Vương Thiệu lột sạch bộ đồ vẫn còn vướng víu trên người Lâm Tuyền, ôm cậu lên, hôn và nếm trải hương vị trên da thịt cậu. Miệng y dò xét từ sau gáy trắng ngần, lướt lên vành tai mỏng manh, dạo quanh một vòng rồi ngậm hẳn vào, mút nhẹ nhàng.
Lâm Tuyền đang trong cơn bức bối, cả người dồn nén lại bị trêu chọc nhột nhạt như thế, khẽ so vai, ý muốn hất Vương Thiệu ra khỏi người cậu. Nhưng y không phải là một tên đàn ông thô lỗ, lại càng không phải thiếu thốn kinh nghiệm như cậu, thật không dễ bị đẩy ra. Ngược lại, tay y còn mò đến gậy nhỏ đang bất động phía trước, xoa nắn nó, an ủi nó, làm cho Lâm Tuyền bủn rủn hết cả người.
Vương Thiệu nhận thức được đối phương đang dần trở nên mềm nhũn trên tay, y lại an tâm mà tiếp tục thú vui ẩm thực của mình, bắt đầu gặm xuống cần cổ đối phương. Lưỡi y dò xét mạch đập rộn ràng ẩn dấu nơi đó, răng y bắt đầu cạ nhẹ vào, từ từ nghiến mạnh xuống. Lâm Tuyền vừa đau, lại vừa sảng khoái trong cảm giác đê mê, khẽ cong người đẩy gậy thịt vào sâu trong lòng bàn tay của Vương Thiệu.
Nhưng y lại không muốn cậu nhóc non nớt này đến quá sớm, món ngon vốn chẳng nên ăn qua loa, y bèn rút khăn tay ra buộc thành một vòng nơ ngay gốc vật nhỏ của Lâm Tuyền. Tự nhiên bị trói buộc, dĩ nhiên cậu không hề muốn, nên cứ vùng vẫy đẩy tay Vương Thiệu ra. Quá phiền phức, y liền nắm lấy quả cầu rung vẫn còn đính trên ngực cậu ta, vặn khẽ một chút, Lâm Tuyền liền cảm thấy không gian chao đảo, liền buông bỏ ý định chống cự mà níu lấy vai áo Vương Thiệu.
Cảm giác khi dễ rồi vẫn được người ta bấu víu dựa dẫm làm cho Vương Thiệu vui vẻ, y lại càng ra sức khi dễ thiếu niên trong lòng mình hơn nữa. Đổ dầu trơn ra tay, Vương Thiệu bắt đầu lần mò xuống đoá hoa nho nhỏ ẩn mình bên dưới. Gò mông căng mịn lại sưng đỏ vì bị đánh như hút ngón tay y vào sâu bên trong nóng ấm, từng nếp gấp khép chặt quanh nụ hoa khẽ run run vì cảm nhận được cái lạnh lẽo của chất lỏng lạ kia.
“Không … em …không muốn. Chủ nhân …hức” cậu níu chặt lấy vai Vương Thiệu, mặc kệ khuôn ngực đang bị khối cầu chậm rãi cắn rứt của mình có áp vào người đối phương hay không, khẽ nức nở vào tai y “em không muốn”, lại ôm chặt hơn nữa “sẽ đau.”
Tay còn lại của Vương Thiệu đưa lên vỗ về cậu, xoa nhẹ bờ lưng thanh mảnh của cậu “Sẽ không. Em phải tin tôi.” Tay kia của y dứt khoát đâm hẳn vào, cúc hoa đột nhiên bị dị vật nong ra liền hốt hoảng gồng lên lại vô tình ngậm tay y càng chặt hơn nữa. “Ngoan, nghe lời chủ nhân, thả lỏng..” Y thả nhẹ câu chữ trầm ấm của mình bên tai Lâm Tuyền, miệng mút nhẹ những vết cắn trên cổ cậu vừa nãy, Lâm Tuyền lại run rẩy buông lỏng sự phòng bị của mình trên tay Vương Thiệu.
Cảm nhận nơi bao bọc dần mềm lại, tay Vương Thiệu lại bắt đầu dạo chơi xung quanh rất khéo léo, quét nhẹ chất làm trơn lên mọi nơi y sờ qua, nhân tiện tìm kiếm chỗ mẫn cảm của cậu bé. Vương Thiệu càng chuyển động, Lâm Tuyền lại càng khó chịu hơn, cậu vòng tay ôm cổ y, vùi mặt hít thở mùi thơm trên người y.
Như cảm nhận được sự bất an của cậu, Vương Thiệu lại càng nhẹ nhàng hơn “Đừng sợ. Không sao hết. Là tôi mà.” Y tìm được điểm đáng yêu kia, liền tập trung chăm sóc nó, ngón tay linh hoạt vừa nhấn vừa xoa, đã nghe tiếng Lâm Tuyền rên nho nhỏ.
