miệng, lại nhớ đến miếng dán ức chế sau gáy lúc gặp cậu ta trong phòng bao, dáng vẻ cậu như một thám tử tinh ranh đang điều tra phá án, ánh mắt nhìn thấu đầy vẻ đắc ý, "Em biết ngay là giữa hai người không đơn giản..."
Nhưng mà muộn thế này Omega kia còn đến đây làm gì? Làm phục vụ cả ngày ở nhà hàng cũng mệt chết rồi, sao không về nhà nghỉ ngơi?
Bên ngoài về tối lạnh như thế, lúc cậu ta tới cũng mặc thế này luôn hả?
Nhậm Đàn Chu có vẻ không định giải thích với cậu, nhìn về phía dì Phương một cái, dì Phương lập tức hiểu ý, đi tới khuyên Quý Ngưỡng Chân mau lên tầng.
Quý Ngưỡng Chân bị đưa về phòng, nhưng vẫn chưa hết hy vọng dò hỏi dì Phương: "Vị dưới kia rốt cuộc đến làm gì thế ạ? Đã bao giờ thấy có khách đến đây đâu..."
Dì Phương không chịu nói một lời, Quý Ngưỡng Chân bèn ôm cánh tay không cho bà đi, lôi lôi kéo kéo mấy phút, dì Phương thật hết cách, chỉ đành úp mở nói: "Cũng không phải là khách, lão gia tử đưa đến."
Quý Ngưỡng Chân trầm ngâm suy tư một lát, nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này không đơn giản, "A? Vậy là sẽ ở lại đây sao? Có phải cậu ấy..."
Không phải cậu ta có công việc đàng hoàng rồi à.
Quý Ngưỡng Chân còn chưa nói hết, dì Phương đã nhân lúc cậu không chú ý, đóng cửa đi mất.
Quý Ngưỡng Chân thầm nghĩ nếu như Omega kia ở lại đây thật, vậy thì thú vị rồi. Một Omega được đưa đến nhà của Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, có dụng ý gì không cần nhiều lời cũng có thể đoán ra.
Nhưng mà Omega kia nhìn có vẻ nhỏ tuổi, cũng không biết đã thành niên chưa.
Bình thường Quý Ngưỡng Chân cũng không có hoạt động giải trí gì vào giờ này, hôm nay ít nhiều cũng đã được ra ngoài đi một vòng lớn, sự phấn khích trong lòng đã giảm nhiệt đáng kể, lúc nằm trong bồn tắm còn thấy hơi mệt.
Cậu nằm trong bồn tắm lớn xoa xoa bọt trên người, bên cạnh trùng hợp có đốt hương an thần, cậu chỉ hơi lơ đãng một cái đã ngủ mất.
Trong lúc mơ mơ màng màng, vẫn nhớ là mình đang tắm, không thể cứ ngủ thế này được, nếu không sẽ cảm lạnh rồi ốm mất. Quý Ngưỡng Chân đấu tranh muốn tỉnh lại, giãy dụa trong mộng một hồi, cuối cùng vẫn bị cơn buồn ngủ quấn lấy, chớp mắt không còn ý thức.
Sáng hôm sau, cậu mở mắt ra, đập vào tầm mắt là đèn trần lông vũ treo trong phòng ngủ, vén chăn ra nhìn, đồ ngủ đã được mặc chỉnh tề, ngay cả đồ lót cũng là cái hôm qua cậu cố ý đặt bên cạnh bồn tắm. Quý Ngưỡng Chân lưu luyến lăn hai vòng trên giường, trong lòng thầm cảm thấy quái lạ vì giấc mộng đêm qua quá chân thật, khiến cậu lo lắng đến mức không thể ngủ ngon.
Ngay vào lúc Quý Ngưỡng Chân định chui lại vào ổ chăn, chuẩn bị đầu hàng cơn buồn ngủ tiếp theo ập đến, định bụng ngủ thêm giấc nữa bù lại thì có tiếng gõ cửa truyền đến.