Ngón tay thứ hai đưa vào, bắt đầu nới rộng cửa huyệt động, cứ thế đến ngón thứ ba, Lâm Tuyền lúc này đã chẳng còn nhận thức được gì nữa. Cậu chỉ biết trong cảm giác đau đớn vì bị khai phá, người đàn ông này đã nhẹ nhàng làm chỗ dựa cho cậu níu kéo chút cảm xúc bình yên. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến, cậu cũng đâu có cách nào khác trốn tránh được, nhưng người kia, thay vì thô bạo như lúc đầu, lại đối đãi như thể cậu là người y yêu quý nhất. Tại sao y làm vậy, Lâm Tuyền không hiểu, nhưng cậu cũng không còn muốn tìm hiểu, cậu chỉ van xin một điều, giây phút này đừng trôi qua mau quá, cho dù bản thân cậu có bị huỷ hoại cách mấy cũng có thể chịu đựng được.
Vương Thiệu lại thêm dầu trơn vào sâu bên trong Lâm Tuyền, lần này chất nhầy nhụa đó mang theo cảm giác nóng rực, nó thúc ép cậu vào chỗ tận cùng không lối thoát, tâm trí mờ mịt, cậu khẽ chuyển động hông mình theo một nhịp điệu ngẫu nhiên xuất hiện trong đầu. Vương Thiệu nhận thấy người đang ôm cứng lấy y dần nới lỏng vòng tay, dành sức tập trung cho chuyện khác. Y không cam lòng, cậu ta phải thuộc về y, phải dựa vào y, chỉ có như thế, cậu ta mới cần y.
Càng nghĩ, Vương Thiệu càng bực tức, y với lấy tuýp dịch trơn, nhét thẳng vào trong cửa động đã giãn mềm, nhét sâu cho hết tuýp thuốc dài cả gang tay rồi ra sức bóp mạnh. Thuốc trơn phóng thẳng vào tận sâu trong con người Lâm Tuyền, phần hông đang chuyển động ngay lập tức cứng đơ, cậu bé mê muội lúc này đã há miệng cắn thẳng lên vai Vương Thiệu như bản năng tự vệ của một con thú nhỏ hoang dã.
Vương Thiệu mặc kệ cơn đau nhói trên vai, tay vẫn bóp thuốc cho đến khi cảm nhận được đường vào bên trong cậu ta không còn có thể nhận thêm được nữa mới từ từ rút ra. Dịch trơn cứ thế trào ra, nhỏ xuống ướt đẫm quần y, Vương Thiệu thuận thế nhấc hông cậu ta cao thêm một chút rồi buông ra, thân thể đó cứ thế rơi xuống, ôm trọn gậy thịt của y. Ấm áp và ướt át, mềm mại nuốt vào làm y thích đến mức quên hết mọi sự.
Lâm Tuyền chỉ cảm thấy cậu vừa được bay lên tầng cao nhất của bầu trời thì lại bị đá xuống địa ngục rực lửa, ma xát làm tăng độ nóng cháy của thuốc trơn, kèm theo cơn đau bị đâm xuyên đến choáng váng. Không còn nhận thức được gì nữa, hai bàn tay mảnh bấu chặt vào bờ lưng rộng, cào xé thành từng hàng dài, chỉ có như thế, chỉ có tổn thương người kia như thế cậu mới có thể cắn răng chịu đựng sự tổn thương mà người kia đang ban cho mình.
Vương Thiệu ôm cậu, như ôm phải xương rồng đầy gai, hết cắn rồi cào loạn, thật sự y cũng không phải một tên đàn ông mình đồng da sắt đến mức có thể bất chấp bỏ qua như không. Nhưng thân nhiệt thiếu niên là thật, sự ỷ lại mù quáng vô lối mà cậu ta đặt lên y là thật, cơ thể ấm áp của cậu ta cắn nuốt cơ thể y là thật. Cho nên Vương Thiệu vẫn chịu đựng từng vết đau, bắt đầu đè ngửa cậu ta xuống thảm mềm, cả người đưa đẩy nhanh dần, mạnh dần. Dùng hết sức của y đâm vào điểm nhỏ bé nhạy cảm đó, đâm cho đến khi cậu ta chỉ muốn chết trong cơn vui sướng lúc làm tình với y.
Hai người quấn lấy nhau trong cơn cuồng say. Chủ nhân và thú cưng của mình không còn nữa, chỉ có người ban ơn và người chịu ơn, cũng không thể phân biệt được ai mới là người được lợi trong cuộc say này. Chỉ còn biết là cả Lâm Tuyền, cả Vương Thiệu đều đã bắt đầu nhận ra bọn họ sẽ vương vấn day dứt nhau bất chấp trời đất đảo điên thế nào.
~~~~~~
H nhẹ … vất vả hơn BDSM rất nhiều … Thật muốn bắt chước người ta gài pass chương H hiếm hoi này ghê:”