Quý Ngưỡng Chân bực bội đạp chân hai cái, sau đó lớn tiếng hét lên: "Chuyện gì!"
Tiếng gõ cửa dừng lại, giống như do dự một hồi mới dám đẩy cửa đi vào, Quý Ngưỡng Chân vẫn còn nhắm mắt, nhưng bên tai lại nghe được rất rõ ràng.
"Quý thiếu gia, dậy ăn sáng thôi ạ."
Quý Ngưỡng Chân cảm thấy giọng nói này khá quen tai, mở mắt xoay người sang, biểu tình hoàn toàn không giấu được, "Sao lại là cậu... Cậu đến đây làm người giúp việc à, còn phụ trách cả chuyện gọi tôi dậy ăn cơm nữa?"
Trước khi lên đây Văn Tương đã được dì Phương nhắc nhở là vị thiếu gia nhỏ này khá cáu gắt lúc vừa ngủ dậy, cậu ta lo lắng cúi đầu đáp, "Thiếu gia mau dậy đi ạ, Nhậm tổng đang chờ ở dưới nhà rồi."
Quý Ngưỡng Chân ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm Omega ở cửa, nhìn rồi lại nhìn. Tuy rằng biệt thự bật hệ thống sưởi 24/24, nhưng mà cũng không cần mặc quần đùi đi vòng vòng trong nhà thế chứ, chiếc áo phông cổ V trên người cậu ta cũng rất kỳ lạ, đổi sang góc độ khác còn nhìn được vài cảnh không nên nhìn.
Quý Ngưỡng Chân xoa xoa mắt, "Cậu qua đây."
Văn Tương nghe vậy thì nhấc chân đi về phía giường, Quý Ngưỡng Chân đang chuẩn bị xuống giường, rũ mắt lại phát hiện dép không ở bên này, bèn chậc một tiếng, lẩm bẩm: "Dép đâu rồi?"
Văn Tương lập tức nhìn xung quanh, sau đó chạy vào nhà tắm cầm đôi dép bên cạnh bồn tắm mang ra, đặt dưới chân Quý Ngưỡng Chân.
Quý Ngưỡng Chân có gắt ngủ thế nào thì cũng không tiện bộc phát lúc này, cậu đi dép vào, bước về phía bồn rửa mặt, "Cậu tên là gì?"
Văn Tương nói tên mình, ai ngờ Quý Ngưỡng Chân lại bỗng cười lớn.
"Thật không vậy, thế thì lúc đi học chắc cậu bị gọi biệt danh nhiều lắm nhỉ?"
Văn Tương đi bên cạnh, không đợi cậu nâng tay đã giúp cậu lấy kem đánh răng xong, đặt chiếc bàn chảy điện màu xanh hoa nhài vào tay cậu, nhỏ nhẹ đáp lại cậu: "Không chỉ có lúc đi học."
Ví như bây gờ.
Quý Ngưỡng Chân ngẩn ra trong chớp mắt, nhận lấy bàn chải rồi bỏ vào miệng, nghĩ một chút, vẫn hàm hồ nói: "Mấy việc nhỏ thế này tôi tự làm được, cậu không cần như vậy."
Người giúp việc trong nhà họ đều là Beta lớn tuổi, Omega vừa trẻ vừa đẹp như thế này làm bưng bê trong nhà hàng còn hiếm, chứ đừng nói là ở đây làm mấy việc vặt.
"Cậu sẽ ở lại đây hả?"
Bàn chải điện kêu rì rì trong miệng, Quý Ngưỡng Chân lại hỏi.
"Rốt cuộc cậu đến đây làm gì?"
Văn Tương dường như có lời khó nói ra khỏi miệng, đầu lại cúi thấp hơn, tưởng chừng muốn gãy cổ tới nơi.
"Việc gì tôi cũng có thể làm..."
"Thế cậu thành niên chưa?"
Văn Tương khẽ gật đầu, "Ba tháng nữa là mười chín tuổi rồi ạ."